ý Chấn Hoa không khỏi ngẩng đầu lên, không biến sắc quan sát cô bé này một chút. Dù sao cũnglà những gia đình nhỏ bé ở bên ngoài kia, diện mạo và phong cách cũngkhông so được những đối tượng xem mắt mà lão thủ trưởng xem xét choKhiêm Tử. Nhưng trên người cô gái này lại cho người khác một cảm giáckhác biệt, hơn nữa sự can đảm và suy nghĩ cũng không tệ. Theo ý ông mànói, đứa bé như vậy vừa vặn xứng với Khiêm Tử. Nhưng đây cũng chỉ là cái nhìn của ông mà thôi.
Mấy năm nay lão thủ trưởng có chút điên rồ với chuyện lớn cả đời của Khiêm Tử, trong lòng luôn có cảm giác khôngai sánh bằng cháu trai ngoại của mình, cần phải tìm một cô gái tốt nhấtthế giới cho nó. Nhưng chọn tới chọn lui không phải không ghét bỏ bộdáng người ta thì cũng là tính tình không được, hoặc cảm thấy chức vịcha người ta không cao, thanh danh mẹ không tốt. Nói tóm lại, cảm thấyai cũng không xứng với Khiêm Tử. Nhưng đột nhiên lại xuất hiện cô bé họTống này, muốn gia thế không có gia thế, không có chút gì để cho ngườita hài lòng, vì vậy lão thủ trưởng nóng vội. Tuy nói những người trướccũng không vừa mắt của ông, nhưng cũng coi là tạm được, nói thế nào cũng tốt hơn cô bé này.
Ông cụ cảm giác mình đã coi thường cô bé này, câu nói đầu tiên đã bị ngộp. Nghe phòng bên cạnh truyền đến tiếng cườithanh thúy, khóe miệng giật giật khinh thường khẽ hừ một tiếng, liếc mắt thấy Lý Chấn Hoa còn lộ ra vẻ mặt mấy phần tán thưởng đối với Tống MộThanh, càng thêm bất mãn ho khan một tiếng.
Đều nói già trẻ trẻgià, lão nhân gia người giống y một đứa bé, phải dụ dỗ ông. Lý Chấn Hoalập tức thu lại vẻ mặt, cúi đầu, vẻ mặt hết sức nghiêm túc đứng ở bêncạnh ông cụ. Nghiễm nhiên một bộ nhân viên bảo vệ tiêu chuẩn, không hềliếc mắt nhìn Tống Mộ Thanh một cái.
Ông cụ nâng ly trà lên, chậm rãi uống một hớp. Không biết làm sao, đột nhiên cảm thấy trà này cóchút không vừa ý, đắng chát vô cùng. Nhíu nhíu mày, đặt mạnh một cái để ở một bên. Chén trà bị đặt mạnh xuống, rơi cộp một cái lên trên mặt bàn,nước trong ly cũng tràn ra một chút.
“Chuyện của cô và Lận Khiêm, tôi sẽ không đồng ý.” Ông cụ đi thẳng vào vấn đề, giương mắt liếc nhìnTống Mộ Thanh, lại nói tiếp: “Trước không nói đến cô đến gần cháu traingoại của tôi có mục đích gì, chỉ nhìn thủ đoạn cô đối phó với cha ruộtcủa mình, nhà họ Trương chúng tôi đã không cho phép một nàng dâu như vậy rồi.” Lận Khiêm lớn lên ở nhà họ Trương, căn bản ông cụ không hề nhớrằng Lận Khiêm họ Lận, chuyện cưới vợ cho cháu, đó cũng là nhà vợ củanhà họ Lận.
Tống Mộ Thanh không ngờ ông cụ lại là người nói trước, người sau phải nói theo. Đang sững sờ, ông cụ lại mở miệng.
“Khiêm Tử là một tay tôi nuôi lớn, tính của nó như thế nào tôi rõ hơn ai hết.Nhìn không hợp tình người, nhưng thật ra là là trong nóng ngoài lạnh,không phải là không săn sóc chu đáo với người bên cạnh. Một khi nó đãnhận định thì rất khó buông được, người như vậy hoàn toàn dễ dàng bịngười ta đùa giỡn về mặt tình cảm. Lão già tôi dãi nắng dầm mưa mấy chục năm, hạng người gì mà chưa từng thấy qua. Cô nhóc như cô cũng đừng phủnhận, tôi liếc mắt đã thấy cô là người lòng dạ độc ác. Ngay cả cha ruộtcủa mình cũng đối phó dồn vào chỗ chết, về sau Khiêm Tử làm chuyện gì có lỗi với cô, khẳng định kết quả của nó cũng không dễ chịu.”
“Đứacon gái thứ hai của tôi đi sớm, chỉ để lại một Khiêm Tử để cho tôithương nhớ. Tôi đã già, không thể cả đời ở phía sau bảo vệ nó, cho nênthừa dịp lúc tôi chưa chết, những người mà khiến sau này nó ngã trên con đường đời, tôi đều sẽ diệt trừ sạch sẽ.” Trên mặt lộ lên sự tàn nhẫn:“Tôi cũng không dối gạt cô, vốn dĩ hôm nay nó mới phải đi Tây Tạng làmnhiệm vụ, tôi đã an bài cho nó tạm thời nhận nhiệm vụ chuyển nguyên vậtliệu đi trước thời gian. Chuyến đi này của nó tối thiểu cũng phải nửanăm mới trở về, thừa dịp trong khoảng thời gian này hai người các cô cắt đứt đi thôi.”
Nói xong, ông cụ theo thói quen bưng ly trà lên,đưa lên khóe miệng rồi lại như đang nghĩ cái gì, ngượng ngùng đặt lại.Lý Chấn Hoa biết hôm nay tâm tình ông cụ không tốt, thấy thế mới hỏitrước: “Có muốn đổi một ly trà khác cho ngài không? Hôm qua Lão Tứ tặngmột hộp Đại Hồng Bào.”
Ông cụ khoát tay, tầm mắt dừng lại trênngười Tống Mộ Thanh. Sau khi vào cửa ông không bảo cô ngồi xuống đã thểhiện thái độ của mình, thậm chí là bộ dạng vô lễ. Nhưng cô thủy chungcũng không kiêu ngạo không tự ti đứng trong đại sảnh, lưng thẳng ưỡncao, không có xuất hiện một chút khom cúi. Bình tĩnh tỉnh táo, điểm nàythật giống với Khiêm Tử. Cô hạ mí mắt, dường như là đang suy nghĩ gì đó. Nhếch miệng lên, giống như là đang cười.
“Cô cười cái gì?” Ông cụ có chút tức giận.
Tống Mộ Thanh sảng khoái ngẩng đầu lên, nhìn thẳng ông cụ.nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Trước đó cô còn có một chút thẩmthỏm lo sợ, nhưng hiện tại cảm thấy không có gì phải sợ nữa rồi. Ông cụcũng là vì Lận Khiêm, mặc dù mục đích của bọn họ khác nhau, nhưng điểmxuất phát thì đều giống nhau cả.
“Chuyện trong nhà không phải lànên đóng cửa bảo nhau sao, chuyện của cha cháu cháu không cách nào giảithích được, nhưng mà cũng chỉ là chuyện nhỏ… Anh Diệp(Diệp Hoài Nam)biết rõ ràng, nếu ông có nghi vấn thì có thể hỏi anh ấy. Cháu không phủnhận thủ đoạn của cháu hơi ti tiện, cũng không phủ nhận, giống như ôngnói, cháu là một người lòng dạ độc ác. Nhưng nếu cha cháu không làm racái loại chuyện đó, sau này Lận Khiêm không làm chuyện có lỗi với chúa,sao cháu phải đối phó với bọn họ?” Cô nhìn ông cụ Trương, khẽ nghiêngđầu cười một tiếng, giống như cô chỉ là đang nói một truyện cười.
“Nếu như ông khẳng định sau này Lận Khiêm sẽ bị đùa giỡn trong tay chúa, nếu như anh ấy kiên trì đi cùng với cháu, nhất định kết quả sau này cũng sẽ không tốt hơn. Chẳng lẽ trong lòng ông luôn cho rằng anh ấy là ngườibội tình bạc nghĩa, sẽ làm ra loại chuyện không biết xấu hổ kia haysao?”
“Cô…”
“Ông làm nhiều chuyện như vậy cũng chỉ là cảmthấy, đối với Lận Khiêm cháu là gánh nặng. Không có gia thế bối cảnh,bản thân cũng không có năng lực gì, không chỉ không có bất kỳ trợ giúpgì đối với tiền đồ, mà cũng có thể làm liên lụy tới anh ấy. Nói chocùng, ông buộc cháu rời khỏi anh ấy cũng chỉ là vì tốt cho anh ấy…”
“Cô biết là tốt rồi. Chỉ cần cô bảo đảm sau này không liên lạc với nói, cóthể tùy ý đưa ra yêu cầu. Tiền cũng được, quan hệ cũng được, đây đều lànhững thứ hiện tại cô cần.” Ông cụ nói.
Tống Mộ Thanh không phủnhận, hai thứ ông cụ nói này hiện tại đối với một công ty mà nói thìchính là bùa cứu mạng, nhưng so với Lận Khiêm, một công ty thì có coilà gì chứ?
“Ông nói rất đúng, nhưng mà ông đã quên một chuyện, tiền tài và quan hệ mà ông nói, Lận Khiêm cũng có thể cho cháu.”
Mẹ Lận Khiêm để lại một phần di sản cho anh thừa kế, căn nhà vùng ngoại ôkia chính là dùng một phần nhỏ di sản đó để mua. Tuy nói hiện tại địa vị của anh ở doanh trại còn kém xa ông cụ Trương và Sư trưởng Trương,nhưng nhiều năm như vậy, cũng có một đám người quen, tích lũy các mốiquan hệ của mình.
“Tất nhiên, cháu và anh ấy ở cùng nhau cũngkhông phải là vì hai thứ này.” Cô nhìn qua Lý Chấn Hoa đi qua một bênnghe điện thoại, tầm mắt lại trở lại trên người ông cụ Trương, bình thản nhìn ông, tuyệt không đỏ mặt mà nói: “Cháu yêu anh ấy. Cho nên mục đích của cháu và ông đều giống nhau, muốn cho anh ấy hạnh phúc, để cho cuộcsống sau này của anh ấy trải qua tốt hơn. Mặc dù phương thức của cháukhác với của ông, có lẽ còn mâu thuẫn lẫn nhau. Ông hi vọng anh ấy thuận buồm xuôi gió trong sự nghiệp, nếu như có một người cha vợ quyền caochức trọng, như vậy sau này ông trăm tuổi tiền đồ của anh ấy vẫn đượcđảm bảo. Mà cháu cảm thấy Lận Khiêm không nghĩ giống ông.” Cô ngừng mộtchút: “Anh ấy là người tâm cao khí ngạo, từng bước từng bước đi tới vịtrí hiện tại, đều dựa vào máu và mồ hôi của mình liều mạng mới có được.Đến quan hệ với ông anh ấy cũng không dùng, làm sao có thể muốn dựa vàongười khác? Cháu tin tưởng năng lực của anh ấy, mấy chục năm sau, có lẽvì cuộc sống hòa bình, anh ấy không có thành tựu như ông bây giờ, nhưngnhất định sẽ không làm ông thất vọng.”
“Cháu cũng tin tưởng,những người mà ông chọn cho anh ấy nhất định anh ấy sẽ không vừa mắt.Bởi vì ngoại trừ cháu ra, không người nào có thể cho anh ấy nửa đời sauhạnh phúc!” Cô ngẩng đầu, tự tin cười nói.
Sắc mặt ông cụ Trương biến đổi, còn chưa kịp nói gì, chỉ thấy có một bóng người hấp tấp lao ra từ phòng bên cạnh.
“Chị dâu, chị thật sự quá là xinh đẹp xuất sắc rồi, em sung bái chị quá. Emghi âm đoạn hội thoại này rồi, đợi lát nữa sẽ gửi cho anh em, chắc chắnanh ấy mà nghe được thì cảm động muốn chết.” Trương Thiến Thiến vâyquanh Tống Mộ Thanh, huơ tay múa chân vẫy cái điện thoại trong tay nói.
Đi theo sau Trương Thiến Thiến chính là mợ của Lận Khiêm, chính là vị phunhân đoan trang cao quý từng gặp ở trong doanh trại lần trước. Bà nhìnTrương Thiến Thiến nghịch ngợm, trong mắt đều là cưng chiều không thểlàm gì, đối diện với ánh mắt của Tống Mộ Thanh, hòa thiện mỉm cười vớicô.
Nghĩ đến chắc tiếng cười thanh túy vừa rồi chính là do Trương Thiến Thiến phát ra rồi.
Tống Mộ Thanh gật đầu với mợ của Lận Khiêm một cái, đang muốn nói chuyện thì thấy Lý Chấn Hoa cúi người nói nhỏ gì đó vào bên tay ông cụ Trương. Lập tức ông cụ sắc mặt đại biến, thậm chí hoảng sợ lập tức đứng lên.
“Người yên tâm… Mặc dù xe… Không có việc gì. Đã thông báo… Lão đại…”
Cả trong phòng chỉ có Trương Thiến Thiến không nhận thấy được không khíkhác thường, còn vậy quanh Tống Mộ Thanh vui mừng nói gì đó/ Tống MộThanh chỉ nghe thấy trong đoạn nói đứt quãng của Lý Chấn Hoa có lời anủi, cả trái tim cũng nhảy lên.
Nhất định Lận Khiêm đã xảy ra chuyện, nhất định là như vậy.
Tống Mộ Thanh nhìn sang mợ của Lận Khiêm, bà cũng lộ vẻ mặt lo lắng, như vậy càng thêm xác định suy nghĩ trong lòng cô. Đang muốn hỏi, lại bị mộtánh mắt của ông cụ Trương cắt đứt.
“Chấn Hoa, đưa cô ấy về.” Ông cụ nhìn chằm chằm Tống Mộ Thanh, phân phó Lý Chấn Hoa.
Lý Chấn Hoa tự mình lái xe, Tống Mộ Thanh lo lắng ngồi ở ghế sau. Mỗi mộtlần muốn mở miệng hỏi có phải Lận Khiêm xảy ra chuyện gì không, nhưnglại sợ câu trả lời của ông xác nhận phỏng đoán trong lòng mình.
Lý Chấn Hoa quan sát cô vài lần qua kính chiếu hậu, trong lòng âm thầm gật đầu.
Người như Khiêm Tử, quá nhu nhược căn bản là không giữ chặt nổi nó. Lấy mộtcô bé cả ngày chỉ biết khóc lóc kêu than ở bên người, nếu là ông thì cảm thấy phiền vô cùng, chưa nói đến việc Khiêm Tử là người không có kiênnhẫn mà thương hương tiếc ngọc. Phụ nữ quá mạnh mẽ… Cả ngày sống trongdoanh trại múa đao múa kiếm còn chưa đủ, lại còn đặt trong nhà một người nói không quá ba câu liền động thủ? Ai chịu nổi. Cô bé này, chỉ lấyviệc cô bé lần đầu chặn lại lời nói của lão thủ trưởng, cũng đã nhìn rađược là người có dũng có mưu. Mặc dù chiếm thượng phong, nhưng cũngkhông gây sự, chỉ lấy tình để cảm động lý lẽ. Ai cũng không phải là tâmđịa sắt đá, nhất là một người tất cả chỉ vì cháu ngoại.
“Cháu không tò mò chú nói gì với lão thủ trưởng sao?” Ông hỏi.
Trong lòng Tống Mộ Thanh “lộp độp” một tiếng. “Vâng… Lận Khiêm?”
Lý Chấn Hoa gật đầu một cái: “Ở Tây Tạng gặp phải trận bão tuyết lớn trămnăm có một, xe bị hỏng, bị thương nhẹ, cũng không có gì đáng ngại.”
Dù ông nói như vậy, Tống Mộ Thanh vẫn không yên lòng. Người như Lý ChấnHoa, cũng đã đi theo ông ngoại Lận Khiêm chịu mưa gió mấy chục năm, trải qua mua bom đạn lạc, chính là bị thương, chỉ cần không phải là bịthương chỗ yếu, đối với ông mà nói đều là tổn thương không đáng nói. Aibiết ông nói: “Bị thương nhẹ”… “Không đáng ngại” đến tột cùng là nghiêmtrọng hay không nghiêm trọng.
Cô không tin được lời ông, sau khixuống xe trực tiếp gọi cho Diệp Hoài Nam.nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Anh ta và Lận Khiêm hai cậu cháuquan hệ rất tốt, bên kia xảy ra chuyện nhất định anh ta sẽ nhận được tin tức. Cho đến khi Diệp Hoài Nam liên tục xác định Lận Khiêm đã không cóviejc gì, chỉ là vết thương cũ bên hông tái phát, lúc này mới thoáng antâm.
Mà bên nhà họ Trương, cũng là ầm ĩ lật trời.
Lý ChấnHoa vừa trở về đến nhà họ Trương, còn chưa đi tới cửa đã nghe đến ônglão nổi giận mười phần rống giận: “Thùng cơm! Đồ vô dụng. Nếu nó xảy rachuyện gì, tôi xem sau khi anh chết lấy cái mặt gì xuống đấy gặp em gáianh!”
Sư trưởng Trương ở bên ngoài uy phong lẫm liệt lại hiện vẻmặt đầy xấu hổ đứng trước mặt ông cụ, không dám phản bác đối với câu nói vô lý của ông cụ. Lại không ngừng dịu dàng an ủi: “Cha, xin người bớtgiận. Con đã liên lạc với bên kia, đã phái quân y tốt nhất tới. LậnKhiêm đã tỉnh lại rồi…”
Ông cụ thuận tại cầm một ly trà lên hấtlên mặt đứa con trai, ở trước mặt người khác, ông cụ không bận tậm hiện tại ông cũng là người có thân phận.
Sư trưởng Trương bị một lytrà đổ xuống cũng không tránh không né, lau lá trà trên mặt, thấy ông cụ cũng hết giận một chút, lúc này mới đi ra, đụng phải Lý Chấn Hoa cũngkhông lúng túng.
“Làm phiền chú Lý khuyên cha một lời, thân thểông không tốt không nên tức giận. Khiêm Tử đã không sao, có tin tức gìcháu sẽ lập tức thông báo cho chú.”
Lý Chấn Hoa đi theo ông cụTrương mấy chục năm, ông cụ có ân cứu mạng với ông. Bỏ qua cơ hội thăngchức, không ở bên cạnh vợ con mà chỉ muốn ở bên cạnh chăm sóc ông cụ.Người nhà họ Trương đều coi ông là trưởng bối, rất tôn kính với ông.
Lý Chấn Hoa dường như đã quá quen thuộc với cảnh này, trên mặt không hề có vẻ ngạc nhiên, trấn định tự nhiên gật đầu một cái: “Chú sẽ khuyên lãothủ trương. Cháu đi đi.”
Ông đi vào phòng, chỉ thấy ông cụ vẻ mặt lo lắng đi tới đi lui ở trong phòng.
“Đã về.” Ông cụ nhìn Lý Chấn Hoa, giống như đang suy nghĩ cái gì. Lâu sau mới nói: “Theo ý anh, cô bé kia thế nào?”
Lý Chấn Hoa cười một tiếng: “Tôi cảm thấy rất tốt, chẳng qua ánh mắt của tôi không bằng với ngài được.”
Ông cụ Trương nhìn chằm chằm ông, hừ một tiếng. Đi tới ghế gỗ nệm êm ngồixuống: “Khiêm tử ở đó, anh xem có nên bảo người đi đón nó trở về?”
Lý Chấn Hoa biết là ông cụ không đành lòng: “Nếu ngài không yên tâm, vậytôi đi một chuyến. Nhưng… Chỉ sợ không tốt đối với tương lai của cậuấy.”
Ông cụ trầm ngâm một chút, gật đầu một cái: “Thôi, là tôisuy nghĩ không chu đáo. Để cho nó học hỏi kinh nghiệm cũng tốt. Nói chothằng cả, để cho nó sai người đi chăm sóc.”
Lý Chấn Hoa nghĩthầm, chỉ sợ “học hỏi kinh nghiệm” là giả, muốn tách cô bé kia với LậnKhiêm ra mới là thật. Ngoài miệng lại nói: “Từ trước đến giờ cậu cả vẫnluôn thương Khiêm Tử, ngài không nói cậu ấy cũng sẽ sai người đi chămsóc.”