Trương Lam Hà là một tên mê mô tô, vừa thấy được bốn chiếc mô tô này liền không chớp mắt rồi!
“Y2k… Y2k…!” Cả người giống như trúng tà, đầu ngón tay run rẩy chỉ vào, chỉ thiếu chảy nước miếng.
Hứa Tư Văn cau mày, có một loại dự cảm xấu.
Quả nhiên!
Sau đó liền có một đoàn xe, dùng tốc độ không khác biệt lắm chạy đến.
Người đi đường đều nhìn trợn tròn mắt.
Xe trước đây chỉ nhìn thấy trong tạp chí bây giờ đang ở trước mắt, rất nhiều người đều giơ di động lên bắt đầu chụp ảnh chụp ảnh, quay phim quay phim, hiếm khi gặp được đoàn xe xa hoa như vậy, không lưu lại chút gì đó thì thật có lỗi với chính mình nha!
Tám chiếc Land Rover Aurora, đằng trước là hai chiếc Land Rover Freelander, giữa Freelander, một chiếc tuy rằng mang nhãn hiệu Land Rover, nhưng là kiểu xe Land Rover chưa từng thấy qua, hai bên đoàn xe mỗi bên có một loạt Dodge Tomahawk hộ vệ.
Đội hình như vậy, muốn đoàn xe chạy chậm thì nó cũng không chậm được nha!
Chỉ có Hứa Tư Văn, luôn cảm thấy tư thế này, nhìn hơi quen mắt…
Người đi xuống từ trên Dodge Tomahawk, tất cả đều là một kiểu đồng phục tác chiến, mũ bê rê, đeo kính râm, bên tai mang theo dụng cụ thông tin loại nhỏ, thân cao mã đại, mặc dù là xuống xe, cũng có một bàn tay lấy tư thế nắm tay lái không buông ra, cảnh giác nhìn bốn phía, thoạt nhìn chính là bảo tiêu.
Cửa xe đều mở ra, xuống trước hết là người trong xe Aurora, tất cả đều giả dạng nghề nghiệp thành phần tri thức, trong tay mang theo cặp công văn màu đen thống nhất.
Từ trên Freelander xuống tám người, bốn nam bốn nữ, cầm theo trong tay lại là máy tính xách tay, đặc biệt có khí chất tinh anh, cảm giác núi vàng.
Tám người này, Hứa Tư Văn quen biết, bọn họ cũng quen biết Hứa Tư Văn, còn cười đặc biệt quyến rũ với y…
Trên chiếc Land Rover cuối cùng, tài xế xuống trước tiên, dùng tay mang găng trắng mở ra cửa xe ở chỗ ngồi phía sau, hơi khom người một cái: “Ông chủ.”
“Ai nha má ơi! Thế mà đến rồi! Lại đi thêm một chút, xương cốt cũng phải tan vỡ luôn rồi!” Một giọng nói thuần Đông Bắc, một bàn chân lớn mang giày bít mũi bước ra.
Lúc này đổi thành Hứa Tư Văn không chớp mắt.
Phía nam cũng không phải lạnh giá cỡ nào, thế nhưng cũng không ấm, chủ yếu nhất chính là, phương bắc có noãn lô mà phía nam không có!
Lạnh của phía nam là cái loại lạnh ẩm, mà phương bắc lại là khô lạnh.
Cho nên trên người ông chủ Vũ lúc này là mặc áo sơ mi trắng, chính diện lại phối với một cái quần mùa thu mặc ở ngoài, dưới chân mang một đôi giày bít mũi, bên ngoài lại khoác một cái áo khoác lông chồn dài quá đầu gối, cố tình trên đầu còn đội một cái mũ dạ bằng lông đặc biệt gây chú ý, trên mũ dạ còn mắc một cặp kính mắt thuỷ tinh nâu.
Sau khi xuống xe trong tay ông chủ Vũ còn cầm một cái áo khoác lông chồn, cũng cùng màu, giống cái mà hắn mặc trên người, nhìn thấy Hứa Tư Văn liền trực tiếp chạy nhanh đến.
Toàn thân Hứa Tư Văn cứng ngắc không nhúc nhích…
Ông chủ Vũ chạy lại trực tiếp nâng tay lên…
Hứa Tư Văn nhắm hai mắt lại, y đang đợi đau đớn do lòng bàn tay đánh xuống…
Đây là nguyên nhân duy nhất mà y có thể nghĩ tới, nguyên nhân Vũ Khánh Cương có thể tự mình đến thành Lan Châu.
Nói thế nào, cũng là mình dụ dỗ hắn…
Tức giận cũng phải…
Chẳng qua là khi có mặt Trang Sĩ Nhân …
Thôi, mình là người làm sai trước mà…
Cầm áo khoác lông chồn trong tay trực tiếp khoác lên người Hứa Tư Văn, thuận tiện duỗi móng vuốt lớn cầm tay Hứa Tư Văn, phát hiện rất lạnh lẽo, hơn nữa sắc mặt Hứa Tư Văn cũng không tốt, so với mặt mày hồng hào nuôi ra trong mấy ngày tháng giêng, cách biệt quá lớn.
Ông chủ Vũ mất hứng, cau mày quặm mặt lại: “Sao đã trở về mà còn không biết nóng lạnh hả? Mặc ít như vậy đi ra ngoài là muốn giỡ cái gì vậy?”
Hứa Tư Văn mãnh liệt mở hai mắt nhắm chặt, nhìn Vũ Khánh Cương trước mắt, đôi môi run run một chút, sững sờ không nói nên lời!
“Nhìn thấy anh cao hứng đến không nói nên lời à? Ha ha ha!” Ông chủ Vũ tự mình cao hứng nắm tay Hứa Tư Văn sưởi ấm.
Thời khắc này, Hứa Tư Văn thông minh đến đâu lại tư duy kín đáo đến đâu nữa, đều vô dụng, bởi vì hiện tại cả người y đã thành một nồi hồ dán, tạm thời không có cách nào bình thường suy nghĩ.
Trong mắt chỉ còn một mình Vũ Khánh Cương.
“Vốn là trước mười lăm hẳn là anh nên đến đây rồi, nhưng mà phải ở nhà làm chuẩn bị, liền mãi cho tới bây giờ mới đến đây, đừng giận anh nha! Quay về muốn phạt anh thế nào cũng được, ván chà quần áo cũng mang đến, còn có bàn phím cùng bàn tính, dụng cụ điều khiển từ xa gì đó, em tùy tiện chọn, còn không chọn được thì có thể mua thứ em thích ở bên này…” Ông chủ Vũ liên tiếp nói với Hứa Tư Văn đang ngây dại, dáng vẻ kia mười phần là khoe ân ái.
Trương Lam Hà ở một bên cảm thấy mắt chó hợp kim titan của mình đã bị chói mù.
Không chỉ Trương Lam Hà, đồng thời cảm thấy hai mắt mình có xu thế bị mù, còn có một tên Trang Sĩ Nhân.
“Anh, anh là ai hả?” Người khác chờ ông chủ nói chuyện yêu đương, nhưng vị đại tiểu thư Alice này lại không chờ được, vừa rồi cô ta bị kinh sợ, cả người đều trong trạng thái cực độ phẫn nộ, nhất định phải tìm một người chịu trách nhiệm!
“Tui là nam nhân của cậu ấy!” Ông chủ Vũ kéo Hứa Tư Văn, trả lời với Alice đặc biệt đúng lý hợp tình.
“Cái gì?” Trương Lam Hà từ trong trạng thái người mù ngớ ngẩn tạm thời khôi phục như cũ, lại vừa nghe lời ông chủ Vũ nói, cả người đều sắp không xong rồi!
Trang Sĩ Nhân là quá khứ của Tư Văn, vị này chính là hiện tại của Tư Văn…
Tình cũ cùng người mới…
Trương Lam Hà chỉ chỉ Trang Sĩ Nhân, lại chỉ chỉ Vũ Khánh Cương, há miệng thở dốc, cái gì cũng không nói ra được…
“Hai vợ chồng các người, là ai hả?” Ông chủ Vũ trả lời vấn đề của người khác xong, lập tức hỏi trở lại.
“Tôi muốn kiện anh!” Alice vừa nghe càng giống như nổi điên chỉ vào mô tô phía trước: “Tôi muốn kiện anh mưu sát!”
Nghĩ xem cô ta là thiên kim đại tiểu thư tập đoàn Ngải thị, từ nhỏ đến lớn chưa từng bị người ta đối xử như thế, đến bây giờ chân của cô ta còn chưa có tri giác, cô ta nhất định phải khiến người khởi xướng trả giá thật lớn!
“Tui đã không giết gà rất lâu rồi.” Ông chủ Vũ căn bản không coi là chuyện to tát.
Hắn vốn là cố ý, không đụng vào đã là có lương tâm lắm rồi.
“Vị tiên sinh này, vị hôn thê của tôi thiếu chút nữa bị xe đụng phải!” Trang Sĩ Nhân run chân cậy mạnh ra mặt cho vị hôn thê.
Gã nhìn ra được nam nhân này khẳng định rất có lai lịch, nhưng rồi lại không thể không để ý tới tâm tình của vị hôn thê, còn có lời vừa nãy nam nhân này nói.
“Thiếu chút nữa không phải là chưa đụng vào sao? Ở đây cùng tui giở trò cái gì mà giở trò?” Vẻ mặt ông chủ Vũ thô bạo càn quấy: “Với lại, chưa từng nghe nói dùng mô tô mở đường làm cái công việc giết gà này.”
Vai của bốn vị cưỡi xe run lên, ông chủ Vũ là tức chết người không đền mạng.
Xe mở đường nhà ai không phải là đi chậm rãi hả?
Nhà ông chủ Vũ thì không!
Bốn chiếc mô tô giống như thi đấu vậy, tốc độ phải gọi là rất nhanh!
Động tĩnh kia, không khiến người ta chú ý cũng khó!
Mô tô kêu “brừ brừ” nhanh chóng chạy đến chỗ Trang Sĩ Nhân và Alice!
Chờ thời điểm dừng lại, bánh trước mô tô cách đùi hai người cũng chỉ ba centimet mà thôi, đừng nói Trang Sĩ Nhân và Alice, dù là Spider Man với trái tim siêu nhân của người ta, hẳn cũng phải run cầm cập ấy chứ!
Cho nên cũng không trách Alice cởi bỏ quan niệm, thay đổi tác phong thấy người sang bắt quàng làm họ ngày xưa, cuồng loạn kêu gào liên tục.
Bất kể là ai bị dọa sợ đến bắp chân cũng bị chuột rút, đều sẽ cuồng loạn, huống chi là tiểu thư mỏng manh như Alice, cô ta cũng bị sợ hãi đến thần kinh chân co giật, tạm thời mất tri giác được chứ.
“Hì hì!” Hứa Tư Văn còn chưa phản ứng lại, Trương Lam Hà trước tiên nhịn không được vui sướng khi người gặp họa, mặc kệ nam nhân này ra sao, ít nhất hắn giúp Tư Văn xả giận thật không tệ.
“Anh!” Mặt Trang Sĩ Nhân nha, đỏ cam vàng lục lam chàm tím màu gì cũng có, vị hôn thê Alice của gã cũng gần như vậy.
Gà , trong tiếng Äá»a phÆ°Æ¡ng phÃa nam, còn có ý tứ ám chá» gái Äiếm, mặc kỠông chủ VÅ© có biết cái ý tứ ám chá» nà y hay không, lá»i của hắn cÅ©ng tuyá»t Äá»i là giáng Alice xuá»ng tầng chót.
âTÆ° VÄn, em nói xem thế nà o?â Trang SÄ© Nhân không quen ông chủ VÅ©, thế nhÆ°ng gã lại thông minh ngược lại bắt lấy Hứa TÆ° VÄn, gã chắc chắn Hứa TÆ° VÄn Äá»i vá»i mình tình cÅ© chÆ°a tan, mà nam nhân nà y vừa nhìn chÃnh là má»t ngÆ°á»i xúc Äá»ng, ngÆ°á»i nhÆ° váºy rất dá»
châm ngòi.
NhÆ°ng mà không Äợi Hứa TÆ° VÄn có phản ứng, ông chủ VÅ© trÆ°á»c hết mặc ká», che chá» Hứa TÆ° VÄn trừng Trang SÄ© Nhân, dáng vẻ gÆ°Æ¡ng mặt hung thần ác sát: âAnh kêu vợ tui cÅ©ng vô dụng! Nhà bá»n tui luôn là chuyá»n lá»n cáºu ấy là m chủ, còn chuyá»n nhá» là tui là m.â
à tứ chÃnh là Äây là chuyá»n nhá».
CÅ©ng sẽ không cần Hứa TÆ° VÄn lên tiếng.
âAi là vợ anh chứ?â Hứa TÆ° VÄn buá»n bá»±c, cái tên VÅ© Khánh CÆ°Æ¡ng nà y chạy tá»i, còn Äá»i phong cách xuất hiá»n nhÆ° thế, Äến cùng muá»n là m gì?
Còn gá»i mình là âvợâ!
Y má»i không phải âvợâ!
âVợ à , em cÅ©ng không thá» ngủ xong liá»n bá» Äi chứ! Em thì phủi mông má»t cái là Äi, còn lại má»t mình anh Äáng thÆ°Æ¡ng biết bao! Em nhẫn tâm sao?â Ãng chủ VÅ© trá» mặt còn nhanh hÆ¡n láºt sách, giây trÆ°á»c còn giá»ng nhÆ° thá» phá» vá»i Trang SÄ© Nhân và Alice, giây sau quay Äầu liá»n Äá»i thà nh bá» dạng trung khuyá»n Äáng thÆ°Æ¡ng vá»i Hứa TÆ° VÄn, rung Äùi Äắc ý lấy lòng y.
âTôi, tôiâ¦!â Hứa TÆ° VÄn lắp ba lắp bắp âtôiâ ná»a ngà y, lại không thá» nói ra hai chữ ânhẫn tâmâ nà y.
NgÆ°á»i nà y Äuá»i tá»iâ¦
Con há» Äông Bắc nà yâ¦
Ãnh mắt VÅ© Khánh CÆ°Æ¡ng trầm tÄ©nh nhìn Hứa TÆ° VÄn, tay vẫn nhÆ° cÅ© ná»a che chá» Hứa TÆ° VÄn và o trong ngá»±c, hắn không sợ Hứa TÆ° VÄn từ chá»i, dù TÆ° VÄn có từ chá»i cÅ©ng không sao, hắn có thá» sá»ng chết quấn lấy, kiên trì chÃnh là thắng lợi nha.
Thế nhÆ°ng hắn vẫn nhÆ° cÅ© không thÃch nghe TÆ° VÄn nói ra lá»i khiến mình không thÃch, cho nên hắn quay Äầu Äá»i mặt vá»i Trang SÄ© Nhân liá»n phun: âAnh còn chÆ°a báo tên tuá»i Äâu! Hai ngÆ°á»i Äến cùng là là m gì hả? Không có chuyá»n gì bá»n tui cÅ©ng phải Äi lên, ngà y báºn rá»n Äó, không có thá»i gian rảnh rá»i vá»i mấy ngÆ°á»i Äâu.â
âTá» nhân Trang SÄ© Nhân, là tá»ng giám Äá»c công ty khoa há»c kỹ thuáºt táºp Äoà n Ngải thá».â Trang SÄ© Nhân có chút nghiến rÄng báo thân pháºn của mình.
âChà o ngà i, tôi giữ chức cá» vấn pháp luáºt của táºp Äoà n tà i chÃnh Äông Bắc Há».â Má»t nam thanh niên mang kÃnh mắt viá»n và ng tiến lên, ngay cả lá»
tiết cÆ¡ bản nhất nhÆ° bắt tay cÅ©ng lược bá», lấy ra má»t tá» hợp Äá»ng photo tháºt má»ng: âTáºp Äoà n tà i chÃnh chúng tôi Äã thu mua cao á»c VT tân thà nh Lan Châu, Äây là hợp Äá»ng thu mua bản photo, hiá»n tại má»i các ngÆ°á»i rá»i khá»i phạm vi cao á»c VT, nÆ¡i nà y không hoan nghênh các ngÆ°á»i.â
Trang SÄ© Nhân kinh ngạc nhìn trang giấy sắp ÄÆ°a Äến trÆ°á»c lá» mÅ©i, ná»i dung viết trên Äó khiến Äầu óc của gã vang ong ong nhÆ° bá» sét Äánh.
âHứa TÆ° VÄn!â
Trong giây lát vang lên giá»ng nữ sắc nhá»n cao vút trong mây, chấn Äá»ng mà ng nhÄ© ngÆ°á»i ta Äau Äá»n.
Hết chương 63