“Ba, không thấy Trương Lam Hà.” Bọn họ có thể tới đây, chính là ỷ vào quan hệ của Trương Lam Hà và Hứa Tư Văn, cảm thấy nếu có Trương Lam Hà ở đây, Hứa Tư Văn cũng không thể làm khó bọn họ bao nhiêu, nhưng đến nơi tìm vài vòng, lại không thấy cái bóng Trương Lam Hà.
“Ai là Hứa Tư Văn vậy?” Cô gái tìm nửa ngày, lại không biết ai mới là mục tiêu.
“Vừa nãy trong bàn cơm bên kia, có một người chính là Hứa Tư Văn, chỉ là không nhìn thấy rõ ràng.” Người trung niên, cũng chính là bác cả Trương Vân Thiên của Trương Lam Hà, mặt âm trầm, trong lòng khổ sở suy nghĩ đối sách.
Lần này Trương gia thật sự là sai lầm, vốn tưởng rằng đối phương không có danh tiếng gì lại không có chỗ dựa, ai biết chuyện sẽ phát triển đến nông nỗi bây giờ?
Tên tiểu tử thối Trương Lam Hà kia ngược lại may mắn, đã cắt đứt quan hệ với Trương gia, ngay cả hộ khẩu cũng tách riêng ra, còn có thể cùng với Hứa Tư Văn bám lên Cao lão tiên sinh.
“Trở về rồi hãy nói, ăn cơm trước.” Đã có người liên tiếp liếc nhìn bọn họ, Trương Vân Thiên không muốn bị người ta chế giễu, việc cấp bách là trước tiên phải ổn định mặt mũi Trương gia.
Trương Vân Thiên lo suy nghĩ mấy cái đó, không có chú ý tới sắc mặt của con trai và con gái bên cạnh, cho nên…
Khách sạn Đông Bắc Hổ khôi phục buôn bán bình thường, nhưng lại nâng cao một bước, công ty Đông Bắc Hổ ở kinh sư cũng khôi phục lại, chuyện của Hứa Tư Văn cũng đã làm xong, tuy rằng cho đến bây giờ, Hứa Tư Văn một chút cũng không rõ đến tột cùng giải quyết như thế nào, nhưng y có nghĩ cũng không thông, những thứ đó quá phức tạp, không thích hợp với y, đương nhiên, cũng không thích hợp với Vũ Khánh Cương.
Bởi vì lập tức liền đi, mấy người Cao Nham không tìm được Trương Lam Hà, cũng chỉ có thể làm tiệc tiễn đưa Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn.
Địa điểm chọn là khách sạn Đông Bắc Hổ.
“Đưa tiễn hai người bọn tui, làm gì còn chọn ở ngay nhà tui hả?”
“Đây không phải là do hai lần trước đều mất mặt xấu hổ sao? Lần này cứ dứt khoát là nơi này, tuyệt đối không xảy ra bất ngờ!”
Nếu nói thì Cao Nham cũng rất đau lòng, Tiêu Dũng cùng một đám bạn bè tốt thương lượng nửa ngày, Cao Nham xuất phát từ cẩn thận, ở bên cạnh chọn lựa, sau đó đưa ra một đống chỗ không thoả đáng, cuối cùng chọn đến chọn đi, lại không có nơi nào thích hợp!
Vẫn là một người bạn thân tính tình nóng nảy bạo phát, nói này cũng không được kia cũng không được, liền dứt khoát đến khách sạn Đông Bắc Hổ đi, địa bàn nhà bọn họ, sẽ không có gì không thích hợp.
Vì vậy liền tới khách sạn Đông Bắc Hổ.
Vũ Khánh Cương bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là để đám tiểu tử này hoành hành bá đạo trên địa bàn của hắn, ba bàn lớn đồ ăn bưng lên, Vũ Khánh Cương bưng ly rượu cùng Hứa Tư Văn đọc diễn văn: “Không nói gì hết, sau này đến chỗ tui chơi!”
“Anh Cương tử anh thật là bớt việc mà!”
Tất cả mọi người hít một hơi chờ nghe, kết quả câu đầu tiên của Vũ Khánh Cương liền xong việc, Hứa Tư Văn chỉ cười uống ly rượu trái cây, làm hại bọn họ nhất thời thích ứng không được, chênh lệch quá lớn thật không được tự nhiên!
Hành trình lần này kết thúc mỹ mãn, kỳ thực đến bây giờ Hứa Tư Văn còn chưa làm rõ ràng, liền bị Vũ Khánh Cương đóng gói mang về Lan châu, nước ở kinh thành này quá sâu, hai người bọn họ vừa đến đã không đỡ nổi.
Vũ Khánh Cương không nói cho Hứa Tư Văn biết trong đoạn thời gian này hắn đã làm gì, nhưng Hứa Tư Văn có thể trời xui đất khiến bái một đế sư, cũng là có phúc lớn.
Về tới Lan châu thành, Hứa Tư Văn cảm thấy không khí đều mới mẻ hơn không ít, rốt cuộc không còn cái loại tráng lệ ngột ngạt ở kinh sư, cũng không phải cẩn thận từng li từng tí một khi đối mặt những người đó.
Làm cho cả người đều thả lỏng.
“Vẫn là ở nhà tốt mà!” Hứa Tư Văn một bên thu dọn đồ đạc một bên cảm thán không thôi, ở bên ngoài cũng chỉ mười ngày, cảm giác buồn bã giống như qua mười năm vậy.
Vũ Khánh Cương không nói gì, hãy nhìn hắn để trần cánh tay mặc cái quần cộc bự chạy quanh khắp nhà, có thể thấy được lúc ở kinh sư, cả ngày bộ dạng chỉnh tề, cũng khiến hắn nhịn gần chết.
Chờ ngày hôm sau trở lại công ty, cảm giác thật tốt!
Vũ Khánh Cương gào gào thét thét muốn mời mọi người đi ăn cơm uống rượu, lý do rất đầy đủ: “Lúc này chúng ta cũng coi như là vượt qua một cửa ải khó, còn lấy dược không ít tiền về cho công ty tui, tui không ăn một mình, mọi người cùng đi tụ hợp ăn uống đi!”
“Chúng tôi muốn ăn đại tiệc hải sản tươi!” Đám người Mai Cảnh mới được vời trở về một ngày, vừa mới đánh được cái bảng biểu, đã có lá gan ồn ào muốn ăn đại tiệc, bọn họ cũng tức giận mà, vốn đang là thời điểm mấu chốt, đột nhiên bị làm rối loạn bước chân, Hứa Tư Văn vừa đi mười ngày, bọn họ cũng ở nhà trạch mười ngày.
“Đại tiệc hải sản tươi!” Có người dẫn đầu liền có người phụ hoạ, người của Đông Bắc Hổ, còn thật sự chưa từng ăn hải sản tươi thế nào.
Bọn họ gần như đều là ăn đồ ăn thôn quê ở nhà, rất ít ăn ở ngoài.
“Được! Vậy thì hải sản tươi!” Vũ Khánh Cương dễ nói chuyện, muốn ăn gì thì cho ăn đó.
Hải sản tươi Lan Châu thành cũng không nổi bật, thế nhưng cũng có hai tiệm hải sản đặc biệt có tiếng, nguyên liệu nấu ăn mới mẻ hương vị tốt.
Chỉ là giá cả có chút mắc.
Người của hai công ty gộp lại gần bốn mươi, năm mươi người, bỏ qua mấy người có trách nhiệm trông nhà cùng với người ra ngoài không thể đi, cùng với mấy người dị ứng hải sản tươi.
Vũ Khánh Cương bao một phòng tiệc, tất cả đều là người một nhà, cũng không cần giả vờ, ngay cả Hứa Tư Văn cũng bưng nước trái cây, nghênh ngang cụng ly với người ta uống rượu đế. Bạn đang
âAnh TÆ° VÄn anh nhÆ° vầy là không Äúng nha! Của chúng tôi Äá»u không mà u, anh lại bÆ°ng cái cá»c có mà u Äá» cụng, quá bắt nạt ngÆ°á»i ta Äi?â
âVáºy cáºu có uá»ng không?â Hứa TÆ° VÄn cÆ°á»i hÃp mắt bÆ°ng nÆ°á»c trái cây trắng trợn bắt nạt Äám Äà n em của VÅ© Khánh CÆ°Æ¡ng.
âUá»ng!â Cái chữ nà y nói nghiến rÄng nghiến lợi, chá»c cÆ°á»i má»t bà n mấy tên Äà n ông.
Cùng là uá»ng nÆ°á»c trái cây, Hứa TÆ° VÄn lại cảm thấy uá»ng vá»i bá»n há» có mùi vá» cá»±c kỳ tá»t, nhÆ°ng lúc á» kinh sÆ°, uá»ng vá»i nhóm cáºu ấm kia, luôn cảm thấy không hòa hợp.
Má»t Äám ngÆ°á»i cÅ©ng coi nhÆ° là quen thuá»c, bây giá» Äá»u biết ông chủ hai nhà là chủ há» trên cùng má»t sá» há» khẩu, Äá»u không khách khà vá»i nhau, anh tá»i tôi Äi, mấy Äá»ng nghiá»p bên Hứa TÆ° VÄn cÄn bản uá»ng không lại Äám thùng rượu Äông Bắc Há», bá» chuá»c nằm sấp không Ãt ngÆ°á»i, ngược lại là VÅ© Khánh CÆ°Æ¡ng cùng vá»i Äám anh em thân thiết uá»ng sảng khoái.
Hứa TÆ° VÄn nhìn ra Äược VÅ© Khánh CÆ°Æ¡ng Äây là thả lá»ng sau khi ngá»t ngạt qua Äi, nên cÅ©ng không dám nói không cho hắn uá»ng, có Äiá»u trong lòng VÅ© Khánh CÆ°Æ¡ng Äá»u biết, uá»ng rá»i uá»ng, thế nhÆ°ng không buông thả, không say ná»i.
Không Ãt ngÆ°á»i Äang Än á» quán hải sản tÆ°Æ¡i nà y, có ngÆ°á»i nghe nói Äông Bắc Há» Äang má» tiá»c rượu, còn tá»i chà o há»i, Lan châu bây giá», ai không biết Äông Bắc Há» có chá» dá»±a cứng chứ!
Ngay cả nghá» viên á» kinh sÆ° cÅ©ng dám chá»ng Äá»i, còn có thá» lông tóc không tá»n hại, mặc ká» Äá»i phÆ°Æ¡ng có thá» ngừng chiến tranh hay không, chá» má»i phần sức lá»±c nà y thôi, liá»n Äủ Äá» các thÆ°Æ¡ng gia Lan Châu có và i phần kÃnh trá»ng Äông Bắc Há».
Hứa TÆ° VÄn uá»ng nhiá»u nÆ°á»c trái cây, chạy Äến phòng vá» sinh, trên ÄÆ°á»ng trá» vá», lúc Äi ngang qua khu bá»n cây cảnh, nghe thấy bên trong có chút Äá»ng tÄ©nh, bình thÆ°á»ng Hứa TÆ° VÄn không hiếu kỳ, có Äiá»u Äá»ng tÄ©nh rất lá»n, y liá»n liếc má»t cái, là má»t thanh niên uá»ng say, lôi kéo má»t cô gái không buông tay, cô gái rất táo bạo, quyá»n Äấm cÆ°á»c Äá vá»i tên thanh niên say khÆ°á»t: âDám lôi kéo bà , bà cho mà y biết sá»± lợi hại của bà !â
âCô, nếu nhÆ° cô, cô không nghe lá»i, tôi không tha cho cô!â Thanh niên uá»ng Äến con ngÆ°Æ¡i Äá»u Äá» chót, bá» dạng tà n nhẫn dá»a cô gái nhảy dá»±ng má»t cái.
âÃp bà Äây mà còn nói không tha cho bà sao!â Sau khi cô gái sợ hết há»n, láºp tức xù lông, nâng tay liá»n cà o qua, giá»ng nhÆ° má»t con mèo hoang nhá».
Hứa TÆ° VÄn nghe giá»ng cô gái nà y quen tai, Äi tá»i nhìn: âHá» Mỹ? Sao cô lại á» chá» nà y?â
Há» Mỹ, nhân viên tiếp tân tiá»n sảnh cao á»c VT.
Äừng thấy bá» dạng cô gái thục nữ vÄn vÄn tÄ©nh tÄ©nh, khi cuá»ng lên thì còn mạnh hÆ¡n Äà n ông, thuần huyết thá»ng há» cái Äông Bắc, má»i ngà y ra ra và o và o Äi ngang qua Äại sảnh, Äá»u có thá» nghe Äược tiếng cÆ°á»i phóng khoáng cá»±c không tÆ°Æ¡ng xứng vá»i tÆ°á»ng mạo và dáng ngÆ°á»i của cô.
âAnh TÆ° VÄn!â Há» Mỹ vừa thấy Hứa TÆ° VÄn, còn có chút tiếc nuá»i, thế nhÆ°ng Äặt chân má»t chút cÅ©ng không hà m há», trá»±c tiếp Äạp con ma men lÄn trên Äất.
Hứa TÆ° VÄn: ââ¦!â
âKhông có chuyá»n gì, anh TÆ° VÄn, anh là muá»n trá» vá» hả? Cùng Äi! Cùng Äi!â Há» Mỹ cÆ°á»i hÃp mắt Äi tá»i bên cạnh Hứa TÆ° VÄn, liếc cÅ©ng không liếc con ma men rầm rì dÆ°á»i Äất má»t cái.
Cô không Äi lôi kéo Hứa TÆ° VÄn, trong công ty có luáºt bất thà nh vÄn, Äá»i vá»i hai vá» VÅ© Khánh CÆ°Æ¡ng và Hứa TÆ° VÄn nà y, có thá» không tiếp xúc thân thá» thì nên táºn lá»±c không tiếp xúc, Äá» tránh phạm và o kiêng kỵ.
âTrá» vá»! Trá» vá»! Nghe nói còn có bánh bao canh gạch cua chÆ°a mang lên, Än rất ngon⦠Có Äiá»u ngÆ°á»i Äông Bắc cô, chÆ°a từng Än bánh bao canh, nhá» là trÆ°á»c tiên phải Äâm má»t cái lá»â¦â Hứa TÆ° VÄn thấy cô gái tá»±a nhÆ° ngÆ°á»i không có chuyá»n gì, y cÅ©ng không Äi phản ứng vá»i con ma men kia, Äáng Äá»i bá» con gái Äạp lÄn, uá»ng say không biết Äà ng hoà ng má»t chút, còn dám tùy tiá»n lôi kéo con gái, say rượu thất Äức! Say rượu thất Äức mà !
Má»t khúc nhạc dạo ngắn, sau khi trá» vá», Há» Mỹ không có bóng ma trong lòng nên Än thì Än nên uá»ng thì uá»ng, còn xem chuyá»n nà y là sá»± tÃch anh dÅ©ng, há»c cho các nữ Äá»ng nghiá»p nghe, các nam Äá»ng nghiá»p Äá»u sợ hãi, không dám dá»
dà ng Äi trêu chá»c con há» cái hung hãn nhÆ° thế.
CÅ©ng có ngÆ°á»i không sợ phiá»n phức lá»n, chẳng hạn nhÆ° VÅ© Khánh CÆ°Æ¡ng, vừa nghe Hứa TÆ° VÄn nói, vừa há»c theo bá» dạng của vợ Än bánh bao canh, chá» Hứa TÆ° VÄn nói xong, cái tên nà y ngá»i không yên, dẫn Äầu chạy ra ngoà i.
âA? Mấy ngÆ°á»i Äi là m gì?â Hứa TÆ° VÄn kéo cÅ©ng kéo không Äược.
âÄi xem xem cái tên kia chết chÆ°a?!â VÅ© Khánh CÆ°Æ¡ng xem trò vui quá tÃch cá»±c, dẫn Äầu chạy ra ngoà i, Hứa TÆ° VÄn không yên lòng, cÅ©ng Äi theo ra.
Kết quả má»i vừa tá»i chá», nhìn thấy cái con ma men kia lôi thôi lếch thếch Äược ngÆ°á»i phục vụ Äỡ lên, ngÆ°á»i Äã hoà n toà n thà nh tháºt, tám phần là uá»ng quá nhiá»u rượu chá»ng Äỡ không Äược, ngÆ°á»i Äã ngủ thiếp Äi, thế nhÆ°ng ngược lại khiến ngÆ°á»i ta nhìn rõ rà ng Äược tÆ°á»ng mạo, còn rất tuấn tú!
Chuyá»n nà y liá»n xem là má»t chuyá»n ngoà i ý muá»n, má»i ngÆ°á»i vui vẻ má»t tráºn cÅ©ng liá»n qua, buá»i tá»i Hứa TÆ° VÄn còn nói lại vá»i VÅ© Khánh CÆ°Æ¡ng.
âEm cảm thấy Há» Mỹ còn tháºt là lợi hại, anh nói xem má»t cô bé nhÆ° cô ấy, là m sao lại tháºt sá»± dám Äá»ng thủ cà o con ma men Äó chứ?â Chuyá»n nà y Äá»i thà nh Hứa TÆ° VÄn, y cÅ©ng không dám hứa chắc mình có dÅ©ng khà tay cà o chân Äạp vá»i con ma men kia, dù sao thì ngÆ°á»i uá»ng say, chuyá»n gì mà không là m Äược chứ?
âKhông cà o hắn Äá» hắn quen à ? Lại nói, cà o hắn ta coi nhÆ° Äúng rá»i, không cà o thà nh cái há» lô máu coi nhÆ° hắn ta hên Äó! Con gái á» bên ngoà i không lợi hại chút, tiá»n nghi Äá»u bá» ngÆ°á»i ta chiếm Äi.â
âVáºy không sợ Há» Mỹ chá»u thiá»t à ?â Hứa TÆ° VÄn quan tâm là cái nà y, lỡ nhÆ° cô nhá» bá» thua thiá»t, bá» ngÆ°á»i ta Äánh thì sao?
âChá»u thiá»t liá»n tìm lại!â TÃnh tình bao che khuyết Äiá»m của VÅ© Khánh CÆ°Æ¡ng ná»i lên: âSau nà y ai dám duá»i móng vuá»t vá»i ngÆ°á»i nhà chúng ta, cắt Äứt giữa sÆ°á»n ngÆ°á»i Äó!â
Lúc Äó Hứa TÆ° VÄn không ÄỠý, vá» sau VÅ© Khánh CÆ°Æ¡ng lại tháºt sá»± cắt Äứt giữa sÆ°á»n ngÆ°á»i khácâ¦
Hết chương 163