Nhân Vật Chính Trời Định Đang Online

Chương 109: Ngoại Truyện 3




Trên sách viết ở phía dưới sẽ đau, Ngự Trần ca ca, huynh đau không?

Tiệc đón năm mới cuối năm cùng với sinh nhật thái tử điện hạ trùng lập, Đại Yến Đế Hậu mở tiệc thiết yến trong hoàng cung cùng mời mọi người ở các châu đến làm khách.

"Ngự Trần ca ca?"

Sáng sớm, Yến Tuyết Không vừa tỉnh lại sau giấc ngủ, không thấy bóng người Tạ Ngự Trần đâu, trong lòng có chút kỳ quái. Y nghiêng đầu thì thấy một bộ hoa phục kim hồng mới tinh đặt bên cạnh, linh quang phân tản, vừa nhìn liền đoán được đây là đối phương cố ý chuẩn bị cho y.

Y khẽ cong môi, thả chân xuống khỏi giường đứng lên thay quần áo.

"Yến Yến. " Hoa Nguyệt Lung vừa đúng đi đến đẩy cửa mà vào, trong tay còn bưng bát mì trường thọ, cười tủm tỉm nói: "Bảo bối, sinh nhật vui vẻ!"

Hàng năm vào lúc này, nàng đều sẽ vào nhà bếp tự tay nấu một bát mì trường thọ đưa tới.

Bất luận nhi tử tu vi bây giờ rất mạnh, thành thần hay không thì ở trong mắt nàng đều không quan trọng. Không thay đổi phương thức nhà bọn họ khi ở chung.

Yến Tuyết Không đưa tay tiếp nhận, cười với nàng cười lên tiếng gọi "Mẫu hậu".

Hoa Nguyệt Lung thấy y vận hồng trang liệt diễm càng làm nổi bật dung sắc như tuyết, không nhịn được nặn nặn mặt y: "Con trai của ta thực sự là càng lớn càng đẹp. "

Yến Tuyết Không bất đắc dĩ ngồi xuống ăn mì.

"Tạ Ngự Trần đâu? Không phải luôn luôn cùng tiến vào cùng ra với con sao?" Hoa Nguyệt Lung ánh mắt quét quanh ở trong điện một vòng, nói: "Phụ hoàng con bị hắn làm cho tức giận đến thành thói quen, ngày hôm nay quan trọng như vậy mà hắn không có ở đây, thật sự hiếm lạ.”

"Ta cũng không rõ ràng, tối hôm qua còn vui vẻ. " Hai người bọn họ đều llà thần cảnh, Yến Tuyết Không muốn tìm người vẫn có thể tìm được, nhưng không cần thiết. Hai người ở cùng nhau, nhưng ngay cả không gian tự do cũng không có thì thật không phải.

Nghe được câu nói "Tối hôm qua còn vui vẻ" này, Hoa Nguyệt Lung hắng giọng một cái: "Còn chưa kết hôn, hai người các con khiêm tốn một chút."

Nàng tư tưởng văn minh nhưng Yến Uyên không giống thế. Từ thời niên thiếu đã gàn bướng, những ngày qua mỗi lần đều nhìn thấy Tạ Ngự Trần từ trong tẩm điện Yến Tuyết Không đi ra, khuôn mặt đều đen thui tức giận đến quá chừng.

Yến Tuyết Không vô tội: "Chúng ta không làm cái gì."

Hoa Nguyệt Lung hỏi: "Cho con xem sách một chút, con xem không ?"

Yến Tuyết Không: "... Xem. "

Hoa Nguyệt Lung: “Tiểu tình nhân cho dù bên trong yêu nhau tha thiết đến đâu cũng khó tránh khỏi việc va chạm gây gỗ, mẫu hậu cũng từ giai đoạn này mới tới được đây nên đều hiểu. Trước đây chưa kịp dạy con, để hắn chiếm hết tiện nghi. Sau này, nếu như hắn bắt nạt con thì con cứ trực tiếp bắt nạt trở lại hắn.”

Yến Tuyết Không: "..."

Sau khi dùng hết đồ ăn sáng, đi đến đại điện đang trong bầu không khí náo nhiệt, bên trong thiết yết thanh âm chúc mừng không ngừng bên tai.

Tạ Ngự Trần vẫn chưa xuất hiện.

Bọn người Mục Hồng Y cũng đã chuẩn bị quà mừng, vừa thấy Yến Tuyết Không thì vây quanh mang theo thần sắc kích động cùng ý tứ khác, nhìn chung quanh muốn nói lại thôi: “Thái tử điện hạ… “

Từ khi thân phận Tạ Ngự Trần bị bại lộ, Yến Tuyết Không đã nhìn vẻ mặt như thế nhiều lắm rồi.

Trên một mức độ nào đó, đích xách danh tiếng của Nguyên Thần Thiên Tôn có thể khiến thế nhân kinh sợ.

Yến Tuyết Không nói: "Mục tỷ tỷ, lần trước từ biệt, không biết tình huống bây giờ Bắc châu cùng Thiên Kiếm sơn thế nào rồi? Vệ di thân thể có khỏe không?"

Mục Hồng Y nói: "Bắc châu vương còn đang trong thời gian khôi phục, nàng gửi ta đem theo quà mừng, Bắc châu tất cả mạnh khỏe, nơi hư hao đều đã được xây dựng lại. Ta còn muốn nếu có cơ hội mời điện đi xuống xem một chút. "

Yến Tuyết Không cười gật đầu: "Tốt, đa tạ Mục tỷ tỷ."

Mục Hồng Y không nhịn được mở miệng: "Điện hạ, gần đây Cửu châu đồn đại rất nhiều, nói ngươi cùng Thiên Tôn... Những lời kia đều là thật sao?"

Ân Phỉ Thạch phiền muộn hừ một tiếng.

Từ Tinh Nhiên chậm rãi nói: "Mục sư muội, là thật, sư tổ ta hiện tại cả ngày lẩm bẩm phải nghĩ biện pháp giúp sư thúc tổ cầu hôn. "

Ngày đó, Linh châu bên trong Trường Sinh điện, hắn và Ân Phỉ Thạch đều có mặt, hơn nữa Tạ Ngự Trần có quan hệ với Thanh Khung đạo chủ nên hắn càng hiểu rõ nội tình, nhưng sẽ không tiết lộ tin tức nội bộ.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời đều hết sức tò mò, chỉ là bị vướng bởi Yến Tuyết Không ở đây thì trực tiếp nhiều chuyện sẽ không tốt.

Thiên Ma Nữ: "Nguyên thần Thiên Tôn trong truyền thuyết, ta cho rằng hắn từ lâu không bị vướng bận bởi thất tình lục dục, không nghĩ tới vô tình còn có thể sinh tình. Nếu nói như vậy, hắn không thoát được tình kiếp cũng cùng phàm nhân không có gì khác nhau cả.”

Ân Phỉ Thạch: "Ngươi cẩn thận kẻo bị sét đánh. "

Phật tử niệm "A di đà phật", nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Quân Ngự, vị kia linh lực mang theo sát phạt sâu nặng, như có điều suy nghĩ nói: "Chuyện tình kiếp, cũng không phải kiếp, vừa nhìn lầm người, vừa muốn độ người. "

Yến Tuyết Không cười khẽ: "Đúng vậy. "

Tiết Tồn Ý đưa quà mừng lên, ôn thanh nói: "Điện hạ, sinh nhật vui vẻ. "

Mọi người dồn dập tiến lên tặng lễ, Từ Tinh Nhiên nhìn một chút cảm thấy khá kỳ quái, sư thúc tổ đâu? Ngày hôm nay trọng yếu như vậy, lại không biết tung tích thật không nên!

Hắn đang nghĩ ngợi, trong bầu trời xanh chợt sinh dị tượng, từng ngọn thiên đăng hoa mỹ che ngập bầu trời liên tiếp hiện lên, ngọn đèn màu vàng ở giữa ban ngày vẫn soi sáng như cũ, xa xa còn thấy được chữ chúc mừng sinh nhật trên đèn.

"Nhìn, thiên đăng thật là đẹp!"

"Ôi? Làm sao hoa đào nở rồi? Đây là trái mùa mà!”

"Không đúng, ta vừa nhận được truyền tin từ khắp các nơi nói hôm nay trời vừa sáng, tất cả hoa Cửu châu đều nở rồi!"

Nghị luận, người ở chỗ này đều ý thức được cái gì, xung quanh dần dần yên tĩnh lại.

Tác phẩm như vậy, ngoại trừ Nguyên thần Thiên Tôn, còn có ai có thể làm được?

Yến Tuyết Không kinh ngạc mà nhìn, lộ ra nụ cười xán lạn, bỗng nhiên quay đầu lại, có chút áy náy nhìn Yến Uyên cùng Hoa Nguyệt Lung đang trừng mắt nhìn, Yến Uyên không nói, Hoa Nguyệt Lung cười vung vung tay, nói: "Đi thôi đi thôi. "

Tạ Ngự Trần động tĩnh vừa xuất ra, nàng đâu còn có thể không hiểu, ngày sinh nhật này là muốn độc chiếm con trai của nàng, nhất định phải đem người từ bên trong tiệc rượu dẫn đi. Tính tình bá đạo này thực sự là không có thuốc nào cứu được.

Mà nhi tử nàng lại tình nguyện chịu sự độc chiếm, bậc làm cha mẹ chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt.

Cùng các hảo hữu lên tiếng cáo từ, Yến Tuyết Không đi tới thiên thượng thiên.

Ánh sao tô điểm biển mây, ngọn đèn sáng lơ lửng trên thảm hoa, nước chảy chậm rãi mang theo chén ngọc trên làn sóng chuyển động, mơ hồ truyền đến hương tửu phân tán.

Trên thềm bạch ngọc, Tạ Ngự Trần đang đợi y.

Yến Tuyết Không bước chân nhẹ nhàng, váy dài tựa như hồng điệp tung cánh, vạt áo phiêu dật, mái tóc dài xoã tung mang theo ánh sáng lưu kim. Y tựa như cười mà như không cười:  "Đây là kinh hỉ sao? Huynh cũng không nói với ta một tiếng, nếu ta không đến hẳn là sẽ uổng phí tâm tư”

“Nếu em không đến thì ta sẽ đi tìm em.”

Ngày quan trọng nhất trong năm, đương nhiên phải ở cùng với người yêu trải qua rồi.

Tạ Ngự Trần duỗi tay kéo người vào trong lòng, liếc mất một cái đã nhìn ra được đối phương thi pháp biển ảo qua loa chải tóc buộc còn lỏng lẻo, hắn tiện tay xoa nhẹ mái tóc khiến cho ảo thuật biến mất. Từ trong tay áo lấy ra một cái lược, không nhanh không chậm chải xuôi mái tóc màu bạc tựa như trăng sáng, giúp y cột gọn gàng lại.

Yến Tuyết Không nói: “Có rất nhiều khách mời đến dự tiệc trong cung, ta đi như vậy sẽ không hợp quy củ cho lắm.”

Tạ Ngự Trần gọi: "Yến Yến. "

Yến Tuyết Không mỉm cười: "Nhưng ta vẫn phải đi. "

Tạ Ngự Trần trong lòng hơi động, không nhịn được mà hôn lên khuôn mặt của y một cái.

Yến Tuyết Không nghiêng đầu, áp môi mình lên môi đối phương. Hai người ở nơi răng môi quấn quýt mà dây dưa, y cắn lấy môi người nọ một cái: “Ngự Trần ca ca, huynh ngày càng giảo hoạt.”

Tạ Ngự Trần không phủ nhận: "Yến Yến, ta nhớ em từng nói sẽ ở bên cạnh ta, chỉ có hai người chúng ta.”

“Dù cho là đạo lữ, cũng không phải lúc nào cũng bên cạnh nhau.” Yến Tuyết Không cười nói: “Hai chúng ta còn có thời gian dài dằng dẵng, sớm chiều đều gặp nhau, đối diện nhau. Ngàn năm, vạn năm trôi qua chỉ sợ huynh sẽ chán ta.”

"Sẽ không. " Tạ Ngự Trần nói rất nghiêm túc.

Yến Tuyết Không cố ý hỏi: "Vậy nếu như ta chán thì sao?"

Tạ Ngự Trần không đáp, đôi con ngươi đen sâu thẳm mang theo vẻ trầm tĩnh, ánh mắt hắn nhìn cực kỳ chăm chú tựa như ở trong cái nhìn ấy đã nói rõ cho y biết đáp án.

Ánh mắt đối phương khiến Yến Tuyết Không có phần không chống đỡ được, y xoay người ngồi vào trong lòng Tạ Ngự Trần cúi người hôn xuống môi hắn. Tạ Ngự Trần rất nhanh đảo khách thành chủ, đỡ lấy gáy y, ngón tay đan vào trong mái tóc vừa mới được chải chuốt kỹ càng giờ lại bị xoa đến rối.

"Yến Yến, hôm nay sinh nhật em. "

"Phải. "

"Muốn quà gì?"

“Vậy phải xem huynh đã chuẩn bị cái gì, nào có người trực tiếp hỏi như vậy.”

Yến Tuyết Không bị hôn đến hai gò má ửng hồng, Tạ Ngự Trần cảm thấy cổ họng rất ngứa, ngay cả trong lòng cũng ngứa nên tiện tay nhấc chén rượu bên cạnh uống vào. Muốn dùng cảm giác say để che giấu cảm giác không an phận đang tràn lan không ngừng trong người.

Một chén rồi đến một chén, uống làm sao cũng không cảm thấy say.

"Uống ngon không?" Yến Tuyết Không cất lên tiếng cười: "Để ta nếm nếm. "

"Tửu lượng của em không tốt. " Tạ Ngự Trần không đưa rượu cho y mà trực tiếp hôn xuống: "Nếm ra chưa?"

Yến Tuyết Không mắt vàng mông lung, tựa như bị vây trong màng sương mù đầy mưa bụi, chất giọng có chút mê người i: "Ngọt. "

Tạ Ngự Trần dừng một chút: "Yến Yến, em đang câu dẫn ta. "

Hai người bọn họ đều ngủ cùng nhau vào mỗi buổi tối, đúng như Hoa Nguyệt Lung nói tình nồng khó tránh khỏi không thể kìm lòng được, nhưng Yến Tuyết Không tuổi còn nhỏ nên Tạ Ngự Trần một mực khắc chế. Hai người bọn họ vẫn chưa làm chuyện gì quá phận, nhiều lúc kỳ thật rất khó chịu nhưng cũng chỉ ôm hôn một cái rồi dừng.

So sánh với thực tại thì lúc ở bên trong ký ức ảo cảnh, Tạ Ngự Trần thời niên thiếu có làm càn một chút.

Bởi vì tuổi xấp xỉ, không có lo lắng.

Ở bên ngoài ảo cảnh, Tạ Ngự Trần lớn tuổi hơn Yến Tuyết Không rất nhiều, hắn cũng không muốn tranh giành quyền chủ động. Nếu như bọn họ muốn phát sinh ra chuyện gì, thì lần đầu tiên cũng phải do Yến Tuyết Không đồng ý bắt đầu trước, chứ không phải hắn muốn mà đi làm.

"Ngự Trần ca ca. " Yến Tuyết Không ngồi ở trên người hắn, đối với thân thể sinh phản ứng của đối phương y cảm nhận rất rõ ràng, nhẹ giọng nói: “Lúc trước huynh nói chúng ta sớm ngày kết hôn, ta đồng ý.”

Câu nói này tựa như phán quyết mở ra lệnh cấm nào đó, Tạ Ngự Trần giơ tay mở kết giới. Trên đài cao bạch ngọc, bên dưới ngọc thụ quỳnh hoa, hai người ôm lấy nhau dây dưa triền miên hôn, hoàn toàn buông thả bản thân sa vào bên trong dục niệm dâng trào.

Hai người kinh nghiệm chỉ có dựa trên sách, đến một bước này toàn bộ đều dựa vào cảm giác mà làm bừa.

Tạ Ngự Trần ở trên cổ Yến Tuyết Không lưu lại chuỗi vết hôn ngân, khí lực trên tay không nặng nhẹ dễ dàng tháo xuống đai lưng y. Yến Tuyết Không từ trước đến giờ không chịu thua cũng học theo răm rắp.

Rõ ràng là thân mật suýt nữa thành đánh nhau.

Có lẽ do Tạ Ngự Trần chuẩn bị rượu quá mạnh, tuy y không có uống say nhưng ở trong miệng đối phương nếm thử một chút, Yến Tuyết Không như rơi vào cảm giác say, quần loạn một trận mãi đến tận khi trang phục rơi rải rác, y mới biết thẹn thùng.

Thẹn thùng có nhiều hơn nữa cũng không sánh bằng sự tò mò, hiếu kỳ.

Y từ nhỏ gan đã lớn yêu thích mạo hiểm, yêu thích thăm dò. Từ khi Hoa Nguyệt Lung cho y xem một đống sách, y đã muốn thông qua thực tiễn để nghiên cứu một chút.

Bất quá Tạ Ngự Trần hôn y đến mức đầu óc choáng váng, cả người mềm nhũn.

Yến Tuyết Không đỏ mặt nói: "Ngự Trần ca ca, huynh có thể đừng cử động được không ?"

Tạ Ngự Trần: "..."

Bàn về trình độ dằn vặt người khác, Yến Yến của hắn đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất.

Tạ Ngự Trần bất đắc dĩ: "Em khó chịu sao?"

"Khó chịu, nhưng ta hiếu kỳ. " Yến Tuyết Không dùng gò má cọ cọ lên cằm của hắn, không tự chủ mà làm nũng: "Ngự Trần ca ca, ca ca, huynh đừng cử động, để ta theo trình tự trong sách làm thử có được không?”

Thanh âm y mềm mại, Tạ Ngự Trần vô phương chịu thua.

"Ngoan, được rồi, em đến đi. " Cánh hoa rơi xuống trên người Yến Tuyết Không, xinh đẹp cực kỳ. Tạ Ngự Trần giống như bị hạ dược mà rướn người hôn lên cánh hoa trên vai y.

Yến Tuyết Không đối với lĩnh vực mới mẻ cảm thấy rất hứng thú, động tác của y cũng không vội mà rất chậm rãi. Ở trong tình huoonga Tạ Ngự Trần thoái nhượng thì càng thành thạo điêu luyện.

Nhưng tựa hồ y thật sự đem việc này coi trở thành mạo hiểm hưởng thụ quá trình tìm ra lời giải, lại chậm chạp không muốn qua cửa.

Tạ Ngự Trần không thể nhịn được nữa tăng nhanh tốc độ.

"A, huynh làm sao... Trên sách viết ở phía dưới sẽ đau, Ngự Trần ca ca, huynh đau không?

"Không có chuyện gì. "

Này tính là đau gì?

Tạ Ngự Trần từng nhiều lần trải qua vết thương còn nặng hơn như vậy, nhưng mà cũng chưa từng nói một câu đau.

Kỳ thực tình hình bây giờ không giống như hắn lúc trước bắt đầu nghĩ cho lắm, nhưng nước đã đến chân cũng không phải là chuyện gì lớn. Chỉ cần Yến Yến yêu thích, bất luận là trong hay ngoài thì đều có thể đáp ứng y.

Yến Tuyết Không bên trong mắt vàng ngập tràn hơi nước : "Khúc sau làm thế nào?"

Trên sách miêu tả tư thế này, y dựa vào bản năng muốn di chuyển nhưng càng động càng khó chịu.

Tạ Ngự Trần nở nụ cười, tiếng cười phát ra từ nội tâm, hắn duỗi tay ấn lại vai Yến Tuyết Không. Sau đó xoay chuyển thay đổi tư thế, cúi người hôn y, ôn nhu lại triền miên: "Ta dạy cho em. "

Rõ ràng đến đón sinh nhật, nhưng cuối cùng cả ngày đều hồ đồ.

Hồi lâu, Yến Tuyết Không cảm giác say tản đi không ít, đối diện ánh mắt dung túng của Tạ Ngự Trần rốt cuộc phát hiện cử động mới vừa rồi có bao nhiêu phần không bình thường, che mặt nói: “Ngự Trần ca ca, lần sau để ta…”

"Như vậy cũng rất tốt, ta rất vui vẻ, Yến Yến. " Tạ Ngự Trần nghĩ, hắn chưa từng cảm giác rõ ràng như vậy. Yến Yến yêu hắn, Yến Yến muốn hắn.

"Trời có phải muộn rồi không? Chúng ta còn phải trở về, bọn họ..."

"Không có những người khác, chỉ có chúng ta. Yến Yến, sinh nhật vui vẻ, đêm còn rất dài. "

Tóc bạc tán loạn trên bạch ngọc, Yến Tuyết Không mắt vàng hơi nhắm tựa như rơi vào trong vực sâu vạn niệm, lâm vào mê loạn trong mộng ảo, không biết hôm nay là ngày tháng năm nào.

Tạ Ngự Trần mỉm cười hôn y, chưa bao giờ che giấu tư tâm chính mình.

Ngàn năm vạn năm thì cuối cùng những người khác cũng sẽ rời đi, chỉ có chúng ta thuộc về nhau, bên cạnh nhau, vĩnh viên không tách rời.

*


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.