Nghỉ ngơi mấy ngày, cuối cùng phải về công ty làm việc. Dư An An chuẩn bị quần áo để ngày mai mặc đi làm, Tiểu Phong ở bên cạnh bĩu môi gọi An An, An An.
“Đừng làm cái mặt đau khổ đó nữa, tôi phải đi làm, tôi không chỉ nuôi sống bản thân mà còn phải nuôi cả anh nữa đó. Không đi kiếm tiền thì hai chúng ta ngay cả cháo cũng không có mà uống đâu.”
Tiểu Phong đưa tay ra muốn nắm lấy tay áo của cô: “An An, An An.”
Dư An An cũng không tránh đi, cô đặt quần áo xuống, xoay người nhìn anh: “Buổi sáng bảy giờ tôi đã phải đi rồi, buổi tối năm giờ mới tan làm.”
Tiểu Phong không rời cô ra được, anh hoảng loạn lắc lắc cánh tay của cô, Dư An An cũng không biết phải làm sao: “Tôi chê đứa nhóc bảy tám tuổi đấy nhé.”
“Tôi lớn hơn cô.” Theo trực giác của mình, Tiểu Phong cảm thấy bản thân chắc chắn lớn hơn Dư An An.
“Chỗ nào lớn hơn tôi chứ?” Dư An An hơi trêu chọc anh, cô ưỡn ngực ra.
Tiểu Phong cúi thấp đầu nhìn bản thân, cũng hơi ưỡn ngực ra.
Dư An An mỉm cười đưa tay đẩy anh ra rồi đi đến chỗ cái bàn, cô lấy ít tiền từ trong ví ra: “Đây là năm mươi tệ để mai anh đi mua đồ ăn, nếu còn dư thì nhớ mang về đó.” Cô lại cầm thêm một tờ tiền màu đỏ ra: “Tôi để cái này trong ngăn kéo, cần gấp thì dùng.”
Tiểu Phong gật đầu: “Tôi biết rồi.”
“Cũng hơi muộn rồi, đi ngủ thôi, đã mười một giờ rồi.”
Tiểu Phong nhìn vào chỗ bên cạnh trên giường của Dư An An, Dư An An lập tức từ chối: “Không được.”
Dư An An rửa tay rồi lên thẳng giường, nhưng lại không ngủ được, vậy thì sáng mai sợ sẽ không dậy nổi.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô cảm thấy cửa bị đẩy ra lần nữa, sau đó thì thấy một cái bóng đen lén la lén lút đến gần, đứng ngay cạnh giường.
“Tiểu Phong.” Dư An An lẩm bẩm gọi anh.
Tiểu Phong giật mình, anh vội vàng cúi thấp người xuống không để cho cô phát hiện ra.
“Đi ra ngoài.” Cô nói.
Tiểu Phong vẫn không động đậy, anh căng thẳng nắm chặt góc chăn, hít thở mạnh cũng không dám.
Dư An An cũng không tức giận, hai ngày này cô luôn cùng Tiểu Phong đi loanh quanh bên ngoài, muốn để anh quen thuộc với hoàn cảnh nơi này, mệt đến mức hai chân cô đều run rẩy.
Nên giờ cứ nửa mê nửa tỉnh như vậy, cô hoàn toàn không muốn tranh chấp gì với anh.
Đợi một lúc sau, nhìn thấy Dư An An lại chìm vào giấc ngủ, Tiểu Phong im lặng vén góc chăn ra mép giường, nằm xuống đi ngủ.
Không có cô, anh không ngủ được, không nhìn thấy cô, anh sẽ thấy sốt ruột, cái gì cũng thấy khó chịu. Nghĩ đến việc có cô, anh sẽ thấy trái tim nóng hầm hập.
Sáng hôm sau khi thức dậy lần nữa, Dư An An xoay người lập tức nhìn thấy đôi mắt đen của Tiểu Phong đang nhìn mình, đôi mắt ấy đen bóng lại hơi cong cong đang nhìn cô một cách chăm chú.
Cô đưa tay ra, vỗ nhẹ vào đầu của anh: “Tiểu Phong, anh không thể ngủ với tôi được.”
“An An, tôi nấu bữa sáng cho cô ăn nhé.”
“Đi thôi.” Cô cũng không tính so đo việc anh nằm ngủ bên mép giường, so đo cũng không so đo lại, đuổi cũng không đuổi được, hơn nữa, phòng ngủ nhà cô không có khóa, ban đầu nghĩ chỉ có mỗi mình cô ở, đâu ngờ lại có thêm người như vậy.
Tiểu Phong thấy cô không tức giận thì vui vẻ bò dậy, đi đánh răng rửa mặt, làm bữa sáng.
Làm bữa sáng cho An An khiến anh cảm thấy rất hạnh phúc, không có chuyện gì khiến anh hạnh phúc như chuyện này, không đúng, còn có một chuyện nữa cũng như thế, đó chính là được ngủ bên cạnh cô.
Sau khi Tiểu Phong đi ra ngoài, Dư An An lại mắt nhắm muốn ngủ nướng thêm một chút nữa, đồng hồ báo thức kêu lên mấy chục tiếng, cô cầm chăn che mặt, cô cực kỳ muốn ném đồng hồ báo thức đi, nhưng cô phải đi làm, phải kiếm tiền, phải nuôi sống bản thân, còn cả Tiểu Phong nữa.
Nghĩ đến đây cô mới có động lực, cô xoay người ngồi dậy.
Tóc ngắn trên đỉnh đầu rối tung, cô đưa tay gãi gãi, lật chăn đứng dậy rời giường.
Tiểu Phong thấy cô đi ra, nhảy nhót đi lên phía trước: “Tôi làm xong rồi, cô nhìn nè.”
Dư An An đi qua đó, sữa bò, bánh mì, còn cả trứng chiên nữa, cô yếu ớt vỗ lên vai của Tiểu Phong: “Trẻ nhỏ dễ dạy.”
Rửa mặt, thay quần áo, ăn cơm, Tiểu Phong vừa nhìn cô ăn vừa hỏi cô: “Ăn có ngon không?”
Cô gật đầu: “Ăn ngon lắm.”
Ngoài trứng chiên thì hai thứ kia đều là đồ có sẵn, mùi vị cũng không tệ. Mà trứng chiên thì hai ngày nay cô đều để Tiểu Phong làm cho nên anh đã làm tốt hơn hôm qua rồi.
Ăn sáng xong, cô đi giày và đi làm.
Ngưu Ngưu chạy bên chân cô dùng đầu cọ cọ vào chân cô, Dư An An cong eo ôm Ngưu Ngưu lên: “Ngưu Ngưu, ở nhà thì phải ngoan ngoãn nghe lời, chơi với Tiểu Phong thật tốt nhé. Nếu Tiểu Phong bắt nạt em, đợi chị về em cứ nói với chị.”
Ngưu Ngưu ư ử một tiếng, đầu cọ lên mặt của cô, Dư An An cười ha ha, cô cũng hôn một cái lên đầu của Ngưu Ngưu, sau đó thì thả Ngưu Ngưu xuống đất.
“Tiểu Phong, ngoan ngoãn ở nhà, buổi tối đợi tôi về sẽ mang về cho anh một cái điện thoại, cũng tiện để liên lạc.”
Cô mở cửa ra, xoay tay lại vẫy tạm biệt Tiểu Phong, bỗng nhiên cánh tay của cô bị nắm lấy, cô xoay đầu nhìn Tiểu Phong: “Làm gì vậy?”
Tiểu Phong cười hì hì nghiêng đầu về phía cô.
“…”
Dư An An bị nắm chặt tay, Tiểu Phong không chịu thả tay ra, gương mặt thì hiện lên vẻ lấy lòng khiến cô cũng không nỡ đánh anh. Hết cách, sắp đến giờ đi làm rồi, cô cắn răng một cái, nhón mũi chân, đặt một nụ hôn lên trên trán của Tiểu Phong.
Tiểu Phong nhe răng cười rất vui vẻ, Dư An An liếc mắt hung dữ nhìn anh một cái rồi đóng sầm cửa lại.
Cô chạy chậm thẳng đến trạm xe buýt, lúc Dư An An đang đợi xe, đột nhiên có người đến gần cô, cô nâng mắt nhìn lại, hoảng sợ nói: “Tiểu Phong.”
“Nhớ cô.” Tiểu Phong chán nản nói.
Dư An An hít một hơi thật sâu: “Tôi đi làm chứ không phải đi chơi.”
“Tôi đưa cô đi làm có được không?” Tiểu Phong cẩn thận kéo tay áo của cô.
“Không được.” Cô nghiêm giọng quát.
Tiểu Phong bĩu môi: “Tôi cũng chỉ đứng ở bên cạnh, không làm phiền cô đâu.”
“Về nhà đợi đi, xem tivi, đọc sách đều được, nhưng không thể đi làm với tôi.”
“Nhớ cô.”
Những người đứng bên cạnh bắt đầu bắn ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía bọn họ, Dư An An không còn cách nào. Đúng lúc này, xe buýt chạy đến, Dư An An đi lên xe nhưng lại bị Tiểu Phong nắm lấy tay của cô không chịu buông.
Cô lên xe, anh cũng theo lên cùng, cô cũng đành chịu, đành phải quẹt thẻ hai lần.
Buổi sáng là giờ cao điểm, trên xe có nhiều người, hai người bọn họ tìm được một chỗ đứng tốt, Tiểu Phong lại cao ráo, anh đưa tay nắm lấy tay vịn, còn kéo cô về phía trước, che cho cô trước ngực mình.
“Không sao hết.” Cô nói.
Tiểu Phong cúi đầu nhỏ giọng nói: “Không để cho người khác va vào cô.”
Dư An An xoay đầu hung dữ trừng mắt nhìn anh, năng lực bám người như này giống hệt với Ngưu Ngưu.
“Tôi nói rồi đó, tôi đi làm, anh chỉ được đứng ngốc ở bên ngoài thôi. Chỉ có lần này, không có lần sau.”
Tiểu Phong được cho phép lập tức gật đầu: “Cô nói gì tôi cũng nghe.”
Người bên cạnh nhỏ giọng cười quay đi, Dư An An vỗ trán, anh cười cái quỷ gì.
Tạp chí chỗ Dư An An làm việc nằm ở trung tâm tài chính Tân Ninh, tòa nhà cao tầng tài chính cao hai mươi tư tầng.
Ở đây người làm việc toàn mặc áo trắng quần đen, nhìn có vẻ sáng sủa gọn gàng, mặc vào giống như con người thời thượng tuyệt đẹp, nhưng bên trong đâu có ai biết, toàn đám người mệt như chó, chó tăng ca, chó độc thân, đủ loại chỗ nào cũng có.
Đi tháng máy lên tầng, Dư An An cho Tiểu Phong ngồi đợi trong phòng khách.
Mọi người thấy cô đến đều đi qua hỏi han: “An An, cô sao rồi, làm chúng tôi sợ muốn chết.”
“Mạng lớn, vẫn đi ra được.”
“Cô cũng quá trâu bò rồi đấy, à, cô đã biết công ty xảy ra chuyện gì chưa?”
Dư An An suy nghĩ một lúc, quyết định giả vờ như không biết: “Xảy ra chuyện gì à?”
Hoan Hoan lập tức kể hết mọi chuyện về việc Từ Nham bị hack, ảnh hưởng đến công ty và nhiều khách hàng lớn cho cô nghe.
Dư An An giả vờ như rất kinh ngạc: “Thế mà lại xảy ra chuyện như vậy, chưa giải quyết được à?”
“Căn bản cũng chẳng giải quyết được, hiện tại công ty đang trong trạng thái nửa tê liệt, có rất nhiều bản thảo và phim ảnh không gửi đi đâu được, Mật Tư Vương đã muốn phát điên rồi. Cả ngày chị ấy đen xì mặt, lát nữa cậu qua đó thì nhớ cẩn thận một chút.”
Dư An An gật đầu: “Xem ra chủ biên Từ đã gây tội với người ta.”
Hoan Hoan nhìn xung quanh rồi dán vào bên tai cô nhỏ giọng nói: “Chúng tớ đều đoán được rồi, là do nhân tình của Mạnh Lâm.”
Dư An An nâng mày lên: “Nam tiểu tam đánh nhau à?”
“Có lẽ đấy, nhưng hai người bọn họ vẫn luôn thân mật nóng bỏng, nếu không khi chuyện này vừa mới xảy ra thì chủ biên Từ đã sớm bị sa thải rồi. Đến rồi kìa.”
Dư An An nâng mắt nhìn theo ánh mắt của Hoan Hoan, quả nhiên nhìn thấy Từ Nham từ bên ngoài đi vào, trong tay anh ta đang xách theo một túi công văn, vành mắt đen xì cứ như bị đánh.
Trong lòng Dư An An thấy rất sung sướng: “Chào buổi sáng chủ biên Từ.”
“Đến rồi à.” Trạng thái của Từ Nham không tốt lắm, nói chuyện cũng không có sức, giọng nói nặng nề.
Hai người đi về phía trước, xung quanh cũng không có ai, Dư An An dùng giọng nói chỉ có hai người mới có thể nghe được nói: “Chủ biên Từ, ngài bị làm sao thế? Sắc mặt thúi hoắc, mắt đen như gấu trúc, hơn nữa…”
Cô nói xong thì hơi dừng lại một lát.
Từ Nham thấy cô còn chưa nói hết thì nhìn về phía cô.
Dư An An cười ngọt ngào: “Ấn đường chuyển thành màu đen, hai mắt mất hồn, ngài nên đến bệnh viện kiểm tra một chút đi. Đừng nói tôi không nhắc nhở anh, nhỡ như có sự cố xảy ra sẽ không có ai thừa kế số tiền hàng triệu kia của anh đâu đấy.”
Sắc mặt của Từ Nham lại càng đen hơn, Dư An An vẫy tay về phía anh ta: “Tôi đi đưa tin cho Mật Tư Vương đây, chủ biên Từ đi cẩn thận nhé.”
Cô chào hỏi với các đồng nghiệp trước, khi thấy Mật Tư Vương đến rồi thì đi qua gõ cửa.
“Chủ biên, tôi đến đưa tin.”
Mật Tư Vương là một người phụ nữ trung niên, tuy chưa đến bốn mươi tuổi lại có gương mặt không được xinh đẹp lắm nhưng có khí chất và giỏi giang, chỉ là cô ấy ngày nào cũng cứng nhắc cộng thêm phong cách hay chèn ép nhân viên của mình nên thật sự khiến người ta vừa nhìn thôi đã thấy sợ rồi.
Không chỉ có sự nghiệp tốt mà Mật Tư Vương còn có cả nguồn nhân lực của chính mình, cô ấy còn là một chuyên gia sinh tồn dã ngoại siêu cấp giỏi, khiến cô càng khâm phục cô ấy từ tận đáy lòng.
Thấy cô đến, Mật Tư Vương chỉ cái ghế đối diện bàn làm việc màu trắng: “Chắc cô ăn không ít khổ rồi nhỉ?”
“Khổ chắc chắn là ăn không ít nhưng vẫn còn sống thì đều quan trọng hơn tất cả.”
Mật Tư Vương gật đầu: “Những tình hình cô bất ngờ gặp được trong một tháng này, cô có cảm nghĩ và thu hoạch được gì không?”
Quả nhiên, không thấu tình đạt lý, thế mà vào thẳng vấn đề công việc.
Trong lòng Dư An An thầm nghĩ như vậy nhưng trong lòng vẫn nở nụ cười: “Tôi đối với việc sinh tồn dã ngoại có nhận thức rất sâu, thám hiểm bên ngoài chỉ là cái tên, sinh tồn thật sự mới là điểm chính. Nếu đi đến núi sâu mà không có sự trợ giúp của bên ngoài thì cần phải sinh tồn như thế nào để không bị đói chết, không bị gấu sói ăn thịt.”
“Cô gặp được gấu và sói à?” Mật Tư Vương đột nhiên cảm thấy hứng thú.
“Cực kỳ hung dữ.”
Hai người trò chuyện về đề tài này gần nửa tiếng, còn về phần Tiểu Phong, Mật Tư Vương tỏ vẻ cô ấy cảm thấy rất hứng thú với đối phương, cứ nhất định phải đi nhìn thử xem đối phương như thế nào.
Dư An An đi ra ngoài dẫn Tiểu Phong vào.
Tiểu Phong đi vào trong văn phòng, rất dễ nhìn, tóc ngắn bảy centimet, cơ thể cao lớn, làn da màu đồng vừa điên cuồng lại hoang dã khiến vô số cô gái trẻ liên tục liếc mắt qua nhìn.
Mật Tư Vương nhìn thấy Tiểu Phong, cô ấy cẩn thận quan sát kỹ anh. Tiểu Phong bị nhìn như vậy thấy rất khó chịu, anh nhíu mày đứng ở cửa, mắt lạnh nhìn ngược lại cô ấy.
Dư An An hiếm khi nhìn thấy ánh mắt này của Tiểu Phong, bình thường ngoài ánh mắt trông như thú dữ sắp chiến đấu ra thì các khoảng thời gian khác anh đều lộ vẻ ngoan ngoãn. Cô đột nhiên nhìn thấy ánh mắt này của anh, trong lòng khẽ rùng mình một cái.
Cô kéo tay áo của Tiểu Phong: “Tiểu Phong, đây là chủ biên của chúng tôi, Mật Tư Vương.”
Tiểu Phong không mở miệng nhưng ánh mắt cũng thu lại, trong rất hờ hững.
Mật Tư Vương bật cười: “Khá tốt, hai người đúng là mạng lớn, sau khi tôi tìm người cố vấn qua thì biết chỗ đó rất ít người sinh sống cho nên chẳng khác gì một rừng rậm nguyên thủy.”
“Tiền lương của cô sẽ được phát như thường, tôi sẽ tăng thêm một tháng tiền lương nữa cho cô, coi như phí trợ cấp và bảo hiểm.”
Không ngờ sẽ được trợ cấp, Dư An An vừa nghe đến tiền, hai mắt đã sáng rực lên, cô thích cái này.
“Cảm ơn Mật Tư Vương.”
Có người đến gõ cửa đi vào: “Mật Tư Vương, Mạnh Lâm đến rồi, còn có cả công ty quảng cáo Tụ Tân đến để giải trừ quan hệ đối tác.”
Bởi vì mấy chuyện bị bôi đen gần đây mà công ty đã nghĩ mọi cách để hòa giải mối quan hệ hợp tác này. Mật Tư Vương nói với Dư An An: “Công ty xảy ra chuyện gì cô đã biết chưa?”
“Mới vừa nghe nói.” Cô trả lời.
“Phần lớn máy tính của công ty của chúng ta đều bị hack, những văn kiện bên trong cũng biến mất, ngay cả văn kiện trước đó được chuyển giao đi nơi khác và cả những công ty bên ngoài đều bị ảnh hưởng đến. Chúng ta tổn thất nặng nề, mỗi ngày đều có người đến tìm tôi đòi lời giải thích, không thì là đến để giải trừ quan hệ hợp tác.”
Mật Tư Vương nhún vai, cô ấy ném văn kiện lên mặt bàn, sắc mặt nặng nề, nhìn qua có vẻ rất mệt mỏi.
“Không còn cách gì nữa à? Vì sao lại bị tấn công cơ chứ, tôi vẫn không hiểu.” Dư An An đúng là không hiểu.
“Tôi đã tìm người tra xét thử, vấn đề nằm ở chỗ của Từ Nham kia.”
Dư An An cẩn thận hỏi: “Vậy chủ biên Từ có bị…”
Mật Tư Vương hừ lạnh một tiếng: “Có Mạnh Lâm che chở, liên quan gì đến tôi.”
Dư An An hơi nhếch khóe môi lên, quả nhiên Mật Tư Vương cũng khó chịu với Từ Nham.
Lúc này, Mạnh Lâm uốn éo eo thon nhỏ nhắn, tay xách túi xách LV mới nhất, đi đôi guốc mười mấy centimet cao tận trời xanh, tóc dài uốn cong như sóng, ưỡn hai ngực lớn đi đến.
“Mật Tư Vương, cô là người phụ trách của công ty, có tận mấy công ty đến giải trừ hợp tác mà cô không chịu nghĩ cách, chỉ ngồi trong văn phòng có tác dụng gì không?”
Một loạt lời chất vấn đổ ập đến, Mạnh Lâm này lúc đứng trước phụ nữ thì rất ngang ngược, đứng trước đàn ông thì lại lập tức thay đổi, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn nũng nịu.
Mật Tư Vương ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng lên, cô ấy mở văn kiện trong tay ra: “Mạnh Lâm, người gây ra chuyện chính là Từ Nham, anh ta làm ảnh hưởng đến công ty. Dựa vào cái gì mà muốn tôi chịu trách nhiệm, tay tôi dài đến mức có thể chạm đến Từ Nham đó à?”
Mạnh Lâm lập tức tối sầm mặt lại: “Ý của cô là người chịu trách phải là Từ Nham đúng không?”
“Cô đi mà hỏi bố cô đấy, đừng có hỏi tôi. Là ông ấy mời tôi đến đây, không phải cô.” Mật Tư Vương cười lạnh một tiếng, lúc này Dư An An cảm thấy Mật Tư Vương quá ngầu.
“Không phải tôi đã cho cô một triệu kêu cô tìm người có khả năng giải quyết được chuyện này rồi hay sao?”
“Cô có biết virus này tên là gì không, không nhìn thấy à? Sau khi nó xâm nhập, mọi thứ đều biến mất. Tôi có thể nói cho cô nghe, đây là virus Flying Panda rất mạnh trong nước, cô tưởng đây chỉ là virus bình thường à?”
“Vậy sao không đến tìm anh ta?” Mạnh Lâm vội đến mức đập bàn một cái.
Mật Tư Vương giơ tay lên cắt ngang cô ta: “Bây giờ cô đi uống một cốc cà phê, trang điểm lại rồi về nhà đi ngủ đi.”
Mật Tư Vương bị chọc tức đến mức bật cười, lạnh lùng nói: “Còn muốn tìm anh ta, chúng ta đi đâu tìm anh ta, ngay cả việc anh ta là ai cũng không có ai biết.”
Tiểu Phong nghe vậy là hiểu, được trả tiền.
“Một triệu là rất nhiều à?” Anh nhỏ giọng hỏi.
Dư An An gật mạnh đầu: “Nhiều, rất nhiều, cực kỳ nhiều.”
Tiểu Phong suy nghĩ một chút: “Vậy hai triệu.”
Dư An An đột nhiên bị giật mình, cô nhìn về phía Tiểu Phong, Tiểu Phong nở nụ cười ngốc nghếch nhìn cô: “Là bao nhiêu vậy?”
“Đừng nghịch.”
Mạnh Lâm nghe vậy mới phát hiện trong phòng còn một người nữa: “Cậu có thể giải quyết được à?”
“Hai triệu thì sao?” Tiểu Phong nói.
Dư An An kéo Tiểu Phong, Tiểu Phong nắm lấy tay áo của cô, dùng sức lắc lắc, nhìn qua có chút ngốc nghếch.
Mạnh Lâm thấy vậy thì mỉa mai nói: “Nếu cậu có thể làm được thì tôi sẽ cho cậu hai triệu.”
Mật Tư Vương nhìn về phía Tiểu Phong, vẻ mặt khiếp sợ, không phải cậu ta bị mất trí nhớ à? Nhưng tiền cũng không phải do cô ấy bỏ ra, chỉ cần có thể làm hệ thống hoạt động lại như bình thường, công ty hoạt động lại bình thường thì cái gì cũng không quan trọng bằng.
Sau khi Từ Nham nghe được tin tức, anh ta vội cầm máy tính của mình đến. Tiểu Phong nhìn máy tính của Từ Nham rồi lại đẩy ra, không muốn của anh ta.
Sau đó anh chỉ cái máy tính của Mật Tư Vương: “Cái này đi.”
Vẻ mặt của Dư An An ngơ ngác, cô kéo Tiểu Phong: “Đừng gây rắc rối cho tôi, anh ngay cả tiền cũng không biết mà có thể làm cái này à?”
Tiểu Phong lắc đầu, đáng yêu giơ hình chữ V về phía cô. Mọi người hít sâu một hơi, suýt chút nữa đã ném luôn máy tính đi.