Công nhân bị nghiền ép, rốt cục cũng nhìn thấy vị thủ trưởng lãnh khốc vô tình trở nên có tình người.
"Lão sâu dài thối tha!"
"Phượng hoàng hói!"
Bên trên mặt biển ở biên giới tứ hải, một con Kim Long cùng một con Phượng Hoàng đang quần đánh giáp chiến thành một đoàn, Phượng Hoàng phun ra lửa làm cháy rụi đuôi rồng, Kim Long há mồm cắn lại cánh của Phượng Hoàng.
Linh vũ xinh đẹp ào ào ào rơi xuống.
Phượng Nhiên tức sắp chết, nàng bị trọc mao thì nên trách ai? Còn không phải bị ngốc Long này cắn sao!
Nàng phát ra tiếng phượng hót réo rắt, quạt cánh vỗ xuống muốn vứt ông ném đi, tức giận mở miệng: "Nhả ra!"
Long thần tự nhận đánh thắng được một trận, đắc ý vung quẫy đuôi, lập tức nhớ tới cái gì, hỏi: "Ngươi không phải cùng đám người của con gái đi tiêu diệt Tu La tộc sao? Tại sao tới chỗ này?"
Phượng Nhiêu lành lạnh nói: "Có Nguyên thần Thiên Tôn ở đấy, Tu La tộc còn có thể lật được trời à?"
"Thiên Tôn trở về?" Long thần trợn tròn cặp mắt, kinh ngạc không thôi.
Một tháng trước, ông đi hoàng cung Đại Yến chính mắt thấy Thiên Tôn vì tình mà trọng thương, Yến Yến để lại một phong thư, nói là đi tới thiên thượng thiên.
Ông căn bản không biết ngoại tôn đi như thế nào.
Cũng không lâu sau, Long thần phát hiện động tĩnh đạo băng, vội vã mà chạy về biên giới tứ hải, chỉ lo thiên thượng thiên giống như thượng cổ thiên đình sụp đổ rơi xuống, đập chết một đám lớn long tử long tôn.
Bất quá, đến nay, thiên thượng thiên vẫn không có phát sinh chuyện gì.
Nghe Phượng Nhiên nói như vậy, ông lập tức truy hỏi: "Vậy Yến Yến đâu?"
"Cùng nhau trở về. " Phượng Nhiên biến trở về hình người, nắm lấy sừng rồng, nhẹ giọng lại nói: "Ta chưa từng thấy Tạ Ngự Trần, ngươi cũng chưa từng thấy sao? Năm đó Quân Ngự xuất hiện ở bên cạnh Yến Yến, ngươi cũng không nhận ra được hắn là ai?"
"..."
Nhấc lên việc này, Long thần rất không cao hứng: "Nói chút đạo lý, lấy tu vi của hắn, nếu không muốn ta nhận ra thì hắn có thừa biện pháp. "
Phượng Nhiêu không nói gì.
Nàng nắm lấy sừng rồng tay không tự chủ đi xuống, sờ sờ đầu Kim Long.
Long thần liếc nàng một chút, không tránh né.
Phượng Nhiên phản ứng lại, thu tay về nói: "Hắn và Yến Yến bên nhau, ngươi không ý kiến?"
"Bảo bối ngoại tôn không ý kiến, ta sẽ không ý kiến." Long thần sớm nghĩ thông suốt rồi, bình thản nói: "Dù sao có ý kiến cũng vô dụng, hai ta cộng thêm con gái con rể, hơn nữa hai tộc Long Phượng cùng cường giả Đại Yến thần triều, cũng đánh không lại hắn. "
Phượng Nhiên: "..."
Vị la sát thần giết người kia đúng là quá mạnh mẽ.
Đau đầu.
"Con cháu tự có phúc của con cháu, năm đó ngươi không đồng ý con gái gả cho con rể, hiện tại hai người bọn họ sống thật tốt. Yến Yến thông minh xinh đẹp lại được người ta yêu thích, ngươi cũng đừng quan tâm mù quáng."
Long thần vừa bắt đầu cũng lo lắng giống Phượng Nhiên như thế, dù sao lấy thân phận cùng thực lực của Nguyên thần Thiên Tôn, ai cũng sẽ cho rằng Yến Yến nằm thế yếu.
Nhưng sau đó phát hiện, người lợi hại chân chính lại là bảo bối ngoại tôn của ông.
Dăm ba câu, kí.ch th.ích Nguyên thần Thiên Tôn đại đạo băng.
Nghĩ tới đây, Long thần cảm khái nói: "Lúc Yến Yến sinh ra đời, ta còn từng cầu xin hắn. Năm đó hắn không thèm để ý, bây giờ lại chôn vùi sâu trong lưới tình, chuyện thế gian, quả thật kỳ diệu. "
Phượng Nhiên đang muốn mở miệng, chợt thấy kim quang xuất hiện nơi chân trời chiếu rọi, bên trong ánh sáng rực rỡ bóng người thiếu niên như ẩn như hiện.
Đây là!
Long thần ngửa đầu, nửa ngày nói: "Yến Yến bước vào thần cảnh!"
Phượng Nhiên nhất thời mất ngôn ngữ, nàng rõ ràng biết ngoại tôn là tiên thiên đạo thể, tu luyện không hề có bình cảnh lại đi con đường vạn đạo quy nhất. Nếu lấy giả thiết sinh ra ở thời gian cùng với bọn họ thì tất nhiên sẽ đi trước bọn họ.
Nhưng không nghĩ tới, ngày đó đến nhanh như vậy.
Long thần cao hứng ở trên mặt biển xoay quanh xoay quanh, cười ha ha: "Không hổ là ngoại tôn bảo bối của ta! Trọc mao phượng hoàng, ngươi bây giờ còn lo lắng sao?"
Phượng Nhiên lấy lại tinh thần, mặt mày khẽ nhếch.
Nguyên bản, nàng sợ Yến Yến và Tạ Ngự Trần ở cùng nhau sẽ bị bắt nạt, nhưng Yến Yến thiên phú đáng sợ như thế, không đến hai mươi tuổi, đã ngộ được vạn đạo quy nhất, bước vào thần cảnh.
Đã như vậy, đương nhiên bây giờ muốn ở cùng ai thì cứ ở cùng ai.
Long thần cùng nàng đợi: "Ngươi không quay về sao?"
Phượng Nhiên nhìn một vòng, ánh mắt rơi ở trên người ông, hỏi ngược lại: "Chi hỏa truyền thừa của Phượng tộc đã thức tỉnh, Long tộc khi nào có thể tự do?"
Long thần nở nụ cười: "Không phải Phượng tộc của các ngươi luôn ước gì Long tộc của chúng ta ở nơi này canh giữ mãi sao?"
Phượng Nhiêu lạnh lùng quan sát ông.
Long thần không được tự nhiên nhấc đầu lên, đuôi dài đảo qua mặt biển.
Lúc này, nước biển cuồn cuộn, Long cung xuất hiện lay động nhẹ nhàng, ông không kịp nhiều lời vội vội vàng vàng quay đầu chạy đi.
Những năm gần đây, bị chiến loạn ảnh hưởng, yêu ma quỷ quái trong vô tận vực sâu thường thường leo ra. Tứ hải Long tộc sau khi thương nghị, an bài tộc nhân thay phiên trông coi để tránh khỏi tình huống ứng đối không kịp.
Mỗi lần phát sinh dị động, Long tộc trông coi đều sẽ căn cứ tình huống phát sinh báo động trước.
Như vậy quả thật có hiệu ẩu, tuy nhiên tránh không được thương vong.
Long thần chạy tới bên vực sâu, lập tức có Long nhân trông coi hồi bẩm: "Long thần đại nhân, mới vừa rồi không trung xuất hiện dị tượng, yêu ma quỷ quái trong này như thế phát điên mà va vào miệng sực, còn chưa điều tra rõ xảy ra chuyện gì..."
Long thần phất tay bảo bọn họ lui lại, thi pháp ở bên miệng vực bỏ thêm tầng tầng phong ấn.
Phượng Nhiên đuổi lại đây, biểu hiện hơi cứng ngắc: "Tân thần sinh ra, thiên địa có biến. Những thứ đồ này bỗng nhiên trở nên điên cuồng, nhất định đã nhận ra nguy cơ, muốn nhân cơ hội chạy trốn!"
Nàng đưa tay ở phía trên, linh lực cùng hỏa diễm trấn áp rơi xuống. Chỉ một thoáng tựa như giọt nước vào chảo dầu, trong vực sâu vang lên tiếng kêu kì quái mang theo thanh âm chói tai.
Long tộc chuyên phòng ngự, bàn về công kích thì Phượng tộc nhỉnh hơn một chút.
Hơn nữa, phượng hoàng chân hỏa trời sinh khắc chế yêu tà.
Phượng Nhiên vừa ra tay, Long cung chấn động cuối cùng cũng coi như thoáng lắng lại.
Long thần khó chịu nói: "Ta cũng không bảo ngươi hỗ trợ. "
Phượng Nhiên lạnh nhạt nói: "Bọn nó chạy đi, gieo vạ chính là nhân gian Cửu châu. "
Không lâu sau, tứ hải Long vương suất lĩnh tộc nhân tới hiệp trợ Long thần gia cố phong ấn. Khi nhìn thấy Phượng Nhiên, bọn họ đều ngẩn người, hai mặt nhìn nhau, lặng lẽ truyền âm nhiều chuyện.
Nam hải Long vương trẻ trung nhất, buồn bực nói: "Long thần đại nhân cùng đại trưởng lão Phượng tộc không phải cãi nhau sao?"
Đông Hải Long vương nhiều tuổi nhất, ngữ khí một bộ người từng trải: "Nói là cãi lộn tung lên, vừa chạm mặt liền đánh nhau, đánh tới đánh lui cũng không thật sự muốn đả thương đối phương. Theo như nhân loại nói thì giống như em bé xé hoa ngắt cành đùa giỡn."
Bắc hải Long vương không phản đối: "Chúng ta bị vây ở nơi này đã bao nhiêu năm, một mực Phượng tộc bọn họ kiêu ngạo lại keo kiệt, còn nhớ mối thù năm đó. "
Tây Hải Long vương cười híp mắt: "Cao ngạo đến đâu cũng phải cúi đầu nhận thái tử điện hạ làm thiếu chủ để truyền thừa chi hỏa thức tỉnh. Tính tình của bọn họ cũng tốt lắm rồi. Lúc bọn tiểu bối ở bên ngoài rèn luyện gặp bọn họ còn có thể khách khí hai câu. "
Nếu hai tộc vẫn còn nằm ở địa vị bá chủ của thời thượng cổ thiên đình, chắc chắn sẽ không dễ dàng có quan hệ hòa hoãn như vậy.
Nhưng mà, năm tháng san bằng sự kiêu ngạo của Phượng tộc, Long tộc cũng mấu đi ý chí chiến đấu so đo.
Vì sinh tồn cùng phát triển chủng tộc, bọn họ dần dần học được tìm lợi tránh hại.
Phong ấn gia cố xong xuôi, mọi người thu tay lại, Long thần đứng tại chỗ chờ đợi chốc lát, cất bước đi phía trước, ló đầu quan sát. Bất chợt, cánh tay một con thanh hắc vô thanh vô tức đưa ra ngoài, ấp ủ lực lượng to lớn phản phệ ở dưới nước.
"Cẩn thận!"
"Đi mau!"
"Lùi -- "
Tứ hải Long vương cùng nhau tạo ra kết giới, Long thần cùng Phượng Nhiên đồng thời biến thành nguyên hình, dùng thân thể cao lớn ngăn ở phía trước, bảo vệ tiểu bối Long tộc phía sau.
Lực lượng phản phệ tựa như thủy triều tràn ra dâng lên, mọi người đều hướng về sau ngã chổng vó, miệng phun máu tươi.
Phượng Nhiên cánh chim nhuốm máu, quỷ dị mà cong cánh buông xuống, Long thần vảy nát không ít, trên lưng rồng máu thịt be bét.
Bọn họ không để ý tới thương thế, ngẩng đầu nhìn lại đã thấy trên miệng hố vực sâu đã vạch ra một vết rách, vô số yêu ma quỷ quái từ bên trong lao ra ngoài, phẫn nộ khàn giọng tru lên.
Phượng Nhiên lạnh lẽo hét một tiếng, thả ra hỏa diễm ngăn cản.
Long thần vẫy đuôi, đem ma vật chui ra quay đến nát tan.
Nhưng số lượng nhiều đếm không sao kể xiết, linh lực của bọn họ rất nhanh tiêu hao hơn nửa. Long thần nhìn các tộc nhân mang thương chém giết, lại thấy Phượng Nhiên đầy người chật vật, lông chim hoa mỹ lu mờ ảm đạm, vội la lên: "Trọc mao phượng hoàng! Ngươi đi trước!"
Dứt lời, ông nhằm phía vực sâu muốn lấy thân rồng niêm phong lại miệng vực.
Phượng Nhiên kinh hãi.
"Ông ngoại -- "
Thời điểm nguy cấp, một thanh cổ kiếm màu vàng bay ngang lao đến, so với tốc độ Long thần còn nhanh hơn, nhắm ngay vào miệng vực sâu trực tiếp rơi xuống. Trong phút chốc, kiếm khí càn quét, hào quang chói lọi.
Yến Tuyết Không hóa thành lưu quang, vọt tới trước mặt Long thần, lòng bàn tay an ủi ở trên lưng rồng. Long thần trong nháy mắt biến trở về hình người, được y đỡ lấy rơi xuống đất.
Ngay sau đó, ngọn lửa màu vàng quấn lấy yêu ma quỷ quái bốn phía, trong nháy mắt đem chúng gi.ết ch.ết.
Tạ Ngự Trần rơi vào bên trong vực sâu, một người một chiêu kiếm, phong tỏa vực sâu.
Yến Tuyết Không thấy Phượng Nhiên biến trở về hình người, cánh tay bị máu nhuộm đỏ vội vã đỡ bọn họ ngồi xuống giúp bọn họ chữa thương, lo lắng nói: "Bà ngoại, không có sao chứ?"
Thánh liên vừa ra, Long thần cùng Phượng Nhiên rất nhanh được cầm máu.
Phượng Nhiên bình phục khí tức, lập tức tóm chặt lỗ tai Long thần, khuôn mặt lãnh diễm nổi lên giận tái đi: "Đã bao nhiêu năm, ngươi còn bốc đồng như vậy?"
Long thần mau chóng vỗ bỏ tay nàng, bảo bối ngoại tôn còn đang ở đây, ông không sĩ diện sao?
"Yến Yến, con không phải ở Linh châu sao?"
"Chuyện bên kia đã giải quyết, còn lại đều giao cho phụ hoàng và mẫu hậu. "
Yến Tuyết Không kim đồng óng ánh, tóc bạc rực rỡ, khắp toàn thân đều lưu chuyển thần diệu. Long thần đã không thấy rõ tu vi cảnh giới của y, không nhịn được khen: "Được, hảo! Lại lớn rồi. Con đứng ở nơi này, biên giới tứ hải đều trở thành tiên cảnh."
"Tiểu điện hạ!"
Tứ hải Long vương thở phào nhẹ nhõm, tiến lên chào, ngạc nhiên nhìn y.
Tạ Ngự Trần đi tới, dắt tay Yến Tuyết Không.
Hắn huyền y lạnh lùng, thần sắc bình tĩnh, không nói một lời, nhưng tứ hải Long vương cảm nhận được một luồng cảm giác ngột ngạt khôn kể, hô hấp cũng trở nên khẽ khàng không tự chủ được lui lại mấy bước.
Tạ Ngự Trần quay đầu, nhìn về phía Long thần.
Long thần: "..."
Lúc trước nói tùy ý, nhưng khi đối mặt với đối phương thì giống như là đối mặt với lãnh đạo, vẫn có chút căng thẳng.
Long thần hắng giọng một cái, đứng dậy thi lễ: "Thiên Tôn. "
Tứ hải Long vương dại ra: "..."
Thiên, Thiên Tôn?
Tạ Ngự Trần tránh khỏi cái thi lễ này.
Yến Tuyết Không nói: "Ông ngoại, bà ngoại, sau này cũng đem Ngự Trần ca ca giống như đối xử tốt với ta là được rồi. "
Long thần chỉ lo từ trong miệng Nguyên thần Thiên Tôn nghe được một tiếng "Ông ngoại", ngẫm lại tình cảnh kia liền cảm thấy kh.ủng bố, ông mau mau xua tay: "Đừng đừng đừng, tuyệt đối đừng, đừng nói. "
Phượng Nhiên cũng rất không dễ chịu, nàng cũng không có cách nào đem Nguyên thần Thiên tôn đối xử giống như tiểu bối được. Lấy tích cách lạnh nhạt cùng lãnh đạm của Tạ Ngự Trần, nhìn dáng vẻ kia có thể tưởng tượng được một giây sau liền động thủ giết người.
Yến Tuyết Không kỳ quái, Ngự Trần ca ca có dọa người như vậy sao? Làm sao người người thấy hắn đều cẩn thận một chút, dáng vẻ áp lực rất lớn.
Y truyền âm nói: "Ngự Trần ca ca, giống như ông ngoại bà ngoại rất sợ huynh, huynh làm cái gì không?"
Tạ Ngự Trần: "..."
Ba trăm năm trước, hắn không có dính líu gì tới hai tộc Long Phượng, nếu nhiều nhất thì chỉ có bảo bọn họ an phận một chỗ, không nên chọc cho sinh ra thêm nhiều chuyện. Thuận tiện còn đem Thiên Thuận Thiên xây ở bên trên biên giới tứ hải, để Long tộc thủ môn.
Này có vấn đề gì không?
Tạ Ngự Trần không cảm thấy có chỗ nào không đúng.
So với những người khác, hắn đối với hai tộc Long Phượng đã là hữu hảo cực kỳ.
Hắn nhìn Long thần một chút, muốn trực tiếp hỏi.
Long thần cảnh giác, theo bản năng lui một bước, sau đó mới phản ứng lại và coi như không có chuyện gì xảy ra mà nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, Thiên Tôn, vực sâu vô tận nên xử lý như thế nào? Đây cũng không phải tộc ta trông coi lơ là. "
Việc tư tán gẫu không ổn, vậy thì tán gẫu chính sự đi.
Tạ Ngự Trần nói: "Ta sẽ giải quyết. "
Long thần rất giống công nhân bị nghiền ép, rốt cục cũng nhìn thấy vị thủ trưởng lãnh khốc vô tình trở nên có tình người. Nhất thời có chút thụ sủng nhược kinh, thiệt hay giả? Thái độ nói chuyện tốt như vậy, ba trăm năm trước còn chưa có gặp lần nào.
Yến Tuyết Không rõ ràng: "Ông ngoại, Ngự Trần ca ca trước đây đối với ông rất hung dữ phải không?"
Tạ Ngự Trần giành trước trả lời: "Không có. "
Long thần: "..."
Có thể vuốt lương tâm rồi hả trả lời được hay không?
*