Nguyên Thủy Thế Giới

Chương 67: Phân phối




Chương 67: Phân phối
Bảo tài đã được tìm thấy toàn bộ, nhưng số lượng cũng chỉ có như vậy, căn bản không đủ chia cho tất cả mọi người.
Vậy nên, cuối cùng mọi người nhất chí, trong số ba kiện chân chính bảo tài, Lý Dương chọn một kiện, Lý Chiến chọn một kiện, còn một kiện đưa cho tộc trưởng.
Một kiện đưa cho Lý Dương là vì có thu hoạch như vậy cũng đều dựa vào phương pháp của hắn, nên hắn tính là công lao lớn nhất. Mọi người trong đội cũng đã hưởng lợi rất nhiều từ khi Lý Dương tham gia đội săn. Nhất là lần đầu tiên đi săn trở về, Lý Dương khẳng khái chia sẻ con mồi, khiến bọn họ không thể nào bỏ qua công lao của Lý Dương được.
Một kiện đưa cho Lý Chiến vậy thì không cần phải nói, ông ta chính là đội trưởng dẫn đội, thực lực cao nhất, sử dụng tốt hơn v·ũ k·hí cũng là hợp lý, chưa kể công lao của ông ta cũng không thua kém ai.
Chỉ có điều, lần trước Lý Chiến đã lấy chiếc sừng của độc giác sư, ông ta đã chế tạo nó thành một lưỡi trường mâu, bây giờ phải giao ra để phân phối cho người khác.
Còn có một kiện bảo tài muốn đưa cho tộc trưởng, nguyên nhân chủ yếu là vì tộc trưởng chính là thợ săn mạnh nhất trong bộ lạc. Đương nhiên cũng là bởi vì lần này đi săn tộc trưởng cũng có tham gia, chứ không thì bọn họ cũng chưa chắc đã đồng ý, đưa kiện bảo tài còn lại cho tộc trưởng.
Nhưng bù lại, tộc trưởng cũng phải lấy ra hai kiện nửa bước bảo khí của mình đưa cho đội săn bọn hắn. Hai kiện nửa bước bảo khí này vốn là vật truyền đời của tộc trưởng, bây giờ coi như là đổi lại thành một kiện bảo khí.
Đương nhiên, tộc trưởng làm sao có thể từ chối cơ hội này. Mặc dù bảo khí với bán bảo khí, đối với bọn hắn hiện tại mà nói, khác nhau cũng không quá lớn.
Nhưng dạo này đi săn thường xuyên có thu hoạch tốt, tộc trưởng cảm thấy, nếu cứ như vậy, chẳng mấy chốc ông ta có thể đột phá tới uẩn linh cảnh.
Khi đó, một kiện chân chính bảo khí, sẽ càng phù hợp với thân phận tộc trưởng của ông ta. Thế là tộc trưởng vội vàng bỏ xuống hai kiện nửa bước bảo khí trên người.
Đương nhiên, tộc trưởng cũng chưa thể chọn lựa bảo tài, ông ta phải chờ hai người Lý Dương chọn trước đã.
Mà lần trước Lý Dương đã nhường cho Lý Chiến chọn sừng độc giác sư, vậy nên lần này Lý Chiến cũng nhường cho Lý Dương chọn trước. Dù sao ba kiện bảo tài cũng không thua kém nhau bao nhiêu, mục tiêu của Lý Chiến lại là răng nanh của kiếm xỉ hổ, có tới hai kiện.
Thế nên, cho dù Lý Dương có chọn răng nanh, thì ông ta cũng vẫn có thể chọn chiếc răng nanh còn lại, không có ảnh hưởng gì.
Chỉ là, Lý Dương cũng không định chọn răng nanh của kiếm xỉ hổ, thứ này mặc dù thần thông rất là mạnh, nhưng tiêu hao cũng lớn, mà hiệu ứng quá sáng rõ, chỉ thích hợp để chiến đấu trực diện.
Lý Dương càng ưa thích ở phía sau bắn lén hơn. Vậy nên, Lý Dương lựa chọn là khúc xương của ám dạ miêu.

Chỉ là, hắn vẫn rất phân vân, kiện bảo tài này thực ra cũng có thể dùng để chế tạo thành giày, khi kích hoạt thần thông, có lẽ sẽ có thể như ám dạ miêu như vậy, có được ảnh độn thần thông.
Chỉ là, nghĩ kỹ lại, Lý Dương lại cảm thấy làm như vậy không quá ổn. Bởi vì thứ này làm giày đi chưa chắc đã thoải mái.
Và quan trọng nhất là, muốn thi triển ảnh độn cũng không đơn giản như vậy, cường độ thân thể phải chịu đựng được áp lực mà khi di chuyển nhanh gây ra. Ngay cả hung thú mạnh mẽ như ám dạ báo cũng phải đến hung thú cấp mới dùng được. Như hắn như vậy, chỉ sợ phải chờ rất lâu mới có thể sử dụng.
Lấy về mà không thể dùng, vậy lấy về cất giữ sao? Thế là Lý Dương quyết định, sau đó sẽ chế tạo nó thành một mũi tên. Với thần thông của kiện bảo tài này, mũi tên chế tạo ra nhất định sẽ rất đáng sợ, con mồi căn bản sẽ không thể tránh né được mũi tên này.
Hai người tộc trưởng và Lý Chiến thấy Lý Dương lựa chọn lại là khúc xương của ám dạ báo, thì đều vui vẻ. Hai bọn họ cũng đều muốn chọn răng nanh kiếm xỉ hổ, trong mắt bọn họ, uy lực mạnh mẽ mới là cái mà họ truy cầu.
Thế là bọn họ mỗi người ôm lấy một chiếc răng nanh, yêu thích không buông tay. Hai chiếc răng nanh này đều rất lớn, với hình dạng và kích thước của chúng, chắc chắn là rất thích hợp để chế tạo thành một cây đao, có lẽ cũng không cần mài dũa quá nhiều.
Không giống như khúc xương của Lý Dương, để chế tạo thành mũi tên, chỉ sợ sẽ phải tốn rất nhiều công sức, đã thế lại còn phải rất cẩn thận khi chế tác, bằng không sẽ ảnh hưởng tới linh văn bên trong khúc xương.
Vậy nên, có lẽ công việc này hắn sẽ lại phải cậy nhờ vào lão hắc thôi. Bởi vì tay nghề của lão hắc càng tốt hơn, còn hắn có lẽ phải cần tốn không ít thời gian, để luyện hóa hết số thu hoạch lần này. Đúng là vui sướng đi đôi với phiền muộn mà.
Ba kiện bảo tài đã có chủ, còn lại sáu kiện nửa bước bảo tài và ba kiện nửa bước bảo khí mà tộc trưởng và Lý Chiến giao ra, cũng cần phải phân phối.
Đội săn của bọn hắn có tổng cộng mười bảy người, loại trừ Lý Chiến và Lý Dương, còn lại mười lăm người.
Dạo gần đây, tài nguyên tu luyện phong phú khiến cho tu vi mọi người đều tăng lên không ít, nhất là mấy người tu vi thấp, đều đã đuổi kịp đàn anh.
Trong đó, hai người Lý Tĩnh và Lý Húc vẫn là tu vi cao nhất dưới Lý Chiến, bọn họ cũng sắp sửa đột phá tôi thể thất trọng, dự là đợt này qua đi, bọn họ cũng sẽ thuận lợi đột phá. Vậy nên bọn họ nhận lấy một kiện, cũng không ai có ý kiến cả.
Tiếp theo có tư cách nhận được bảo vật là ba người khác, cũng mới đột phá tôi thể lục trọng, đó là Lý Thịnh, Lý Hùng và Lý Phúc.
Còn lại mười người cũng đều là tôi thể ngũ trọng, vậy nên không ai phục ai, cuối cùng Lý Dương đề nghị mọi người rút thăm, ai rút được người đó được chọn một kiện bảo vật.
Quy tắc cũng rất đơn giản, lấy mười cây thăm gỗ, bốn dài sáu ngắn, ai rút trúng cây dài thì được.

Thế là mọi người nhờ tế sư chủ trì, cầm bó thăm cho mọi người bốc. Kết quả những người bốc trúng thăm dài là Lý Tuấn, Lý Tấn, Lý Vân và nhị thúc của Lý Dương. Nhị thúc của Lý Dương, chính là Lý Cương cũng là người cuối cùng rút trúng cây thăm dài.
Người rút trúng thăm dài thì vui sướng, còn những người khác thì tiếc nuối, nhưng cũng không ai tỏ ra là không phục kết quả này.
Thế là bọn họ nhận lấy vật phẩm mà mình mong muốn, mấy người nhận trước đương nhiên đều lựa chọn mấy kiện nửa bước bảo khí, dù sao chúng đã được chế tạo tốt, bọn họ sẽ không phải mất công đi chế tạo bảo tài thành bảo khí nữa.
Những người còn lại thì phải lựa chọn bảo tài, rồi sau đó sẽ phải chế tác chúng thành loại bảo khí mình muốn. Mặc dù mất công một chút, nhưng cũng có thể chế tác binh khí mà mình mong muốn, cũng càng phù hợp với bản thân mình hơn, thế nên bọn họ đều rất vui vẻ.
Cũng chỉ có Lý Cương là người cuối cùng nhận được bảo tài, căn bản cũng không có cơ hội lựa chọn. Những thứ khác đều đã bị lựa chọn hết, chỉ bỏ lại sợi gân của huyền thủy mãng, bởi vì mọi người cảm thấy thứ này cũng không dùng làm binh khí được, cũng không có ai sử dụng binh khí mềm cả.
Nhưng Lý Dương lại cảm thấy, thứ này mới thực sự hữu dụng, mặc dù sợi gân này là nửa bước bảo tài, so với sợi gân bình thường càng thêm cứng rắn, căn bản rất khó để kéo dãn cho nó dài ra như sợi gân bình thường.
Nhưng cũng có thể gia công cho nó nhỏ lại, không nói đến cái khác, dùng làm dây cung thì cây cung đó chắc chắn rất mạnh, thậm chí còn có thể trở thành bảo cung, uy lực kinh người. Sợi gân này còn rất dài, ngang bằng với chiều dài của con cự mãng, vậy nên cũng có thể sử dụng làm được vài cây cung.
Chỉ là, sử dụng loại vật liệu này làm dây cung, vậy thì cũng phải có vật liệu làm thân cung phù hợp. Chỉ tiếc, muốn tìm được vật liệu phù hợp cũng không dễ dàng, ít nhất thì với thực lực hiện tại của bọn hắn là như vậy.
Chưa kể, cây cung được tạo ra chắc chắn sẽ rất mạnh, bọn hắn cũng phải cần có lực lượng tương ứng mới có thể kéo ra, vậy nên tạm thời có lẽ thứ này còn chưa thể dùng tới.
Thế là, Lý Dương cũng nói chuyện này với nhị thúc, để nhị thúc tạm thời giữ sợi gân này lại để sau đó dùng, không nên vội sử dụng nó làm những chuyện khác, sẽ rất lãng phí.
Nhị thúc nghe lời Lý Dương thì lập tức đồng ý, bởi vì nhị thúc cũng sử dụng cung tên làm v·ũ k·hí đi săn.
Bảo tài đã phân phối xong xuôi, vậy thì đến lượt bình thường tài liệu, giống như da lông, răng móng, hay gân của cự mãng. Đầu này cự mãng có gân chính là bảo tài, vì vậy nó cũng không giống bình thường cự mãng như vậy có hai sợi gân, mà là có ba sợi, một sợi là bảo tài, hai sợi gân khác thì chỉ là bình thường vật liệu.
Mặc dù gọi là bình thường vật liệu, nhưng những vật liệu này cũng đều là vật liệu trên người man thú, thậm chí hung thú cấp sinh vật, vậy nên cũng không phải thứ tầm thường, đều là vật liệu thượng hạng.
Ví dụ như da lông, da lông của thiết mao hùng lực phòng ngự kinh người, ngay cả hung thú cấp sinh vật như ám dạ báo cũng rất khó mới có thể phá vỡ.
Da của huyền thủy mãng, kiếm xỉ hổ, hay ám dạ báo, mặc dù độ bền chắc còn kém da lông của thiết mao hùng, nhưng cũng rất không tệ.

Chưa kể còn có răng móng, xương cốt của chúng cũng là vật liệu chế tạo binh khí tuyệt vời, thậm chí về mặt cứng rắn và độ sắc bén, có thể còn tốt hơn là một số loại bảo tài.
Được cái là những vật liệu này thì số lượng không ít, dù sao cũng đều là cự thú, chỉ riêng da lông cũng đã rất nhiều, mọi người có thể thoải mái chia nhau. Còn nếu như ai đó có yêu cầu thứ gì ngoài phần được chia, vậy cũng có thể dùng một phần huyết nhục để trao đổi.
Riêng hai sợi gân của cự mãng, Lý Chiến quyết định giữ lại chứ không chia ra, cắt ra thực sự quá lãng phí, ông ta đề nghị mọi người giữ lại làm dây câu, khi nào cần thiết thì cắt ra cũng không muộn.
Thế là, sau đợt này, cả đội bọn họ có lẽ sẽ lột xác một phen, trang bị đều sẽ thay đổi một lượt, đảm bảo là xa hoa nhất bộ lạc, vượt lên trên tu vi của họ rất nhiều.
Chia xong vật liệu, vậy cũng chỉ còn lại huyết nhục mà thôi. Sau khi đưa sáu đầu mãnh thú cấp huyết lang cho những đồ đằng chiến sĩ khác tự chia, Lý Chiến cũng trực tiếp phân một phần thú thịt cho tộc trưởng để bọn họ tự mình phân phối.
Còn lại thú thịt, đội của bọn họ cũng vẫn như bình thường, phân chia theo cống hiến của từng người. Mặc dù như vậy, nhưng cho dù là người được chia ít nhất, cũng đạt được một lượng thịt to lớn. Dự là đội của bọn họ phải chờ rất nhiều thời gian, thì mới có thể lại lần nữa ra ngoài đi săn.
Đã thế, còn chưa có tính đến thú huyết, lần này thú huyết cũng đều là cao cấp, chỉ sợ lại tiêu tốn thêm của mọi người không ít ngày.
Thú huyết thứ này mà có cách gì bảo quản thì thật là tốt, có thể giữ lại càng lâu, cũng không lo thất thoát năng lượng.
Thực ra Lý Dương cũng biết có cách có thể phong cấm năng lượng trong thú huyết, để nó không bị trôi đi, đó chính là khắc họa linh văn lên vật chứa. Chỉ là vật chứa cần sử dụng vật liệu là bảo tài để chế tác mới được, với lại cần đạt tới uẩn linh cảnh thì hắn mới có thể khắc chế linh văn.
Vậy nên, bây giờ cũng chỉ có thể tạm thời chấp nhận chuyện này.
Về phần phân chia thú huyết, thì đúng như Lý Chiến nói, mọi người thoải mái lấy, đừng lãng phí là được, cũng không phải lấy thêm để cho người thân, bởi vì những người khác cũng sẽ được chia một phần. Dù sao, cũng không giữ lâu được, dư thừa ra cũng sẽ chia hết cho những đồ đằng chiến sĩ khác.
Xong xuôi, Lý Dương liền đưa khúc xương của ám dạ báo cùng với những vật liệu mà mình nhận được cho lão hắc, đồng thời cũng nói cho lão hắc những gì mình yêu cầu, để lão giúp hắn xử lý những vật liệu này.
Lý Dương cũng để lão hắc buổi tối qua nhà hắn ăn cơm, hắn định làm một mâm cơm nhỏ, mời mấy người tới ăn.
Chỉ là, Lý Chiến cũng lại gần nói với hắn, vì lần này thu hoạch thật sự quá tốt, vậy nên ông ta định tổ chức một buổi liên hoan. Ông ta muốn tổ chức ở nhà Lý Dương, do Lý Dương là người nấu, còn ông ta sẽ bỏ ra nguyên liệu.
Lý Dương đương nhiên là đồng ý, có dại mới không đồng ý. Dù sao Lý Chiến bỏ ra nguyên liệu, đây cũng đều là đỉnh cấp nguyên liệu nấu ăn. Còn về chuyện hắn phải mất công nấu, hắn cũng không quá để ý, còn hơn là để những người khác chế biến, thực sự là chà đạp thực phẩm.
Đương nhiên, lão hắc cũng được mời, thế nên Lý Dương cũng không phải mời riêng lão hắc một bữa. Nhưng Lý Dương cũng định đưa cho lão hắc một ít thú thịt, đây chính là thường lệ mỗi khi hắn có thu hoạch trở về.
...
Cách chương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.