Mạc Hiểu chỉnh trang lại trang dung xong, sau khi trở lại phim trường được thông báo cảnh hôn sẽ mượn góc. Thoáng nhìn Cố Ngôn Thầm đang ngồi sau thiết bị giám sát phía xa xa, hừ nhẹ một tiếng, oán thầm người đàn ông kiệm lời này, trong lòng lại ngọt như kẹo đường.
Mạc Hiểu biết cảnh này không cần hôn trực tiếp nên ung dung, lần thứ hai đã qua.
Buổi chiều kết thúc cảnh quay, mọi người đi ăn cơm chiều, sườn xám bó sát thân mình, Mạc Hiểu không dám ăn nhiều lắm, chỉ ăn hơi no một chút sẽ lộ bụng nhỏ, buổi tối cô còn phải mặc nguyên bộ này để quay chụp.
Buổi tối cô quay một cảnh, một cảnh khác.. phải đợi Thẩm Du đang về thành phố dự sự kiện trở vờ mới quay nữa.
Lúc này đêm đã khuya, thành phố điện ảnh vẫn luôn sáng rực một vùng, tiếng đánh bản vang vọng trong đêm. Làm cho phim trường bên này càng thêm vắng vẻ trống trải.
Cửa sổ một gian phòng, lộ ra ánh đèn sáng ngời, Mạc Hiểu nhìn một cái, chậm rì rì đi tới. Giơ tay lên lên gõ nhẹ ba tiếng trên cửa, bên trong truyền đến giọng nói quen thuộc: "Vào đi."
Cửa mở ra rộng một chút so với thân người, tay chân nhẹ nhàng đi vào, phòng nghỉ của Cố Ngôn Thầm rất yên tĩnh, cảm giác động tĩnh hơi lớn sẽ quấy rầy sự yên tĩnh này. Trong phòng bài trí rất đơn giản, một giường đơn, một bàn làm việc, mà anh, đang ngồi trước bàn làm việc.
Sau nụ hôn nóng rực triền miên buổi chiều, hai người ngoại trừ chuyện công tác không nói thêm câu nào. Cố Ngôn Thầm nghe tiếng bước chân khẽ khàng thì biết rõ là cô, tiếng nói chầm chậm như gió đêm vang lên: "Anh còn bận một chút, em ngồi đâu cũng được."
Mạc Hiểu đứng sau nhìn anh một lúc, trên màn hình máy tính là một loạt biểu đồ dày đặc, nhìn thêm sẽ càng hoa mắt. Nghĩ thầm toàn bộ đoàn phim từ trên xuống dưới hơn 200 người, việc lớn việc nhỏ nhiêu không kể xiết, đều cần anh tới tính toán sắp xếp. Tô Trạch Viễn phối hợp với sắp xếp của anh đã kêu khổ thấu trời, nhưng chưa bao giờ nghe anh than một câu mệt.
Chắc chắn là không thể không mệt, cô thức đêm quay phim, ban ngày còn có thể tranh thủ chợp mắt một lúc mà vẫn rất mệt, như anh liên tục làm việc như này thì ngươi sắt cũng không chịu nổi được đâu.
Nhất là gần đầy vì đuổi kịp tiến độ, quay chụp điện ảnh và cắt nối biên tập phối âm tiến hành đồng bộ, Cố Ngôn Thầm còn bận hơn.
Mạc Hiểu ngáp một cái, giơ tay một dụi mắt, nghĩ đến lớp trang điểm lại thu tay về, hỏi: "Em đi pha hai ly cà phê, cho anh một ly?"
Cố Ngồn Thầm nhanh nhẹn thao tác con chuột với bàn phím, hờ hững nói: "Một ly."
Tăng ca như vậy còn không buồn ngủ, chẳng nhẽ thực sự là người sắt? Mạc Hiểu liếc mắt nghiền ngẫm Cố Ngôn Thầm, mới đi pha cà phê.
Đoàn phim chuẩn bị cà phê hòa tan, Mạc Hiểu cũng không quá quan trọng, tìm Hà Nhất Nam lấy cái ly đánh dấu là của cô rồi để cô ấy về ngủ trước, bản thân tự đi khu phục vụ của phim trường lấy nước nóng, trực tiếp pha một ly, tìm được viên đường bỏ vào, quấy rồi lại quấy, lại thêm một viên đường vuông vào trong.
Trở về phòng nghỉ của Cố Ngôn Thầm, đứng phía sau nhìn anh làm việc, miệng nhấp một ngụm nhỏ cà phê trên tay, còn nóng quá. Vì vậy tiện tay đặt trên mặt bàn.
Trong chốc lát, lại thấy Cố Ngôn Thầm vẫn nhìn máy tính nhưng vươn tay đi lấy chiếc ly được đánh dấu của cô, vô cùng tự nhiên.
Vị trí vừa rồi cô uống, có một chút cà phê dính ở miệng, cũng không biết anh cố tình hay vô ý, liền nhấp môi tại vị trí đó uống một ngụm cà phê.
"...."
Không phải nói không cần sao?
Nhè nhàng ngồi lên tay vịn ghế của anh, nghĩ vậy liền bật thốt hỏi thành câu: "Không phải anh không cần cà phê à?"
Sườn xám của Mạc Hiều xẻ tà cao, ngồi xuống như vậy phần bắp đùi trắng nõn như vậy liền trong tầm tay Cố Ngôn Thầm, anh liếc mắt nhìn thoáng qua, ánh mắt lại trở về màn hình máy tính, vẫn là ngữ điệu đều đều nhạt nhẽo, không hề có chút ngữ khí:"Anh nói là một ly."
"Thì đúng rồi, một ly.." Mạc Hiểu nói đến đây mới kịp phản ứng lại, giọng nói bất giác cao hơn: "Ý là một ly của anh?"
"Ừm."
Mạc Hiểu mím môi, "Vậy em thì sao?"
"Nửa đêm uống cà phê làm gì?"
Mạc Hiểu: "...."
Vậy anh đang uống cái gì?"
Cố Ngôn Thầm không biết lấy từ đâu ra một bình sữa bò, nhỏ nhỏ cao cao màu xanh trắng, đặt lên mặt bàn trước mặt Mạc Hiểu, "Em có thể nghỉ ngơi tầm một tiếng, uống đi rồi lên giường nghỉ một lát đi."
"Oh."
Mạc Hiểu nghe lời, cầm bình sữa cắm thêm ống hút, miệng nhỏ từng ngụm từng ngụm uống sữa, trong lòng ấm áp nóng rực, đây là anh đang quan tâm cô.
Cố Ngôn Thầm nghe được tiếng roạt roạt khi uống hết sữa, một giây, hai giây,... 10 giây, người bên cạnh vẫn không có động tĩnh gì, rốt cuộc dừng lại công việc, nghiêng người nhìn sang cô.
Cô gái nhỏ trong mắt đều là mỏi mệt, nhìn cà phê nóng đang bốc hơi trên mặt bàn thất thần, cũng không biết đang nghĩ gì, rõ ràng đã buồn ngủ lắm rồi nhưng lại không chịu đi ngủ.
Cố Ngôn Thần nhéo khẽ bàn tay cô, Mạc Hiểu run lên tập trung lại, nhìn sang liền thấy Cố Ngôn Thầm đang nheo mắt tập trung nhìn cô.
Vì buồn ngủ, mí mắt cứ sụp xuống, che miệng ngáp một cái, "Anh bận xong rồi?"
Ngón tay cái của anh miết qua lại trong lòng bàn tay cô, "Vẫn chưa, nghe lời đi ngủ, đến cảnh của em anh sẽ gọi em."
Mạc Hiểu lắc đầu, "Em có thể ngồi với anh."
Cố Ngôn Thầm là phái hành động, không tranh cãi với cô, duỗi tay trực tiếp bế cô gái đang ngồi bên người lên, đi thẳng tới bên giường đặt cô xuống, bóp nhẹ mặt cô một cái, "Mỗi lần đều phải để anh động thủ thì mới chịu nghe phải không?"
Mạc Hiểu đá rơi giày cao gót, ngồi nghiêng người xoa xoa chóp mũi, có thể là sữa bò cũng phát huy tác dụng, mắt díp lại không mở ra được, giống con mèo đang lười biếng mệt mỏi.
Cố Ngôn Thầm đỡ cô để cô nằm thẳng trên giường, bàn tay che mắt cô, nói: "Ngủ đi."
Mạc Hiểu cảm thấy giọng nói của anh gần ngay bên tai, lại như bay đến xa xôi, trước khi không có ý thức chỉ có cảm giác đôi tay khẽ vuốt trên mắt, tựa như trong lòng được vỗ về đến bằng phẳng, sau đó hoàn toàn chìm trong tối tăm tĩnh lặng.
Cuối tháng năm thời tiết đã bắt đầu nóng lên, Cố Ngôn Thầm kéo chắn đắp đến bụng nhỏ của cô, lại lấy áo khoác mỏng treo cạnh giường, dùng một cánh tay áo che ngang mắt cô.
Xuống dưới là chiếc mũi thanh tú hếch lên cùng đôi môi đầy đặn, trong lòng bắt đầu rục rịch, nhìn cô ngủ ngọt ngào liền không đành lòng quấy rối, kiềm chế cầm tay cô, khẽ cắn đầu ngón tay rồi chỉ có thể quay về tiếp tục làm việc.
Lúc này nhiệt độ ly cà phê đã vừa vặn, không nóng không lạnh, anh một hớp uống cạn, so với cà phê từng uống ngọt hơn một chút, Cố Ngôn Thầm lại tiếp tục làm việc trong bầu không khí có mùi vị cà phê đắng pha chút ngọt này.
Một tiếng qua đi, khép lại laptop, tựa lưng vào ghế ngồi day day huyệt thái dương, đứng dậy đi tới bên cạnh Mạc Hiểu, cần gọi cô dậy rồi.
Cô gái nhỏ của anh ngủ thật say, hô hấp đều đặn, khẽ gọi hai tiếng nhưng một chút động tĩnh cũng không có.
Cố Ngôn Thầm vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, tình huống như này hầu như anh chưa từng gặp phải, gọi một cô gái rời giường, có lẽ đây cũng là lần đầu tiên.
Lại gọi Mạc Hiểu hai tiếng, vẫn là không có chút phản ứng nào. Bóp bóp mặt cô, Mạc Hiểu nhíu màu lại, một tay quơ qua đẩy anh.
Khó đánh thức như này cơ? Cố Ngôn Thầm nhếch mày, yên lặng vài giây, trong mắt hiện lên ý cười.
Anh cúi người ở bên tai cô dùng giọng nói lạnh nhạt nhất quán, không nhẹ không nặng nói một tiếng: "Action."
Mạc Hiểu trong mộng run lên, tựa như nghe được lời triệu hoán không thể kháng cự, đột nhiên mở mắt ra, mơ mơ màng màng ngồi dậy.
Trước mắt có một bóng người, quay lưng lại phía ánh sáng, khuôn mặt mơ hồ nhưng đường nét lại rõ ràng.
Mắt buồn ngủ mông lung nhìn Cố Ngôn Thầm, nửa tỉnh nửa mơ mơ mơ màng màng, nghĩ đến vừa rồi nghe được tiếng "action", đã hiểu được anh trêu chọc cô.
Nghiêng đầu dựa vào vai anh, rầm rì nói: "Buồn ngủ quá." nhắm mắt lại ra vẻ muốn ngủ tiếp.
Bàn tay Cố Ngôn Thầm đỡ gáy cô bóp bóp, Mạc Hiểu thoải mái mà khẽ hừ, lại càng không muốn tỉnh.
"Trước quay xong cảnh này rồi ngủ tiếp, ngày mai xếp cảnh quay của em vào buổi chiều, buổi sàng ngủ sao cũng được."
Cô gái nhỏ mềm mại dựa vào đầu vai anh không nhúc nhích, Cố Ngôn Thầm giơ cổ tay lên liếc nhìn đồng hồ, thực sự không thể trì hoãn nữa rồi.
Anh nâng gáy cô, cúi đầu, nặng nề hôn một cái.
Mạc Hiểu do cảm giác hít thở không thông mà tỉnh lại, mũi mấp máy hít thở, miệng mũi đều là hơi thở mát lạnh của người đàn ông này, đầu lưỡi bị anh cuốn lấy vấn vít, lưỡi cũng có chút đau. Chậm rãi tỉnh táo lại, tay đặt trên vai anh đẩy đẩy, tiếng nức nở không thành lời.
Cố Ngôn Thầm hôn hôn liền động tình, bỏ đi mục đích ban đầu, cô gái nhỏ tỉnh rồi vẫn luyến tiếc buông cô ra, dường như lúc này cuốn lấy hương thơm từ miệng cô mới là quan trọng nhất. Ngón tay cắm vào trong tóc cô, Mạc Hiểu tóc mai lỏng ra buông lơi, sợi tóc mềm mại, đong đưa.
Một lúc lâu, chỉ lưu luyến buông cô ra, cánh môi vẫn chạm môi cô, hô hấp quấn quanh, anh cúi đầu giọng nói trầm thấp có chút lười biếng "Làm sao bây giờ, phải trang điểm lại."
Mạc Hiểu bị nụ hôn sâu này làm tỉnh ngủ hoàn toàn, dán vào ngực anh hô hấp dồn dập vài hơi, lời nói còn hụt hơi, hơi thở ổn định liền chỉ phun ra hai chữ: "Lưu manh."
Cố Ngôn Thầm thấp giọng cười, tiếng cười hàm súc, Mạc Hiểu tựa trên lồng ngực anh chỉ thấy rung động rấy khẽ, giống như tiếng cươi chỉ quanh quẩn nơi lồng ngực rồi thoát ra rất nhẹ.
"Cộc! Cộc! Cộc!" vài tiếng đập cửa không nhẹ đột nhiên vang lên, sau đó tiếng nói của Diệp Hi, "Đạo diễn, đạo diễn Tô tìm anh, bảo anh xong việc thì đến phim trường."
Cố Ngôn Thầm cảm nhận rõ ràng người trong lồng ngực cứng lại, cô ngồi nghiêng, hai miếng vải hẹp của sườn xám căn bản không giấu được dáng vẻ mê người, tròng mắt đen thêm sâu hơn, đỡ cô ngồi thẳng mới nói: "Bây giờ tôi qua."
Trong phòng đạo diễn yên tĩnh như không có người, lỗ tai Diệp Hi dán trên cánh cửa, không dám đẩy cửa đi vào nghe ngóng, nghe được Cố Ngôn Thầm đáp lời mới nói: "Vậy anh qua sớm nhé, em đi tìm Mạc Hiều, không thấy cô ấy ở phim trường."
Trên đường đi tới phòng đạo diễn cũng không thấy Mạc Hiểu, nghĩ nghĩ lại tìm số Mạc Hiểu để gọi điện thoại cho cô.
Mạc Hiểu nghe thấy Mạc Hi nhắc đến mình lại cứng đờ, điện thoại đặt ở mép giường reo lên, cô vừa thấy điện thoại sáng lên hai chữ "Diệp Hi", phản xạ có điều kiện mà một giây liền cúp điện thoại, vội vội vàng vàng.
Cố Ngôn Thầm cong ngón trỏ ngoắc cằm cô, cùng cô đối mặt, "Khẩn trương?"
Mạc Hiểu gật đầu.
"Khẩn trương chuyện gì?"
"Dạ?"
"Như là yêu đương vụng trộm?"
"Ah?"
Mạc Hiểu không hiểu chuyện gì nhìn anh, "Nếu không... thì là gì?"
Cố Ngôn Thầm nheo mắt, Mạc Hiểu đột nhiên nở nụ cười, ý cười kéo dài sâu trong mắt,con ngươi của cô nâu nhạt, dưới ánh đèn phản chiếu ánh sáng, như vì sao xán lạn.
Nhào tới cọ cọ đầu vai của Cố Ngôn Thầm, "Cố Ngôn Thầm, anh muốn xác nhận chính thức cho em sao?"
"Lẽ nào em nghĩ rằng anh là lưu manh đùa giỡn?"
Mạc Hiểu trong vô tính nhìn thấy bờ vai áo sơ mi trắng tinh của anh có chút màu sắc, lại có ý đồ xấu cọ cọ thêm."
Thẳng người lên, ngồi thẳng nghiêm chỉnh, để tay trên mu bàn tay anh, nghiêm túc nói: "Em chỉ là cảm thấy nếu hai chúng mình công bố cần thận trọng hơn, không thì... dễ dẫn đến chuyện xấu."
Cố Ngôn Thầm đương nhiên biết, minh tinh yêu đương có bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm, huống chi quan hệ của họ khá mẫn cảm, không cẩn thận sẽ biến tướng thành bám vào anh, ảnh hưởng rất nhiều đến cô. Nhưng mà anh đã xác định thì sẽ không để cô bị tủi thân.
Lật tay nắm chặt tay cô, nắm giữ lòng bàn tay mềm mềm nộn nộn, "ừm, vậy tìm cơ hội thích hợp sẽ công bố chính thức."
Mạc Hiểu cười đến mi mắt cong cong, thưởng vị bạn trai mới lên chức thấu hiểu lòng người này một chiếc hôn nhẹ, giơ cổ tay anh lên nhìn thời gian, thật sự không thể lề mề thêm nữa, trượt xuống giường mang giày.
Sườn xám chính là nhìn thì đẹp nhưng không hề tiện hành động, căng chặt ràng buộc.
Cố Ngôn Thầm nhìn cô đưa chân vài lần đều không với tới giày, nửa ngồi xổm người lấy giày giúp cô, tay cầm đến mắt cá chân của cô thời điểm còn khẽ ngừng, mới nhẹ nhàng đi giày vào giúp cô.
Mạc Hiểu đi giày trên đất dẫm dẫm, giơ tay lên phẩy phẩy đầu vai Cố Ngôn Thầm, dịu dàng mềm mại nói: "Đạo diễn~ bị anh làm hại em phải đi trang điểm lại, nhưng anh cũng nhớ phải tẩy trang cẩn thận nha."
Nói xong dẫm lên giày cao gót, nhẹ nhàng rời đi, thanh âm gót giày đạp trên mặt đất đều mang theo vui vẻ.
Cố Ngôn Thầm nhìn theo bóng lưng thướt tha, tẩy trang?
Nghĩ nghĩ, liền hiểu ra, nghiêng đầu nhìn xuống bả vai của mình, quả nhiên, trên áo sơ mi màu trắng, đậm nhạt đều có mấy dấu son môi.
Nghiêng nghiêng đầu cười lên, cô nhóc nghịch ngợm.
- ---------
Editor: 29 Tết. Chào năm Covid thứ hai!