Nhân Vật Chính Trời Định Đang Online

Chương 15:




"Tiểu tử, còn chưa chịu động thủ, ngươi tính đợi đến khi nào?"

Sáng sớm, Yến Văn Hựu đã tiến vào cung, mục đích là đến tìm đường đệ hắn nhưng ai biết lại không như nguyện. Hắn quay sang hỏi thị nữ đang lau đèn đình bên cạnh: “Hôm nay hưu mộc, Trương thái phó và Ân tiên sinh cũng không có an bày chương trình dạy học, không biết thái tử điện hạ đi đâu rồi?”

Thị nữ cúi người hành lễ, nói: "Bẩm thế tử, điện hạ nói muốn tự mình làm một con diều, đã đi tư đan phòng rồi ạ.”

Thật là một đứa nhỏ.

Yến Văn Hựu gật đầu, đang muốn xoay gót chân đi đến tư đan phòng, thì bỗng nhiên chiếc nhẫn trên tay hắn phát nhiệt, bước chân hắn liền dừng lại bất động thanh sắc nói: “Vậy ta vào trong điện chờ y vậy.”

"Cái này..." Thị nữ vẻ mặt lộ ra khó xử, muốn nói lại thôi.

"Bản thế tử chính là đường huynh của thái tử điện hạ, cũng không phải lần đầu tiên đến đây, điện hạ thường mời ta tới đây học tập." Yến Văn Hựu cố ý trầm mặt xuống, lạnh lùng nói: "Một thị nữ nho nhỏ như ngươi cũng muốn ngăn ta sao? Ngược lại ta càng muốn biết khi nào trong cung có lệnh cấm bản thế tử?”

Thị nữ vội vã quỳ gối xuống mặt đất, sợ hãi nói: "Nô tỳ không dám. "

Từ xưa đến nay quan hệ giữa con cháu trong hoàng thất vô cùng phức tạp, bất quá hiện tại Uyên đế tại vị, nhớ đến huynh trưởng đã mất của mình liền đối với vị thế tử này có phần dung túng, cho phép hắn ra vào tùy ý các nơi trong hoàng cung. Ngay cả với vị thái tử điện hạ nhỏ tuổi kia cũng đối hắn kính trọng, nàng kỳ thực cũng không dám ngăn cản.

Yến Văn Hựu không nói thêm lời nào, trực tiếp đi vào bên trong điện, nhưng mà, hắn mới vừa đến cạnh cửa, đã bị một cỗ sức mạnh nhẹ nhàng đẩy ra.

"Thế tử điện hạ xin dừng chân."

Diệp Hoan Hoan chẳng biết tự lúc nào đã đứng ở trong viện, nàng mặc trang phục nữ quan Đại Yến, tay bưng bộ ấm trà, ôn thanh cười nhạt: "Điện hạ chỉ là đi chọn vật liệu làm diều, rất nhanh sẽ trở về, không bằng xin mời thế tử ngồi xuống uống chén trà đi. "

Yến Văn Hựu kinh nghi nói: "Ngươi tại sao lại ở nơi này?"

"Vết thương của Hoan Hoan cùng huynh trưởng đã chữa khỏi, tự nhiên không muốn làm một kẻ lười biếng không làm cái gì được. Được sự tín nhiệm của Đế Hậu, Hoan Hoan hiện nay là nữ quan của Đông Cung, phụ trách việc ăn, mặc, đi, ở của thái tử điện hạ.”

Diệp Hoan Hoan rót trà ra chén, đặt xuống bên trên bàn ở trong viện sau đó  đưa tay làm dấu mời.

Yến Văn Hựu khó có thể lý giải được, bật thốt lên một câu: “Ngươi vốn dĩ là trưởng lão của Cố Thánh Tông, cùng ngang vai ngang vế với Khưu tông chủ, tu vi là Hóa Thần hậu kỳ, lại tình nguyện làm cái chức nữ quan nho nhỏ này?”

Nữ quan của Đông Cung, nói khó nghe chút chính là chức cao hơn thị nữ chỉ một bậc mà thôi.

Diệp Hoan Hoan cười nói: "Mỗi người đều có chí riêng của mình, thế tử mời ngồi."

Yến Văn Hựu cắn răng, hắn chỉ có thể đành ngồi xuống, hắn biết rõ, nữ nhân này trên mặt cười đến là ôn nhu hiền lành, nhưng chỉ cần hắn dám mở bước đi vào, nàng tuyệt đối sẽ động thủ đem hắn ném ra khỏi cung.

Tu vi  của nàng và hắn so ra chênh lệch quá xa, hơn nữa hắn vẫn chưa thể bại lộ sự tồn tại của sư phụ.

Tàn hồn bỗng nhiên truyền âm: "Tiểu tử, hỏi nàng một chút về chuyện của Diệp gia, không cần nhắc tới Cửu Thiên Thánh Liên Quyết. "

Yến Văn Hựu nâng chén trà lên uống một hớp, che giấu biểu tình biến động trên khuôn mặt. Ngay sau đó, hắn lập tức thả chén xuống rồi nhìn về phía Diệp Hoan Hoan: "Lần trước ta đã muốn hỏi... Ngươi là người nhà họ Diệp, là người nhà họ Diệp ba trăm năm trước sao?”

Diệp Hoan Hoan nụ cười nhẹ thu liễm, mi mắt cụp xuống: "Người trong thiên hạ đều biết, Diệp gia làm Thiên Tôn tức giận, cả nhà đều bị diệt, thế gian nơi nào còn có Diệp gia. "

"Có thể Diệp gia vẫn còn có người còn sống. " Yến Văn Hựu nói: "Ngươi dâng công pháp, lại cam nguyện làm nữ quan, không chỉ là vì báo ân mà thôi nhỉ? Hoặc là do ngươi sợ Nguyên thần Thiên Tôn giáng tội, cho nên mới muốn nhờ Đại Yến thần triều che chở các ngươi. "

"Thế tử cả nghĩ quá rồi. Nguyên thần Thiên Tôn cảnh giới cao thâm, chấp chưởng thiên mệnh, nếu như hắn không muốn để cho chúng ta sống, ai có thể che chở đây?" Diệp Hoan Hoan ngữ khí nhạt nhòa phút chốc tắt lịm nụ cười: "Nói cho cùng, Diệp Dao Tịch đã chết, chúng ta ở trong mắt cường giả cũng chỉ là con kiến mà thôi.”

Yến Văn Hựu im lặng, ở trong mắt cường giả, ai cũng là giun dế, mà chính mình nhỏ yếu cũng là một cái tội.

Tàn hồn cười nhạo: "Cường giả? Tiểu tử, các ngươi chưa từng thấy cường giả chân chính là như nào. Không đề cập tới thái sơ cùng viễn cổ, chỉ nói đến thời kỳ thượng cổ nơi bổn tọa sống, thần tiên ở khắp nơi, huyền tiên không bằng cẩu. Đâu giống như ở hiện tại, kẻ mới tu vi Hóa Thần kỳ cũng đã khiến ngươi sợ hãi, theo như bổn toạ thấy thì cái gì mà Nguyên thần Thiên tôn mà các người nói giống một đứa nhóc ngu ngốc, suýt chút nữa đem đời sau của thủ mộ không còn một ai.”

"..." Đầu óc Yến Văn Hựu loạn cào cào có phần hơi choáng váng, bất quá những lời nói này lại làm cho tầm mắt của hắn trong nháy mắt trở nên mở rộng, phảng phất như có thể thấy được một mảnh thiên địa rộng lớn.

Đang lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng cười lanh lảnh của trẻ con.

"Quân Ngự ca ca, nhanh lên một chút đi nào!" Yến Tuyết Không cầm con diều lớn màu đỏ vàng chạy vào, y nhảy nhảy nhót nhót bước đến, sau đó khẽ kêu lên một tiếng: "Đường huynh?"

"Yến Yến, nghe nói đệ ngày hôm nay không có lớp học, nên ta đặc biệt tới tìm đệ..."

Yến Văn Hựu âm thanh dừng lại khi nhìn thấy phía sau lưng đường đệ hắn xuất hiện thêm một thiếu niên, hắn cũng biêt Đế Hậu vì đường đệ mà tìm thư đồng cho y. Nhưng cho đến hôm nay hắn mới là lần đầu tiên gặp đối phương, không nhịn được liền hỏi: “Vị này chính là Quân Ngự?”

Tạ Ngự Trần lãnh đạm liếc mắt nhìn hắn, đôi con ngươi trắng đen rõ ràng hệt như đêm dài yên tĩnh lại như hữu hình vực sâu thăm thẳm không thấy đáy, lại không có chút rung động nào.

Yến Văn Hựu bị nhìn như vậy liền không khỏi run lên trong lòng, hô lớn tàn hồn: "Sư phụ, hắn..."

Tàn hồn không nói nên lời: "Tiểu tử, ngươi thật sự nên luyện lá gan mình lại một chút, một đứa trẻ bình thường cũng có thể hù chết ngươi.”

"Thái tử điện hạ mừng ngài trở về." Diệp Hoan Hoan lấy ra khăn lông, giúp bé con xoa xoa tro bụi dính trên mặt, ôn nhu cười nói: "Thế tử tới tìm ngài, hắn chờ ngài ngồi tại đây một lúc rồi, không biết ngài đã làm xong diều rồi sao?"

Yến Tuyết Không gật gật đầu, y vui vẻ giơ lên con diều được làm tỉ mỉ đến chi tiết nhỏ đến trước mặt nàng, sau đó lại nhìn về phía Yến Văn Hựu vẻ mặt thắc mắc, Yến Văn Hựu thấy y nhìn mình liền vội vàng nói: “Yến Yến, học phủ bên kia xuất hiện một con cá lớn, da thịt dày và cứng, dường như không thể chọc thủng được nó, thật sự rất kỳ lạ. Phủ trưởng phát thông báo khiêu chiến, tất cả các đệ tử đều tham gia thí luyện, không biết đệ có muốn đi xem thử hay không?”

"Cá lớn?"

Yến Tuyết Không ôm diều trong tay, nghiêng đầu suy nghĩ.

“Thả diều bên kia cũng vui hơn nhiều so với trong cung, ngay cả toàn bộ hoàng cung đệ cũng chơi chán rồi, không phải sao?” Yến Văn Hựu biết tiểu đường đệ này vốn là đứa trẻ nghịch ngợm hiếu động, cho nên hắn cố ý nói như vậy để khơi gợi sự hứng thú của y.

Quả nhiên, bé con vừa nghe liền gật đầu: "Muốn đi muốn đi!"

Việc thái tử muốn xuất cung liền sẽ có người đi bẩm báo với Đế Hậu là lẽ tự nhiên. Bọn họ nghe nói y muốn đến học phủ cũng đều đồng ý, không có mảy may ngăn cản, vì dù sao nhi tử của họ cũng đã đạt đến cảnh giới tu vi Trúc Cơ kỳ, vẫn nên là cho ra ngoài va chạm cuộc sống. Dù thế, ngoài miệng thoải mái nhưng khi quay đầu lại thì đã phái thêm không ít thị vệ đi theo.

Dầu sao còn có kiếm linh đi theo.

Đoàn người vừa mới ra khỏi cửa cung, thống lĩnh quân đội kinh thành Chu Bình Khấu đã tiến lên, nhiệt tình đón tiếp: “Điện hạ, ngài đi học phủ phải không? Mạt tướng hộ tống ngài đi.”

Gặp mặt lần trước trên môi còn kêu “đứa nhỏ này đứa nhỏ nọ” bây giờ hắn hận không thể quỳ xuống gọi một tiếng tiểu tổ tông.

Thanh âm giọng nói lớn đến mức làm nhóc con giật mình chấn động, diều trong tay cũng rơi mất. Diệp Hoan Hoan khom người xuống nhặt lên, nhìn đội ngũ phía sau Chu Bình Khấu: “Chu thống lĩnh, phô trương thanh thế lớn như vậy sao?”

Chu Bình Khấu vui cười hớn hở: "Đây là ý của bệ hạ cũng là ý của nương nương. "

"Ta không muốn hộ tống. "

Yến Tuyết Không nói xong liền một tay cầm lấy diều một tay lôi kéo Tạ Ngự Trần bỏ chạy, y vừa chạy ra ngoài thành liền nhanh chóng buông diều thả dây ra, hoan hô nói: "Bay rồi, bay rồi!"

Nhưng diều rất nhanh đã bắt đầu rơi xuống.

Tạ Ngự Trần tiếp nhận sợi dây thuận theo làn gió vung lên, chọc trúng tim đen nói: "Ngươi quá lùn. "

"Quân Ngự ca ca cũng không cao. " Yến Tuyết Không làm một cái mặt quỷ hướng hắn lè lưỡi, sau đó y nhảy dựng lên chỉ huy những người đi phía sau y: “Nhanh lên nào, nhanh lên nào, Chu bá bá kéo sợi dây nhanh nào, Hoan Hoan tỷ tỷ nắm cành cây nha! Đường huynh mau mau dẫn đường.”

Ba người phía sau: "..." Đứa nhỏ tinh nghịch này đúng là danh bất hư truyền.

Cây cầu dài bắc ngang qua hai bên bờ sông, con diều màu đỏ vàng càng ngày bay càng cao tựa như phượng hoàng dang rộng đôi cánh bay lượn khắp chân trời.

"Yến, Yến Yến! Đệ như thế nào mà lại không cảm thấy mệt chút nào vậy?” Chu Bình Khấu và Diệp Hoan Hoan tu vi cao thì không nói, nhưng hai tiểu hài tử kia chạy cùng hắn lâu như vậy sao lại không có nửa phần rối loạn hô hấp? Trong khi Yến Văn Hựu hắn mệt đến thở hồng hộc.

Trừ khi hai người bọn họ tu vi đều cao hơn hắn, nhưng cái này làm sao có thể chứ? Một đứa chỉ mới bốn tuổi, đứa kia cũng chỉ có tám tuổi, một bốn một tám đánh chết hắn cũng không tin.

“Đường huynh, huynh nói cái gì cơ –” Gió quá lớn khiến thính tai không nghe rõ thanh âm, Yến Tuyết Không hô một tiếng không nghe rõ, y bạo gan trèo lên thành cầu hơi lảo đảo khiến hai vị trưởng thành trắng bệch sắc mặt sợ hãi bước đến chỗ y, chỉ lo y ngã xuống.

Nhưng y lại chỉ tay xuống dưới, kinh ngạc thốt lên: “Tốt quá, thật sự có đại ngư.”

Qua con sông dài phía trước, chỉ thấy một đám thiếu niên thiếu nữ dùng các loại chiêu pháp thủ thuật nhắm về phía dưới nước mà ném xuống. Đột nhiên trên mặt nước lại yên tĩnh cực kỳ lại xuất hiện một cột nước phóng thẳng lên trời, trong khoảng thời gian ngắn liền lật ngược tất cả mọi người ở bốn phía, bỗng chốc biến thành cơn mưa người rơi trên mặt nước.

Đại kình ngư màu lam thò cái đầu ra đối mặt với đôi con người màu vàng nhạt của nhóc con.

Nhóc con ngồi trên lan can cầu trừng mắt nhìn cá, cá lớn cũng trừng mắt lại nhìn nhóc con, y nghiêng đầu, cá lớn cũng nghiêng đầu. Mãi cho đến tận khi xuất hiện một tấm lưới pháp trận đem cá nhốt lại.

Bốn đệ tử học phủ đứng ở bốn góc tạo thành thế trận, tay siết chặt tấm lưới pháp trận.

"Bắt được rồi, bắt được rồi!"

Một đám đệ tử bò lên bờ, hoan hô nhảy nhót vui vẻ, hai vị quản lý hộ tống đệ tử trải nghiệm thực hành xuất hiện trên cầu, bọn họ đồng loạt thi lễ: “Tham kiến thái tử điện hạ.”

Yến Tuyết Không quay đầu hỏi: "Tại sao muốn bắt cá lớn?"

"Hồi bẩm điện hạ, chúng yêu qua lại hoàng thành đều đăng ký trong danh sách, con cá này bỗng nhiên xuất hiện ở giữa sông, không rõ lai lịch, đề phòng nó gây hại đến mọi người, phủ trưởng liền để chúng ta trước tiên bắt về. " Vị trưởng sư đoàn đệ tử học phủ nở nụ cười, nói: “Chúng ta đang định tra rõ…”

Lời còn chưa dứt, đột nhiên con cá lớn sắc màu lam đậm nhảy vọt lên, nó dùng chiếc đuôi to lớn của mình quét ra, xé rách tấm lưới trận pháp. Trong nháy mắt, nó đã nhảy xuống đáy sông trốn đi.

"Điện hạ, thứ lỗi cho chúng ta không tiếp đón được!"

Yến Tuyết Không nhìn bọn họ vội vã đuổi theo con cá lớn kia mà chạy dọc theo mặt sông, nhân tiện nói: "Chu bá bá, Hoan Hoan tỷ tỷ, hai người đi hỗ trợ họ đi. "

Chu Bình Khấu cùng Diệp Hoan Hoan phụng lệnh tiếp ứng. Vào giờ phút này, trong mắt Yến Văn Hựu loé lên tia sáng, hiện tại, tất cả lực chú ý của mọi người đều bị con cá kia hấp dẫn, trên cây cầu này chỉ còn mỗi hắn và hai tiểu hài đồng.

Tàn hồn bỗng dưng lên tiếng nhắc nhở: "Tiểu tử, còn chưa chịu động thủ, ngươi tính đợi đến khi nào?"

Yến Văn Hựu nhìn chằm chằm vị đường đệ tuổi nhỏ mà nghiến răng nghiến lợi. Đúng như lời sư phụ từng nói, Cửu Thiên Thánh Liên Quyết chính là cơ hội tốt cho hắn thay đổi vận mệnh của mình, nhất định hắn phải đem nó đoạt về tay. Ngày hôm đó, thần thức Đế Hậu bao phủ toàn bộ hoàng cung hắn không có cơ hội động thủ, hắn đành phải chờ cơ hội, chờ thời cơ dẫn đường đệ xuất cung.

Rõ ràng từ lâu đã hạ xuống quyết tâm, nhưng đến khi thực hiện hắn lại dao động.

Thật sự muốn làm như thế sao? Một khi động thủ, hắn phải rời xa quê hương, mất đi tất cả những gì mà bây giờ hắn có và phải lang bạt khắp Cửu Châu.

“Sợ mất đi? Ngươi hiện tại bây giờ đã có cái gì? Một cái danh thế tử không thực quyền?’’ Tàn hồn hiếm thấy lộ vẻ cấp bách gấp gáp: “Bổn toạ vì ngươi thật vất vả mới tạo được cơ hội, ngươi đoạt công pháp rời đi. Cửu châu mênh mông rộng lớn, mặc ngươi tùy ý phiêu bạt ngao du. Bổn toạ đảm bảo người mười năm, trong vòng mười năm ngươi có thể sở hữu những gì vốn thuộc về ngươi. Kể cả điều tra cái chết của cha mẹ ngươi mà người luôn tâm tâm niệm niệm.”

Nghe được câu nói sau cùng, Yến Văn Hựu nhắm mắt lại, đột nhiên hắn hạ quyết tâm, hai tay  chắp ra sau lưng không hề có tiếng động mà kết thủ ấn.

Nói thì chậm diễn ra thì nhanh, con cá sắc lam đậm ngay lập tức nhảy ra khỏi mặt nước, trên đầu hiện ra dấu ấn màu đỏ, phảng phất giống như nó nhận được sự k.ích thích gì mà khí tức cùng động tác của nó bỗng nhiên trở nên cuồng bạo cực kỳ.

"Sư trưởng! Cứu mạng!"

Từng làn sóng cuốn lên vòng xoáy với bán kính trăm dặm, các vị đệ tử trẻ tuổi tu vi không đủ đều bị cuốn vào bên trong. Hai vị sư trưởng quản nhanh chóng đến cứu người, Chu Bình Khấu lên tiếng gọi: “Diệp cô nương, trước hết hãy dẫn điện hạ đi trước.”

Còn hắn thì chạy đi hỗ trợ cứu người, Diệp Hoan Hoan lắc mình né tránh vòng xoáy, nàng một tay ôm lấy bé con, một tay dùng linh lực bọc lại bọn họ ngăn cản xoáy nước: "Quân Ngự điện hạ, thế tử, chúng ta đi!"

Lúc này, biểu hiện của Yến Tuyết Không bình tĩnh đến khác thường, y lẳng lặng mà nhìn Yến Văn Hựu phía sau Diệp Hoan Hoan, lại nhìn hình bóng tàn hồn xuất hiện phía sau hắn, y không chút do dự mà tung chưởng đánh về phía đối phương.

“Hắn ta không phải là người xấu mà ngươi nói sao? Sao lại đánh rồi?” Trong lúc hỗn loạn, Tạ Ngự Trần quay sang hỏi y.

Từ trong chiếc túi Phúc nhỏ, Yến Tuyết Không lấy ra một cái linh khí phòng ngự ném qua để ngăn cản linh lực tuôn trào. Đôi đồng tử phản chiếu linh quanh rải rác như những vì sao trên bầu trời đêm, khoé miệng y hạ xuống: “Diều chơi vui lắm, cá lớn cũng rất đẹp nhưng Yến Yến một chút cũng không quan tâm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.