Edit: Đá
Beta: Bưởi vắt
Gần đây ở trong trường có một bạn nam đang theo đuổi Tang Như, so với những người trước kia thì cậu ta nhiệt tình hơn hẳn, khiến người khác không khỏi đau đầu.
Từ lâu đã nghe đồn rằng bạn trai của Tang Như là sinh viên khoa kinh tế bên cạnh, còn là người về điểm số hay nhan sắc đều đứng nhất, Chu Đình Trạo. Những người đang theo đuổi cô nghe đến đây liền tự giác rút lui, chút tình cảm kia cũng chôn sâu vào lòng, nhưng người lần này lại vô cùng hăng hái.
Không biết cậu ta nghe được thông tin cá nhân của Tang Như từ đâu, biết chuyện sắp đến sinh nhật của cô, cậu ta liền liên tiếp gửi thư mời cho cô, nói rằng đã chuẩn bị cho cô một sinh nhật bất ngờ, dẫu vậy Tang Như vẫn từ chối không nhận.
Mấy ngày sau đó không thấy cậu ta có động tĩnh gì, Tang Như cứ tưởng rằng cậu ta đã bỏ cuộc thế nên cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nào ngờ, hôm sinh nhật cô, Chu Đình Trạo vì có việc ở trường nên vẫn chưa về, cô đang xuống lầu vứt rác, thì liền bị bạn học kia chặn lại dưới lầu.
Cậu ta bám riết không buông, kiên quyết muốn mời cô dùng bữa tối, Tang Như muốn trốn đi, nhưng người kia vừa chỉ nói vài câu quấy rầy đã bắt đầu động thủ kéo tay cô đi, Tang Như hoảng sợ, vô thức bắt đầu vùng vẫy.
Cổ áo của bộ đồ mặc ở nhà bỗng bị kéo xuống một bên vai, thấy thể cả hai người đều kinh ngạc. Lúc này, cậu ta cứ như bị thứ gì đó kích thích, vẻ mặt trở nên si mê, bàn tay duỗi ra muốn ôm lấy cô.
“Cậu buông ra!”
Tang Như dùng hết sức giãy giụa, dù so với con gái sức lực của cô cũng không tính là nhỏ, nhưng vẫn không đủ đến đánh lại cậu ta. Cánh tay trần của cô bị nắm lấy, Tang Như còn nghe được tiếng thở gấp của cậu ta bên tai, nhưng trong lòng cô lúc này chỉ cảm thấy kinh tởm.
“Ở bên cạnh anh, em muốn gì anh cũng cho em hết. . .”
“Buông ra!”
Tiểu khu nơi cô ở vốn yên tĩnh, người qua lại nơi đây cũng không nhiều, Tang Như bắt lấy thời cơ dẫm một cái thật mạnh vào chân cậu ta, nhân lúc cậu ta đau đớn mà thả lỏng tay ra cô liền chạy một mạch lên lầu.
Không nghe thấy tiếng đuổi theo từ phía sau, thế nên Tang Như cũng dần dần chạy chậm lại. Cô từ cửa sổ lầu ba nhìn xuống, thì thấy người vừa nãy còn giằng co qua lại với cô, giờ đây lại đang bị người khác đánh.
Mà người đang tặng cho câu ta những cú đấm kia, ngoài của Chu Đình Trạo ra thì còn có thể là ai khác nữa?
Thấy chàng trai kia sắp bị đánh ngã xuống đất, còn chưa kịp phản kháng lại cú đấm cũ thì một cú đấm khác đã giáng xuống. Tang Như đứng cách đó khá xa, nhưng dường như cô vẫn có thể cảm nhận được những đòn tấn công ác liệt đến từ Chu Đình Trạo. Trông anh lúc này khác hẳn với dáng vẻ nghiêm túc, dịu dàng, luôn nuông chiều cô như bình thường.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Chu Đình Trạo đánh nhau.
Anh nắm lấy cổ áo của người kia rồi kéo sát lại gần mình, trông như anh đang nói điều gì đó, chàng trai kia dù gặp bất lợi, nhưng vẫn hung dữ trừng mắt nhìn anh, thấy thế Chu Đình Trạo liền đánh thêm một cú nữa vào mặt cậu ta.
Tang Như lấy lại tinh thần, sợ anh ra tay quá mạnh, nên vội vàng chạy xuống lầu dưới.
Cô vừa chạy vừa cúi nhìn cầu thang, mới vừa bước đến tầng một còn chưa kịp phòng bị, cô đã bị người nào đó chặn lại.
Tang Như ngước mắt lên, nhìn thấy Chu Đình Trạo đang đứng trước mặt mình, trên tay anh cầm đôi dép lê cô bỏ lại vì sợ hãi.
“Anh. . .”
Chu Đình Trạo ngồi xuống, nói: “Nhấc chân lên.”
“Ừm,” Cô ngoan ngoãn nhấc chân trái lên, chiếc vớ bẩn được anh nhẹ nhàng cởi ra. Cô hướng nhìn ra bên ngoài, chàng trai kia không biết đã biến đi đâu mất, cô lại cúi đầu xuống, nhìn vào xoáy tóc trên đỉnh đầu anh, không hiểu sao hôm nay cô lại thấy nó khá dễ thương, “Anh đánh anh ta chạy mất rồi à?”
Chu Đình Trạo đáp lại cô, sau đó cầm chiếc dép còn lại mang vào chân phải của cô.
Vốn vẫn chưa hết bàng hoàng, nhưng lúc này nhìn thấy anh ở trước mặt mình, trái tim cô cũng vô thức thả lỏng. Lòng bàn chân cô hơi đau, có lẽ khi nãy cô đã dẫm phải thứ gì đó rồi, nhưng cũng vì không kịp phản ứng nên đến tận lúc này cô mới cảm thấy đau.
Chu Đình Trạo ôm cô vào lòng, áy náy nói: “Là do anh về trễ.”
Lúc này, Tang Như mới nhớ ra, vốn dĩ cô đã trang điểm xong hết rồi, chỉ còn đợi anh về thay quần áo là đã có thể cùng ra ngoài. Nhưng đến giờ khi trời cũng đã tối, lại còn gặp chuyện không hay, cô thoáng chốc càng thêm ấm ức nói: “Không phải anh nói sẽ về sớm sao, bây giờ cũng đã hơn bảy giờ rồi, chỗ đặt trước ở nhà hàng cũng không còn nữa.”
“Xin lỗi em, thầy giáo có việc nên tạm thời phải giữ anh ở lại, không cho anh về,” Chu Đình Trạo hôn lên đỉnh đầu cô, “Bây giờ chúng ta vào nhà thay quần áo, rồi đi ngay.”
“Thế cũng được!”
Chu Đình Trạo cõng Tang Như lên nhà, bỗng nhiên cô nhận ra mình hơi quá đáng. Cô vỗ vỗ lên cánh tay anh, ý muốn anh thả mình xuống ghế sô pha.
Chu Đình Trạo nghe lời cô, vừa định đứng dậy thì bỗng một lực nào đó kéo anh về phía sau, anh không khống chế được cũng ngã người theo, cơ thể rắn rỏi đụng phải một cơ thể mềm mại khác, cùng với đó là một tiếng ‘ưm’ nhẹ nhàng vang lên.
Giọng nói mềm mềm mại mại, như thể cô đang bị ai đó bắt nạt: “Anh đè đau em.”
Chu Đình Trạo lập tức đứng dậy, lúc này thì đã không còn bất kỳ thứ gì cản trở, anh quay người lại thấy chân cô vẫn còn trong tư thế hơi mở ra vì vừa bị anh đè xuống, hai tay cô chống sang hai bên, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại. Tuy hôm nay cô đã tỉ mỉ trang điểm rất kiều diễm, nhưng khuôn mặt và biểu cảm của cô lúc này lại vô cùng thuần khiết.
“Xin lỗi,” Yết hầu của Chu Đình Trạo khẽ động, “Để anh đi chuẩn bị nước tắm nhé, trên chân em vẫn còn dính bùn này.”
Vừa dứt lời Chu Đình Trạo đã vội vàng đi mất, Tang Như cũng không ngăn anh lại, cứ thế chống cằm nhìn người nào đó đã chạy mất dạng.
Lúc nãy còn đánh nhau thuận tay lắm cơ mà, sao giờ lại chạy trối chết rồi?
Người theo đuổi cô rất nhiều, giải quyết xong người này thì vẫn còn người khác, nhưng rất ít người theo đuổi cô khiến anh chú ý, người hôm nay chính là một ví dụ trong số ít ấy. Chu Đình Trạo thử nhiệt độ nước, trong lòng thầm nghĩ lần sau phải giữ lại chứng cứ, vậy mới có thể đưa thẳng cậu ta đến đồn cảnh sát.
Cả ngày hôm nay lòng anh cứ nhộn nhạo không yên, sau khi giờ học buổi chiều kết thúc, thầy giáo lại còn giữ anh ở lại nghe thảo luận bài nghiên cứu của đàn chị khóa trên. Suốt khoảng thời gian đó anh nhìn đồng hồ không biết bao nhiêu lần, dù đã mở lời nói với thầy, nhưng ông vẫn không chịu để anh rời đi. Lúc đó, anh chỉ cảm thấy mình không thể đợi được nữa, vì trong tâm trí anh đâu đâu cũng là bóng dáng của cô.
Giống như bây giờ.
Cô vẫn cứ đáng yêu và quyến rũ như thế.
Quần lót màu đen hơi lộ ra, đương nhiên tấm vải ấy rất quen thuộc với anh, vì dù gì đó cũng do chính tay anh giặt sạch rồi phơi lên, sau đó cô mới lấy mặc vào. Trong hai năm sống chung này, việc ấy càng lúc càng trở nên quá bình thường, nhưng vào lúc này, anh bỗng cảm thấy có chút xa lạ.
Cô mười tám tuổi rồi.
Nước dần dần nóng lên, Chu Đình Trạo đóng công tắt nước lại, nhớ đến lúc nãy mình vẫn còn chưa nói với cô một xin lỗi đàng hoàng, anh thầm tính toán sẽ chúc cô sinh nhật vui vẻ trước, rồi tìm cách bù đắp sau, còn việc bây giờ là phải mang chút nước nóng lên cho cô.
Nhưng anh vừa quay lại, thì bất ngờ đã bị ai đó ôm lấy từ phía sau, người kia không nói một lời, cứ thế áp sát mặt vào lưng anh.
Chu Đình Trạo nắm lấy bàn tay đang ôm hông anh: “Sao lại vào đây?”
Tang Như còn định cọ mặt vào người anh, nhưng chợt nhớ ra trên mặt mình vẫn còn lớp trang điểm thế nên cô đành bỏ ý định đó đi. Cô ngẩng đầu lên, tay vẫn ôm lấy anh: “Nhớ anh rồi.”
“Trưa nay, chúng ta mới ở bên nhau mà.”
Tang Như: “Thế thì sao chứ? Mới xa anh một giây thôi, em đã thấy nhớ anh rồi.”
Ai mà có thể cưỡng lại khi nghe những lời này của cô được chứ, Chu Đình Trạo quay người lại tặng cô một nụ hôn cuồng nhiệt, rồi nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
Vì cô đã tự vào đây thế nên Chu Đình Trạo liền ôm cô vào thả vào bồn tắm, cô ngồi bên trong, anh đứng bên ngoài, anh giúp cô tắm rửa thật sạch sẽ.
Tắm xong, cô nhìn anh rồi giang hai cánh tay ra, Chu Đình Trạo rất hiểu ý, anh thuận tay nâng mông cô lên, bế cô lên phòng khách, rồi để cô ngồi xuống ghế sô pha.
“Thay quần áo xong rồi chúng ta đi.”
Tang Như nhìn anh, nói: “Anh mới vừa đánh nhau xong, quần áo trên người hơi bẩn rồi, hay là anh cũng đi tắm đi.”
Chu Đình Trạo cúi đầu xuống nhìn quần áo trên người mình, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn cô, vừa gật đầu vừa nói: “Được, anh tắm nhanh rồi ra.”
Tắm xong, Chu Đình Trạo mặc tạm bộ quần áo ngủ ở nhà rồi đi ra, người ban nãy vẫn còn đang ngồi ngẩn ngơ trên ghế sô pha giờ đã chẳng thấy đâu, anh vào phòng cô tìm cũng không thấy. Chu Đình Trạo vừa lau mái tóc đang ướt của mình vừa gọi mấy tiếng “Cún con”, bỗng anh nghe thấy tiếng đáp lại truyền ra từ phòng mình.
Động tác lau tóc trên tay anh thoáng khựng lại, Chu Đình Trạo quay người đi về phòng. Từ trong ổ chăn trên giường, người anh đang tìm kiếm chui đầu ra, đôi má cô ửng hồng.
Chu Đình Trạo bật máy lạnh trong phòng lên: “Ra đây, ở trong chăn ngộp lắm.”
Tang Như níu lấy tấm chăn, rồi bỗng nói: “Hay hôm nay chúng ta đừng ra ngoài nữa.”
“Hửm?”
Cô lật chăn lên, để lộ ra bộ nội y ren màu đen gợi cảm trên người: “Ở nhà chơi với em, nhé?”
Cô là thế, những lúc anh làm sai chuyện gì, những lời cô nói dỗi quanh co của cô khiến tâm trí anh rối bời, đau nhói. Nhưng nếu cô thẳng thắng như những lúc này, thì lại khiến anh thoáng chốc cứng họng không biết phải tiếp tục nói gì.
“Không được sao?” Cô hỏi.
Bộ nội y xuyên thấu một nửa như đang cố che đi dục vọng đang cám dỗ con người, nhưng làn da trắng mịn của cô lại tương phản với sắc đen huyền ảo ấy, tựa như một lời âm thầm dụ dỗ người ta đến xé nát nó.
Như có thứ gì mắc lại nơi trong cổ họng, Chu Đình Trạo nhìn chằm chằm một lúc, rồi nói: “Được.”
Lúc này, Tang Như mới cười lên, cô bỗng hỏi: “Bình thường lúc anh ‘muốn’, anh sẽ làm gì?”
Cả người Chu Đình Trạo bắt đầu nóng lên: “Tự. . . sờ.”
“Sờ như thế nào?” Tang Như nghiêng đầu, “Giống như lần trước video call ư?”
Hay là cô nên đổi tên mình thành ‘Một ngàn câu hỏi vì sao’ luôn đi, chỉ có mỗi một chuyện như thế, mà cô lại hỏi kỹ đến nổi khiến anh không biết phải trả lời làm sao.
Chu Đình Trạo “Ừm” một tiếng, mắt thấy cô không còn trốn mình trong chăn nữa, anh liền định tăng nhiệt độ máy lạnh lên hai độ. Nhưng đột nhiên điều khiển từ xa trên tay anh đã bị ai đó lấy đi mất, cô quỳ lên mép giường, ánh mắt chăm chú nhìn anh, như thể đang muốn anh chỉ chú ý đến mỗi mình cô.
“Làm cho em xem được không?”
Đây câu hỏi chỉ có một đáp án.
Chu Đình Trạo đáp lại: “Được.”
Nghĩ đến việc làm cái này trước mặt cô, sự hưng phấn trong anh bỗng tăng lên tột độ. Cây côn thịt cương cứng được vuốt ve lên xuống trong lòng bàn tay, anh không nhớ nổi bất kỳ thứ kỹ xảo nào để làm mình sung sướng, mà chỉ đơn thuần dùng sự di chuyển nguyên nhất để ‘an ủi’ chính mình. Vì có người xem là cô thế nên những kỉ xảo kia cũng không còn cần thiết nữa.
“Bình thường những lúc thế này, anh có nghĩ đến em không?”
Ngón tay Chu Đình Trạo đã dính một chút tinh dịch, tâm trí anh cũng theo đó dần ướt đẫm: “Có chứ.”
“Nghĩ đến điều gì?” Yêu tinh mê người nào đó vẫn tiếp tục tra hỏi, “Nghĩ đến mặt em, hay là ngực, hay là chân, hay là . . .”
Cô nói đến đâu, đầu ngón tay cũng dần di chuyển đến đó, đi từ ngực lướt xuống đùi, rồi lúc đến khu vực giữa hai chân kia, tay cô bắt đầu di chuyển chậm lại, lúc này cả người Tang Như đã hoàn toàn chui ra khỏi tấm chăn. Cô tách hai chân ra về phía anh : “Hay là nghĩ đến nơi này?”
Phần vải nội y trên người cô như ẩn như hiển che đi một số nơi trên cơ thể, nhưng dường như nó lại quên che đi chỗ này. Tiểu huyệt trắng nõn được hai sợi dây song song siết lại, Thịt huyệt non mềm như được ép đến chảy ra nước, bên trên còn có một lớp lông mỏng phủ lên, khiến anh không sao chú ý được vào câu hỏi của cô.
Tang Như lướt tay xuống giữa chân, rồi như có như không che nơi ấy lại, khuỵu gối sang xuống, cô tiếp tục hỏi: “Có không?”
“Đều nghĩ đến cả.”
Giữa vẻ ngoài và suy nghĩ thật sự trong lòng anh, luôn có một bức tường ngăn cách. Đã có vô số đêm, anh đã tự tưởng tượng đến dáng vẻ lúc lên đỉnh của cô. Tình dục là một phần của tình yêu, thế nên không có lý do gì anh lại không thừa nhận điều đó cả.
Động tác tay của Chu Đình Trạo vẫn không dừng lại, mãi đến khi thấy cô tự tay xoa nắn ngực mình, ánh mắt anh cũng dần dần say mê, cảm giác cứng rắn bên dưới càng mãnh liệt hơn bao giờ hết.
“Muốn bắn rồi sao?” Tay Tang Như rút tay về, nói: “Không được đâu đó.”
Là thỏ con hay là cáo già, Chu Đình Trạo cũng không biết nữa, anh chỉ biết rằng cô đang muốn tiếp tục trêu chọc anh, thế nên dù đã sắp đến đỉnh điểm nhưng anh vẫn phải cố nhịn lại.
Dường như Tang Như vẫn chưa muốn dừng trò chơi này lại, cô bắt anh ngồi lên giường.
Chu Đình Trạo nghe cô nói: “Em cũng nghĩ đến anh lúc tự em an ủi đấy.”
Anh ngước mắt lên nhìn cô, nghe cô tiếp tục nói: “Không tin à? Để em làm cho anh xem nha.”
Đầu ngón tay trắng nõn đẩy nhẹ vào ngực anh, Chu Đình Trạo cũng thuận theo ngã người xuống giường. Anh không biết cô định làm gì, dẫu không biết lần đầu của hai người sẽ đi về đâu, nhưng anh vẫn không có ý định muốn ngăn cô lại.
Cô cứ thế cưỡi lên một bên đùi anh khiến nơi đó truyền đến cảm giác hơi nặng kèm theo chút ẩm ướt. Khi cô nâng mông lên bắt đầu ma sát trên chiếc đùi ấy, cảm giác ẩm ướt đó cũng dần dần lan rộng theo.
Chu Đình Trạo khó tin nhổm người dậy, thấy rõ được ánh mắt quyến rũ đang nhìn mình của cô, cùng với đó là động tác vất vả cọ xát nơi tiểu huyệt, côn thịt thoáng chốc cũng theo đó cương cứng bên chân cô.
“Ưm. . .Ưm a. . .”
Những tiếng rên rỉ yếu ớt thoát ra khỏi miệng cô, thậm chí Chu Đình Trạo còn có thể cảm nhận được tiểu huyệt của cô đóng vào mở ra theo từng nhịp cọ xát, dâm dịch không rõ là nóng hay lạnh cũng theo đó chảy xuống đùi anh. Bờ mông căng mềm của cô khiến người khác không nhịn được muốn nắm lấy nó, muốn tách nó ra, rồi dùng sức đánh thật mạnh vào nơi đó, nhìn nó run rẩy cầu xin anh mau tiến vào.
Chu Đình Trạo không nhịn được, muốn chạm vào nơi ấy, nhưng nào ngờ Tang Như đã hơi khép mắt, cúi đầu nói với anh: “Không được chạm vào đâu.”
Cuối cùng Tang Nhưng cũng chịu nâng mông lên, vốn tưởng rằng màn tra tấn của cô đã kết thúc, nào ngờ cánh tay đang chống sang hai bên lại dịch chuyển lên một chút, rồi ngồi ngay xuống cơ bụng của anh.
Động tác ban nãy lại lần nữa lặp lại, lúc này Chu Đình Trạo đã không thể nhẫn nhịn được nữa, anh nghiến răng hỏi: “Chơi đủ chưa?”
“Chưa đủ. . .A a thích thật. . . ưm. . .Cơ bụng anh cứng quá . . .”
Bàn tay Chu Đình Trạo cuộn lại thành quyền, để mặc cô mua vui trên người mình.
Đến lúc cọ đủ rồi, cô lại nói: “Lúc em muốn ấy, em còn nghĩ đến nơi này nữa.”
Ngay sau đó, bàn tay đang nắm chặt của anh bỗng bị ai đó tách ra, cứ thế chạm lên tiểu huyệt vừa ướt vừa nóng của cô. Côn thịt dưới thân Chu Đình Trạo khẽ giật, suýt chút nữa đã vì động tác này của cô mà bắn ra ngoài.
Tang Như xoay người đưa lưng về phía anh, rồi ngồi xuống cọ qua cọ lại trên bàn tay anh. Lòng bàn tay Chu Đình Tạo dần ướt đẫm nước, bỗng ngón tay anh cong lại chạm đến chỗ thịt mềm. Cô không nhận ra động tác trên tay anh, nên suýt chút nữa đã ngồi thẳng lên ngón tay ấy.
Chu Đình Trạo vội vàng tránh tay khỏi cái lỗ nhỏ ấy, nếu như cứ thế cho vào, nhất định sẽ khiến cô khóc lớn lên vì đau đớn.
Ngón tay dường như đã trở thành một công cụ quen thuộc giữa hai người họ, Chu Đình Trạo di chuyển đầu ngón tay, kết hợp cùng động tác lên xuống của cô, anh liên tục xoa nắn vào thịt huyệt. Mãi đến khi ngón tay tìm đến được viên thịt nhỏ ở giữa kia, anh liền tăng tốc xoa nhanh vào nơi đó.
Tang Như không chịu nổi kích thích này, cô lập tức ngửa đầu lên rên rỉ. Phía sau lưng bỗng được một cơ thể nóng rực áp lên, ngoại trừ bàn tay trái vẫn đang đặt dưới thân cô, thì vị trí của anh và cô đều đã được thay đổi.
Anh cắn lên vành tai cô, rồi hỏi: “Trong tưởng tượng của em, em cũng muốn được anh làm thế này sao?”
Cố ý phản công, Tang Như quay mặt lại nhìn anh: “Ừm.”
“Trừ những chỗ này ra, em còn muốn nơi nào của anh nữa?”
Tang Như biết đáp án mà anh muốn là gì, nhưng cô sẽ không nói, Tang Như hôn lên gương mặt anh rồi đáp: “Chỗ này.”
“Còn ở đâu nữa?”
Cô hôn xuống yết hầu: “Chỗ này.”
Chu Đình Trạo nuốt nước bọt, tiếp tục hỏi: “Còn ở đâu nữa?”
Tang Như quay đầu tiếp tục nụ hôn dài ướt át cùng anh: “Cả chỗ này.”
Chu Đình Trạo tiếp tục di chuyển trong tiểu huyệt của cô, bàn tay còn lại đang chậm rãi xoa nắn lên ngực mềm: “Còn đâu nữa?”
Người đang bị lồng ngực anh vây hãm, bỗng lắc lắc mông về phía sau, nhắm vào cây côn thịt to lớn rồi ra sức ma sát, những âm thanh ướt át cũng theo đó vang lên: “Còn chỗ này nữa.”
“Chỗ này là chỗ nào?”
Tang Như liếc nhìn anh một cái, cảm nhận cảm giác bị đâm chọt như có như không ở phía sau, cô lên tiếng nói: “Là côn thịt của ông xã.”
Động tác của Chu Đình Trạo bỗng khựng lại: “Em vừa gọi anh là gì?”
Tang Như quay đầu đi: “Không có gì.”
Thấy cô chơi đã quá lâu, Chu Đình Trạo ôm lấy eo cô, rồi đè người đang làm càn kia xuống dưới thân. Cơ thể hai người gần như dán chặt vào nhau, anh nhẹ giống nói: “Sau này em hối hận chứ?”
“Đã bao giờ em hối hận với những chuyện mình đã làm chưa?”
Chu Đình Trạo cười rộ lên, rồi cúi đầu xuống hôn cô.
Lúc này cô đã hoàn toàn ướt đẫm, nhưng Chu Đình Trạo vẫn chưa yên tâm. Anh duỗi ngón tay xuống, chậm rãi di chuyển mở rộng cửa động ra, từ một ngón chuyển dần thành hai ngón, Tang Như hé miệng thở dốc, anh liền nhân cơ hội đẩy lưỡi mình vào miệng cô, để mỗi nơi trên người cô đều được anh chạm đến.
Đợi cửa động dần mở rộng đến độ có thể ngậm được mình, Chu Đình Trạo liền thấp giọng dỗ dành cô: “Nếu anh vào, em có sợ không?”
Tang Như lắc đầu, dẫu trái tim cô lúc này cũng đang rất lo sợ, cô nói: “Không sợ đâu, mau vào đi.”
Trong lòng Chu Đình Trạo ngập tràn yêu thương, anh từng chút từng chút một mở đường tiến vào cơ thể cô.
“Đau quá! Huhu đau. . .”
Chu Đình Trạo chỉ cảm thấy mình tựa như sắp bị cô siết gãy, cảm giác ấy vừa sung sướng lại vừa thấm đau. Anh thoáng dừng lại để cô dần thích ứng một chút, đợi đến khi khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhíu chặt của cô thả lỏng ra, cùng với đó là hai chữ “Tiếp tục”, anh mới bắt đầu chậm rãi tiến vào sâu thêm.
Cảm giác sung sướng đến từ những cơn đau, hai người họ phải cùng nhau chịu đựng cảm giác đau đớn của lần đầu tiên tiến vào, mãi về sau mới tìm được chút khoái cảm trong động tác mới lạ này.
Tốc độ va chạm của Chu Đình Trạo càng lúc càng nhanh hơn, anh nghiền những nơi nhạy cảm không rõ tên, miệng vẫn cắn lấy đỉnh ngực của Tang Như khiến cô không tài nào kìm chế được những tiếng thở dốc. Anh vừa liếm vừa mút, như thể đang cố hút thứ gì đó từ nơi ấy ra ngoài.
Tang Như như tìm được thú vui mới, cô hơi khép mắt, hé miệng rên rỉ, dường như còn có thể mở hồ thấy đầu lưỡi hồng hào trong khoang miệng của cô của cô, trông như đang dụ dỗ người khác đến ăn lấy nó.
Những thứ anh vốn đã chuẩn bị cho lần này đều không có cách nào dùng đến được nữa, Chu Đình Trạo cứ như thế, không chút kỹ xảo tiến vào bên trong cơ thể cô. Sau hơn chục lần đâm nhanh rút mạnh, cuối cùng anh cũng lần đầu tiền đem hết thảy tình yêu của mình bắn hết vào cơ thể cô.
Chu Đình Trạo muốn âu yếm hôn cô, nhưng lại bị Tang Như yếu ớt đẩy ra: “Em mệt lắm.”
Nhưng thân thể cô đã bị người nào đó ôm chặt vào trong lòng, thứ đó của anh vẫn chưa chịu rời khỏi cơ thể cô, như thể đang được một món đồ quý giá ngậm lấy, anh nói: “Em là của anh.”
Một luồng khí nóng thổi qua trái tim cô, Tang Như âm thầm kẹp nơi đó của anh lại: “Anh cũng là của em.”
Khoảng thời gian yên lặng vuốt vechỉ kéo dài được một lát, cơ thể to lớn kia lại lần nữa không chịu nằm yên, Chu Đình Trạo hôn nhẹ lên môicô: “Vừa nãy em gọi anh là gì?”
Tang Như nghiêng mặt đi: “Không có gì.”
Chu Đình Trạo khẽ gõ vào đầu cô: “Gọi lại cho anh nghe nào.”
“Anh năn nỉ em đi.”
Lúc này Chu Đình Trạo không còn biết thế nào là xấu hổ, ạnh cọ cọ vào cổ cô rồi nói: “Xin em đấy, anh muốn nghe mà.”
Những lúc tỉnh táo thế này, Tang Như thật sự không tài nào nói ra được câu nói ban nãy. Cô ậm ờ nói đại một câu, Chu Đình Trạo đương nhiên không chịu nhưng Tang Như vẫn cứ thế sống chết không chịu mở miệng.
Thấy thế Chu Đình Trạo cũng không dùng cách năn nỉ ỉ ôi này nữa, mà chuyển sang dùng cách nhanh chóng nhất.
Tiếng bạch bạch lại một lần nữa vang lên không ngừng, người ;ăn chay’ mới lần đầu ‘ăn mặn’ nên tinh lực rất dồi dào. Chu Đình Trạo đổi tư thế, đâm vào điểm nhạy cảm vừa tìm được trong cơ thể cô, cuối cùng mới được như ý nghe cô gọi hai tiếng “Ông xã”.
Đêm nay Chu Đình Trạo không ngừng âu yếm hôn cô, ngoại trừ côn thịt vẫn luôn ở trong cô, thì ngón tay của anh cũng đan chặt vào bàn tay cô. Sợi dây màu đỏ trên cổ tay như hai dòng máu đang chồng lên nhau, dòng máu ấy chảy ra từ hai linh hồn đang sục sôi, rồi hòa quyện với nhau, lặng lẽ ghi chép lại phút giây hòa hợp, gắn bó trong tình yêu của hai người bọn họ.
Lại một lần nữa tinh dịch bắn thẳng vào cơ thể cô, Tang Như lúc này đã hoàn toàn mất hết sức lực, chốc lát sau bỗng cô nghe thấy Chu Đình Trạo nhẹ giọng, lặp câu nói: “Sinh nhật vui vẻ.”