Nhân Vật Chính Trời Định Đang Online

Chương 6:




Tuy y còn nhỏ tuổi nhưng phong thái uy nghi của bậc quân chủ vẫn là ăn sâu vào dòng máu.

Bên trong cung điện một mảnh yên tĩnh.

Yến Văn Hựu đứng một bên hồn bay phách lạc, không biết hắn đang suy nghĩ điều gì mà con mắt hằn lên tơ máu.

Mục Hồng Y nắm chặt chuôi kiếm, lập lại: "Đọc nhiều sách?"

Kiếm pháp Thiên Kiếm Sơn dựa theo bốn mùa biến ảo mà tinh luyện thành cơ sở của bộ kiếm pháp. Tàng Thư Các của Đại Yến có lẽ sẽ có ghi chép loại công pháp này, nhưng hai mươi bốn chiêu thức nàng đã cải tiến chưa bao giờ biểu diễn trước mặt người khác, lại bị một đứa trẻ chỉ mới bốn tuổi nói toẹt ra hết.

Chưởng giáo Thiên Kiếm Sơn chau mày không tin, ông ta nghiêng đầu nhìn về phía Đế Hậu hai người, khẽ nói: “Uyên hoàng bệ hạ, Lung hậu nương nương, chỉ là tiểu bối so tài tỷ thí cũng không cần làm đến mức như vậy.”

Ông ta cho rằng Đế Hậu hai người có ý giành lại thể diện mặt mũi nên đã bí mật truyền âm cho tiểu thái tử để đánh bại nữ nhi nhà ông.

Ai ngờ, vẻ mặt của Đế Hậu hai người này hiện tại vô cùng khiếp sợ.

Hoa Nguyệt Lung từ đâu đến cuối không để ý đến phản ứng của ông ta, cúi người kéo nhi tử mình qua hỏi: “Bảo bối, con từ đâu học được kiếm pháp? Phụ hoàng lén lút dạy cho con phải không?”

“Ta không có dạy” Ngay lập tức phủ nhận khi bị nhắc đến, Yến Uyên sau đó đi tới đặt tay mình lên đỉnh đầu nhóc con, hỏi: “A Yến, dạo gần đây con thường chạy đến Tàng Thư Các, có phải Ân Chấp lén lút dạy cho con không?”

Yến Tuyết Không lắc lắc cái đầu nhỏ của mình: “Không phải, Ân bá bá không có dạy cho con, là do A Yến đọc nhiều sách, đều xem xong hết rồi.”

Yến Uyên hỏi tới: "Rất nhiều là bao nhiêu? Ba bản? Năm bản?"

Yến Tuyết Không đưa ngón trỏ ra, làm thủ thế: "Một tầng lầu nha."

Yến Uyên trầm mặc, tuy nói sách ở tầng lầu thứ nhất đều là loại đơn giản đọc dễ hiểu, nhưng con trai của hắn chỉ mới bốn tuổi, với lại cũng mới một tháng. Một tháng xem hết một tầng lầu sách? Cái này căn bản là nói mớ giữa ban ngày.

Yến Uyên cảm thấy khó có thể tin: "Con xem xong hết thảy sách, còn trong đó học xong kiếm pháp?"

Yến Tuyết Không nói: "Không cần học, xem một lần liền nhớ rồi. "

Chưởng giáo Thiên Kiếm sơn: "..." Nhóc con bốn tuổi ăn nói ngông cuồng!

Hoa Nguyệt Lung nghe vậy liền rơi vào sự sửng sốt, nàng duỗi tay không nhịn được nặn nặn mặt y, hít sâu một hơi nói: “A Yến, mẫu hậu đã căn dặn con làm người thì phải thành thật, không được nói lời mạnh miệng như vậy.”

Yến Tuyết Không nghe vậy, nháy mắt một cái.

Mục Hồng Y mím môi, bỗng nhiên mở miệng: “Thái tử điện hạ, ta còn có một bộ kiếm pháp tuy chưa phải là bản đầy đủ nhưng trước nay chưa từng bày ra trước mặt người khác bao giờ. Không biết người có nguyện ý xem qua không?’

Yến Tuyết Không nghiêng đầu nhìn nàng: "Tất nhiên rồi."

Mục Hồng Y dứt khoát vung kiếm lên một cách thẳng thắn, hồng y phiêu dật trong cử động của nàng khi múa kiếm. Động tác vung kiếm phức tạp hơn, cũng như lời nàng nói đây vẫn chưa là bộ kiếm pháp hoàn chỉnh, càng về sau các đường kiếm cảm giác như bị đơ cứng.

Diễn luyện xong, nàng ôm kiếm trong tay, nhìn về phía nhóc con.

Yến Tuyết Không nhẹ nhàng đẩy Hoa Nguyệt Lung ra, đôi con ngươi màu vàng óng cong lên, sau đó y cầm kiếm. Động tác tuy non nớt nhưng lại lần thứ hai đem kiếm pháp của Mục Hồng Y ban nãy lập lại không kém chút nào.

"..."

Tất cả mọi người yên tĩnh lại.

Chưởng giáo Thiên Kiếm sơn há miệng, hai tròng mắt nhìn y như nhìn tiểu quái vật. Trên đời này, người gặp qua là có thể nhớ được cũng không hiếm thấy nhưng đứa nhóc chỉ mới bốn tuổi có thể học được võ kỹ bên ngoài của người khác chỉ bằng cái liếc mắt thì ông chưa từng nghe qua.

Bất quá cho tới giờ bọn họ cũng chưa từng đạt đến trình độ này, cũng không cách nào đạt đến. Bằng không, các tông phái tông môn võ công tuyệt học sẽ thành đống phế tích lớn.

Hoa Nguyệt Lung nhìn chằm chằm nhi tử, nuốt một ngụm nước bọt, nắm thật chặt cánh tay Yến Uyên: "Yến Yến con, con..."

Yến Uyên nhìn chằm chằm không chớp mắt thân ảnh nho nhỏ trong điện, ánh mắt càng ngày càng sáng.

"Khó mà tin nổi, khó mà tin nổi!" Yến Văn Hựu nghe được tàn hồn trong nhẫn cảm thán liên tục: “Tiểu tử, vị đường đệ của ngươi e rằng là tiên thiên đạo thể trong truyền thuyết, bị nhuốm dần đại đạo khi bên trong bào thai, người ngoài nhìn vào đồng diện. Y một cái liếc mắt là có thể nhìn rõ bản chất đại đạo. Bất quá, người như vậy nên được thiên mệnh quan tâm ưu ái, vị đường đệ của người lại có số chết non, thật kỳ lạ.”

Yến Văn Hựu như vừa tình giấc chiêm bao: "Chết sớm?"

Tàn hồn như là gặp phải vấn đề làm mình khó hiểu, quay trở lại nghiên cứu mà không đáp lời Yến Văn Hựu hô, hắn lẳng lặng siết tay thành nắm đấm, chuyện hôm nay là do Yến Văn Hựu hắn làm chủ nhưng mọi sự chú ý của mọi người đều bị đứa nhóc kia đoạt đi.

"Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên." Mục Hồng Y kinh ngạc cũng bị đả kích, nàng cúi người thi lễ với Yến Tuyết Không: “Thái tử điện hạ, lúc trước là do ta tự kiêu, quả nhiên Thần triều Đại Yến nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, thật không hổ là bất phàm.”

Yến Tuyết Không đoan chính đáp lễ, tuy y còn nhỏ tuổi nhưng phong thái uy nghi của bậc quân chủ vẫn là ăn sâu vào dòng máu.

Mục Hồng Y trong lòng khẽ động, tâm tư của vị tiểu điện hạ này là vô tình hay cố ý khi y vừa khéo trùng hợp đi ra lúc nàng thắng Yến Văn Hựu, y không nhúng tay vào chuyện của bọn họ nhưng lại giữ được thể diện cho thần triều Đại Yến.

Có thể nhóc con nhỏ như vậy đã có thể có tâm tư như thế sao?

“Tỷ tỷ, người từ Bắc Châu đến đây, nghe nói có phải Bắc Châu rất hoang vu khống?” Yến Tuyết Không đáp xong lễ, trẻ nhỏ hiếu kỳ phong cảnh ở Bắc Châu mà ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn thập phần ngây ngô.

Mục Hồng Y ngẩn người ra khi thấy đứa nhỏ tóc bạc mắt vàng kim trông vô cùng đáng yêu, mặt mày trẻ thơ non nớt, nàng thầm nghĩ chính mình nghĩ quá nhiều rồi, mỉm cười liền nói: “Thái tử điện hạ, phong cảnh ở Bắc Châu tuy không thể so sánh như Trung Châu về sự phồn thịnh nhưng có rất nhiều kỳ cảnh, đặc biệt là khi vào mùa đông sẽ càng đẹp.”

"A, Yến Yến muốn đi!"

"Điện hạ có thể đồng thời theo ta về Thiên Kiếm sơn, bây giờ chính là mùa đông..."

Mục Hồng Y bất tri bất giác liền cúi người xuống, cùng bé con trò chuyện với nhau thật vui.

Yến Văn Hựu sắc mặt càng ngày càng đen như đáy nồi, nếu không phải đường đệ mới bốn tuổi, hắn cũng hoài nghi hôn thê coi trọng đường đệ hắn trước.

Chưởng giáo Thiên Kiếm sơn chưởng giáo "Khụ khụ" hai tiếng, lấy ra đồ trong túi đưa cho Yến Văn Hựu, ôn tồn nói: "Hiền chất, đây là lễ bồi tội. Hôn ước mặc dù đã hết hiệu lực, nhưng bản tọa cùng lệnh tôn năm đó giao tình tốt, hi vọng không muốn ngươi bởi vì chuyện này lòng sinh khúc mắc."

Yến Văn Hựu mặt lạnh từ chối: "Không cần. "

Chưởng giáo Thiên Kiếm sơn bất đắc dĩ.

"Yến Yến, con còn nhỏ, không thể đi xa nhà. Sau này mẫu hậu sẽ mang con đi Bắc châu chơi. " Hoa Nguyệt Lung tiến tới, đem bé con ôm lấy, rất tự nhiên nghiêng đầu nở nụ cười, hóa giải lúng túng: "Chưởng giáo đường xa mà đến, không bằng ở thêm mấy ngày, mang Hồng Y đi Trung châu du ngoạn một phen. "

Yến Uyên nói tiếp: "Cũng tiện cho trẫm cùng hoàng hậu tận tình làm tròn nghĩa chủ nhà đón khách."

Sự tình vừa rồi khiến cho chưởng giáo Thiên Kiếm sơn nguyên bản không muốn lưu lại thêm, nhưng dù sao Đế Hậu đã mở miệng cũng ngại từ chối, ông liền ôm lấy con gái, gật gật đầu: "Như vậy cũng tốt, đa tạ hai vị. "

Yến Uyên gọi cung nhân, mang bọn họ vào bên trong điện nghỉ ngơi.

Trước khi ra cửa, chưởng giáo Thiên Kiếm sơn như có điều suy nghĩ nhìn Yến Tuyết Không một chút, có người này ở đây, địa vị Đại Yến thần triều Trung châu bá chủ ngày càng vững, không thể lay động.

Người ngoài rời đi, Yến Uyên lúc này mới trầm mặt, nhìn về phía Yến Văn Hựu, nghiêm nghị nói: "Bất kính hoàng hậu, khiêu chiến Mục Hồng Y, chống đối chưởng giáo Thiên Kiếm sơn, ngươi có phải là cảm giác mình rất đáng gờm?"

Yến Văn Hựu trầm mặc.

Yến Uyên nói: “Chi chủ thánh địa Bắc Châu tự mình đến nhận lỗi, ngươi thật sự cho rằng là vì xem trọng tình cảm năm đó hay sao?”

Yến Văn Hựu rất rõ ràng, đương nhiên không phải.

Chưởng giáo Thiên Kiếm Sơn cũng tột cùng là nhân vật đứng hàng đầu Cửu Châu, đối với hắn thái độ như thế cũng là vì sau lưng hắn có thần triều Đại Yến, có hoàng thúc là quân chủ thiên hạ thần triều.

Hắn không lời nào để nói.

Yến Tuyết Không ôm lấy cổ Hoa Nguyệt Lung, Hoa Nguyệt Lung mở miệng: "Được rồi, chớ dọa hài tử."

Yến Uyên sờ sờ đầu bé con: "Yến Yến ngày hôm nay làm rất tốt. "

Yến Văn Hựu nghe vậy, nở nụ cười trào phúng, ngẩng đầu lên nói: "Ta khiêu chiến Mục Hồng Y là sai, y khiêu chiến Mục Hồng Y chính là đúng, cũng bởi vì ta thua, mà y  lại thắng, y là con trai ruột của ngài, là thái tử thần triều. Bệ hạ, nếu sẽ có một ngày, ta thắng đường đệ, có phải là ta làm cái gì đều..."

"Chát!"

Một cái tát vang dội, là Hoa Nguyệt Lung đánh.

Đánh gãy lời nói làm càn của Yến Văn Hựu, cũng đánh nát tất cả chờ mong của hắn

Hắn bưng mặt, khó có thể tin, Hoa Nguyệt Lung bình tĩnh nói: “Bổn cung nuôi dưỡng ngươi nhiều năm đến vậy cũng được xem là một nửa mẫu thân, xét về tư cách dạy bảo ngươi phải có. Năm đó, Yến Uyên mềm lòng, nhớ đến phụ thân ngươi cho nên đối với ngươi mọi việc đều dung túng. Nhưng ngươi phải biết, ngươi cũng nên có điểm giới hạn.”

"A Lung..." Yến Uyên vội vàng từ trạng thái ngây người mà ôm lấy bé con, hắn khẽ thở dài, nàng ta nói mình sẽ hù dọa nhi tử nhưng thật sự khi nổi giận người làm nhi tử sợ e rằng không phải hắn..

"Ngươi luôn cảm thấy chúng ta đối đãi bất công, là cái gì cho ngươi cảm thấy, chúng ta không nên bất công?"

Hoa Nguyệt Lung nhìn Yến Văn Hựu, lạnh lùng nói: "Nhiều năm dưỡng dục là thiện tâm, không phải nghĩa vụ, chúng ta không nợ cha mẹ ngươi, lại càng không nợ ngươi. Yến Yến từ khi bắt đầu hiểu chuyện liền coi ngươi như huynh dài, chưa từng có lỗi với ngươi nửa phần?"

Yến Văn Hựu cúi đầu, mu bàn tay gân xanh nổi lên, cả người đều đang phát run. Trong miệng hắn thoang thoảng mùi tanh ngọt của máu tươi bị cắn rách, nhưng hắn nhẫn nhịn không phát ra âm thanh.

“Đừng tưởng ý đồ của ngươi có thể giấu diếm được người bên ngoài, hôm nay bổn cung…”

"Mẫu hậu!"

Bỗng nhiên, nhóc con hô một tiếng kèm theo tiếng khóc nấc, nước mắt trực trào trong hốc mắt rơi xuống, Hoa Nguyệt Lung nhất thời im lặng, đến mở miệng ra nói cũng không muốn nói nữa.

Yến Uyên cũng không còn tâm tư đi giáo huấn cháu trai, trùng Yến Văn Hựu nói: "Ngươi đi về trước đi, chính mình xem xét lại bản thân cho tốt. "

Yến Văn Hựu giọng khàn khàn nói một tiếng “Vâng”, liền xoay người rời đi, từ đầu đến cuối không có ngẩng đầu.

Hoa Nguyệt Lung mới chẳng muốn quản hắn nghĩ như thế nào.

Dám ở trước mặt nàng nhằm vào con trai của nàng, thật sự coi nàng không còn ra gì hay sao? Hồi trước, Hoa Nguyệt Lung đã từng đồng hành cùng Yến Uyên chinh chiến tứ phương, Đại Yến thần triều huy hoàng như bây giờ cũng có một phần công lao của nàng.

Thấy đường huynh đi rồi, tiếng khóc bé con cùng lập tức liền biến mất không còn tăm hơi, chớp chớp đôi mắt ngập nước long lanh.

Hoa Nguyệt Lung thở phào nhẹ nhõm, chọt chọt gò má bé con: “Con đó, còn biết giúp hắn giải vây, hắn chưa chắc sẽ cảm tạ con. A Yến là thái tử, hắn đang có ý đồ với con, con xem, chuyện này thật không tốt.”

Bé con kéo kéo tay nàng, nhẹ nhàng xoa xoa.

Hoa Nguyệt Lung cùng Yến Uyên liếc mắt nhìn nhau, biểu tình trên mặt  phức tạp.

Trải qua lần kiểm tra ở học phủ, bọn họ đã sớm biết nhi tử của mình có thiên phú tốt, nhưng hai người họ lại không ngờ đến chính là loại yêu nghiệt đến trình độ bậc này.

Hai người bọn họ vốn dĩ chỉ muốn nhỉ tử nhà mình đi trên con đường tu đạo an nhàn bình thường, không cần xưng danh thiên hạ, chỉ cần bình an hạnh phúc vui vẻ là tốt rồi. Nhưng hôm nay, họ có lẽ đã thấy được, đứa nhỏ này sẽ phải bước lên một con đường khác, con đường tranh đấu đến cùng trời, một con đường nhuốm đầy huyết tanh thù đồ.

“Yến Yến, Ân Chấp nói con mỗi ngày đều chạy đến Tàng Thư Các ngủ, mẫu hậu và phụ hoàng con đều cho rằng con ham chơi, đến tột cùng là con làm sao mà học được?” Hoa Nguyệt Lung buông tiếng than nhẹ, nghiêm túc nói: “Con có biết hay không? Hôm nay con đứng ra một lần, ngày sau sẽ phải đứng ra thêm lần nữa và sẽ gặp nhiều khó khăn hơn.”

Yến Tuyết Không giơ giơ quả đấm nhỏ, non nớt nói: "Yến Yến dũng cảm, không sợ khó khăn. "

Hoa Nguyệt Lung muốn cười, nhưng lại cảm thấy lòng chua xót.

Yến Uyên nói: "Ân Chấp tên kia, cả ngày nằm không lo làm chính sự! A Lung, đi tàng thư lâu, ta phải trò chuyện thật tốt cùng hắn một chút."

Hoa Nguyệt Lung gật gù, cùng hắn đi ra ngoài hướng đến Tàng Thư Các.

Yến Tuyết Không nằm nhoài trên vai Yến Uyên, ở trong lòng kêu gọi Tạ Ngự Trần, vẻ mặt không hiểu nói: "Kiếm Linh ca ca, tại sao Yến Yến trở nên lợi hại, phụ hoàng và mẫu hậu nhưng không có vui vẻ như vậy?"

Tạ Ngự Trần lạnh nhạt nói: "Từ phụ từ mẫu thường sợ mất đi con trai của họ "

Đế Hậu Đại Yến hẳn là người thông minh, sớm muộn sẽ hiểu, đứa nhỏ này từ khi sinh ra nhất định không thể sống quá bình phàm vô lo mà sinh hoạt, sau khi mười năm, y sẽ nắm trong tay vận mệnh.

*


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.