Yến Uyên cùng Hoa Nguyệt Lung choáng váng mà sửng sốt, bọn họ chết lặng sợ ngây người.
Yến Tuyết Không làm sao mà quên cho được, nhưng y chưa từng triệu hồi thần kiếm phối hợp.
Nhóc con từ khi nhận thức biết hiểu chuyện đã biết đến sự tồn tại của Tạ Ngự Trần ở bên cạnh. Nhưng y chưa bao giờ xem đối phương là vũ khí, y chỉ đơn giản xem hắn là bạn bè chơi cùng, là vị bằng hữu quan trọng, thậm chí là người nhà.
Vì thế, đối với chuyện này y chưa từng chấp nhất.
Chỉ đến khi Tạ Ngự Trần nói với y sẽ có lúc hắn biến mất thì y mới nghiêm túc nỗ lực.
Nhưng mà, ở cái tuổi mà đại đa số người đều vô tư vô lo ngây ngô nghịch bùn, thì sao y có thể hiểu được việc điều khiển cùng khống chế một thanh thần kiếm và phát huy vượt xa thực lực chính mình?
Từng tiếng từng bước trong lòng hô hoán, Yến Tuyết Không vẫn không có cách nào cộng hưởng cùng thần kiếm.
“Rắc rắc” thanh âm tan giòn vang lên trong bầu không khí yên tĩnh khiến lòng người dễ rơi vào hoảng loạn giữa sự phá vỡ đột ngột, mọi người đồng loạt dừng bước chân. Trên trán Chu Bình Khấu lấm tấm lớp mồ hôi lạnh chảy dọc xuống gò má, hắn cẩn thận đem viên dạ minh châu hạ xuống, đem ánh sáng phản chiếu dưới chân liền nhìn thấy một bộ xuongj bị mình dẫm lên tạo thành thanh âm.
Động tác này phảng phất như chạm vào một loại cấm kỵ nào đó.
Nghĩ thì chậm, tình huống xảy ra lại quá nhanh. Chẳng mấy chốc, mặt đất rung chuyển, vô số thi cốt cổ xưa từ dưới mặt đất đồng loạt chui lên rồi bay vút lên cao đứng thẳng, bọn chúng họp lại thành hình dạng người lại như cốt binh cơ hồ nhận được điều lệnh nào đó mà vung cánh tay cứng ngắc làm động tác thủ vệ trong quân doanh đều tăm tắp quét ngang xuống mặt đất, ngăn chặn cùng tiêu diệt bọn giun dế dám xâm phạm vào lãnh địa.
"Cẩn thận!"
Vừa vặn Chu Bình Khấu chặn mọi người ở phía trước hứng chịu đợt công kích đầu tiên, hắn bay lên tung một quyền chưởng đối địch. Nhưng ngay sau khi qua một khắc, hắn đã không chống đỡ nổi mà bị đập nặng nề ngã trên mặt đất, phun ra ngụm máu: “Mẹ kiếp, cái quái quỷ gì thế này? Mạnh đến thái quá! Cố Thánh tông có cách nào bảo mạng được hay không? Mọi người cùng nhau xông lên, nếu không tất cả chúng ta cùng nhau du ngoạn xuống địa ngục hoàng tuyền.”
Thượng Quan Mộng Âm khẽ cắn môi một cái, lấy từ trong ngực áo ra một viên thạch lưu ly bảy sắc, nàng ném nó về phía trước tạo thành một tầng kết giới bao phủ toàn bộ mọi người.
Bộ xương khổng lồ hình người đứng trước tầng kết giới, cánh tay quét xuống hướng về phía kết giới mà tấn công, ấy vậy mà lớp kết giới vẫn vững vàng không bị phá. Chu Bình Khấu thấy vậy liền vui mừng khôn xiết, nói: “Vì muốn bảo vệ thánh nữ ngươi mà Cố Thánh tông thật sự hao hết tâm tư cùng vốn liếng.”
Nhưng mà, Thương Quan Mộng Âm lại không vui nổi, sắc mặt nàng trắng bệch: “Chỉ có thể chặn thêm hai lần tấn công nữa liền nát.”
Nghe thấy lời này, Mục Hồng Y hít sâu một hơi, tay nàng siết chặt lấy thanh kiếm nâng lên quá nửa đầu ngăn chặn đòn tấn công thứ hai của bộ xương khổng lồ kia khi quét cánh tay xuống, kiếm quang loé lên như sấm va chạm trong phút chốc dỡ được đợt công kích này của nó nhưng cũng đã tiêu hao hết linh lực nàng, Mục Hồng Y không nhịn được liền ngã ngồi xuống đất.
Chu Bình Khấu trợn mắt ngoác mồm: "Ngươi là... Người của Thiên Kiếm sơn?"
"Bắc châu Thiên Kiếm sơn, Mục Hồng Y. "
Mục Hồng Y yếu ớt nói: “Đây là phụ thân chỉ dạy ta chiêu bảo mệnh kiếm, ta không có biện pháp nào chém được bộ xương khổng lồ kia nhưng mà ngươi nhất định phải bảo vệ Yến Yến, vì y là…”
"Ngươi là con gái của chưởng giáo Thiên Kiếm sơn?"
Chu Bình Khấu ôm đầu tựa phát điên, lão thiên ơi! Lai lịch một người so với một người càng lớn, vạn nhất nếu có xảy ra hậu quả chuyện gì hắn cũng không dám tưởng tưởng đến đại hỗn chiến: “Các ngươi, các ngươi làm sao mà cùng tụ lại một chỗ vậy? Được rồi, còn ngươi nữa, ngươi là ai?”
Chu Bình Khấu đưa mắt nhìn Yến Tuyết Không, cơ hồ rơi vào trạng thái khiếp sợ.
Hắn biết chưởng giáo Thiên Kiếm Sơn cùng vị nhi nữ nhà ông ta đã đến kinh thành, và hiện giờ nên ở hoàng cung mới phải. Nhưng, vào lễ hội hoa Mục Hồng Y cùng một đứa nhỏ đi dạo…đứa nhỏ ở cái tuổi này…. Không, không, không! Không có đặc điểm nhận dạng tóc bạc mắt vàng kim chắc không phải là vị kia. Trời xanh trên cao phù hộ, thần phật thương xót, nửa điểm phần mười cũng tuyệt đối đừng là vị tiểu điện hạ kia.
Yến Tuyết Không không mở miệng, tĩnh tâm ngưng thần, chuyên tập trung triệu hoán thần kiếm.
Tạ Ngự Trần nói: “Khi ngươi gặp nguy hiểm, ngươi hãy gọi tên nó ở trong ý thức. Nó không phải tên là Thần kiếm, cũng không gọi là Kiếm Linh, nó được gọi là…”
"Thái Thương!"
Yến Tuyết Không bật thốt lên, từng bước từng bước đi về phía trước, đi ra kết giới, la lớn: "Thái Thương! Thái Thương!"
Luồng hào quang chói mắt bộc phát từ trong cơ thể y chui ra ngoài, ánh vàng kim ngưng tụ thành thanh kiếm hoa văn cổ hiện ra trước mặt y, toàn thân thanh kiếm mang theo một loại khí tức tang thương của kẻ đi qua cùng trời cuối đất, cổ xưa trải qua năm tháng dài rộng dẫn đến thời đại bất diệt.
Thái sơ có kiếm trấn bầu trời, nhân gian có đường bảo hộ muôn dân.
Một chiêu kiếm chém xuống, sương khói đều tịnh.
Bộ xương người khổng lồ cứng đờ ở giữa không trung, mọi động tác trong khoảnh khắc đều bị dập tắt, một lực đẩy vô hình bài xích đột nhiên xuất hiện ở cánh cửa lớn cao ngất, lực đẩy hướng về mọi người ở phía sau hất đi giống kiểu như muốn nói ”các ngươi mau đi khuất nơi này”.
Diệp Hoan Hoan như nhớ ra cái gì, nàng giơ tay ngưng tụ ra một đoá hoa sen thánh khiết bao bọc lấy mọi người bên trong, bạch quang xẹt qua, không gian thần bí kia cũng tiêu tan. Phút chốc khi mở mắt ra, mọi người tất cả đều trở về đứng tại kinh thành.
Nhưng không người lên tiếng, không người nào mở lời.
Tất cả mọi người phảng phất như bị trúng thuật hoá đá, ngẩn người nhìn tiểu hài đồng trước mặt.
Mái tóc dài đen óng dần dần chuyển thành màu bạc tựa vầng nguyệt sáng soi, Yến Tuyết Không mở mắt ra, đôi con ngươi vàng kim giống như bị thanh kiếm cổ kia vấy nhiễm mà trở nên mờ đi, tạo cho người ta cảm giác uy nghiêm đầy kính sợ vô tận.
Chỉ nghe "Rầm" một tiếng, Chu Bình Khấu duy trì bộ dáng hoá đá, sợ đến mức hai chân mềm nhũn, ngã quỵ ở mặt đất: "... Thái tử điện hạ!"
Bóng cây nơi bốn phía phát ra tiếng “loạch xoạch” ám vệ từ bên trong đi ra quỳ rạp xuống, tự trách không ngớt mà cung kính nói: “Điện hạ thứ tội, biến cố xảy ra quá nhanh, thuộc hạ chờ bên ngoài không kịp trở tay, việc này đã bẩm báo lên bệ hạ cùng nương nương rồi.”
Mục Hồng Y thở phào nhẹ nhõm một cái, Thượng Quan Mộng Âm khiếp sợ lùi về sau vài bước. Diệp Hoan Hoan đỡ Hoà Sơn đã hôn mê, nàng lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh.
Ánh sáng vàng nhạt đi không ít, Yến Tuyết Không mờ mịt nghiêng đầu.
"Yến Yến!"
Yến Uyên cùng Hoa Nguyệt Lung đạp lên mây bay mà đến, ngay lập tức đã vội vàng ôm lấy nhi tử nhà mình. Chưởng giáo của Thiên Kiếm Sơn cũng đồng thời xuất hiện bên cạnh nhi nữ nhà mình: “Hồng Y, con bị thương? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Bọn họ đều không ngờ tới nơi kinh thành được xem là an toàn lại có kẻ dám ra tay lên hài nhi nhà mình như vậy.
Yến Uyên đột nhiên vung tay tung chưởng phong, nắm chặt hư không, xung quanh tứ phía biến động như có vô ngần bọt nước mà nổi lên gợn sóng, đột nhiên xuất hiện một lão nhân tóc bạc hoa râm nhanh chóng bước tới chắp tay hô lên: “Uyên đế bệ hạ, lão nhân chính là Thập trưởng lão của Cố Thánh tông, vì muốn bảo hộ thánh nữ của tông ta mà đến tuyệt nhiên không có mưu đồ ác ý. Mới vừa rồi, thánh nữ tông ta cùng điện hạ biến mất, lão phu trong lòng cũng sốt ruột như lửa đốt.”
Phỏng chừng xem bộ dáng Uyên Đế thế kia, chỉ cần lão mở miệng giải thích chậm một chút liền không còn cơ hội để giải thích.
Cổ Thánh tông có hàng thập trưởng lão, tuy lão ở vị trí cuối dù gì cũng có tu vi gọi là cao, nhưng lại không địch nổi một đòn của Uyên Đế. Vậy qua ít năm, thực lực Đế Hậu Đại Yến chỉ có càng ngày càng kinh khủng.
Hoa Nguyệt Lung ngồi xổm người nâng tay sờ sờ đầu nhi tử lại phát hiện trán y nóng rát, nàng nhất thời cau mày đang muốn nói gì thì đã thấy thân thể bé con loáng một cái ngã xuống thẳng tắp té xỉu ở trong lòng nàng, Hoa Nguyệt Lung kinh hãi đến biến sắc: "Yến Yến, Yến Yến!"
Yến Uyên lạnh giọng chỉ ném lại một câu tiếp theo "Thống lĩnh quân hoàng thành ở đâu? Đem tất cả mọi người giải đến đại điện, người vi phạm xử trảm" sau đó liền cùng Hoa Nguyệt Lung vội vã ôm nhi tử về hoàng cung.
Trong cung buổi lễ còn chưa kết thúc, nhạc khúc đã dừng lại trước tiên.
Hoa Nguyệt Lung đem nhi tử của mình lao nhanh đến giường rồi lại nhẹ nhàng đặt xuống, Yến Uyên nhanh chóng nắm lấy tay y kiểm tra thân thể lại phát hiện ra một luồng linh lực yếu ớt ở bên trong thân thể bé con lẩn trốn, thần sắc hắn ngưng trọng, nói: “A Yến đã dẫn khí vào bên trong cơ thể.”
"Phụ thân thiếp còn chưa tới!"
Hoa Nguyệt Lung sắc mặt tái nhợt, nàng vội vàng cắt đầu ngón tay ép ra trích máu rồi dùng giọt tinh huyết rơi vào giữa mi tâm bé con: “Yến Yến giống như thiếp đều có huyết thống của long phượng, nếu muốn đặt nền tảng, đổ móng thì cần phải có hai người của hai tộc có huyết mạch thuần túy làm người dẫn đường, sau đó tiến hành quá trình dung hợp hai dòng huyết thống, tu thành long phượng thể. Bằng không sau khi thức tỉnh, hai dòng huyết mạch sẽ không ngừng tranh đấu giành quyền thoái nhượng cho đến khi chết.”
Tuy năm đó có phụ mẫu che chở cho nàng, nhưng cũng phải trầy trật chịu đau khổ mới tu thành long phượng thể.
Vì chuyện này, sau khi nhận được tin truyền từ con gái, Long thần đã không chạy đến hoàng thành đầu tiên mà là chạy đến Linh châu Phượng tộc, nên mới chậm chạp chưa đến.
Lúc này Yến Uyên quyết đoán đưa ra quyết định: “Nhạc phụ lúc này vẫn còn đang ở Linh châu, không biết lúc nào ông ấy mới đến được đây. Tình cảnh hiện giờ, trước mắt chúng ta nên đưa Yến Yến đến Linh châu trước đi.”
Hoa Nguyệt Lung gật đầu, đang muốn ôm lấy nhi tử bước nhanh ra ngoài, cùng lúc bên tai lại nghe thấy thanh âm lạnh lẽo vang lên --
"Bản thân y là đạo thể hoàn mỹ, không cần cái gì mà tinh huyết long phượng."
Hoa Nguyệt Lung cùng Yến Uyên đồng thời xoay người, ra tay như chớp điện song trong điện lúc này lại chẳng thấy bóng người, hai người liếc mắt nhìn lại lại đem tầm mắt rơi xuống trên người bé con đang mê man, ánh mắt lộ ra vẻ nghi ngờ.
Sau một khắc, Tạ Ngự Trần lặng im không một tiếng động xuất hiện một bên giường của bé con, bộ dáng hắn vẫn là tiểu hài đồng tám tuổi song ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía hai người Đế Hậu đang lộ ra sát khí trong mắt đang chằm chằm nhìn mình.
Yến Uyên đưa tay ngăn cản Hoa Nguyệt Lung, cau mày hỏi: "Ngươi là người phương nào?"
"Kiếm linh. "
"Kiếm linh?"
Hoa Nguyệt Lung sửng sốt, nàng đột nhiên nhớ tới có đôi khi trong lúc nhi tử mình ngủ mơ hồ nghe y lẩm bẩm “Kiếm Linh ca ca”, nàng còn nghĩ do y nằm mơ nói mớ, chẳng lẽ là thật?
Tạ Ngự Trần mặt không chút thay đổi nói: “Tổ tiên của Long tộc và tổ tiên của Phượng tộc sau khi chết đi, truyền thừa của hai tộc đã truyền thừa qua bao nhiêu năm tháng, cái gọi là huyết mạch thuần túy có thể thuần túy đến mức nào? Tiên thiên đạo thể không đơn giản như vậy, các ngươi không cần làm bất cứ chuyện dư thừa nào.”
Hoa Nguyệt Lung cúi đầu nhìn bé con, nàng chỉ thấy mi tâm y loé lên tia sáng, giọt tinh huyết nàng nhỏ vào nơi đó giống như băng gặp lửa, đá chìm biển mà tiêu tan.
Song lúc này, thân thể bé con như có một sức mạnh vô hình nào đó nâng lên, quanh người tản ra luồng linh lực tự nhiên lưu chuyển. Hư ảnh Chân Long Thiên Phượng ở phía trên biểu hiện giống như là thần phục trước dòng lực xoay quanh y rồi ẩn vào trong cơ thể y.
Luyện Khí tầng một, Luyện Khí tầng hai, Luyện Khí tầng ba...
Tu vi của y lấy tốc độ vượt quá bình thường mà tăng lên, sau đó liền nháy mắt vọt đến Luyện Khí đại viên mãn.
Này vẫn còn không hết!
Yến Tuyết Không đôi con ngươi mở ra, linh khí trong thiên địa một mảnh mênh mông gào thét chực chờ sắp phun trào mà đến, rơi xuống tựa như tầng mưa mát lạnh rột rửa tất thảy linh hồn đã bị vấy nhiễm bởi đông tuyết, vạn vật hồi sinh. Bên trong đan điền linh khí hoá thành biển, trong biển từ từ bay lên mười hai toà đài cao màu vàng.
Đây chính là, Trúc Cơ đại viên mãn.
"..."
Yến Uyên cùng Hoa Nguyệt Lung choáng váng mà sửng sốt, bọn họ sợ ngây người chết lặng.
Yến Tuyết Không xoa xoa mi mắt, chậm rãi xoay người, linh khí ở gân mạch tuần hoàn lưu chuyển khiến y thoải mái cực kỳ, y ngồi trên giường, biểu tình trước tiên vui vẻ tiếng hô: "Phụ hoàng, mẫu hậu!"
Sau đó, y chuyển tầm mắt nhìn sang hướng Tạ Ngự Trần, xoay người nhào tới nắm lấy cánh tay đối phương sờ sờ, cực kỳ vui vẻ nói: "Kiếm Linh ca ca, huynh biến thành thực thể rồi!"
Tạ Ngự Trần nhìn kỹ toàn bộ quá trình y từ Luyện Khí đến Trúc Cơ, nếu không phải hắn sống ba trăm năm quá lâu nên không còn chút sót lại cảm xúc rung động nào, bằng không hắn nghĩ chính mình cũng sẽ phải có chuyển biến tâm tình khác.
Năm đó Nguyên thần Thiên Tôn được người người khen ngợi vì là thiên tài xuất sắc nhất thời đại, đến Trúc Cơ mất bao nhiêu năm đâu?
Một năm.
Yến Tuyết Không từ Luyện Khí đến Trúc Cơ, chỉ dùng một ngày.
Tạ Ngự Trần nghĩ, đứa bé này không hề làm gì, chỉ dựa vào thiên phú là có thể đem một đám tu sĩ đến bức ra tâm ma. Nhìn phụ mẫu của đứa bé này, Đế Hậu Đại Yến từng chứng kiến bao nhiêu cảnh tượng cũng bị doạ cho sợ ngây ra.
Yến Uyên cứng đờ người ngồi xuống, tay cầm lấy cốc nước lạnh liền uống ực xuống, hắn nỗ lực duy trì vẻ trấn định.
Hoa Nguyệt Lung dù sao cũng là một cô gái xuyên qua, lúc này đã cho thấy được trí tưởng tượng siêu cường của nàng suy nghĩ, nuốt một ngụm nước bọt nói: “Yến Yến, bây giờ con hãy thành thật nói cho mẫu hậu biết, con có phải là đại năng chuyển thế trùng tu không? Con có thức tỉnh trí nhớ kiếp trước?”
Yến Tuyết Không nghe không hiểu, nghi hoặc lắc đầu.
"Con không biết. " Y suy nghĩ một chút, lôi kéo Tạ Ngự Trần, nói: "Thế nhưng Yến Yến có đồng bạn thần kiếm, có Kiếm Linh ca ca!"
Hoa Nguyệt Lung ánh mắt chuyển dời rơi xuống người Tạ Ngự Trần, mờ mịt suy nghĩ, lúc nàng sinh con cũng không phát hiện cái gì thần kiếm, nàng dám khẳng định và nàng cũng chắc rằng phụ thân nàng là Long thần cũng không phát hiện.
Yến Uyên nhìn kỹ Tạ Ngự Trần mà đánh giá, nghiêm nghị nói: "Ngươi thật sự đã ở trong biển ý thức của Yến Yến?"
Sống bao nhiêu năm tháng Tạ Ngự Trần hắn chưa bao giờ bị người khác dùng kiểu hình thẩm vấn này để dò xét qua, hắn hời hợt liếc đối phương một cái rồi trực tiếp biến mất.
Yến Uyên: "..."
Yến Tuyết Không thở dài, bò đến trên người Yến Uyên, mềm mại nói: "Không muốn phụ hoàng hung dữ như vậy, Kiếm Linh ca ca bị doạ chạy rồi.”
Yến Uyên cau mày, trầm giọng nói: “Ta thấy kiếm linh này kiêu căng khó thuần, là vẻ lạnh nhạt thờ ơ không quan tâm mọi việc trong lòng, căn bản không giống như hài đồng chi linh. Con xác định hắn chính là đồng bạn thần kiếm của con sao? Con có thể khống chế được hắn sao? A Yến, trên đời này không hiếm việc hung binh quay ngược cắn chủ, tuổi con còn nhỏ không hiểu được mọi việc nông sâu đến nhường nào, cẩn thận vẫn hơn kẻo lại đi lầm đường lạc lối.”
"Phụ hoàng yên tâm. " Bé con cười híp mắt gật đầu, giảo hoạt không hiểu: "Kiếm Linh ca ca ngoan nhất. "
Ngoài miệng thì nói chuyện của chính mình thì tự đi mà giải quyết, nhưng khi gặp nguy hiểm, đối phương vẫn đáp lại cộng hưởng với y.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Đây vốn là bộ truyện sảng văn, moah moah.