Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà

Chương 22:




Dư An An nằm trên giường, nghiêng người sát mép giường nhìn Tiểu Phong nằm trên sàn nhà: “Vì sao anh cứ nhất định đòi ngủ ở đây vậy chứ, Tiểu Phong, anh thật không nghe lời.”
Rất nhiều chuyện, Tiểu Phong đều nghe lời cô. Chỉ riêng chuyện này, cho dù cô có nói như thế nào thì Tiểu Phong vẫn kiên quyết.
“Không có cô, không ngủ được.” Tiểu Phong nằm thẳng, hai tay đặt chéo lên nhau đặt trước ngực. Đôi mắt đen nhánh như bầu trời đầy sao đêm, cực kỳ sáng ngời.
Dư An An gối đầu lên cánh tay: “Này, anh nói xem, tương lai anh có thể thử xem xem có thể làm mấy công việc như giúp người ta diệt virus trên máy tính hay sửa chữa máy tính hay không?”
Cô cứ nghĩ rằng khi Tiểu Phong nghe thấy cô đề nghị đến chuyện này, anh sẽ vui vẻ đồng ý nhưng lại không ngờ, sau khi Tiểu Phong suy nghĩ một lúc thì lắc đầu.
“Vì sao chứ?” Cô không hiểu, công việc này có thể kiếm tiền, còn có thể giúp Tiểu Phong tìm được công việc, quen dần với cuộc sống nơi thành phố.
“Không muốn.” Tiểu Phong cũng không biết vì sao nhưng anh không muốn sửa máy tính cho người ta. Trong tiềm thức, điều đó rất mất giá.
“Vậy hôm nay anh cũng không sửa à?”
Tiểu Phong suy nghĩ một lúc: “Nếu lại cho thêm hai triệu nữa thì tôi sẽ làm.”
“Hai triệu đó, anh đang nghĩ gì vậy.” Dư An An vươn cánh tay ra vỗ nhẹ vào đầu anh, tóc bảy centimet đâm vào tay cô.
“Không có hai triệu thì không làm.”
Không ngờ Tiểu Phong còn rất có nguyên tắc, nhưng trong suy nghĩ của Dư An An, anh vẫn là đồ ngốc.
“Mật Tư Vương nói Flying Panda lợi hại như vậy vậy mà anh cũng có thể diệt được virus mà anh ta tạo ra. Tiểu Phong, trước kia anh nhất định rất lợi hại.” Dư An An có chút muốn nhìn thử dáng vẻ trước khi mất trí nhớ của anh như thế nào, chắc chắn vừa đẹp trai vừa ngầu.
Tiểu Phong ngồi xếp bằng dậy, cánh tay đặt bên mép giường, cằm gối lên cánh tay rồi nhìn cô: “An An, ngày mai không đi làm có được không? Chúng ta cùng đi mua đồ đạc.”
Anh có thể nhìn ra được, hôm nay Dư An An rất vui vẻ. Lúc ăn cơm, cô chưa từng hưng phấn như thế, cả lúc mua quần áo, gương mặt vui vẻ ấy vẫn còn khắc sâu trong đầu của anh. Anh biết nếu như làm như vậy thì cô sẽ càng vui vẻ, mỗi ngày đều vui vẻ.
Cô phải nghiêm túc nói chuyện với anh, đầy đầu anh chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi, Dư An An bĩu môi.
“Không thể, cho dù kiếm được nhiều hay ít thì công việc là một phần cuộc sống của chúng ta. Nếu mỗi ngày chỉ ngồi ngốc ở nhà, chúng ta sẽ như ký sinh trùng, như thế sẽ đi chệch đường ray của xã hội giống như anh.” Cô chỉ chỉ vào trán anh.
“Vậy tôi có thể đi cùng với cô không?”
“Hôm nay không phải anh đã đồng ý với tôi rồi à? Không có lần sau, hơn nữa anh đi cùng sẽ làm ảnh hưởng đến công việc của tôi. Trên hết, không có ai đi làm lại dẫn trẻ con theo cả, anh cũng không phải trẻ con đang trong giai đoạn còn bú sữa…” Dư An An nói xong đột nhiên cảm thấy lời này hình như không ổn lắm: “Nói chung là, không thể đi theo được.”
“Vì sao, tôi sẽ không làm phiền cô, chỉ ngồi một chỗ.”
“Bởi vì sếp sẽ không vui, chị gái Mật Tư Vương mà anh nhìn thấy kia, cô ấy sẽ sa thải tôi vì dám dẫn anh theo đấy.”
Tiểu Phong nghe hiểu ý cô, anh ngoan ngoãn gật đầu, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười, ý cười có chút sâu xa.
Khi Dư An An rời giường, cô đã ngửi thấy mùi thơm của cháo. Trong lòng thầm nghĩ, Tiểu Phong thật tốt, mỗi ngày đều dậy nấu bữa sáng cho cô.
Cô từ trên giường bò dậy, mở cửa ra thì lập tức đối diện với khuôn ngực rắn chắc của Tiểu Phong. Dư An An bị đâm một cái hơi lảo đảo, Tiểu Phong vội duỗi tay đỡ lấy cô, cô sờ sờ mũi, đâm có hơi đau.
Rửa mặt, ăn cơm, Ngưu Ngưu vẫn luôn cọ mông làm nũng bên chân cô. Dư An An duỗi tay xoa đầu của Ngưu Ngưu. Tiểu Phong nhìn ở trong mắt, anh hơi nhấc chân lên đá một cái, Ngưu Ngưu rầm rì lăn sang một bên, tủi thân nhìn Dư An An nhưng cũng không dám gào rú xung quanh.
Dư An An trừng mắt nhìn Tiểu Phong: “Biết ngay anh bắt nạt Ngưu Ngưu mà.”
“Không có.” Tiểu Phong giải thích, vừa múc cháo vừa lấy bánh mì cho cô.
Dư An An hưởng thụ sự phục vụ mỗi buổi sáng, vẫn rất thoải mái: “Hôm nay anh ngoan ngoãn đợi ở nhà đi, tôi đi làm. Có việc gì thì có thể gọi điện cho tôi, anh có thể đọc sách hoặc xuống tầng đi dạo.”
Ăn xong bữa sáng, Dư An An chuẩn bị đi làm. Tiểu Phong đứng ở cửa kéo tay cô không buông.
Dư An An nhìn ánh mắt tủi thân như bị bắt nạt của Tiểu Phong: “May cho anh là tôi không so đo với con nít.”
Cô nói xong thì ôm lấy đầu anh, hôn một cái lên trán của anh.
Tiểu Phong được hôn tạm biệt, cười ngây ngô giống như đứa trẻ được cho kẹo.
Dư An An vừa đi vừa quay đầu lại nhìn thử. Lúc đi đến nhà ga, không thấy Tiểu Phong đi theo cô mới yên tâm.
Cô ngồi tàu đến tòa cao tầng tài chính, mới vừa đến công ty đã bị mọi người vây quanh lại.
“An An , cục cưng kia của cô từ đâu mà có thế? Trời đất ạ, vừa ngầu vừa đẹp trai, lại còn ngoan ngoãn nghe lời cô, dịu dàng biết chăm sóc. Cô hiện tại chính là minh tinh đang hot của toàn bộ công ty của chúng ta đấy.”
Dư An An nhếch mày: “Từ đâu ra đấy à, là cục cưng tôi nhặt được đó.”
Cô cười rồi bước vào bên trong.
“Mạnh Lâm tức muốn hộc máu rời khỏi công ty, tớ thấy Tiểu Phong kia của cậu còn tốt hơn chủ biên Từ rất nhiều ấy.”
Dư An An lắc đầu: “Đừng so sánh Tiểu Phong với Từ Nham, Tiểu Phong sẽ chịu thiệt mất.”
Hứa Hoan Hoan là nhân viên lễ tân, ngoại hình xinh đẹp, cười lên cũng rất đẹp.
“Qúa trâu bò, hiện tại tất cả mọi người trong công ty đều đang thảo luận về anh ấy. Lúc các cậu đi còn có người đến công ty, bọn họ tra thử trên máy tính của Mật Tư Vương nhưng vậy mà lại chẳng tìm ra được chút dấu vết nào. Chuyện này sao có thể làm được vậy?”
“Tớ cũng có hiểu mấy cái này đâu, những người đó đều là thần chứ không phải người.”
“Ôi trời, đừng có nói dối, đó có phải là bạn trai của cậu không?”
Dư An An lắc đầu: “Anh ấy vẫn là trẻ con.”
“Hừ, ai tin chứ.”
“Vậy mà cậu còn hỏi.” Hai người cùng nhau đi vào công ty, quan hệ cũng không tệ.
Dư An An ngồi về lại chỗ của mình, mông vừa mới đặt xuống đã thấy Mật Tư Vương từ bên ngoài đi vào. Cô vừa nâng mắt lên, ánh mắt của hai người đã va vào nhau. Mật Tư Vương vẫy tay về phía cô, Dư An An gật đầu, lập tức đứng dậy đi qua.
Đến văn phòng, Mật Tư Vương hỏi cô: “Người bạn kia của cô có thể giúp bạn tôi một việc được không?”
“Việc gì ạ?”
“Là như thế này, việc xảy ra ngày hôm qua đã gây ồn ào rất lớn trong ngành. Người bạn kia của tôi làm trong ngành game, sau khi bị đối thủ cạnh tranh hack, sever thường xuyên bị lag, nếu cứ tiếp tục như vậy sợ là sắp phải đóng cửa.”
Dư An An nhớ đến chuyện tối qua Tiểu Phong nói: “Vậy để tôi gọi điện hỏi thử xem sao.”
Cô lấy điện thoại gọi cho Tiểu Phong, vừa vang lên một tiếng đã được nhấc máy nghe. Tiếng Tiểu Phong từ đầu bên kia điện thoại vang lên: “An An, cô cũng nhớ tôi.”
“Tôi có chuyện này muốn hỏi anh, một server công ty của bạn Mật Tư Vương bị hack, anh có thể xử lý được không?”
 
Tiểu Phong lập tức từ chối: “Không có hai triệu không làm.”
“Tiểu Phong.” Dư An An lạnh giọng quát lớn, Tiểu Phong này cũng thật quá đáng, vừa mở miệng đã đòi hai triệu.
“Nghe lời, giúp nhìn thử thôi.”
“Không có hai triệu thì không bàn bạc nữa.” Tiểu Phong giữ vững lập trường.
Dư An An cắn răng: “Buổi tối ngủ phòng khách.”
Tiểu Phong nghe vậy, giọng nói lập tức trở nên tủi thân: “An An, đừng như vậy mà, không có cô tôi không ngủ được.”
“Vậy phải ngoan ngoãn nghe lời.”
“Được rồi, An An nói cái gì thì là cái đó. An An, tôi nhớ cô.”
“Nhớ cái đầu anh, đọc sách đi.”
Dư An An lập tức cúp điện thoại, vừa quay đầu lại đã thấy Mật Tư Vương đang nhìn cô.
Cô xấu hổ cười: “Để cho anh ấy nhìn thử xem sao, có thể sửa được hay không thì không chắc.”
“Nếu có thể giải quyết được vấn đề này thì hai triệu không thành vấn đề.”
Dư An An ngẩn ra: “Hai triệu?”
Mật Tư Vương gật đầu: “Ảnh hưởng đến người chơi game, công ty gần như rơi vào trạng thái nửa tê liệt. Hiện tại bọn họ bị hack đã hơn một tháng rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì việc đóng cửa đã cách không xa nữa. Cô nói xem hai triệu quan trọng hay công ty quan trọng đây?”
“Cô, sao cô biết?” Ý của cô là vì sao Mật Tư Vương vừa mở miệng đã nhắc đến chuyện hai triệu.
Dư An An muốn nói lại thôi, Mật Tư Vương vừa nghe đã cười: “Điện thoại của cô tiếng quá to, tôi nghe thấy.”
“Tôi cũng không ngờ anh ấy còn có bản lĩnh này, hôm qua tôi cũng có nói chuyện với Tiểu Phong, kêu anh ấy thử làm công việc kiểu này xem. Anh ấy lại nói không có hai triệu thì không làm. Nhìn anh ấy ngốc ngốc như thế nhưng lại rất có nguyên tắc, còn rất bướng bỉnh.” Ví dụ như anh bướng bỉnh lại kiên trì muốn ngủ sát mép giường của cô vậy.
Mật Tư Vương nhếch mày nhìn cô: “Ngủ phòng khách, cách này hay.”
Dư An An vỗ trán, nhắc đến lại xấu hổ hơn.
Cô từ văn phòng của Mật Tư Vương đi ra thì gặp phải Từ Nham.
Từ Nham thấy cô thì đi lên phía trước hai bước: “An An, người đó là ai vậy?”
“Có liên quan đến anh à?” Dư An An muốn rời đi.
“Cho dù anh ta cũng có chút năng lực đấy, nhưng em cũng không nên chọn anh ta.” Từ Nham chỉ vào đầu của mình: “Nơi này của anh ta có vấn đề. Tuy chúng ta đã chia tay nhưng tôi vẫn hy vọng em có thể sống tốt. Không ngờ em lại tự hại mình như thế.”
“Đừng nhắc đến nữa, chủ biên Từ, ngay cả cái hố lửa to như anh tôi còn nhảy vào cơ mà. Hơn nữa, anh dựa vào cái gì mà nói đầu óc của Tiểu Phong có vấn đề chứ? Tôi thấy anh mới là người có vấn đề đấy. Chuyện của anh và Mạnh Lâm cả công ty đều biết, anh còn cố cãi với tôi quan hệ của hai người chỉ có công việc. Tôi chỉ muốn hỏi anh một chút, trước kia sao tôi lại không phát hiện ra da mặt anh làm bằng kim cương nhỉ?”
Từ Nham bị tổn thương không phải lần một lần hai, anh ta bất lực lắc đầu: “Đừng cãi nhau nữa, An An, trong lòng của tôi, em vẫn luôn rất quan trọng.”
“Nói chuyện cẩn thận một chút, đừng để cho những đồng nghiệp khác biết lại khiến Mạnh Lâm không cưng chiều anh nữa.”
Chuyện giữa cô và Từ Nham chắc chắn Mạnh Lâm có biết chút gì đó. Nếu không cô ta cũng sẽ không có ý thù địch với cô từ lúc ban đầu, tuy cô cũng không biết vì sao cô ta lại biết được chuyện này.
Dư An An rời đi, Từ Nham đuổi theo hai bước. Không ngờ điện thoại vừa mới cúp chưa được mấy phút, Tiểu Phong đã xuất hiện ở hành lang.
Tiểu Phong đi lên phía trước hai bước, lập tức kéo Dư An An về phía sau. Cơ thể cao lớn đứng sừng sững trước mặt Từ Nham, Từ Nham cũng không thấp, nhưng nếu so với Tiểu Phong thì dù dáng người hay chiều cao, khí chất, anh cũng đều tăng lên 0.8.
“Cách xa xanAn An một chút.” Tiểu Phong mở miệng, giọng nói lộ ra sự lạnh lẽo đến thấu xương.
Dư An An cảm thấy Tiểu Phong như đa nhân cách. Lúc ở bên cô thì hoàn toàn giống như đứa trẻ bảy tám tuổi, nhưng khi đối diện với bên ngoài, khí tràng của anh lập tức tăng lên hai mét tám.
“Tôi là bạn trai của An An, anh là ai?” Từ Nham muốn bốc hỏa, tên nhóc này ở đâu cũng thấy mặt.
Tiểu Phong giống như bị câu hỏi kia làm cho nghẹn họng, đột nhiên anh xoay người nhìn về phía Dư An An. Giọng nói mềm mềm đáng yêu như lấy lòng, anh hỏi cô: “An An, tôi là gì của cô?”
Dư An An mím môi, nhịn cười: “Tôi là Ưu Nhạc Mỹ của anh*.”
(*Đây là lời thoại trong quảng cáo của trà sữa Ưu Nhạc Mỹ của Jay Chou. 
Cô gái trong quảng cáo: Em là gì của anh? 
Người đàn ông: Em là Ưu Nhạc Mỹ của anh! 
Người phụ nữ: Vậy em là trà sữa sao?
Người đàn ông: Bằng cách này anh có thể ôm em trong lòng bàn tay của mình.)
Tiểu Phong gật đầu nhưng lại cảm thấy không đúng lắm. Khi anh mở miệng nói chuyện với Từ Nham, anh nuốt ba chữ Ưu Nhạc Mỹ vào miệng, chỉ nói một câu: “Chúng tôi ngủ chung với nhau, anh nói thử xem đó là quan hệ gì?”
 
Hứa Hoan Hoan đứng cách đó không xa nhìn hình ảnh đó, cô ấy bất lực lắc đầu. Tiểu Phong này, chắc chắn là một tên phúc hắc, anh cho cô ấy một loại cảm giác, khi Tiểu Phong ở bên cạnh An An thì đối phương sẽ giả heo ăn thịt hổ.
Ngốc nghếch chắc chắn chỉ là giả vờ. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.