Vũ gia cũng không hiểu mấy cái đó, người duy nhất Vũ Khánh Cương có thể nhờ giúp đỡ, chỉ có Đỗ Tử Hiên giúp bọn họ chọn chỗ thôi.
Đỗ Tử Hiên nhận được điện thoại, không nói nửa ngày, cuối cùng rất trầm trọng nói với Vũ Khánh Cương: “Chờ tôi trở lại!”
Đỗ Tử Hiên dùng tốc độ nhanh nhất trở lại.
“Nhà cậu thật giỏi!” Đỗ Tử Hiên thấy mấy lão học giả lão chuyên gia đó, kích động trở về giơ ngón tay cái với Vũ Khánh Cương.
“Không phải anh nói nơi này không thành vấn đề sao?” Vũ Khánh Cương cũng sắp hỏng mất rồi được chứ? Nhà họ ngay cả nền còn chưa kịp xây nữa, cái này lại muốn ra tay?
“Tôi nói, nếu cậu tin lời của tôi, vẫn là nghe theo con đường mà tôi chỉ cậu đi!” Đỗ Tử Hiên cũng biết chuyện này mình làm không đến nơi đến chốn, Vũ gia người ta cũng không muốn chỉ làm giàu dựa vào cái này, cũng không thiếu tiền, chỉ muốn làm ít chuyện hồi báo quê nhà một chút thôi.
“Anh Đỗ, anh cũng biết tình huống nhà tụi tui rồi đó, không sợ anh chê cười, những năm này tuy tụi tui không thiếu tiền, nhưng lại thiếu đầu óc.”
“Cái này nghĩa là gì?”
“Đầu óc nhà tụi tui đều sử dụng không tốt, đứa nhỏ sử dụng tốt thì còn đang đi học. Anh Đỗ, anh liền chỉ cho anh em một con đường sáng đi.”
“Đầu tiên, chỗ này cậu không nhường cũng phải nhường, cái này liên quan đến vấn đề thành tích của châu, mấy cái này nói cậu cũng không hiểu, cậu chỉ cần biết rằng, anh Đỗ nói với cậu đều là lời thật là được, thứ hai, khoản bồi thường lần này nhất định sẽ gây sự chú ý của bên trên, anh kiến nghị cậu hãy tìm một quản lý chuyên nghiệp giúp cậu quản lý cho thỏa đáng, tốt nhất là đặt ở mặt ngoài.”
Châu trường gì đó đối với người nhà họ Vũ mà nói, đó là tồn tại chỉ có thể ngước nhìn, có điều ở trong miệng Đỗ Tử Hiên lại chỉ là cái danh hiệu.
Cuối cùng Đỗ Tử Hiên giới thiệu cho Vũ Khánh Cương một người nghe nói là mới học lên cấp CEO quản lý tài chính ở quốc gia phương tây, Vũ Khánh Cương suy nghĩ thật lâu mới hiểu là có ý gì.
Bắt đầu từ quản lý chuyên nghiệp gì đó, đến cái loại “tây” mới xuất hiện này, trầm mặc một chút, Vũ Khánh Cương gọi điện thoại cho anh hai chị hai, kết quả anh hai chị hai hắn đều nói hắn quyết định là tốt rồi.
Hết cách rá»i, không thá» là m gì khác hÆ¡n là gá»i Äiá»n thoại cho Äứa cháu lá»n, bây giá» ngÆ°á»i duy nhất lên Äại há»c trong nhà chÃnh là cháu trai lá»n, Äá»i vá»i ngÆ°á»i nhà há» VÅ© mà nói, cháu trai lá»n chÃnh là quan trạng nguyên theo nhÆ° há»i Äó, là ngÆ°á»i có Än há»c!
âChú, nghe vá» Äá» tiên sinh kia nói Äi, chúng ta không có chá» dá»±a gì mà lại coÌ má»t sá» tiá»n lá»n nhÆ° váºy, Äây không phải là gá»i Än trá»m tá»i sao? Tìm má»t ngÆ°á»i thạo nghá» giúp chúng ta trông tiá»n là Äược.â
Vì váºy, VÅ© Khánh CÆ°Æ¡ng gáºt Äầu Äá»ng ý.
âCáºu yên tâm, cáºu á» Äây giúp thà nh phá» Äông Bắc phát triá»n, quan chấp chÃnh thà nh phá» Äông Bắc nhất Äá»nh sẽ cho cáºu phÆ°Æ¡ng tiá»n, tôi và hắn từng có duyên gặp mặt và i lần, có thá» nói mấy câu giúp cáºu, sẽ không là m khó VÅ© gia.â Má»t sá» tiá»n lá»n nhÆ° thế, nói tháºt, Äá» Tá» Hiên cuÌng không yên lòng ÄÆ°a và o tay cả nhà xuất thân thấp kém nà y, cái nà y giá»ng nhÆ° Äá» má»t Äứa trẻ cầm thá»t mỡ trong tay Äứng giữa má»t bầy sói váºy Äó!
Sau ba ngà y, má»t Äám ngÆ°á»i Äá» Tá» Hiên giá»i thiá»u liá»n Äến thà nh phá» Äông Bắc, Ngụy Diên là tiến sÄ© từ hải ngoại há»c thà nh trá» vá», mang theo nhóm mình láºp ra, dá»± Äá»nh trá» vá» va chạm má»t chút, kết quả phát hiá»n thá» trÆ°á»ng Äế quá»c gần nhÆ° bão hòa, nÆ¡i duy nhất vẫn còn tiếp tục phát triá»n chá» có Äá»a phÆ°Æ¡ng vá» trà hẻo lánh.
NhÆ°ng mà ngÆ°á»i á» những Äá»a phÆ°Æ¡ng kia Äá»u có quan niá»m hẹp, không yên lòng Äem tiá»n của mình giao cho ngÆ°á»i xa lạ quản lý, há» không hiá»u rõ, thì là m sao sẽ có ý nghÄ© nhÆ° thế chứ? Mà hắn thì cÅ©ng không mang tiá»n theo!
Lần nà y nghe anh Äá» bảo Äảm ông chủ khẳng Äá»nh Äá»i vá»i hắn nói gì nghe nấy, hắn má»i tá»i, không thì hắn cÅ©ng dá»± Äá»nh xuất ngoại tìm Bá Nhạc* của mình rá»i.
*Bá Nhạc theo nhÆ° Äiá»n tÃch, là má»t ngÆ°á»i có mắt nhìn ngá»±a, nháºn ra Äược Äâu là ngá»±a thÆ°á»ng, Äâu là Thiên lý mã. Ứng vá»i ngà y nay,âBá Nhạcâ ý chá» những ngÆ°á»i có mắt nháºn biết Äược tà i, phát hiá»n ra Äược nhân tà i. NgÆ°á»i có khả nÄng nháºn biết nhân tà i, cà ng hiếm hoi hÆ¡n nhân tà i và rất Äáng quý.
Có Äiá»u lần nà y Ngụy Diên không có thất vá»ng, VÅ© Khánh CÆ°Æ¡ng Äừng nói là nói gì nghe nấy, gần nhÆ° chÃnh là buông tay không quản, mi muá»n là m cái gì thì là m cái Äó.
Sau má»t tháng, táºp Äoà n tà i chÃnh Äông Bắc Há» thà nh láºp, chá» là ÄÄng ký tà i chÃnh liá»n hai trÄm triá»u, ánh tiá»n chói mù mắt Äông Châuâ¦.
VÅ© Khánh CÆ°Æ¡ng, hai mÆ°Æ¡i bảy tuá»i ông chủ táºp Äoà n tà i chÃnhâ¦
Hết chương 7