“Cút nhanh lên!” Ông chủ Vũ lười dây dưa với một bà gái già, trong tay nắm giày cũ chỉ ra cửa: “Tạm biệt không tiễn!”
“Vũ tiên sinh….” Vương Dung Dung thật sự muốn khóc.
“Không phải đối tượng của em sao?” Chị dâu Thúy Hoa buồn bực mở miệng.
“Đối với một bà heo mẹ em cũng không cần như vậy!” Ông chủ Vũ không chờ Vương Dung Dung mở miệng nói chuyện, trực tiếp trả lời một câu kinh điển.
“Không phải à?” Chị dâu Thúy Hoa vừa nghe, thì ra là đồ giả!
Lập tức sắc mặt liền khó coi, ánh mắt nhìn Vương Dung Dung cũng thay đổi: “Vậy nhanh đi đi, nhà chúng tôi cũng không giữ cô.”
“Chị dâu….” Lúc này Vương Dung Dung cảm thấy mình thật sự là không có biện pháp, dung mạo học thức và vân vân vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, đến trước mặt người nhà này mặt tất cả đều là bột phấn, bởi vì người nhà họ Vũ căn bản là không để ý.
“Đừng!” Chị dâu Thúy Hoa nhíu mày: “Cô và tiểu Vũ nhà chúng tôi không phải quan hệ đó, vậy sao lại gạt tôi? Cô đó, con gái vừa gặp đã không thành thật, đi nhanh đi, nhà chúng tôi không chiêu đãi người như cô.”
Người thành thật nói chuyện chính là sắc bén, loại chỉ trích không che không giấu này càng làm cho người ta khó coi.
Vương Dung Dung bị nói đỏ cả mặt, giận dữ và xấu hổ rời khỏi Vũ gia.
Cô ta vừa đi, chị dâu Thúy Hoa liền nói thầm: “Đứa con gái kia làm cái gì mà đuổi tới nhà vậy? Thật không biết xấu hổ.”
Cho dù vào thành phố đã nhiều năm, nhưng trên quan niệm thì bọn họ vẫn là bộ dạng lúc ở nông thôn, đối với con gái không trang trọng, luôn không thích.
“Chị dâu, sau này có ai tới nói là đối tượng của em đều khỏi tin! Ngoại trừ em tự mình đứng ở trước mặt mọi người chính miệng nói!” Ông chủ Vũ đại lão bản bị làm ghê tởm, sắc mặt xanh đen cam đoan với chị dâu Thúy Hoa.
Bạn đang
âChá» biết rá»i.â Chá» dâu Thúy Hoa thá» dà i: âNhÆ°ng nhóc VÅ© à em cÅ©ng sắp ba mÆ°Æ¡i rá»i, ngay cả Äá»i tượng cÅ©ng không có, khi nà o má»i có thá» thà nh gia hả?â
âCái nà y, khó nói.â Không giá»ng nhÆ° trÆ°á»c Äây, qua loa lừa gạt cho qua, lần nà y ông chủ VÅ© trả lá»i có chút do dá»±.
âEm Äừng lo lắng trong nhà , mặc ká» tìm dạng gì, chá» cần em thÃch là tá»t rá»i, chúng ta cÅ©ng không cần phải tìm ngÆ°á»i giá»ng lúc nãy má»i Äược.â Chá» dâu Thúy Hoa cÄn bản không chú ý Äến thay Äá»i của em trai, có Äiá»u cái cô VÆ°Æ¡ng Dung Dung kia gây chuyá»n, cô cuÌng suy nghÄ© rõ rà ng má»t chuyá»n, nhà há»c VÅ© bá»n há» không có vÄn hóa kiến thức gì, không cần con gái âmắt toâ.
NÆ¡i nà y âmắt toâ, là chá» những cô gái có kiến thức, giá»ng nhÆ° VÆ°Æ¡ng Dung Dung váºy, bằng cấp cao kiến thức rá»ng, còn từng xuất ngoại, biết nói ngoại ngữ có phẩm vá», chứ không phải chá» nói vỠánh mắt to nhá».
Cái cô VÆ°Æ¡ng Dung Dung vừa nãy, nhìn là biết không tá», có thá» há má»m hải ngoại ngáºm miá»ng quá»c tế, Äá» tà i nói chuyá»n chá» dâu Thúy Hoa cÄn bản nghe không hiá»u, tà i chÃnh nè, thá» trÆ°á»ng chứng khoán nè, hÆ°u nhà n gì gì Äó, chá» dâu Thúy Hoa nghe mà cau mà y, tuy rằng nghe không hiá»u, tuy nhiên có thá» từ trong giá»ng nói nghe ra Äược, VÆ°Æ¡ng Dung Dung cÄn bản là xem thÆ°á»ng mình.
Chá» dâu Thúy Hoa vá»n là hết sức cao hứng, bỠông chủ VÅ© phủ nháºn trong Äiá»n thoại chá» còn lại nÄm phần, kết quả VÆ°Æ¡ng Dung Dung vừa má» miá»ng, thì ngay cả nÄm phần cÅ©ng không dừng bÆ°á»c, trá»±c tiếp chá» còn lại má»t phần, vẫn là vì thấy VÆ°Æ¡ng Dung Dung là má»t cô gái có tÆ°á»ng mạo không tá»i.
Có Äiá»u nếu nhÆ° Äược lá»±a chá»n, thì chá» dâu Thúy Hoa cÅ©ng không thÃch con gái nhÆ° váºy là m chá» em dâu, dáng vẻ cao cao tại thượng, dùng lá» mÅ©i nhìn ngÆ°á»i.
âTháºt sá»± chá» cần tìm ngÆ°á»i em thÃch, thì má»i ngÆ°á»i không chá»n lá»±a gì cả?â Hai mắt ông chủ VÅ© Äảo má»t vòng, láºp tức nảy ra ý hay.
Hắn vá»n là ngÆ°á»i tháºt thà , có Äiá»u sau nà y ra ngoà i là m công kiến thức nhiá»u hÆ¡n, tâm nhãn cÅ©ng theo Äó mà nhiá»u hÆ¡n, bằng không má»t tên Äà n ông xuất thân nông gia, là m sao có khả nÄng chá»ng Äỡ gia nghiá»p lá»n nhÆ° váºy?
Hắn chÃnh là má»t ông chủ giả heo Än thá»t cá»p bá» ngoà i hà m háºu bên trong gian trá!
Hết chương 23