Nhã Xuân Triều - A Huyên

Chương 5: Chương 5




10.

Ta giật mình thoát khỏi giấc mộng, lập tức mở bừng mắt đối diện với ánh mắt của Tạ Tịch.

Đôi con ngươi đen ấy chẳng khác gì trong mộng, chỉ là giờ đây, cảm xúc bên trong không còn là sự lạnh lẽo cùng cực mà là sự lo lắng mãnh liệt xen lẫn bất an. Thấy ta tỉnh lại, trong mắt hắn ánh lên một tia sáng.

"A Miên, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi."

Cả người ta nóng rực, âm thanh nghe thấy cũng mơ hồ. Tạ Tịch nhẹ giọng kể lại những chuyện đã xảy ra sau khi ta hôn mê. Hắn nói, là A Dao phát hiện ta ngủ mê trong thùng nước. Nàng lay thế nào cũng không tỉnh, sức lực lại yếu, kéo không nổi ta, sốt ruột đến mức bật khóc.

Chỉ đành chạy đến bên cạnh Tạ Tịch lúc ấy vẫn còn bất tỉnh, vừa khóc vừa gọi "A huynh". Hắn nghe thấy tiếng khóc của nàng mà tỉnh lại, vội vàng đứng dậy, lôi ta ra khỏi thùng nước. Nghe hắn nói vậy, ta chậm rãi nhớ lại chuyện trước khi ngất đi.

"Đại phu nói trong người ngươi còn sót lại một chút độc."

Đôi mắt Tạ Tịch hơi ửng đỏ, giọng khàn đi:

"A Miên, ngươi ngốc quá."

Bộ dáng này, hẳn là đã biết ta đã làm gì để cứu hắn. Ta ngây người nhìn xuống bộ y phục sạch sẽ đã được thay, 

Như vậy cũng tốt.

Lại cứu hắn thêm một lần, hắn hẳn là sẽ càng tin tưởng ta hơn. Ta ngẩng lên định nói chuyện, nhưng bỗng phát hiện vành tai hắn hơi đỏ, giọng nói có chút không tự nhiên:

"Là đại nương nhà bên giúp ngươi thay đồ."

Có lẽ vì vẫn còn sốt, ta phải mất một lúc mới phản ứng lại được lời hắn nói, khẽ "ừ" một tiếng. Một lát sau, hắn bưng bát thuốc đến, chuẩn bị đút cho ta uống. Ta toàn thân vô lực, khẽ hỏi:

"Công tử, A Dao đâu?"

"Con bé lo lắng cho ngươi, canh chừng ngươi suốt mấy ngày. Vừa rồi không chịu nổi nữa mới ngủ, ta đã bế về phòng để nó nghỉ ngơi rồi."

Tạ Tịch cúi đầu thổi nguội bát thuốc rồi ngước mắt nhìn ta, đáy mắt tựa tinh hà lấp lánh.

"A Miên, tên tự của ta là Trường Phong."

"Về sau, ngươi cứ gọi ta là Trường Phong đi."

11.

Ta ốm ba ngày, mà trong suốt ba ngày ấy, Tạ Tịch vẫn luôn túc trực bên giường. Thời gian này, hắn chỉ ra ngoài vào ban đêm khi ta và A Dao đã say giấc, rồi lại quay về khi trời vừa tảng sáng. Vì vậy, dù nhắm mắt hay mở mắt, người đầu tiên ta trông thấy vẫn luôn là hắn.

Một ngày nọ, ta tỉnh dậy đã thấy Tạ Tịch đang dựa đầu trên tay, khép mắt nghỉ ngơi. Từ góc độ của ta, có thể thấy quầng thâm dưới mắt hắn so với mấy ngày trước lại càng thêm đậm.

Dựa theo ký ức của kiếp trước, sau khi Tạ Tịch hợp tác với Dự vương và thoát khỏi đấu trường thú được hai năm, hoàng đô liền trải qua một trận cung biến đẫm máu.

Nhưng kiếp này, hắn không còn phải chịu cảnh lưu lạc nơi đấu trường thú, vậy nên tiến trình mọi chuyện cũng bị đẩy nhanh hơn. Ta đoán rằng không quá nửa năm nữa, bọn họ nhất định sẽ động thủ.

Vào giữa mùa hạ tháng năm, một cơn mưa bão lớn kéo dài suốt cả ngày. Tạ Tịch dẫn về một nhóm thị vệ, bao vây kín kẽ cả phủ đệ.

Giữa đêm khuya thanh vắng, một cuộc thay đổi vương quyền đang dần diễn ra. Mãi đến khi trời vừa hửng sáng, một hồi hiệu lệnh vang lên. Đó chính là tín hiệu chiến thắng mà Tạ Tịch từng nói với ta.

A Dao cả đêm không ngủ, run rẩy trong lòng ta vì sợ hãi. Nhưng khi nghe thấy tiếng hiệu lệnh, nàng bỗng òa khóc.

Nàng kéo ta đòi đi tìm Tạ Tịch. Lên xe ngựa đi vào hoàng cung, ta vén rèm nhìn ra ngoài.

Đường phố vẫn nhộn nhịp, bách tính vui vẻ an lành như ngày thường, dường như không hề hay biết về cuộc cung biến vừa xảy ra.

12.

Vào đến hoàng cung, A Dao nhìn thấy vết máu vương vãi khắp nơi, nỗi bất an càng thêm mãnh liệt. Nàng sợ rằng Tạ Tịch cũng bị thương, cũng đang chảy máu y như vậy.

Nàng nắm chặt tay ta, sốt ruột tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng đi ngang qua một hòn núi giả.

Trước hòn núi giả, thị vệ đứng bao vây thành vòng tròn. Tạ Tịch mặc áo choàng dài màu đen, đứng giữa đám người.

A Dao định chạy đến gọi hắn. Ta vội kéo nàng lại, ra hiệu bảo nàng đừng lên tiếng. Tạ Tịch đang quay lưng về phía chúng ta. Trước mặt hắn chính là Dự vương. Hai người trò chuyện như thể rất hợp ý. Nhưng chỉ trong chớp mắt, Tạ Tịch bỗng vung kiếm sắc lạnh, không chút do dự chém xuống, lấy đầu Dự vương.

Ta kịp thời đưa tay che mắt A Dao, không để nàng nhìn thấy cảnh tượng ấy. Chỉ đến khi thị vệ dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ, ta mới hạ tay xuống.

A Dao lập tức chạy đến trước hòn núi giả, cất giọng gọi: “A huynh!”

Bóng lưng nam nhân thoáng khựng lại. Hắn chậm rãi quay đầu, sát khí trong mắt còn chưa kịp thu lại. A Dao túm lấy hắn, nhìn trái nhìn phải, kiểm tra từ trên xuống dưới. Thấy hắn không có vết thương nào, lúc ấy nàng mới yên tâm.

Lúc này, trái tim bé nhỏ của nàng mới thực sự trở về lồ|\|g ngực, sau đó chìm vào giấc ngủ bình yên. Tạ Tịch ôm nàng ngồi lên xe ngựa trở về. Có lẽ do y phục của hắn quá cứng, A Dao ngủ không được thoải mái.

“Để ta đi.”

Ta khẽ nói, vươn tay đón lấy nàng, ôm vào lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.