Nhân Vật Chính Trời Định Đang Online

Chương 20:




Lời nói thật lòng của trẻ con khiến nàng cũng không biết trả lời thế nào,  khả năng đây chân chân chính chính mới là thiên tài, còn các nàng chỉ là thiên tài hàng giả mà thôi. Nên có sự khác biệt một cách rõ ràng như vậy?

Kể từ khi ngọn lửa trong truyền thừa lụi tắt, trực tiếp khiến cho sức chiến đấu của Phượng tộc giảm đi rất nhiều so với lúc còn ở thời thượng cổ thịnh trị. Tuy nhiên, Phượng Nhiên năm đó có thể áp đảo đánh với Long Thần khi chưa dung hợp viên long châu, phải nói là tư chất của nàng rất nghịch thiên.

Hiện tại Phượng Nhiên chính là người có sức chiến đấu cao nhất trong Phượng tộc. Nếu bàn về tu vi, Khưu Vân Đồng làm sao có thể so sánh được với nàng, nhưng mà Khưu Vân Đồng cũng không phải là tự mình đơn độc đến đây.

"Tam trưởng lão, Ngũ trưởng lão, ngăn cản nàng!"

Hàng ngũ trưởng lão trong Cố Thánh Tông được xếp theo thập vị từ trên xuống dưới, thực lực càng mạnh chức vị càng cao. Khi tam trưởng lão và ngũ trưởng lão đồng thời cùng nhau xuất hiện, áp lực bị trấn áp của Khưu Vân Đồng được giảm bớt đi phân nửa. Nam châu nổi tiếng với việc chế tạo vũ khí, bọn họ dùng vũ khí để bạo phát sức mạnh cũng không có chút gì đau lòng.

Mười mấy thanh Linh khí liên tục nổ tung, uy lực không giống như người thường có thể tưởng tượng ra được, lớp phòng ngự của Phượng Nhiên bị phá hủy. Nàng cắn răng lạnh lùng khẽ rên lên một tiếng rồi trở về nguyên hình, hóa thành một con phượng hoàng màu vàng kim dang rộng hai cánh quạt bay hai người.

Khưu Vân Đồng tránh sang một bên, thưởng thức nhìn chiếc quạt lông vũ nghịch trong lòng bàn tay, cười lạnh nói: “Nơi này chính là lãnh địa của Phượng tộc, ngươi có thể đánh kịch liệt hơn một chút để phá hủy rừng cây ngô đồng.”

Thân hình Phượng Nhiên hơi dừng lại, chốc lát sau nàng liền biến trở về hình dạng nhân thân, tung cước một đạp hướng về phía hai vị trưởng lão. Đồng thời nàng cũng không quay đầu lại mà tung chưởng tát vào mặt Khưu Vân Đồng một cách chính xác.

Chỉ nghe “Chát” thanh âm một tiếng vang rõ ràng

Khưu Vân Đồng bưng mặt, không nhịn nổi tức giận hét: "Ngươi dám!"

Phượng Nhiên tung quyền hướng về hai vị trưởng lão, nàng hời hợt nói: “Năm đó mẹ ngươi còn phải tôn trọng gọi ta một tiếng cô cô, ngươi hiện tại là cái thá gì?”

Vào thời khắc khi gió đột nhiên càng thổi càng lớn, cát bụi mù mịt rơi xuống. Bốn phía bỗng trở nên yên tĩnh một cách kỳ dị, ngay cả tiếng xào xạc của lá cây và tiếng ma sát của cành cây đung đưa trong không khí cũng không nghe thấy, phảng phất giống như vạn vật có linh đều đang sợ hãi một thứ gì đó.

Sắc mặt Khưu Vân Đồng hơi thay đổi, trong lồng đèn có một loại cảm ứng hồi hộp không thể giải thích được, trực giác mách bảo nàng liền vội vàng quay đầu lại, thấy bé con đứng dưới tàng cây cổ thụ đang lơ lửng bay lên trời, và có một nam hài đồng mặc áo màu xanh lam khác đứng bên cạnh y nắm chặt lấy tay cầm kiếm của y.

“Có nhìn thấy rõ không? Đạo pháp có sơ hở, dòng linh lực lưu chuyển theo quỹ đạo.”

“Thấy rõ.”

Yến Tuyết Không gật đầu, Tạ Ngự Trần dẫn dắt tay y cầm lấy thanh kiếm chém ra một đường cong tuyệt đẹp.
Một chiêu kiếm này tựa như mây gió không mang theo một chút khói lửa sát khí, giống như Đây chỉ là một đứa nhỏ chơi đùa mà thôi.

Nhưng mà, lại có một nỗi kinh hoàng đứng giữa thời khắc sống và chết. Nỗi kinh hoàng ấy lại lưu chuyển vào trong người Khưu Vân Đồng không một chút trở ngại dè dặt. Phút chốc, thất sắc sững sờ, trong nháy mắt vô số tầng phòng ngự từ linh khí ngưng tụ lại trước mặt nàng.

Linh khí ngưng tụ trong thời gian chớp mắt đã bị phá tan.

"Tam trưởng lão!"

Khưu Vân Đồng hát lên một tiếng, thanh âm trở nên vô cùng bén nhọn.

Tam trưởng lão nuanh chóng sử dụng bí pháp di hình hoán ảnh, chớp mắt đã đứng bên cạnh nàng, lão dùng hai tay tạo ấn kết thành một bức bình phong linh lực ngăn cản.

Thân thể Khưu Vân Đồng bị kiếm khi công kích đã xuất hiện nhiều vết thương chồng chất, nàng nhân cơ hội Tam trưởng lão ngăn cản mà hoảng loạn né tránh. Song, lại nghe bên tai có người kinh ngạc kêu lên một tiếng, nàng nhanh chóng ngẩng đầu lên đã thấy Tam trưởng lão thẳng tắp ngã xuống không hề có một tiếng hát thảm nào.

Tam trưởng lão Cổ Thánh tông, đã chết!

Khưu Vân Đồng ngơ ngác nhìn tình cảnh trước mặt. Nàng rùng mình một cái lúc này đột nhiên mới nhớ tới Thượng Quan Mộng Âm sau khi trở về tông môn từng nói với nàng.

“Sư phụ, thái tử thần triều Đại Yến hình như có chỗ nào đó thần dị, e rằng y chính là đối thủ mạnh nhất trong cuộc đời này của ta. Sức uy hiếp của y còn lớn hơn thiếu chủ của Thanh Khung đạo.”

Lời của Thượng Quan Mộng Âm khi đó nàng cũng không để ý cho lắm, Trúc Cơ Kỳ bốn tuổi thì đã làm sao? Thiên tài mà còn chưa trưởng thành thì cũng không phải là một mối đe dọa.

Cho đến hiện tại, nàng mới nhận ra mình đã sai, vô cùng sai.

Đây đâu phải là thiên tài gì, đây kỳ thật chính là một con quái vật, là quái vật.

Bốn phía bỗng trở nên yên tĩnh, cảm giác như có thể nghe được cả tiếng kim rơi, mọi người xung quanh trong Phượng tộc tất cả đều duy trì một tư thế ngẩng đầu, miệng há hốc biến thành tượng đá trong gió cuốn, vẽ mặt của tất cả mọi người đều hiện rõ biểu tình vô cùng sợ hãi.

Phượng Nhiên nín thở một lúc lâu rồi mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, như thể linh hồn của nàng đã thoát ra ngoài.

Bóng kiếm dần dần tiêu tan, Yến Tuyết Không Linh Lực bị hút sạch mất sức ngã xuống được Tạ Ngự Trần đưa tay ôm lấy đỡ xuống đất, mi mắt y tải xuống không mở lên Nói, giọng nói mềm mại: “Ta mệt mỏi quá đi, buồn ngủ quá đi.”

Tạ Ngự Trần nhẹ nhàng nói: "Hậu quả của việc cậy mạnh. "

Yến Tuyết Không nhỏ giọng thầm thì: “Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng danh dự cùng thể diện mặt mũi không thể vứt, đây là mẫu hậu đã dạy.”

Tạ Ngự Trần vỗ xuống trán y: "Mẫu hậu ngươi thật biết dạy ngươi. "

Yến Tuyết Không ôm lấy tay hắn, nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.

“Động tĩnh lớn như vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Long thần ở ngoài cánh rừng ngô đồng hô to, sốt ruột lo lắng hỏi: “Trọc mạo phượng hoàng, ngoại tôn bảo bối của ta có sao không? Chỉ cần nói một câu nếu không ta sẽ trực tiếp đi vào.”

Một tiếng hô này chấn động đến mức khiến mọi người tỉnh táo trở lại tựa như khi nãy vẫn đang nằm một giấc chiêm bao.

Phượng Nhiên đáp xuống đất, bước đến kiểm tra nhịp tim của nhóc con vẫn còn đập khỏe mạnh, trả lời lại: “Không xảy ra chuyện gì chớ có đi vào lại sinh thêm chuyện.”

Long thần nghẹn họng. Nếu ông tự tiện xông vào địa bàn của Phượng tộc, xác thực sẽ khiến Phượng tộc tạo thành một trận đại vây giết mình, suy nghĩ một chút vẫn là nên nhịn.

"Tông chủ!" Ngũ trưởng lão  Cổ Thánh tông đi đến đỡ Khưu Vân Đồng, truyền âm nói: “Đứa nhỏ kia phong ấn kiếm ý cường đại trong cơ thể, chỉ e đây là tác phẩm của Đế Hậu Đại Yến, ở Nam châu không thích hợp làm kẻ địch của tông chủ.”

Khưu Vân Đồng hất tay của lão ra, giọng điệu phát ra nghe không rõ tâm tình: "Kiếm tiên ở Thiên Kiếm sơn đã không còn trên đời, Cửu châu hiện nay không có ai có kiếm ý mạnh như vậy, trừ phi..."

Trừ phi thiên ngoại thiên nhúng tay, hoặc là, thượng cổ hiện thế.

"Gốc gác của Đại Yến thần triều vẫn là thâm hậu." Ngũ trưởng lão trong lòng vẫn còn sợ hãi, không nghe ra ý tứ khuyên nhủ của nàng: "Tông chủ, thương thế của người không nhẹ, hay là về tông môn trước còn về niết bàn quả thì có thể nhờ Phượng tộc đưa về sau.”

Trên mặt Khưu Vân Đồng mang theo sự thù hận, vô cùng không cam lòng, mà ngẩng đầu nhìn về hướng bên kia cổ thụ, nàng vừa muốn lên tiếng nói gì đó liền nôn ra một ngụm máu.

Phượng Nhiễm tay mắt lanh lẹ, lập tức ngăn cản Phượng Nhiên còn muốn ra tay, vội nói: "Phượng Hề trưởng lão mới vừa đi, các ngươi liền nảy sinh giao chiến, muốn máu nhuộm cả rừng ngô đồng, làm sao xứng đáng với sự hy sinh của nàng?"

Ngay sau đó, nàng nghiêm khắc nhìn về phía Khưu Vân Đồng: “Nể tình cha mẹ ngươi nên lần này không tính toán với ngươi, nếu còn có lần sau thì đừng mong đến Phượng tộc nữa. Niết bàn quả ta sẽ sai người đem đến Nam châu, còn lại mọi việc ngươi tự mà lo lấy. Còn không mau đi đi?”

"Tông chủ, chúng ta đi." Ngũ trưởng lão nhanh nhanh đỡ lấy Khưu Vân Đồng, ném ra quyển trục có không gian truyền tống nhỏ, nháy mắt biến mất ngay tại chỗ.

"Hà tất phải che chở nàng?" Vẻ mặt Phượng Nhiên lạnh lẽo, khá là bất mãn.

"Nơi này là Phượng tộc, các ngươi quay đầu lại cùng Nam châu và Trung châu đánh nhau, có quản ta cũng không muốn quản." Phượng Nhiễm ngồi xổm xuống, nhìn Yến Tuyết Không một chút, biểu tình cổ quái nói: "Phượng Nhiên, cháu ngoại này của ngươi thật làm cho người ta không thể nào tin nổi.”

Nói xong, nàng lại quay sang quan sát tỉ mỉ Tạ Ngự Trần: "Kỳ quái, ngươi rốt cuộc có lai lịch gì, ta nhìn thế nào cũng không ra."

Tạ Ngự Trần không phản ứng lại với nàng, hắn ôm lấy bé con, đặt xuống dưới niết bàn cổ thụ, thân cây rung một cái mà hắn thì tùy ý lui vài bước hững hờ đứng tại chỗ.

Cành lá trên cây cổ thụ nhẹ lay động, hội tụ thành chùm ánh sáng chói lọi. Chốc lát sau, một viên trái cây màu đỏ trái cây nhảy ra, thoát ly khỏi cành cây.

Yến Tuyết Không say sưa trong mộng đẹp, nhưng lại giống như có ý thức mà ngồi xếp bằng trước mặt niết bàn quả lơ lửng, rồi hoà vào trong linh lực của y toả ra cảnh ý huyền diệu.

Y giống như rơi vào bên trong liệt diễm chạy theo mặt trời, y lại tựa như giọt nước hoà tan vào trong thiên địa.

Hoàng hôn buông xuống, bình minh ló dạng, luân hồi không bao giờ quay lại.

Ta như giọt sương mai, niết bàn trùng sinh.

Phía cuối chân trời, ánh nắng ban mai dần xuất hiện, bé con ngồi lẳng lặng dưới tán cây cổ thụ bắt đầu tỉnh dậy. Đột nhiên, mọi người nghe thấy tiếng vang hệt như thanh âm phá xác vọng đến.

Chỉ thấy!

Trong phúc chốc, một đôi cánh chim màu vàng kim từ phía sau lưng y mọc ra, huyền khí dẫn tường vân, linh vũ tỏa ea ánh sáng rực rỡ, xinh đẹp vô song tựa mộng ảo.

Hết thảy người trong Phượng tộc: "..." Thái quá, đúng là thái quá!

Yến Tuyết Không hai mắt mở ra, y chậm rãi xoay người nghiêng đầu, hài lòng nói: "Quân Ngự ca ca, Yến Yến mới vừa học xong một kỹ năng công pháp vô cùng thú vị, có muốn ta dạy huynh hay không?"

Tạ Ngự Trần không có vấn đề nói: "Đến thử xem."

Yến Tuyết Không dễ dàng bay lên, y duỗi hai tay kết thành một cái ấn, linh lực ngưng tụ tại đầu ngón tay, điểm trên không trung một đường tròn màu vàng tụ lại rồi dường như là giống một cái mặt trời lơ lửng giữa bầu trời, ngàn vạn tia lửa trong nháy mắt rơi xuống.

"Đại nhật liệt dương, niết bàn pháp ấn, đây chính là! Đại nhật kinh niết bàn thất truyền của tộc ta!"

Giọng điệu vừa sắc bén vừa vặn vẹo của Phượng Nhiễm vang vọng khắp bầu trời rừng ngô đồng, khiến bé con sợ đến mức tay run lên, thẳng tắp té ngã xuống: "A -- "

"Ngươi tên là gì? Cánh của ngươi mọc ra chỉ để làm cảnh thôi à?” Tạ Ngự Trần không mảy may biểu lộ cảm xúc, đi về phía trước ba bước chuẩn xác tiếp được y.

Yến Tuyết Không vỗ vỗ ngực trái của mình nơi trái tim còn đang đập nhanh, thở phào nhẹ nhõm, coi đây lẽ đương nhiên tự tin nói: "Ta còn phải học tập đi mất một năm đây. "

Không chờ bọn họ nói thêm hai câu, Phượng Nhiễm không thể chờ đợi được nữa xông lên liên thanh hỏi: "Ngươi làm sao làm được đại nhật kinh niết bàn? Ngươi từ đâu học?"

Yến Tuyết Không suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Không biết, ăn trái cây này xong liền học được. "

Thiên phú này, Phượng Nhiễm đến không còn gì để nói, im lặng nửa ngày, mới từng chữ từng câu lặp lại hỏi một lần nữa: "Ngươi nói, ngươi ăn niết bàn quả từ bên trong ngộ ra được công pháp thượng cổ thất truyền của Phượng tộc -- đại nhật kinh niết bàn?"

Phát hiện ra giọng điệu của nàng không đúng, bé con chớp mắt ngây thơ.

"Bình tĩnh lại chút. "

Phượng Nhiên đè lại vai Phượng Nhiễm, với nàng mà nói  thì cũng không có kích động như vậy, trái lại còn có mấy phần kiêu ngạo cùng thỏa mãn, cháu ngoại của nàng căn cơ so ra còn mạnh hơn so với cha mẹ của y.

Xem ra, là di truyền từ huyết thống Phượng tộc của nàng nhiều hơn.

"Tộc trưởng dì dì, người có nghĩ muốn học công pháp này không? Yến Yến có thể dạy người. "

"... Cái gì dì dì, ta và bà ngoại của ngươi cùng thế hệ, phải gọi ta bà bà. " Phượng Nhiễm hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Tuyết Không điện hạ, ngươi không biết công pháp này có bao nhiêu tầm quan trọng đối với Phượng tộc. "

"Ở thời đại thượng cổ, Long tộc tăng cường phòng ngự, Phượng tộc thì lại chuyên công kích, đại nhật kinh niết bàn là công pháp mạnh nhất của Phượng tộc, kết hợp chín lần niết bàn, liền có thể tu luyện ra 'Chân thân Phượng Hoàng bất tử'. Khi đó Phượng tộc chính là bá chủ thiên địa danh xứng với thực."

Phượng Nhiên sờ vành tai, thở dài nói: “Nhưng trong trận chiến long phượng, Phượng tộc tạo ra quá nhiều sát nghiệt đếm không hết và phải chịu sự trừng phạt của trời. Từ đó truyền thừa chi hỏa vĩnh viễn dập tắt,  chúng ta cũng không có cách nào làm thắp sáng được chân hỏa bản mệnh,  thiên phú của chúng ta xem như bị phế bỏ, đại nhật kinh niết bàn từ đây cũng mai danh ẩn tích ở thời thượng cổ. ‘

"Tộc trưởng bà bà, " Yến Tuyết Không ngoan ngoãn nghe lời sửa lại xưng hô, nghi hoặc nói: "Tại sao chân hỏa bản mệnh nhất định phải đến thắp sáng truyền thừa chi hỏa vậy?"

"Bởi vì tại thời thượng cổ lúc, các tộc đều coi trọng huyết thống cùng truyền thừa, đây là một loại phương thức sinh sôi. " Phượng Nhiễm im lặng , Phượng Nhiên đáp: "Truyền thừa chi hỏa, tương tự với lời chúc của tổ tiên, có thể thức tỉnh huyết thống, giống như nhân tộc tu luyện đều cần có linh căn. "

Yến Tuyết Không nhớ tới Cửu Thiên Thánh Liên Quyết, cũng là chỉ có Diệp Hoan Hoa trong người có huyết mạch mới có thể tu luyện.

Y vẫn luôn không cảm thấy tu luyện cũng có phiền toái như vậy.

"Không đúng không đúng, tộc trưởng bà bà, Yến Yến cũng không có thắp sáng chân hỏa, nhưng đã học xong đại nhật kinh niết bàn. " Yến Tuyết Không làm một động tác thủ thế, "Đây là xảy ra chuyện gì chứ?"

Phượng Nhiễm: "..."

Lời nói thật lòng của trẻ con khiến nàng cũng không biết trả lời thế nào,  khả năng đây chân chân chính chính mới là thiên tài, còn các nàng chỉ là thiên tài hàng giả mà thôi. Nên có sự khác biệt một cách rõ ràng như vậy?

Phượng Nhiễm đối diện trước mặt bé con, y mang theo ánh mắt ngây thơ vẫn còn mơ màng. Nàng trong lòng yên lặng, đứa trẻ này chỉ mới bốn tuổi, y mới bốn tuổi thôi. Còn nàng thif đã sống mấy trăm năm, sống uổng phí.

Phượng Nhiên trầm tư chốc lát, bỗng nhiên mở miệng: "Tộc trưởng, ta nghĩ dẫn y đi xem một chút nơi truyền thừa, có thể hay không?"

"Ta đang có ý đó. " Phượng Nhiễm trước tiên đuổi các tộc nhân đi về nghỉ, ánh mằt liếc về hướng ngoài rừng ngô đồng, nói: "Bất quá ngươi trước tiên có thể hay không đem cái tên Long tộc bên ngoài kia đi đi? Không thấy được chúng ta, một lúc sau chính xác sẽ đánh nhau. "

Phượng Nhiên dừng một chút, không nói lời nào, xoay người liền đi ra ngoài.

Yến Tuyết Không vội vã căn dặn: "Bà ngoại, không muốn bà quá hung dữ."

Phượng Nhiên: "..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.