Cả đường suôn sẻ đến thang máy trong tầng hầm đỗ xe của khu chung cư nơi Lâm Vụ sống. Cô bước xuống xe, trên tay xách một túi thuốc Đông y lớn.
Trần Trác nhắc nhở: "Nếu không biết sắc thuốc thì nhắn tin cho tôi."
Lâm Vụ liếc anh một cái: "Chắc là tôi biết làm."
Cô không đến mức ngay cả sắc thuốc cũng không biết chứ.
Trần Trác mỉm cười, ánh mắt dừng lại trên người cô, giọng điệu lười biếng mà tùy ý: "Thế thì đáng tiếc thật."
Sao anh lại thấy đáng tiếc, cô hiểu đại khái.
Lâm Vụ im lặng vài giây, cảm thấy vành tai mình nóng lên, mím môi nói: "Tôi về đây."
Trần Trác: "Vào đi."
Hai người tạm biệt nhau. Đợi đến khi Lâm Vụ vào thang máy rồi, Trần Trác mới lái xe rời đi.
Cửa thang máy khép lại, lúc này cô mới đưa tay sờ nhẹ lên tai mình... Thật sự rất nóng!
Thời tiết lạnh thế này, tại sao tai cô lại nóng như vậy? Không hợp lý chút nào.
Lâm Vụ nghĩ ngợi, trong đầu lại hiện lên ánh mắt Trần Trác nhìn cô ban nãy.
Cô lặng người, chìm vào suy tư.
Tiếng chuông thang máy vang lên kéo cô trở về thực tại. Lâm Vụ điều chỉnh lại tâm trạng, ép bản thân tạm thời phớt lờ những rung động không tên kia.
Cô bước về phía trước hai bước thì sững lại: "Vũ Hân?"
Trước cửa nhà, cô nhìn thấy trợ lý nhà mình đang ngồi co ro ở đó thì vô cùng ngạc nhiên: "Sao em lại ở đây? Đợi tôi à?"
Nghe tiếng gọi, Triệu Vũ Hân ngẩng đầu lên nhìn cô, hốc mắt đỏ hoe: "Luật sư Lâm, chị về rồi."
Lâm Vụ sững người, lập tức nói: "Vào nhà trước đã."
"Cảm ơn." Triệu Vũ Hân theo cô vào nhà, có chút ngại ngùng giải thích: "Xin lỗi luật sư Lâm, em không cố ý làm phiền chị đâu. Chỉ là... em không biết mình nên đi đâu cả, nên..."
"Không phiền đâu." Lâm Vụ không hỏi nhiều, chỉ trấn an cô ấy: "Ngồi tự nhiên đi, uống chút nước nhé?"
Triệu Vũ Hân chậm rãi gật đầu.
Lâm Vụ đặt đồ xuống, vào bếp rót cho cô một ly nước ấm, sau đó vào phòng ngủ lấy thêm một chiếc chăn mỏng ra: "Có lạnh không? Em đợi lâu lắm rồi hả?"
Nếu cô đoán không sai thì lúc Triệu Vũ Hân gọi điện thoại cho cô đã đứng trước cửa nhà rồi.
Triệu Vũ Hân khựng lại, phản ứng có phần chậm chạp: "Không lâu lắm đâu."
Nhìn dáng vẻ không muốn nói nhiều của cô ấy, Lâm Vụ cũng không hỏi thêm.
Cô ngồi xuống bên cạnh, lặng lẽ ở bên cạnh cô ấy.
Một lát sau, Triệu Vũ Hân mới giơ tay lau đi những giọt nước mắt liên tục rơi xuống, nghẹn ngào nói: "Luật sư Lâm, em có thể mượn sạc điện thoại được không?"
Lúc gọi cho Lâm Vụ, điện thoại cô ấy gần như sắp hết pin tắt máy rồi.
Lâm Vụ đứng dậy lấy bộ sạc đưa cho cô: "Ổ cắm ở bên phải ghế sô pha."
Triệu Vũ Hân lên tiếng đáp lại, cắm sạc rồi ngẩng đầu nhìn Lâm Vụ: "Luật sư Lâm, chị..."
"Không muốn nói cũng không sao." Lâm Vụ nhìn cô ấy: "Em có quyền giữ bí mật về chuyện riêng tư của mình."
Thấy Triệu Vũ Hân do dự, Lâm Vụ dịu giọng hỏi: "Em ăn trưa chưa?"
Triệu Vũ Hân lắc đầu.
Lâm Vụ thở dài bất đắc dĩ, cầm điện thoại di động lên: "Đặt đồ ăn ngoài nhé, giờ này chị cũng lười vào bếp nấu rồi."
Triệu Vũ Hân đáp: "Em ăn gì cũng được."
Lâm Vụ mở ứng dụng đặt món, dựa theo khẩu vị trước giờ của Triệu Vũ Hân mà chọn một phần cơm cho cô ấy.
Đặt cơm xong, căn phòng lại rơi vào yên lặng.
Một lúc lâu sau, Triệu Vũ Hân mới nghẹn ngào nói với Lâm Vụ, cô ấy thất tình rồi.
Lâm Vụ không giỏi an ủi người khác. Cô nhìn đôi mắt đỏ hoe vì khóc của cô ấy, trầm ngâm một lát rồi nói: "Cái cũ không đi, cái mới không đến."
Triệu Vũ Hân bị câu nói này của cô chọc cười, nhưng trong nụ cười vẫn đầy đau buồn: "Em không khóc vì thất tình."
Không đợi Lâm Vụ hỏi, Triệu Vũ Hân đã bĩu môi nói tiếp: "Điều làm em đau lòng là bạn trai và bạn thân em lại lén lút qua lại với nhau."
Sự phản bội cùng lúc của cả hai người thân thiết là điều khiến người ta khó chấp nhận nhất.
Lâm Vụ cứng họng, thật sự không ngờ mọi chuyện lại kịch tính đến vậy.
“Vũ Hân…” Cô mở miệng, định nói gì đó để an ủi Triệu Vũ Hân nhưng lại không biết phải nói gì.
“Chị Vụ Vụ, em không cần an ủi đâu, chị cũng đừng lo lắng cho em. Em chỉ nhất thời không biết đi đâu, cũng không muốn đến khách sạn nên mới đến chỗ chị tránh một chút.”
Cô ấy không gọi luật sư Lâm nữa, vì như thế quá xa cách. Giọng cô ấy nghẹn lại, khẽ nói: “Cho em khóc một lát là được.”
Lâm Vụ bất đắc dĩ: “Được rồi, ở chỗ tôi thì em cứ tự nhiên. Khóc một chút để xả hết cảm xúc cũng tốt, nhưng không được khóc mãi.”
Nói rồi cô rút mấy tờ khăn giấy đưa cho Triệu Vũ Hân.
Triệu Vũ Hân lí nhí đáp lại, sụt sịt: “Chị cứ làm việc của chị đi, đừng để ý đến em.”
Lâm Vụ bật cười: “Không để ý em, nhưng giờ tôi cũng chẳng có việc gì khác để làm.”
Triệu Vũ Hân gật đầu, bỗng nhiên bắt đầu chửi mắng.
Lâm Vụ nghe xong, thỉnh thoảng cũng hùa theo một câu.
Một lúc sau, đồ ăn được giao đến, Triệu Vũ Hân đã khóc đến nỗi vừa mệt vừa đói ngồi dậy, mở hộp cơm ra ăn luôn.
Thấy cô ấy như vậy, Lâm Vụ cũng yên tâm phần nào.
Ăn cơm xong, Triệu Vũ Hân nhìn Lâm Vụ: “Chị Vụ Vụ, em có thể ở lại đây một đêm không?”
Lâm Vụ mỉm cười: “Ở đi, ở cả tuần cũng được.”
Cô biết Vũ Hân ở chung với bạn trai, giờ đột ngột rời đi như vậy, chắc chắn chưa kịp thu dọn đồ đạc.
Triệu Vũ Hân đỏ hoe mắt: “Cảm ơn chị.”
Lâm Vụ lắc đầu: “Tôi đi dọn phòng cho khách, em mệt thì ngủ một giấc đi.”
Cô lại động viên Triệu Vũ Hân: “Ngủ dậy sẽ thấy ổn hơn.”
Triệu Vũ Hân ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”
Dọn dẹp phòng cho khách xong lại tìm một bộ đồ ngủ cho Triệu Vũ Hân thay. Sau khi cô ấy rửa mặt rồi đi ngủ, Lâm Vụ mới rảnh tay sắp xếp đống thuốc Đông y vừa mang về.
Cô lấy đơn thuốc của Trúc Minh Tri xem qua, thở dài một hơi.
Nửa tháng tới, cô sẽ phải sống chung với những thang thuốc này rồi.
Đúng lúc này, người bắt cô phải uống thuốc nửa tháng gửi tin nhắn tới: “Trúc Minh Tri muốn kết bạn WeChat với cô, tiện không?”
Lâm Vụ lập tức trả lời: "Tiện.”
Cô đoán Trúc Minh Tri muốn theo dõi tình hình sử dụng thuốc của mình.
Trần Trác: "Ồ."
Không hiểu sao, Lâm Vụ lại đọc ra chút bất mãn từ con chữ ngắn ngủn này.
Cô cầm điện thoại khẽ cong môi: "Vậy phiền tổng giám đốc Trần giới thiệu giúp tôi nhé."
Trần Trác không trả lời tin nhắn đó.
Sau khi khung đối thoại yên tĩnh vài giây, Lâm Vụ nhận được một tin nhắn khác từ anh: "Biết sắc thuốc không?"
Lâm Vụ: "Bác sĩ Trúc có ghi chú cách sắc thuốc rồi."
Trần Trác: "…"
*
Cùng lúc đó, Trúc Minh Tri đang chờ Trần Trác giới thiệu WeChat của Lâm Vụ bỗng hắt xì một cái.
Anh ấy đưa tay xoa mũi, nhìn sắc trời bên ngoài đang tối dần, cảm thán: “Vài ngày nữa chắc trên núi sẽ có tuyết rơi nhỉ.”
Nhân viên bên cạnh đang sắp xếp đồ đạc gật đầu: “Sắp rồi, bây giờ cũng là tháng Mười Hai rồi.”
Trên núi, tuyết rơi sớm hơn những nơi khác.
Trúc Minh Tri: “Bảo nhà bếp nấu ít nước gừng, đừng để bị cảm.”
Dặn dò xong, anh ấy nhắn tin thúc giục Trần Trác: "Cô Lâm nói sao?"
Lâm Vụ chắc sẽ không từ chối chứ? Trúc Minh Tri nghĩ thầm.
Trần Trác vô cảm gõ chữ: "Cô ấy nói không được."
Trúc Minh Tri: "?"
Trần Trác: "Cậu có gì cần dặn dò thì nói với tôi, tôi có thể chuyển lời."
Trúc Minh Tri dở khóc dở cười: "Đây là chuyện riêng của bệnh nhân, người ngoài không tiện biết."
Trần Trác: "?"
Trúc Minh Tri: "Chẳng lẽ cậu không phải là người ngoài với cô Lâm?"
Trần Trác nghẹn lời trước câu này, nhất thời không biết đáp lại thế nào.
Anh khẽ bóp trán, cuối cùng vẫn đẩy WeChat của Lâm Vụ cho anh ấy rồi hỏi: "Tình trạng của cô ấy nghiêm trọng không?"
Trúc Minh Tri: "Cậu đang hỏi về mặt nào?"
Vẻ mặt Trần Trác trầm tĩnh: "Hình như tinh thần của cô ấy chịu áp lực rất lớn."
Trúc Minh Tri: "Có lẽ cậu cũng nhìn ra là cô ấy ngủ không ngon giấc nhỉ?"
Trần Trác: "Ừ, có cách nào giải quyết không?"
Trúc Minh Tri: "Thuốc tôi kê cho cô ấy là những loại thuốc có tác dụng an thần, nhưng quan trọng là cô ấy có chịu uống thuốc đều đặn hay không. Nhưng thuốc cũng có hạn chế, sau liệu trình này có cải thiện được không còn phải xem tình trạng của cô ấy."
Nói đến đây, Trúc Minh Tri tò mò hỏi: "Cậu biết áp lực của cô ấy đến từ đâu không?"
Trần Trác cụp mắt, ngón tay hơi khựng lại: "Cô ấy chưa từng nói."
Trúc Minh Tri: "Cô ấy chưa nói thì cậu không biết à?"
Anh ấy không tin Trần Trác thật sự không biết gì.
Thấy tin nhắn này, Trần Trác bất lực cười nhạt: "Cô ấy gần như không bao giờ kể về chuyện của mình, tôi rất khó biết được."
Dù có đoán được một chút cũng chỉ là bề ngoài.
Song tình huống cụ thể thì anh thật sự không rõ.
Trúc Minh Tri: "Cậu xong đời rồi."
Trần Trác không trả lời tin nhắn này.
Không cần Trúc Minh Tri nhắc, anh cũng biết kết cục này rồi.
Nghĩ đến đây, khóe môi anh khẽ nhếch lên, rút một điếu thuốc từ hộp trong ngăn kéo ra, châm lửa.
Đốm lửa đỏ rực, anh kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, nhẹ nhàng hít một hơi rồi nhả ra từng làn khói trắng mờ.
Bỗng nhiên, màn hình điện thoại sáng lên.
Anh cúi mắt nhìn thì thấy tin nhắn mới từ Lâm Vụ: "Tôi vừa nghiên cứu thử, tôi phát hiện tôi không hiểu lắm. Không biết ngày mai tổng giám đốc Trần có rảnh đến hướng dẫn trực tiếp giúp tôi không?"
Trần Trác ngạc nhiên, thoáng sững người.
Mãi đến khi tàn thuốc cháy rơi xuống màn hình, anh mới hoàn hồn, lập tức dụi thuốc vào gạt tàn, trả lời ngay: "Tối nay không cần à?"
Lâm Vụ: "Trưa nay đã uống rồi, bác sĩ Trúc nói một ngày một lần là đủ."
Quan trọng hơn là hôm nay nhà cô không tiện đón thêm người.
Trần Trác: "Mai mấy giờ?"
Lâm Vụ: "... Chắc khoảng bảy giờ tối tôi tan làm."
Trần Trác: "Lúc đi thì nhắn tôi."
Lâm Vụ: "Ừm."
Vậy là hai người chẳng hiểu sao lại tự động sắp xếp thời gian gặp nhau sớm hơn một chút.
*
Tối hôm đó, Lâm Vụ tự mình xuống bếp nấu một bữa ăn.
Triệu Vũ Hân ăn ngấu nghiến, ăn xong thì chủ động dọn dẹp bàn ăn và nhà bếp. Lâm Vụ cũng không ngăn cản, cô biết Triệu Vũ Hân muốn tìm việc gì đó để làm.
Sau khi hoàn thành những việc lặt vặt, Triệu Vũ Hân tìm cô xin được sắp xếp công việc.
Lâm Vụ mỉm cười, đưa cho cô ấy một chồng tài liệu dày, bảo cô ấy sắp xếp lại.
Bận rộn xong xuôi, Lâm Vụ nhắc Triệu Vũ Hân đi ngủ sớm.
Cô trở về phòng, tắm rửa xong định đọc sách chuyên ngành một lát. Nhưng không biết vì lý do gì, vừa mở sách ra chưa được bao lâu, Lâm Vụ đã bắt đầu thấy buồn ngủ.
Đây là tình huống trước giờ chưa từng xảy ra.
Lâm Vụ gấp sách lại, quyết định tắt đèn thử ngủ một chút.
Kim đồng hồ vừa điểm qua mười hai giờ, cô không tin mình có thể ngủ được.
Điều khiến Lâm Vụ bất ngờ là, sau khi nhắm mắt chưa bao lâu, cô đã ngủ thiếp đi, hơn nữa còn ngủ một mạch đến lúc chuông báo thức reo.
Khoảnh khắc mở mắt nhìn thấy thời gian, cô hơi ngẩn người...
Cô vậy mà không uống thuốc ngủ, cũng không cần sự trợ giúp của Trần Trác mà lại ngủ từ mười hai giờ đến bảy giờ sáng hôm sau. Đây là chuyện chưa từng có trong suốt nhiều năm qua.
Lâm Vụ ngồi thẫn thờ một lát, đến khi chuông báo thức reo lần thứ hai, cô mới hoàn hồn, lập tức thức dậy rửa mặt.
Trên đường đến văn phòng luật, Lâm Vụ cảm thấy tinh thần mình sảng khoái hẳn.
Ngay cả Triệu Vũ Hân cũng nhận ra sự thay đổi của cô.
“Chị Vụ Vụ, hôm nay tâm trạng chị có vẻ khá tốt nhỉ?”
Lâm Vụ nghiêng đầu: “... Tối qua tôi ngủ ngon. Còn em thì sao? Tâm trạng đã khá hơn chưa? Có cần nghỉ một ngày không?”
Triệu Vũ Hân lắc đầu: “Không cần đâu, em đã thất tình rồi, không thể mất luôn cả công việc được.”
Nghe vậy, Lâm Vụ bật cười: “Sẽ không mất đâu, có tôi ở đây rồi.”
Triệu Vũ Hân gật đầu lia lịa: “Cảm ơn chị Vụ Vụ.”
Cô ấy nghiêm túc nói: “Thật sự không cần nghỉ đâu. Nhưng buổi chiều em muốn xin nghỉ một tiếng.”
Cô ấy cần đến chỗ ở cũ để thu dọn đồ đạc.
Lâm Vụ gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Cô đưa mắt nhìn cô gái bên cạnh: “Hôm nay thật sự không đến chỗ tôi ở sao?”
“Dạ, bạn em đi công tác về rồi. Em đã nói với cô ấy, trước mắt sẽ dọn qua đó ở tạm.” Triệu Vũ Hân cần tìm một chỗ ở mới. Nhưng trong thời gian tìm nhà, cô ấy không thể ở nhà Lâm Vụ mãi được, cô ấy sợ quấy rầy Lâm Vụ.
Thấy Triệu Vũ Hân đã có quyết định, Lâm Vụ cũng không nói thêm gì nữa.
Trong lúc trò chuyện, hai người đã đến trước tòa nhà văn phòng luật.
Đỗ xe xong, hai người cùng nhau đi vào sảnh thang máy.
Khi đang đợi thang máy, phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Lâm Vụ vô thức quay đầu lại, khi thấy người đàn ông mặc vest chỉnh tề, cô cũng không quá bất ngờ. Chỉ là... ánh mắt cô không kìm được mà dừng lại trên chiếc ghim cài áo ở ngực trái bộ vest đen của anh.
Nếu không phải Trần Trác tự mình ghim nó lên, có lẽ cô đã quên mất việc hôm qua mình tặng chiếc ghim ấy cho anh, còn buột miệng nói một câu...
Ngày mai anh có thể mặc vest, sau đó đeo chiếc ghim tôi tặng cho anh.
Cô chỉ tiện miệng nói vậy, nhưng anh lại nhớ.
Hơn nữa, sáng thứ Hai hôm nay, anh còn thực sự đeo nó trước mặt cô.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Trần Trác khẽ nhướng mày: “Luật sư Lâm, chào buổi sáng.”
Anh cố tình hỏi: “Luật sư Lâm đang nhìn gì thế?”
Lâm Vụ không kịp chuẩn bị tâm lý, đối diện với ánh mắt hoang mang của Triệu Vũ Hân, cô há miệng rồi ngập ngừng nói: “Tôi đang nhìn... chiếc ghim cài áo của tổng giám đốc Trần rất đặc biệt.”
Nghe vậy, Trần Trác bật cười, gương mặt giãn ra đầy thoải mái: “Tôi cũng thấy vậy.”
Triệu Vũ Hân đứng bên cạnh quan sát, nghe xong liền tò mò hỏi thay các nữ đồng nghiệp độc thân trong văn phòng: “Là bạn gái của tổng giám đốc Trần tặng à?”
Cô ấy nhớ mang máng rằng mọi người trong văn phòng đều đồn đại Trần Trác không có bạn gái.
Nhưng chiếc ghim này trông không giống như thứ Trần Trác sẽ tự mua. Nó có vẻ tinh tế và thanh lịch, trông giống một món quà bạn gái tặng cho bạn trai hơn.
Hai chữ “bạn gái” của Triệu Vũ Hân vừa thốt ra khỏi miệng, cả hai người đứng bên cạnh đều khựng lại, lặng lẽ nhìn nhau giây lát.
Ngay sau đó, hàng mi dài của Lâm Vụ khẽ run lên. Cô lập tức quay mặt đi chỗ khác.
Trần Trác thu hết phản ứng của cô vào mắt, khóe môi khẽ nhếch, chậm rãi đáp lại câu hỏi của Triệu Vũ Hân: “Vẫn chưa phải.”