Ngộ Xuân Phong - Dung Bất Năng

Chương 10:




Khi ta ra khỏi hoàng cung, phía đông đã le lói ánh bình minh, vầng mặt trời đột ngột nhô lên khỏi chân trời, lập tức chiếu rọi muôn phương. Ta không trở về phủ đại tướng quân, mà rẽ sang Đông Cung bái kiến nương nương. Ta dâng lên nương nương một hộp gấm, bên trong là đầu thương huyền thiết mà ta đã dùng một hộp đông châu đổi lấy từ tay bậc đại sư đúc binh khí Tây Vực. Sau đó, ta đến từ biệt Tiểu Ngộ, lần này không thể cùng hắn đi đến hội xuân, nhưng ta tặng hắn một quyển y thư. Cuối cùng, ta nói với hắn một đạo lý mà Đại ca đã từng dạy ta.

"Ngươi có thể sống chung với đám hồ ly, nhưng vĩnh viễn không được quên bản thân là một con nghê."

Sau đó ta dứt khoát quay lưng rời đi. Từ giờ phút này, ta và Đông Cung không còn liên can. Nhưng trong góc khuất mà họ không nhìn thấy, ta sẽ dùng sinh mệnh để bảo vệ họ, vì nương nương, cũng vì Đông cung.

Bệ hạ gác lại đề nghị liên hôn với A Sử Na, mời hắn cùng thuộc hạ đến tham dự hội xuân của triều ra, chuyện hôn nhân có thể đợi sau hội xuân rồi bàn tiếp.

Chẳng bao lâu, ngày hội xuân đã đến. Ta đứng trước cửa lớn, lặng lẽ tiễn phụ thân và các ca ca khoác áo giáp lên ngựa, rong ruổi về phía bãi săn. Phụ thân vỗ vỗ lên bờ vai ta, giọng nói trầm ổn: “Phong Nhi đã trưởng thành, về sau con phải tự mình bước tiếp.”

Nhìn bóng lưng phụ thân và các ca ca dần khuất xa, ta hiểu rõ rằng, lần biệt ly này, chẳng biết đến năm tháng nào mới có thể trùng phùng.

Năm Vĩnh Ninh thứ hai, hội xuân.

Hữu Kiêu vệ tướng quân Tạ Trung trong lúc truy đuổi con mồi ở bãi săn chẳng may ngã ngựa, bệnh cũ phát tác, ba ngày sau thì qua đời.

Trong tang lễ của phụ thân, ta nghe các đồng liêu năm xưa của người than thở: “Tạ tướng quân đã mất, từ nay Bắc cương biết trông cậy vào ai?”

A Sử Na A Ba cũng đến phúng điếu. Hắn là người tận mắt chứng kiến cảnh phụ thân ngã ngựa, đối với thương thế của người cũng rõ ràng hơn ai hết, bởi vậy không hề sinh nghi. Khi tế bái xong, hắn đến trước mặt ta, chỉ nói một câu: “Nén bi thương, bảo trọng.”

Ta yên lặng hoàn lễ, nhìn hắn chẳng hề tỏ vẻ ngờ vực, trong lòng mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Sau khi liệm phụ thân, các ca ca phụng chỉ khởi hành, tiếp tục trấn giữ Ngọc Môn Quan. Còn ta được Bệ hạ ban đến chùa Linh Giác tu hành, thay phụ thân cầu phúc. Vì vẫn trong tang kỳ, hôn sự với A Sử Na A Ba cũng đành gác lại. Bệ hạ hạ bút ký kết hòa ước cùng Đột Quyết, lại ban thưởng vô số vàng bạc gấm vóc với hơn một ngàn dê bò cùng mấy vạn thạch lương thực, tiễn A Sử Na A Ba trở về Đột Quyết.

Đột Quyết tựa bầy sói được huấn luận tinh nhuệ, ngày thường ẩn nhẫn phục tùng nơi Tây Bắc, không hé nửa lời. Nhưng một khi cảm thấy đói khát, chúng ắt sẽ rình rập chớp lấy cơ hội lao tới bầy cừu của ta, cắn đứt cổ họng, ăn tươi nuốt sống. Nay chúng nhún nhường cầu hòa, chẳng qua là vì có cường địch lớn mạnh hơn, cân nhắc lợi hại mà tạm thời lui bước. Nhưng đợi khi thời cơ chín muồi, chúng nhất định sẽ phản phúc mà quay lại. Mà lần này, quyết không thể để chúng có cơ hội thêm nữa.

Vậy nên, dù thân ở chùa Linh Giác thanh tu, ta vẫn luôn theo sát tình hình quân vụ nơi Tây Bắc. Cho đến ba tháng sau, biên quan truyền về mật thư: nói Tạ gia quân có dị tâm, mưu đồ phản nghịch. Bệ hạ lập tức hạ mật chỉ triệu Đại ca hồi kinh. Đại ca không tuân lệnh, liền bị tước chức bãi nhiệm, giam lỏng trong phủ, chỉ chờ ngày bị áp giải vào kinh.

Dẫu biết tội danh này là dựng lên mà có, song cái danh "mưu phản" tuyệt không thể xem nhẹ, nhất định phải tra rõ thực hư. Triều đình vì chuyện này mà rối ren, quân tâm hoang mang, tuyến phòng thủ Tây Bắc cũng bởi biến cố bất ngờ mà xuất hiện sơ hở.

Vài chục ngày sau, lại nghe tin Đại ca nhân lúc áp giải giữa đường mà đả thương quan binh rồi bỏ trốn. Bệ hạ cả giận, lập tức hạ chỉ tống giam các ca ca còn lại vào thiên lao, phong tỏa toàn bộ phủ tướng quân trong kinh thành, bắt tất cả thúc bá trong gia tộc đợi ngày thẩm vấn.

Riêng ta ở chùa Linh Giác dường như đã bị triều đình lãng quên nên mới may mắn thoát khỏi liên lụy. Nhưng giờ đây, tâm tư ta chẳng thể nào yên ổn được nữa. Thời cơ đã chín muồi, chỉ còn đợi xem A Sử Na A Ba liệu có hành động như kiếp trước hay không.

Đêm đó, ta đang an giấc trên giường, chợt có người lẻn qua song cửa.

"Người nào!" Ta lập tức ngồi bật dậy, tay đã lần đến cung tên treo nơi đầu giường.

"Xin Lục lang chớ sợ, là ta, Chu Nhiên." Hắn vừa nói vừa châm sáng ngọn đèn trong phòng.

Ta định thần nhìn kỹ, quả nhiên là Chu Nhiên, bèn giả vờ kinh ngạc: "Chu Nhiên? Sao ngươi lại đến đây?"

"Tướng quân bị vu cáo mưu phản, Lục lang đã hay tin chưa?"

Ta khẽ gật đầu, bình thản đáp: "Đại ca tuyệt đối không làm chuyện này, thanh giả tự thanh, triều đình ắt sẽ tra xét rõ ràng."

"Lần này không giống. Đây là cái bẫy đã sắp đặt sẵn cho tướng quân. Đối phương đều có chuẩn bị mà đến, chứng cứ vô cùng xác thực. Nếu không, Tướng quân cũng đâu đến mức phải đào tẩu giữa đường. Nay tướng quân không còn trong quân, Nhị lang bọn họ lại bị giam trong lao ngục, chỉ có ngài là người duy nhất có thể cứu được tướng quân."

"Ta nên làm gì bây giờ?" Ta cố ý tỏ vẻ hoảng loạn.

Chu Nhiên côm quyền thi lễ: "Thỉnh ngài cùng ta trở về Ngọc Môn Quan, điều tra chân tướng, rửa sạch hàm oan cho tướng quân!"

"Nhưng..."

"Lục lang! Kẻ hãm hại tướng quân vẫn đang lộng hành trong quân. Ngoài ngài ra, quân doanh đã không còn ai đáng tin cậy nữa! Mạt tướng chính là phụng lệnh tướng quân đến đây mời ngài!"

Ta liếc qua ô cửa sổ, thấy bóng người ẩn hiện trong màn đêm, lúc này mới yên lòng mà nói với Chu Nhiên: "Được!"

Sau đó, ta thu dọn hành lý, theo Chu Nhiên rời khỏi Trường An ngay trong đêm.

Rời kinh thành chưa bao lâu, quả nhiên gặp được một đoàn thương nhân người Hồ tiếp ứng. Chu Nhiên nói rằng đi cùng đoàn thương nhân người Hồ sẽ dễ bề che mắt người khác. Nhìn những gương mặt đã từng xuất hiện ở kiếp trước, lòng ta không khỏi ngổn ngang trăm mối. Nhưng lần này, bọn họ rất may mắn—sẽ không phải c.h.ế.t thêm người nào nữa.

Lần này, ta đồng ý rời đi cùng bọn họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.