Nhân Vật Chính Trời Định Đang Online

Chương 8:




"Ngươi dự định nhận tùy tiện bao nhiêu tỷ tỷ?"

Thời tiết bắt đầu chuyển giao từ đông sang xuân, không khí dần ấm lên.

"A, tuyết tan rồi!”

Trời vừa ló dạng ánh bình minh, Yến Tuyết Không xoa nhẹ mi mắt, thân thể nhỏ nhắn úp sấp người nhoài ra ngoài cửa sổ nhìn xem bầu trời. Rất nhanh, cung nhân vây xung quanh bé con, họ giúp y rửa mặt, chải tóc thay trang phục.

Phục sức vàng kim, y bào trắng tuyết khoác ngoài bằng lớp áo hồng sắc diễm lệ.

Thị nữ cẩn thận cột tóc cho y, sau khi xong xuôi tất cả y chưa kịp soi gương thì đã chạy ra ngoài xoay một vòng trước điện. Nhưng ngay sau đó, khóe miệng kéo đến mang tai bỗng nhiên hạ xuống: “Kiếm Linh ca ca, tuyết tan rồi. Yến Yến không thể nặn người tuyết được nữa.”

Tạ Ngự Trần nhàn nhạt đáp một tiếng.

Thế gian bốn mùa luân chuyển là chuyện thường tình, chỉ có trẻ con mới nghĩ đến việc mỗi ngày đều có tuyết rơi.

Bất quá, tâm trạng của trẻ con tới nhanh đi cũng nhanh, y nhảy nhảy nhót nhót một hồi cũng cao hứng trở lại, bàn tay nhỏ giơ lên làm động tác đếm số: “Mùa xuân có thể thả diều, đi đạp thanh cùng hái trái cây cũng vui lắm!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng hai gò má phúng phính, trông thật đáng yêu, Tạ Ngự Trần nhịn không được giơ tay nặn nặn đôi má y, nói: “Cũng nên vận động nhiều hơn rồi, ngươi so với mùa xuân năm ngoái tròn hơn không ít.”

Tựa như một cái bánh bao.

"..."

Nhóc con nâng mặt khiếp sợ, nhìn lên nhìn xuống, nhìn xung quanh, hắn nói nơi nào tròn? Nơi nào tròn!

"Thái tử điện hạ?"

Nghe thấy động tĩnh, Mục Hồng Y mở cửa, chỉ thấy thái tử tuổi nhỏ của thần triều đang đối diện với không khí chơi cực kỳ vui vẻ, đang mỉm cười. Trong tay Mục Hồng Y đang cầm kiếm gỗ, trên trán rịn tầng mồ hôi mỏng, đi tới bên cạnh y, dìu lấy: “Điện hạ cẩn thận đường trơn, kẻo ngã.”

Dừng lại động tác, bé con ngẩng mặt, ngọt ngào gọi: “Tỷ tỷ”.

Vốn dĩ tính tình Mục Hồng Y thanh lãnh, trong lòng duy chỉ có kiếm, không quen cùng người khác kết giao ở cùng, nhưng ngay sau khi nghe một tiếng gọi nàng lại nở nụ cười, nói: “Điện hạ đã dùng bữa sáng chưa? Nếu là chưa, chi bằng dùng bữa cùng ta, nếm thử ẩm thực Bắc Châu.”

Nghe thấy lời đề nghị này, Yến Tuyết Không liền đem sự việc “tròn không ít” ra sau đầu, nhanh chóng đáp ứng: “Được ạ”.

Mục Hồng Y liền cúi đầu, nắm lấy tay y dẫn bé con vào bên trong. Trên đường đi vào, vừa vặn gặp phụ thân nàng liền cúi người chào hỏi. Sau đó, nàng lại cúi đầu thấp giọng kiên trì cùng bé con trò chuyện tán gẫu.

Chưởng giáo Thiên Kiếm Sơn thấy tình cảnh trước mắt này vô cùng khiếp sợ, cho đến bây giờ con gái ông chưa bao giờ nhiệt tình chủ động với người ngoài như vậy, giữa những người tu đạo cách nhau mấy chục tuổi cũng không sao. Chẳng lẽ khuê nữ nhà ông muốn đem tiểu thái tử của Đại Yến về thành vị hôn phu nuôi từ bé?

Mãi suy nghĩ linh tinh, chưởng giáo Thiên Kiếm Sơn chợt cảm giác trên đùi mình có một tầng tác động nhẹ, nhìn xuống liền thấy nhóc con vỗ lên, y ngửa mặt, đôi mắt long lanh to tròn nhìn ông: “Chưởng giáo bá bá, ngài là kiếm tu lợi hại nhất trên đời sao?”

Ôi ơ!

Dễ thương quá, dễ thương quá!

Phảng phất trong lòng nổi lên cái gì gọi là ‘tình thương của cha” liền không nhịn được đến ôm lấy bé con, giọng điệu ôn hoà yêu thương nói.

“Năm đó Nguyên Thần Thiên Tôn cũng là chuyên dùng kiếm, ta và hắn cũng chưa có dịp so qua. Nói về thiên hạ đệ nhất thì ta không dám nhận, nhưng xét về vị trí thứ hai trên thiên hạ, bản toạ đảm đương nhận.”

Yến Tuyết Không nghiêng đầu, lại hỏi: "Chưởng giáo bá bá, vậy ngài biết nên làm gì nuôi kiếm linh sao?"

Chưởng giáo nghe vậy, cười ha ha: "Uyên đế bệ hạ chuyên dùng trường kích, điện hạ không muốn nối nghiệp phụ hoàng, trái lại muốn học kiếm đạo sao? Vậy cũng cân nhắc vào Thiên Kiếm sơn của ta xem sao, bản tọa nhất định dốc hết túi dạy dỗ, sẽ không giấu làm của riêng."

"Nếu ta không vào Thiên Kiếm sơn, thì chưởng giáo bá bá sẽ không thể nói sao?"

Bé con duỗi ra bàn tay nhỏ, kéo râu mép của chưởng giáo lại.

Chưởng giáo thanh âm rít lên một tiếng, đứa trẻ này còn giỏi nghịch ngợm. Ông bày ra bộ dáng nghiêm túc, mắt to trừng mắt nhỏ cùng một đứa trẻ nhìn nhau.

Mục Hồng Y không nhịn được hành vi ấu trĩ của lão cha nhà mình khi trêu chọc một đứa trẻ, nàng nói: “Chúng ta là người theo kiếm đạo, một khi đã bước lên con đường kiếm tu thì trước tiên chúng ta sẽ chọn cho mình thanh kiếm bản mệnh gắn liền với chính mình. Thanh kiếm sẽ đi cùng chủ nhân nó đến với mọi chiến trường, được nuôi dưỡng bằng việc hấp thụ linh khí của chủ nhân qua năm tháng sẽ thay đổi thành kiếm linh, việc này cũng không tính là bí mật gì. Tuy nhiên, kiếm linh hoá hình không phải chuyện dễ dàng, trừ khi là tiên thiên chi bảo, điện hạ nếu người muốn nuôi kiếm linh thì trước tiên phải đi lên con đường kiếm tu.”

Yến Tuyết Không truy hỏi: "Tỷ tỷ, nếu đã hoá hình kiếm linh nên làm sao dưỡng đây?"

Mục Hồng Y ngẩn ngơ, thái tử điện hạ có phải là nghĩ tới quá xa rồi hay không? Phụ thân nàng ngay cả bản mệnh kiếm còn chưa đạt được đến trình độ hoá hình này đây.

“Kiếm Linh cũng được xem là hình dáng nửa con người, phụ mẫu nuôi người như thế nào thì ngươi cũng nuôi hắn như vậy thôi” Chưởng giáo Thiên Kiếm Sơn áng chừng là đứa nhỏ này chỉ thuận miệng hỏi tiếp, ông ôm y dường như dỗ dành vỗ tới vỗ lui bụng y: “Người xem, bụng kêu gọi chính là đói bụng, đói bụng liền muốn ăn cơm.”

"Ăn cơm ăn cơm!"

Bé con "Khanh khách" cười không ngừng, không có chút nào khách khí sợ người lạ

Mục Hồng Y mím môi nở nụ cười, tự mình xuống thiện phòng làm vài món đặc sản Bắc Châu dùng làm bữa sáng, một bàn đồ ăn bọn họ đều vui vẻ ngồi xuống. Sau đó, Yến Tuyết Không ở lại đây chơi một lúc đến gần giữa trưa mới vung vung tay áo nhỏ, nói: Tỷ tỷ, Yến Yến phải về đọc sách rồi, ngày kia là lễ hội hoa, tỷ tỷ cùng ta ra ngoài chơi nhé?”

Mục Hồng Y cười dẫn y ra ngoài, đáp: "Được."

Bé con gật đầu vui vẻ rời khỏi, chân nhỏ nhảy nhót làm kinh động đến con bướm trong bụi hoa, con bướm bay quanh người y vài vòng sau đó liền tựa như cùng y đùa nghịch mà vẫy cách bay lượn chậm rãi dẫn y chơi một màn truy đuổi.

Lúc y chạy nhanh tiến vào chỗ bùn đất, Tạ Ngự Trần nhéo lấy gáy y, yêu cầu y đổi hướng khác: “Nhìn ngươi rất vui vẻ?”

"Yến Yến yêu thích Mục tỷ tỷ, cơm nàng làm cùng cơm mẫu hậu làm đều ăn rất ngon.” Yến Tuyết Không ôm lấy cánh tay hắn, non nớt nói: “Chúng ta bây giờ chính là bằng hữu”

Tạ Ngự Trần cúi đầu nhìn mái tóc màu bạc tựa vầng trăng, hỏi: “Bằng hữu?”

“Đúng vậy, nhưng Kiếm Linh ca ca vẫn là bằng hữu tốt nhất, quan trọng nhất của Yến Yến.” Nhóc con ngửa mặt làm nũng lắc lắc cánh tay hắn, trong đôi mắt ngập tràn tia sáng thuần túy đầy chân thành.

Chữ đến bên miệng liền không tự chủ được đã nuốt xuống, Tạ Ngự Trần giơ tay nhéo nhẹ sau gáy y một cái.

Khi đến ngày lễ hội hoa, toàn bộ hoàng thành chìm trong sự vắng lặng thanh tỉnh của mùa đông phảng phất như đổi thay, cánh hoa tung bay trên bầu trời đem theo mùi thơm mãi kéo dài chẳng tan.

Yến Tuyết Không dậy muộn sau khi đứng dậy trời đã sáng choang, mặt trời đã lên cao. Trong cung người đến người đi, Yến Uyên cùng các vị triều thần bàn luận nghị hội, Hoa Nguyệt Lung đang sắp xếp các công việc cho buổi lễ, mọi người đều bận tối mặt tối mũi.

Mục Hồng Y cũng vừa vặn đến như lời đã hẹn, Hoa Nguyệt Lung rất tán thành việc nhi tử nhà mình kết giao thêm nhiều bạn, nàng liền không nghĩ nhiều chỉ làm một cái thủ thuật che đi mái tóc bạc và đôi mắt vàng kim của y lại, nói: “Hai người các con đi chơi trước đi, ngày hội náo nhiệt như vậy không cần hai người các con tham gia buổi lễ tẻ nhạt, Hồng Y, A Yến tính nghịch ngợm, nàng trông chừng y  giúp ta đừng để y chạy loạn. Sau khi buổi lễ kết thúc, ta cùng Yến Uyên và phụ thân nàng đến tìm hai đứa.”

Mục Hồng Y gật đầu, nàng hẳn là cũng biết Đế Hậu dù sao cũng sẽ không để nàng dẫn theo tiểu thái tử ra ngoài một mình, sẽ có hộ vệ âm thầm đi theo.

Yến Tuyết Không vừa ra khỏi cửa giống như chim hoàng yến sổ lồng, chạy khắp nơi, nhìn cái gì cũng mới mẻ.

Trên phố, có nhiều tiểu thương bán hoa nhìn thấy đứa nhỏ chơi đùa liền đưa một ít đồ chơi mời gọi. Chẳng mấy chốc, Yến Tuyết Không trong ngực đã ôm một núi nhỏ đồ.

Y đem đồ vật bỏ vào trong túi trữ vật. Khi quay đầu, Mục Hồng Y lại đưa cho y kẹo và bánh ngọt, rồi nắm lấy tay y bước đến chợ hoa, xuyên qua con đường, đi lên cây cầu dài, trên người thoang thoảng dính đầy hương hoa.

Đương lúc này, một tiếng hét sợ hãi vang lên lấn át mọi thanh âm huyên náo, kinh động đến mọi người, không khí phút chốc trở nên yên tĩnh.

Bước chân Yến Tuyết Không dừng lại, ngón tay Mục Hồng Y cũng đã sờ đến chuôi kiếm. Dòng người tách ra, để lộ ra một người nam nhân đang quỳ rạp bên bờ sông, trong tay đang ôm một chậu hoa không rõ hình dáng, mà đối diện hắn chính là thống quân hoàng đô tuần tra đường.

"Ngươi chạy lung tung cái gì?" Thống lĩnh quân đội kinh thành Chu Bình Khấu vóc người cường tráng, râu rậm bên mép run lên: “Mới vừa rồi còn thấy ngươi vụng trộm, họ tên, người chỗ nào mau khai báo.”

Người kia cúi đầu, không lên tiếng.

"Không nói đúng không? Người đâu, mang đi, ngày lễ tốt đẹp đừng quấy nhiễu dân. "

Chu Bình Khấu hướng về phía sau vẫy tay, quân đội kinh thành lập tức tiến lên động thủ. Nam nhân chán nản ngẩng đầu, suy nghĩ muốn giải thích cái gì, bỗng nhiên hoàn toàn biến sắc: "Các nàng đến rồi!"

Lời nói vừa buông xuống đã nghe không trung truyền đến tiếng sáo thổi, âm điệu êm tai dễ nghe, du dương hòa cùng khung cảnh sắc hoa đầy trời vô cùng phù hợp, khiến người xung quanh rơi vào trạng thái hưởng thụ. Nhưng người nam nhân bộ dáng chán nản kia như là gặp phải nỗi thống khổ nào đó rất lớn, gương mặt như khẩn cầu nhìn về phía Chu Bình Khấu.

Mục Hồng Y đem Yến Tuyết Không kéo đến bên cạnh, ngón tay đã nắm chuôi kiếm.

Chu Bình Khấu không chú ý tới bọn họ, hơi nhướng mày, ngửa đầu giận dữ hét: "Thổi đủ rồi chưa? Không đủ thì lão tử liền lập tức đưa các ngươi đến gánh hát! Cút đi ra nhanh lên, người dám ở trước mặt kinh đô Trung châu gây chuyện, có phải muốn cỏ ở trước mộ phần đều cao lên mười trượng!

“Cái người ngươi này thật vô lễ, chúng ta đuổi theo kẻ phản bội trong tông môn đến đây, phòng ngừa trường hợp hắn trốn đi lần hai nên chúng ta mới lấy tiếng sáo phong tỏa nơi này” Trên bầu trời xuất hiện một đoá bạch vân, hai cô gái trẻ từ trên đóa vân tiên hạ xuống, ánh mắt bất mãn nhìn qua Chu Bình Khấu một chút rồi giải thích vài câu.

Ngay sau đó, xuất hiện thêm một thiếu nữ mặc bạch y trong tay cầm sáo mà đến, nhìn thoant chừng xấp xỉ tuổi chạc Mục Hồng Y. Dung sắc so với tuổi lại là bậc tuyệt sắc kinh tục hồng trần, nàng bước đến gọi một tiếng “Sư tỷ” ngăn thiếu nữ bên cạnh lại, rồi mở miệng: “Cố Thánh Tông, Thượng Quan Mộng Âm hạnh kiến, tiểu nữ phụng mệnh tông sư truy bắt kẻ phản bội, vô ý làm kinh động hoàng đô, xin thứ lỗi.”

Lời vừa nói ra, xung quanh tĩnh tịnh.

Thánh nữ Cổ Thánh tông, thân thể thái âm, Thượng Quan Mộng Âm.

Mấy năm gần đây, thiên chi kiêu tử xuất hiện trong các đại tông môn phái một hai vài người để giữ thể diện cũng như đại diện trong môn, cái này không có mấy phần ngạc nhiên. Cái người ta bàn luận chính là tông chủ đương nhiệm của Cố Thánh Tông, Khưu Vân Đồng cùng Đế Hậu thần triều Đại Yến có mối yêu hậu tình thù, chuyện khi ấy còn truyền đi khắp Cửu Châu.

Khi còn trẻ, ba người kết giao đồng hành, lang bạt khắp Cửu Châu, Khưu Vân Đồng đem lòng yêu Yến Uyên nhưng Yến Uyên cùng Hoa Nguyệt Lung nảy sinh tình cảm với nhau, từ đó, ba người mỗi người đi một con đường riêng.

Sau đó, Khưu Vân Đồng cùng sư huynh kết thành đạo lữ, vị đạo lữ này lại vì đoạt bảo mà chết dưới tay Hoa Nguyệt Lung. Khưu Vân Đồng muốn ra tay giết Hoa Nguyệt Lung lại bị Yến Uyên đánh trọng thương, đến nay chưa ra khỏi Cố Thánh Tông một bước.

Chu Bình Khấu lòng sinh cảnh giác, một bên liếc mắt nhìn tướng lĩnh ra hiệu, sơ tán đám người xung quanh, vừa nói: "Hóa ra là thánh nữ Cổ Thánh tông, một đường đuổi bắt kẻ phản bội tông môn, làm sao mà một đường đuổi từ Nam châu đuổi tới Trung châu hoàng đô rồi?"

Thượng Quan Mộng Âm nói: "Thiên hạ đều biết, sư phụ cùng Đế Hậu bất hòa, hắn muốn cầu đường sống, tự nhiên là tới đây. "

Đang khi nói chuyện, nàng tựa hồ có cảm giác, nghiêng đầu liếc mắt nhìn, vừa vặn nhìn thấy trên cầu thiếu nữ cầm kiếm cùng một đứa bé.

Yến Tuyết Không lặng lẽ cùng Tạ Ngự Trần nói chuyện: "Vị tỷ tỷ này cũng thật là đẹp"

Tạ Ngự Trần nói: "Ngươi dự định nhận tùy tiện bao nhiêu tỷ tỷ?"

Yến Tuyết Không nháy mắt một cái, vẫn cứ dùng thiện ý nhìn Thượng Quan Mộng Âm vẫy tay một cái. Một đứa bé ngây thơ, thiên chân khả ái, cười lên làm cho lòng người đều tan thành một mảnh mềm mại, Thượng Quan Mộng Âm nhìn ra không nhịn được ngẩn người.

Nam nhân quỳ rạp trên đất trông vô cùng chán nản bỗng chốc vùng dậy, nhân cơ hội này ném đồ trong tay về hướng bé con. Đồ trong ngực bị ném nom không phải là vậy nguy hiểm gì, chỉ là một chậu hoa chưa nở.

Mục Hồng Y lập tức tiến lên, cầm kiếm chém trúng, nàng không thể để cho đồ vật không rõ lai lịch tới gần tiểu thái tử điện hạ.

Trong bóng tối cũng có vài bóng người chuyển động, bất cứ lúc nào cũng có thể chuẩn bị ra tay.

"Đừng!" Thượng Quan Mộng Âm cùng hai nàng gọi là sư tỷ đồng thời bay người lên, thi pháp ngăn cản Mục Hồng Y cầm kiếm khí: "Đây là đồ vật Cổ Thánh tông ta, không thể tổn hại!"

Linh lực giao chiến, sông dài rung chuyển.

Chu Bình Khấu giận dữ: "Hoàng thành trọng địa, không cho phép kẻ nào nhúc nhích!"

Mắt thấy tình cảnh hỗn loạn, Yến Tuyết Không không có vẻ sợ hãi chút nào, tiến lên một bước tiếp nhận chậu hoa, xảo diệu kẹt ở giữa Mục Hồng  cùng Thượng Quan Mộng Âm trong lúc ngăn cản các nàng đến ra chiêu tiếp sau

Chu Bình Khấu mau mau trấn áp tình hình, để tránh khỏi hao tổn kiến trúc xung quanh, đợi khi làn sóng hạ xuống, hắn mới chú ý tới nơi này vậy mà lại còn có đứa nhỏ sót lại, cả kinh nói: "Ngươi là hài tử nhà ai? Đi ra đây chơi làm sao không có đại nhân đi theo, mau đưa đồ chơi này cho ta, đừng có chạy lung tung, ta trước tiên tìm người đưa ngươi về nhà. "

Nhưng Yến Tuyết Không lại nhìn chăm chú nụ hoa trong tay, "A" một tiếng, nói: "Nghe này, đoá hoa đang khóc "

*


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.