Người Quen Gây Án

Chương 76: Ngoại truyện 5




Edit: Bưởi vắt

Beta: Bưởi vắt

Từ lần gặp nhau ngày hôm đó, liên tiếp mấy ngày sau Chu Đình Trạo đều không hề gặp lại cô, cho đến một buổi nọ, khi Bùi Phong đưa anh đi ăn tại một nhà hàng phong cách Hong Kong.

Đang là giờ cơm, cả nhà hàng đầy ắp người, dẫu thế Chu Đình Trạo vẫn có thể nhận ra cô chỉ trong nháy mắt. Tang Như ngồi kế bên cửa sổ, đang cười nói với người đồng nghiệp đi cùng, bỗng cô vô tình liếc mắt về phía này, nụ cười trên môi thoáng khựng lại, sau đó cô khẽ gật đầu rồi cười nhẹ với anh.

Chu Đình Trạo đáp lại động tác chào hỏi của cô, rồi đi cùng Bùi Phong đến chỗ ngồi đã đặt trước.

Và thế là, cứ ít ngày Chu Tổng lại đến nhà hàng phong cách Hong Kong này, nhưng anh vẫn chẳng thể gặp lại người mình muốn gặp, ngược lại còn khiến Bùi Phong thêm tự tin quảng cáo mấy món ăn ngon của mình.

-

Hôm nay tăng ca thêm mấy tiếng, lúc Chu Đình Trạo xuống bãi đỗ xe thì đêm cũng đã khuya. Bỗng anh nghe thấy vài tiếng tranh cãi mơ hồ phát ra ở gần chỗ mình đỗ xe.

“Anh phải đợi chủ xe đến trước đã.”

Một giọng nam khác hung dữ vang lên: “Liên quan gì đến cô!”

Cô gái kia yên lặng chốc lát rồi ‘tít’ một tiếng, nói: “Đúng là không liên quan gì đến tôi thật, vậy tôi sẽ đợi chủ xe đến rồi đưa đoạn video này cho người ta xem.”

“Cô!”

Tang Như hờ hững nhún vai, cố ý mở đoạn video vừa quay được ngay trước mặt người đàn ông kia.

Anh ta bước từ trên xe xuống: “Tôi cọ vào xe này chứ có phải xe của cô đâu! Đừng rỗi hơi xen vào chuyện của người khác!”

Vừa nói, anh ta vừa định giật lấy chiếc điện thoại trên tay cô, Tang Như cố tránh mu bàn tay mình đi, bước chân lui lui cuối cùng đụng phải người phía sau. Người nọ nắm lấy bả vai cô khiến người khác chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng rộng lớn của anh ta.

Chu Đình Trạo nhìn người đàn ông thấp hơn mình một đoạn, nói: “Tiên sinh, cứ bình tĩnh nói chuyện.”

“Lại một tên thích xen vào chuyện người khác nữa à? Không phải chuyện của mày! Cút đi!”

Chu Đình Trạo khẽ cười, chỉ tay vào chiếc xe bên cạnh rồi lên tiếng: “Đây là xe của tôi.”

Nét mặt của người đàn ông kia thoáng hoảng hốt, anh ta vờ bình tĩnh hỏi: “Anh nói xe này là của anh sao?”

Chu Đình Trạo ấn tay lên chìa khóa xe, chiếc xe kia quả thật vang lên tiếng còi báo.

Tang Như thò đầu ra từ sau lưng người đàn ông kia, tươi cười nói: “Vậy giờ cũng không cần đoạn video này nữa rồi.”

Người đang ông kia đuối lý, nhận ra mình đã chọc vào người không dễ chơi, sau một hồi cứng cổ, cuối cùng anh ta cũng gọi công ty bảo hiểm đến giải quyết.

Tang Như thấy mình không còn lý do gì để ở lại nữa, cô nói: “Vậy tôi đi trước đây, video này lát về tôi sẽ gửi lại cho anh, xem như là chứng cứ.”

Chu Đình Trạo xoay người, chốc sau bỗng cười một tiếng, nói: “Cô có phương thức liên lạc của tôi sao?”

Tang Như vốn định nói trong nhóm lớp có tài khoản của anh, nhưng nghĩ lại cuối cùng cô vẫn lấy điện thoại ra, đưa mã QR đến trước mặt anh: “Thì bây giờ có đây.”

Chu Đình Trạo thâm trầm liếc nhìn cô một thoáng, rồi không nói gì, đưa điện thoại lên quét mã QR ấy. Giây tiếp theo ‘tít’ một tiếng, giao diện trang cá nhân của cô đã hiện lên.

Anh rất quen thuộc với trang cá nhân này, vì từ khi được thêm vào nhóm lớp, anh đã vô số lần nhấn vào ảnh đại diện của cô, nhưng đây là lần đầu tiên anh gửi lời mời kết bạn.

Lúc Tang Như đang đi trên đường, cô liền nhận được tin nhắn đầu tiên của anh___

“Cảm ơn, hôm khác tôi sẽ mời cô bữa cơm.”

-

Vở nhạc kịch cô muốn xem hôm nay biễu diễn, Tang Như một mình đi xem. khi buổi biểu diễn đã kết thúc, cô lại tình cờ gặp được một người quen ở cổng ra vào.

Chu Đình Trạo vẫn vô cùng nổi bật giữa đám đông, nhưng khác với những bộ tây trang phẳng phiu ngày thường, hôm nay anh mặc áo phông rộng màu trắng và quần đen.

Tang Như chưa bao giờ nghe chuyện anh cũng có sở thích xem nhạc kịch, cô vốn định cứ xem như không thấy gì lướt qua anh, nào ngờ lúc liếc mắt sang lại tình cờ đón được ánh mắt của anh.

“Thật trùng hợp.” Chu Đình Trạo bước đến.

“Ừm.” Tang Như đầy tự nhiên, vừa đi vừa nói với anh: “Hóa ra anh cũng thích xem nhạc kịch à?”

Giọng nói của Chu Đình Trạo rất nhẹ: “Thích chứ.”

Bước theo dòng người đi ra ngoài, bên tai là những tiếng thảo luận của những người xung quanh, chủ đề chủ yếu xoay quanh nhân vật chính, cốt truyện với tình tiết táo bạo và các động tác của diễn viên trên sân khấu.

Hai người yên lặng một lúc lâu, mãi đến khi Tang Như đột nhiên hỏi: “Sao anh lại chọn vở ‘Mùa xuân thức giấc’?”

Chu Đình Trạo khựng lại một hồi, rồi nói: “Có cảm giác như được hồi sinh.”

Tang Như hiếm khi lại cười chân thành với anh như thế: “Người khác cảm thấy vở kịch này quá hỗn loạn, trụy lạc, còn anh thì cảm thấy như được hồi sinh sao?”

“Cô không cảm thấy thế à?”

Tang Như nhướng mày, không đáp.

“Thế chúng ta cược đi,” Chu Đình Trạo nói, “Nếu cô cũng cảm thấy thế, thì lời mời khách hôm trước để tôi thực hiện bây giờ luôn.”

Tang Như mới mấp máy môi, đã bị lời anh cắt ngang: “Dẫu sao cảm giác thiếu nợ cũng không hay ho gì mấy.”

-

Tang Như nói muốn ăn quán nướng đầu đường, như khi đến nơi cô mới nhận ra, bộ trang phục ngày thường của Chu Đình Trạo trông phù hợp với bầu không khí nơi đây hơn là bộ váy bó sát trên người cô.

Lời mời cơm từ khách sáo trở thành hiện thực, Tang Như không quen ngồi đối mặt với anh như thế, vậy nên ánh mắt của cô chỉ dán chặt vào thực đơn, thỉnh thoáng mới ngước mắt lên nhìn anh chốc lát.

Mỗi người gọi một món, phục vụ lấy thực đơn lại rồi hỏi: “Anh chị muốn uống gì? Bia tươi là thức uống bán chạy nhất ở đây.”

Tang Như liếc nhìn Chu Đình Trạo rồi nói: “Tôi không uống bia, lấy tôi một ly nước dừa.”

Chu Đình Trạo: “Tôi cũng thế.”

Chờ người phục vụ đi rồi, Chu Đình Trạo mới nói: “Tôi còn phải lái xe, yên tâm, không uống đâu.”

Tang Như “Ừm” một tiếng, không hiểu sao lại vô thức nhớ lại lần trước uống say anh đã tựa lên vai mình ngủ một giấc.

Dường như Chu Đình Trạo cũng nghĩ đến chuyện ấy, tầm mắt anh nhìn sang, rồi bỗng quay đầu cười khó hiểu.

Buổi tối là thời điểm làm ăn khấm khá nhất của quán thịt nướng, bàn phía sau của Tang Như có khách mới đến nên không khí liền náo nhiệt hẳn lên. Tang Như thỉnh thoảng lại nghe bọn họ nói “Like share đi mọi người”, “Cảm ơn đã mọi người đã ủng hộ”, cùng với đó là tiếng ăn uống vô cùng sôi nổi.

Cuối cùng sau một hồi vui vẻ, bỗng chủ đề nói chuyện của bọn họ lại chạy đến bàn ăn của cô và Chu Đình Trạo.

Cô nghe có giọng nữ nói: “Ăn xong thì làm gì à? Bàn bên cạnh có anh kia đẹp trai lắm, mọi người xem tôi đến xin add Wechat của ảnh nha.”

Cô gái đang ngồi thẳng lưng nói, cùng không hề có ý muốn hạ thấp tông giọng, thế nên Tang Như nghe rõ không xót một chữ nào, và đương nhiên Chu Đình Trạo cũng nghe thấy rồi.

Anh thoáng cau mày, sắc mặt hơi khó coi, khiến Tang Như phút chốc không khỏi càng thấy buồn cười, cô quyết định mặc kệ, để xem xem anh đối phó như thế nào.

Cô gái kia cầm gậy tự sướng đi tới, camera quay thẳng về phía Chu Đình Trạo: “Anh đẹp trai ơi, anh có bạn gái chưa?”

Chu Đình Trạo thoáng nhìn sang Tang Như, thấy thế cô gái kia liền quay sang nói: “Thật ngại quá…”

Tang Như híp mắt cười, rồi dứt khoát lắc lắc đầu.

Sắc mặt Chu Đình Trạo lúc này càng thêm khó coi.

“Vậy anh đẹp trai gì đó ơi, anh có thể add Wechat với em không?”

Chu Đình Trạo cầm một tờ giấy ăn lên, lau đi chút dầu thừa trên ngón tay, nói: “Không thể.”

Những người ở gần đó:…

Đi cùng cô gái kia là hai người đàn ông, bọn họ đang ngồi phía sau đọc bình luận của người hâm mộ trên màn hình livestream, một người trong số đó thì thầm nói: “Ngầu hả? Ngầu cái đ*o!”

Người còn lại lớn tiếng nói với bọn họ: “Người anh em gì đó, cho tụi này chút thể diện đi.”

Cô gái kia chưa từng bị phớt lờ như thế này, cô ta tủi thân nhìn anh, nói: “Đừng hung dữ như vậy mà, Wechat của em không phải ai muốn cũng có được đâu.”

Chu Đình Trạo duỗi tay nhẹ nhàng đẩy điện thoại cô gái kia ra: “Tôi cũng vậy.”

Cô gái kia không khỏi cứng họng, vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ quay sang nói với Tang Như: “Bạn của chị không phải gay đó chứ?”

Tang Như không nhịn được bật cười thành tiếng: “Tôi cũng không rõ.”

Dứt lời, cô liền cảm nhận được ánh mắt sắc lẹm như dao của Chu Đình Trạo lướt tới, cùng với đó là giọng nói cứng rắn như đá, chui ra từ kẽ răng: “Không phải.”

“Vậy sao anh không chịu add em? Em đây muốn ngực có ngực, muốn mông có mông, còn có cả tiền nữa. Nhìn cách ăn mặc này của anh, chắc là sinh viên đại học hả? Chi bằng anh kết bạn với em đi, em có thể nuôi được anh mà.”

Tang Như nhịn không nổi nữa, cô cúi mặt xuống bàn cười đến đau cả bụng.

Chu Đình Trạo cắn răng: “Cảm ơn, không cần đâu.”

Tang Như chứng thực: “Anh ta… anh ta giàu lắm.”

“Phú nhị đại (*) à?” Đôi mắt của cô gái kia sáng hẳn lên, “Vậy thì tốt quá, nếu chúng ta mà hẹn hò với nhau thì thật sự sẽ giàu càng thêm giàu đấy.”

 (*) Phú nhị đại: Thế hệ giàu có đời thứ hai

Tang Như nín cười rời khỏi chỗ ngồi, đi đến nhìn vào màn hình livestream trên bàn ăn của mấy người đàn ông ngồi phía sau, cũng không hề chú ý đến ánh mắt người nào đó như sắp dán chặt lên lưng mình.

[A: Chị ơi, ‘chơi’ anh ta đi!]

[B: Tên này có gì tốt đâu chứ, ngoại trừ mặt mũi ra, chỗ nào cũng nhìn không ưa nổi.]

[C: Xiên thịt dê nguội lạnh luôn rồi…]

Người đàn ông kia xoay màn hình lại cho Tang Như đọc tiếp: “Thú vị thật đấy.”

Tang Như: “Đúng vậy.”

Thậm chí bây giờ cô cũng muốn quay sang bảo Chu Đình Trạo, add cô ấy đi! Add cô ấy nhanh đi!

Nhưng cô không dám.

Trên màn hình livestream là những đường nét khuôn mặt được phóng to của Chu Đình Trạo, vô cùng đẹp trai, nhưng dường như bị bộ lọc chỉnh sửa quá kỹ nên trông không giống anh lắm, vẫn là người thật bên ngoài đẹp trai hơn. Tang Như nhìn sang người ngồi cách đó một mét, thầm nghĩ rằng hẳn là trước giờ anh không thiếu người theo đuổi…

Hình ảnh trên màn hình chợt rung lên, chuyển sang quay tay áo của anh, bên kia cuối cùng Chu Đình Trạo cũng không nhịn được nữa, anh đứng lên xanh mặt nói: “Cô đang quấy rầy tôi đấy, mời cô đi cho.”

“Anh đừng giận mà, anh cũng chưa có bạn gái, sao lại từ chối em.”

Không có bạn gái thì không có bạn gái, nhưng đâu có nghĩa là không thích ai. Người nào đó lúc này đã cố tình chạy sang chỗ người đàn ông khác, vô cùng chăm chú xem náo nhiệt ở phía anh, chọc Chu Đình Trạo sắp tức điên luôn rồi.

“Có rồi.”

Cô gái kia sững sờ: “Có bạn gái rồi hả?”

“Ừm.”

“Vậy sao nãy giờ anh không nói sớm?” Cô gái kia trợn mặt rồi ung dung rời đi.

“Tôi sống có nguyên tắc lắm đấy, không bao giờ add người đã có bạn gái, làm vậy chẳng khác nào tự hạ giá mình.”

Tang Như nghe thấy giọng nói của cô gái kia càng lúc càng gần, nhưng cả người cô lúc này vẫn còn khựng lại ở câu “Có rồi.” của Chu Đình Trạo, một cảm giác kỳ lạ không thể nói rõ thành lời theo đó ùa vào trái tim cô.

“Chị gái này, hay là chị add tôi đi.”

Tang Như hoàn hồn, mù mịt hỏi: “Hả?”

Người vừa rồi còn mắng Chu Đình Trạo ‘ngầu cái đ*o’, mặt đầy tự nhiên hỏi: “Tôi thấy chị xinh quá, chị có bạn trai chưa?”

…Quả báo đến rồi sao?

“Không có, nhưng…”

“Vậy thì được rồi, chị mau quét mã QR đi!”

“Không, không.” Tang Như đứng dậy muốn đi.

Người đàn ông kia cũng đứng dậy theo, nắm lấy cổ tay cô, rồi nói: “Đừng đi mà, ngồi nói chuyện chút đã!”

Giọng điệu nghe rất thô lỗ, khiến người ta không khỏi cảm thấy sợ hãi, lời từ chối còn chưa kịp chui ra khỏi miệng, thì Chu Đình Trạo đã nắm lấy cổ tay người đàn ông kia, trầm giọng nói: “Buông ra.”

Tang Như cảm thấy sức lực trên cổ tay mình được buông lỏng, sau đó lại bị siết chặt lại, khiến cô tức khắc phải cau mày vì đau đớn.

Người đàn ông kia không mạnh hơn anh, nhưng ngoài miệng vẫn khinh thường nói: “Mày bảo tao buông là tao phải buông à? Mày tưởng mày là ai?”

“Người đẹp, để Wechat lại đi.”

Tang Như đang cố rút tay về, thì bỗng nghe một giọng điệu lạ lẫm của Chu Đình Trạo, anh gằn ra từng chữ một: “Để cái rắm ấy.”

Tiếp đó là một nắm đấm được tung ra.

Hai người cứ thể đánh nhau, để lại một người đàn ông, cô gái kia và Tang Như há miệng trợn mắt, ngây ngốc đứng nhìn.

Tang Như phản ứng lại trước: “Đừng đánh nữa!”

Mới đầu hai người kia cũng theo cô khuyên ngăn vài tiếng, sau đó cô gái kia bỗng hướng camera về phía hai người đang đánh nhau, cứ thế ghi lại hiện trường lên livestream, người đàn ông còn lại thì tiếp tục ngồi xuống uống bia, mắt nhìn lên màn hình tràn ngập bình luận của người xem.

Không còn cách nào khác, vì vừa thấy tiêu đề ‘Đại chiến add Wechat’, độ phổ biến của livestream đã tăng lên gấp mấy lần.

Những người xung quanh vẫn tới lui như cũ, có một vài người lớn mật hơn thì đứng từ xa xem náo nhiệt, khiến Tang Như thật sự không nói nên lời, cười cũng không nổi nữa.

“Đừng đánh nữa, tôi gọi cảnh sát đó!”

Không ai nghe cô nói, chủ quán cũng đến khuyên can, nhưng hai người kia vẫn hăng hái đánh nhau.

Mãi đến khi cảnh sát khu vực đến cưỡng bách tách hai người bọn họ ra.

Tang Như đi đến bên cạnh Chu Đình Trạo, nhìn thấy áo phông trắng của hắn giờ đã dính đầy bùn đất. trên trán còn có vết thương, khiến lòng cô vừa tức giận vừa thấy áy náy.

“Không sao chứ?” Cô nhìn anh từ trên xuống dưới, kiểm tra xem có bị thương hay không, rồi ray rứt nói. “Thật xin lỗi.”

Dáng vẻ cúi đầu vô cùng đáng thương, rõ ràng người có lỗi đâu phải là cô…

Bàn tay nâng lên của Chu Đình Trạo chỉ cách ngọn tóc cô một tấc, anh mình lòng bàn tay dính đầy bụi đất, cực kì dơ bẩn của mình, đây có lẽ là ngày chật vật nhất trong cuộc đời anh.

Bàn tay ấy cuối cùng cũng không chạm lên đỉnh đầu cô, Chu Đình Trạo cúi đầu, thấp giọng nói: “Không sao đâu."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.