Sáng sớm Hứa Tư Văn nghe tiếng gõ cửa, tưởng người kia lại tới nữa, nhưng sau khi mở cửa ra, đứng ở cửa là nam nhân hơn bốn mươi tuổi xa lạ.
“Kỹ thuật viên Hứa đúng không?” Nam nhân vừa nhìn chính là người đàng hoàng, cười thật thà đưa đồ trong tay cho Hứa Tư Văn: “Đây là điểm tâm của ngài, tôi ở trên xe dưới lầu chờ ngài, ngày hôm nay tôi đưa ngài đến công ty.”
“Được rồi.” Hứa Tư Văn rất bình tĩnh tiếp nhận điểm tâm, ông tài xế kia liền đi xuống ngay, không có ý muốn đi vào, Hứa Tư Văn cũng sẽ không để người xa lạ tiến vào.
Nơi này tạm thời là địa phương của y.
Lên lớp một ngày, người đưa y trở về vẫn là ông tài xế lúc sáng, tuy rằng xe không khác biệt gì, thế nhưng Hứa Tư Văn luôn cảm thấy không giống.
Có chút chút khó chịu, đối với việc thay đổi người y không quen lắm.
Ngày thứ hai vẫn là ông tài xế tới đón y, sáng sớm ngày thứ ba, nghe thấy tiếng gõ cửa, y rất bình tĩnh đi mở cửa, thế nhưng không còn là ông tài xế quen thuộc, đổi thành gương mặt tươi cười hàm hậu của ông chủ Vũ: “Kỹ thuật viên Hứa, tui tới rồi!”
Ánh mắt Hứa Tư Văn khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng đáp một tiếng: “Ừm.”
Quay người trở lại trong nhà, cũng không có đóng cửa lại, bởi vì trong ý thức của Hứa Tư Văn, có thể miễn cưỡng tiếp nhận ông chủ Vũ đi vào địa bàn của mình.
Ông chủ Vũ ngay lập tức liền cùng theo vào, một bên đặt đồ trong tay lên bàn ăn, một bên cùng Hứa Tư Văn nói chuyện, hoặc là nói, hắn cảm thấy đang cùng Hứa Tư Văn nói chuyện, kỳ thực chỉ có một mình hắn tự biên tự diễn: “Hai ngày nay có chuyện, đành phải để đồng nghiệp đến thay hai ngày, hôm nay vừa trở về, liền tới làm.”
Hứa Tư Văn không nói gì, chỉ thay quần áo đi ra, ngồi ở bên cạnh bàn ăn, chờ ông chủ Vũ hầu hạ.
Vẫn là cháo bánh bao cùng sữa đậu nành bánh quẩy, Hứa Tư Văn ăn ít, thế nhưng y phát hiện, mặc kệ còn lại nhiều ít, tài xế Vũ đều có thể quét dọn sạch sẽ.
Lại là cùng đến công ty, đây là ngày thứ năm Hứa Tư Văn tới nơi này, bởi vì không có thời gian dư thừa, ra cửa liền lên xe, xuống xe liền vào nhà, ngược lại cũng không khiến Hứa Tư Văn cảm thấy lạnh lẽo gì, chỉ là cái áo lông kia, một lần y cũng không mặc, thật sự là không mặc ra ngoài được.
“Ngày mai là cuối tuần, có muốn đi đâu không?” Ông chủ Vũ không biết phải nói gì nên tìm đề tài, hắn ở trong phòng mình suy nghĩ hai ngày, sau khi suy nghĩ rõ ràng, quyết định xong, liền muốn hành động.
Hắn chọn trúng người ta, phải có kết quả, không quan tâm tốt xấu, đều là chính mình lựa chọn.
“Đi mua áo lông.” Hai ngày này Hứa Tư Văn đã hiểu biết chút đỉnh về thành phố Đông Bắc, đừng thấy thành thị này mới phát triển hai mươi năm gần đây, rất nhiều vòng thương nghiệp thành thục nở hoa trong thành phố này.
Bạn đang
âÄược!â Ãng chủ VÅ© vừa nghe liá»n vui vẻ: âNgà y mai tui tá»i Äón cáºu, và o trong thà nh phá» xem xem, chỠấy quần áo không tá»i.â
Kỳ thá»±c hắn cÄn bản không có khái niá»m gì vá» quần áo Äược chứ!
âKhông cần.â Hứa TÆ° VÄn không muá»n mượn viá»c công là m viá»c tÆ°: âXe của công ty, lúc nghá» ngÆ¡i thì táºn lá»±c Äừng sá» dụng.â
âKhông có chuyá»n gì, xe nà y tiá»n xÄng dầu không có bao nhiêu, vừa lúc tui cÅ©ng cần mua Äá», cáºu coi nhÆ° ngá»i cái xe thuáºn tiá»n kết má»t ngÆ°á»i bạn Äi.â Ãng chủ VÅ© cợt nhả thấy ngÆ°á»i sang bắt quà ng là m há» vá»i kỹ thuáºt viên Hứa: âCáºu thấy sao?â
âÄược rá»i.â Nếu bá» ra tiá»n xÄng dầu, váºy cÅ©ng không sợ bá» ngÆ°á»i ta nói mượn viá»c công là m viá»c tÆ°, tình huá»ng nhÆ° thế á» xà nghiá»p tÆ° nhân là không Äược nhất, cho nên Hứa TÆ° VÄn má»i ngÄn cản tà i xế VÅ©, có Äiá»u nếu chá» là Äi nhá» xe thôi, thì y cÅ©ng vui lòng, tháºt sá»± là không muá»n mặc má»t thân áo lông Äá» thẫm kia ra ngoà i Äi lại, y vẫn là mặc quần áo của mình Äi.
Hết chương 18