Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà

Chương 23:




Dư An An ló đầu từ phía sau Tiểu Phong ra, cô sửa đúng lại lời của Từ Nham: “Chủ biên Từ, chúng ta đã chia tay rồi.”
Từ Nham có chút khó thở: “Vậy nên em lập tức tìm một người như này?”
“Đúng vậy, mọi thứ đều tốt hơn so với anh.” Dư An An kéo cánh tay của Tiểu Phong lôi vào bên trong: “Đừng để ý đến anh ta.”
Tiểu Phong kéo ngược tay áo của Dư An An lại: “Chia tay?”
“Hôm đó chẳng phải tôi đã nói cho anh nghe rồi sao, đã sớm chia tay.”
Tiểu Phong gật đầu: “Chia tay là được, anh ta không xứng với cô.”
Khi anh nói lời này, đúng lúc đi ngang qua quầy lễ tân. Hứa Hoan Hoan ghé nửa người đến gần, nằm trên quầy lễ tân: “Vậy anh nói xem ai mới xứng với An An thế?”
“Đừng vớ vẩn nhé, mau đi soi gương đi. Lớp trang điểm nhòe rồi kìa.” Dư An An đẩy cô ấy về.
Cô hỏi Tiểu Phong: “Sao anh đến đây nhanh vậy?”
“Không phải cô muốn gặp tôi à, tôi lập tức đến.” Tiểu Phong cười khoe khoang.
Dư An An liếc mắt nhìn anh: “Điện thoại mới tắt được có mấy phút, anh bay tới à?”
Tiểu Phong gật mạnh đầu: “An An thật thông minh.”
“Thông minh cái quỷ nhà anh, có phải anh lại đi theo phía sau rồi đợi dưới lầu đúng không?”
Tiểu Phong bẹp miệng: “An An thật thông minh.”
Dư An An thở dài một hơi: “Tôi lớn như vậy cũng chưa từng cảm thấy bản thân có tính kiên nhẫn tốt như vậy.”
Hai người đi đến văn phòng của Mật Tư Vương, Mật Tư Vương thấy Tiểu Phong đến cũng rất khó hiểu: “Nhanh như vậy à?”
Dư An An nhún vai rồi gật đầu với cô ấy: “Đúng vậy, giống như cô đang nghĩ.”
Trên gương mặt như nữ vương của Mật Tư Vương hiện lên nụ cười bất lực: “Nếu đã tới rồi thì bây giờ chúng ta qua đó luôn.”
Mật Tư Vương vừa thu dọn đồ đạc vừa gọi điện thoại. Bên kia vừa nghe tin thì vội nói sẽ qua đón, Mật Tư Vương nói bản thân sẽ lái xe qua.
Hai người ngồi ở hàng ghế sau, công phu dính người của Tiểu Phong lại xuất hiện. Anh kéo tay áo của cô không buông, cô bỏ tay anh ra thì anh kéo lại, ngón tay móc lấy ngón tay của cô chơi đùa. Không móc ngón tay thì lại nghịch quần áo của cô. Nói anh như đứa trẻ bảy tám tuổi nhưng IQ lại không hề như đứa trẻ bảy tám tuổi.
Lại qua thêm nửa tiếng nữa, bọn họ đã đến công ty game của bạn Mật Tư Vương.
Hiện nay ngành công nghiệp game rất lớn mạnh, mọi người gần như đều đang chơi game.
Dư An An không chơi game, cô chỉ xem các đồng nghiệp làm ruộng trồng thuốc, cho gà ăn. Tuy cô cũng nhìn thử nhưng lại không có hứng thú gì.
Cô cứ nghĩ công ty nhà người ta cũng nhỏ thôi, kết quả vừa lên tầng đi vào mới thấy, đó là một công ty phát triển game online với quy mô rất lớn. Một công ty lớn như vậy chẳng lẽ không có kỹ sư nào có thể tìm ra hay ngăn chặn được hacker xâm nhập? Vậy Tiểu Phong có thể làm được không?
Tuy rằng có làm được hay không thì cũng không sao cả nhưng cô vẫn hy vọng Tiểu Phong có thể làm được.
Cô cho rằng sếp của công ty này sẽ là một người đàn ông, nhưng không ngờ người bạn này của Mật Tư Vương lại là một người phụ nữ. Đối phương tuổi xấp xỉ với Mật Tư Vương, vẻ ngoài lẫn khí chất đều nổi bật.
“Đây là kỹ sư mà tớ đã nhắc với cậu.” Mật Tư Vương đặt cho Tiểu Phong một cái tên gọi, nghe có vẻ còn trâu bò hơn cả cái tên Tiểu Phong.
“Người này chính là Phùng Tĩnh, Phùng tổng, là bạn bè nhiều năm với tôi. Đây là Dư An An, là đồng nghiệp ở công ty tớ.”
Sau khi mọi người giới thiệu nhau xong thì trò chuyện đôi câu. Phùng Tĩnh gọi người phụ trách chuyên môn đến. Mọi người đều từng nghe nói qua về chuyện ‘Không thấy’ kia, cho nên bọn họ đều mở to mắt muốn nhìn thử Tiểu Phong. Chỉ là có chút nghi ngờ, kỹ sư này nhìn qua sao lại có chút ngốc nghếch vậy.
Lúc thì không nói lời nào, lúc lại rất thâm trầm. Khi đối diện với cô gái trẻ bên cạnh thì luôn giả vờ đáng yêu ngoan ngoãn, mọi người dần bắt đầu nghi ngờ về năng lực của Tiểu Phong.
Người phụ trách nói cũng hơn mười phút về toàn bộ những vấn đề mà sever gặp phải sau khi bị tấn công, nhưng khi nói xong hết, Tiểu Phong một câu cũng không thèm nói, chỉ tập trung chơi quần áo của Dư An An.
Cuối cùng người phụ trách phải nhìn về phía Mật Tư Vương xin giúp đỡ. Mật Tư Vương lại nhìn về phía Dư An An xin giúp đỡ. Dư An An kéo tay áo ra, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tiểu Phong, lúc này Tiểu Phong mới ngoan ngoãn lại.
Người phụ trách lại bắt đầu nói tiếp, Tiểu Phong nghe xong thì lắc đầu.
Mọi người thấy vậy, trái tim run rẩy vì sợ hãi, cho rằng không có cách xử lý. Thế mà không ngờ Tiểu Phong lại hờ hững nói: “Tự tôi biết xem.”
Mọi người: “…”
Tiểu Phong ngồi trước máy tính, bắt đầu nhập thao tác theo trình tự, mọi người đứng vây xung quanh, nín thở nhìn anh.
Sau khi nhập được vài cái, anh nâng mắt nhìn xung quanh: “An An ở lại, mọi người đều đi ra ngoài.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, lục tục tránh ra. Dư An An chống cằm ngồi bên cạnh anh, nhìn Tiểu Phong chìm vào trong thế giới của mình. Nhìn Tiểu Phong như vậy, cô thấy giá trị sức hấp dẫn của anh lập tức tăng mạnh.
Lần này không giống với lần trước, mất một tiếng. Mọi người vây quanh bên ngoài cũng bắt đầu thấy sốt ruột. Dư An An uống xong hai cốc cà phê, cũng rót nước cho Tiểu Phong nhưng anh lại không đụng vào một ngụm nào.
Ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào máy tính, ngón tay gõ cạch cạch trên bàn phím.
Dư An An hỏi anh: “Rất khó à?”
Tiểu Phong lắc đầu.
“Vậy vì sao lần này thời gian lại dài như vậy?”
“Bởi vì nó cần thời gian.”
“…”
Lại ngồi thêm nữa nửa tiếng nữa, thấy anh vẫn không có ý định dừng lại, Dư An An nhìn thời gian: “Có đói không?”
“Tôi muốn ăn cháo.” Tiểu Phong nói.
“Tôi đi mua cho anh.”
“Đừng rời khỏi tôi.” Động tác trên tay Tiểu Phong vẫn lướt rất nhanh mà lời nói ra lại cực kỳ trẻ con.
“Tôi kêu bọn họ mua cháo giúp thôi, anh đợi chút.”
Dư An An đẩy cửa ra, mọi người trực tiếp vây quanh cô: “Sao rồi? Có thể xử lý không? Tường lửa được mã hóa nhiều lớp, còn cần bao nhiêu thời gian nữa?”
“Đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết. À thì, Phùng tổng, có thể phiền chị giúp tôi mua hai bát cháo được không?” Cô chỉ vào trong phòng: “Có lẽ anh ấy đói bụng rồi, tâm trạng không tốt lắm.”
Phùng Tĩnh nghe vậy, lập tức kêu người đi mua, còn cố ý dặn mua đồ ngon một chút.
“Lần này chúng tôi đúng là gặp trúng đối thủ mạnh rồi, chúng tôi vẫn luôn không tìm được virus ban đầu, toàn ra một đống linh tinh lặt vặt. Đúng là con mẹ nó khó làm.” Người phụ trách có chút nóng nảy, anh ta ném áo vest đi, nhìn trông rất tức giận.
Dư An An an ủi: “Đừng gấp, anh ấy nói không khó.”
“Không khó?”
Cô gật đầu: “Anh ấy nói không khó, chỉ cần có thời gian.”
Mọi người: “…”
Nửa giờ sau, cháo được đưa đến, lại được kèm thêm mấy món đồ ăn nhẹ và món chính. Dư An An ngồi ăn ở bên cạnh, Tiểu Phong bận rộn thêm một lúc, đợi khi trình tự dừng lại thì mới ăn.
“An An, cái này còn ngon hơn cả cháo mà tôi làm, tôi còn muốn ăn nữa.”
“Vậy sau này lại ăn nữa nhé, dù sao chúng ta cũng có tiền, ăn bát cháo đắt nhất luôn.”
Tiểu Phong gật đầu: “An An, làm xong thì chúng ta về nhà à?”
“Nếu công ty không có việc cần tôi thì tôi sẽ về nhà với anh.”
“Thật tốt quá, vậy tôi sẽ nhanh lên.”
Tiểu Phong ăn qua loa mấy miếng nữa. Lần này rất nhanh, chưa đến một giờ, hai tay anh đẩy máy tính ra, cơ thể dựa thật mạnh vào lưng ghế tựa, cánh tay duỗi ngang ra, lười biếng duỗi người: “An An, chúng ta về nhà thôi.”
“Được rồi à?”
“Đúng rồi.”
Dư An An vội vàng vẫy tay với bên ngoài, cửa lập tức bị đẩy ra. Mọi người lần lượt ùa vào, tư thế như mấy bác gái bác trai xông vào siêu thị cướp đồ vật.
“Thế nào rồi? Có được không? Tường lửa mã hóa nhiều tầng thì sau này có thể bị xâm nhập nữa không? Virus ban đầu tìm được chưa?”
Tiểu Phong nhìn lướt qua mọi người, tâm trạng không tốt lắm: “An An, chúng ta về nhà thôi.”
“Đừng vội, anh nói xong trước rồi chúng ta sẽ về.”
Tiểu Phong không tình nguyện mở miệng nói: “Tôi đã thiết lập tường lửa cấp bậc cao cho các người rồi, mã hóa 168 bit. Có thể nói gần như không ai có thể đi vào được, nếu có người có thể phá giải rồi xâm nhập vào thì cũng sẽ bị tấn công ngược lại, nói chung kết quả cuối cùng cũng sẽ không tốt hơn so với các người.”
Anh nói xong thì trực tiếp đứng dậy kéo cánh tay của Dư An An: “Về nhà thôi.”
Phùng Tĩnh thấy Tiểu Phong nói xong, cô ấy liếc mắt nhìn cấp dưới ở bên cạnh, người phụ trách vội vàng đi xử lý. Một lúc sau khi chạy về, đối phương gật đầu với cô ấy.
Người phụ trách khâm phục nhìn về phía Tiểu Phong. Trong mắt anh ta, người trước mắt này chắc chắn chính là đại thần đứng đầu. Tường lửa được anh mã hóa 168 bit, các hacker khác cũng chỉ có thể vòng qua cửa khác. Lúc này nói chuyện cũng rất tôn trọng: “Xin hỏi, sao ngài lại tra được vậy?”
“Tiện tay tra một chút.”
Tiện tay tra, nói nhẹ nhàng như vậy. Bọn họ có biết bao nhiêu người, không kể ngày đêm tra cứu vẫn không ra, lại nhờ nhiều người giúp nhưng đều bất lực mà anh chỉ tiện tay tra ra.
Người so với người đúng là tức chết, nhưng anh ta cũng thấy rất khâm phục. Nếu là đại thần, thân phận bên ngoài đều rất bí ẩn, sẽ không dễ dàng lộ ra thân phận thật sự.
“Nếu có yêu cầu thì chúng tôi có thể liên lạc với ngài không?” Người phụ trách cẩn thận hỏi.
“Hai triệu? Vậy là được.”
“…” Hai triệu?
Phùng Tĩnh nghe xong thì vội giải thích: “An An, cô với kỹ sư chờ một chút, bên chúng tôi đang chuẩn bị tiền mặt cho hai người. Mật Tư Vương đã nói với tôi rồi, hai triệu, yên tâm, sẽ không thiếu một đồng.”
Dư An An nuốt nước miếng rồi nhìn về phía Tiểu Phong, cô đã nhặt được Thần Tài gì vậy.
Lại một rương tiền mặt xuất hiện, Dư An An nhìn tiền rồi lại nhìn về phía Tiểu Phong. Tiểu Phong không nhìn tiền mà vẫn luôn nhìn cô, giống như trên mặt cô mọc ra hoa vậy.
Mật Tư Vương nói công việc của cô sẽ có người khác nhận cho nên không cần vội trở về công ty.
Mật Tư Vương lái xe đưa cô đến ngân hàng, còn nói đùa, cô chỉ hai ngày đã kiếm được bốn triệu, không làm việc cũng có thể kiếm đủ tiền tiêu hai mươi năm rồi.
Dư An An mím môi cười, cô có tiền, lại còn có rất nhiều tiền, cô nên khao Tiểu Phong như nào đây?
Cất tiền xong cũng đã chiều tối, bọn họ mua đồ ở bên ngoài về ăn.
Dư An An chống cằm nhìn Tiểu Phong, Tiểu Phong học theo tư thế của cô rồi nhìn cô, hai người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Ngưu Ngưu ở bên cạnh di chuyển loạn lên, nó chợt nhận ra bản thân đã hoàn toàn mất đi địa vị ở cái nhà này, nó vẻ mặt chán nản ngồi một bên, nó tự hỏi có nên rời nhà trốn đi không.
“Tiểu Phong, anh có thể kiếm được tiền như vậy, lại lợi hại như thế, anh có muốn được khen thưởng cái gì không?”
Tiểu Phong không muốn cái gì, anh trực tiếp nghiêng đầu qua, Dư An An duỗi tay đẩy đầu anh ra: “Đổi cái khác đi, thực tế một chút.”
Tiểu Phong vẫn nghiêng đầu về phía cô, mục đích cực kỳ rõ ràng, siêu cấp ‘đơn thuần’.
Dư An An nhíu mày: “Như vậy là không được.”
Tiểu Phong lắc đầu, đầu vẫn hướng về phía cô, cho dù cô có đẩy thế nào cũng không đẩy đi được.
Rơi vào đường cùng, Dư An An đành hôn một cái lên trán anh.
Được hôn lên trán, Tiểu Phong cười cực kỳ thỏa mãn, ánh mắt anh nhìn Dư An An như ngập đầy sao trời.
“Ngoài cái này ra thì anh còn muốn gì nữa không?”
“Ở nhà với tôi.” Tiểu Phong đưa ra yêu cầu anh muốn nhất.
“Cái này thì thật sự không được, ngày mai tôi phải đi làm. Không có tiền thì không cần làm việc, chuyện như này tôi tuy rằng cũng muốn, nhưng công việc này tôi khó khăn lắm mới tìm được, còn suýt chút nữa đã ngã xuống núi bỏ mạng nhưng tôi vẫn không thể dễ dàng từ bỏ nó như vậy được.”
“Vậy tôi cũng muốn đi.” Tiểu Phong bổ sung: “Không phải cô nói sẽ thưởng cho tôi à, để tôi ngày nào cũng đi làm với cô đi.”
“Thật sự không được.”
Thấy thái độ của cô rất kiên quyết, chuyện này nói ngoài miệng cũng không thông, Tiểu Phong bĩu môi: “Vậy tôi muốn ngủ ở gần mép giường của cô.”
“Ngủ đi ngủ đi.” Dù sao cũng không quản được, ngày nào cũng đến ngủ.
“Này, không thì chúng ta tìm một căn nhà khác, dù sao hiện tại cũng có nhiều tiền như vậy. Đổi một căn nhà khác, có hai phòng ngủ.”
“Không cần, tôi muốn ngủ bên cạnh cô.”
“Anh…”
Chuyện để anh ngủ ở sàn cạnh mép giường của cô, đồng ý thì oke, không đồng ý cũng phải đồng ý. Tiểu Phong cứ như vậy, bắt đầu danh chính ngôn thuận ngủ ở phòng ngủ.
Dư An An đi làm, cứng rắn yêu cầu không cho Tiểu Phong đi theo, nếu còn đi theo thì cô sẽ thật sự tức giận.
Dư An An dùng một chiêu duy nhất, nếu anh nhất định đòi đi cùng, vậy cũng được, buổi tối không được ngủ trong phòng ngủ nữa. Chỉ được chọn một trong hai, Tiểu Phong lựa chọn cái sau, không có cô anh không ngủ được.
Dư An An đi làm như bình thường, hiện tại cô hoàn toàn chính là người hot nhất công ty, ai nhìn thấy cũng đều tiến lên bắt chuyện mấy câu.
Mẹ cô gọi điện thoại hỏi xem gần đây Tiểu Phong như thế nào, cô nói mọi chuyện vẫn rất tốt. Nói chuyện nhiều hơn, chậm rãi tiếp xúc với xã hội, còn về việc khôi phục trí nhớ thì cũng không ai biết trước được.
Tiểu Phong ở nhà nhàm chán, anh dẫn Ngưu Ngưu đi dạo xung quanh, gặp được một ông bác cũng dắt chó đi dạo.
Hai người đàn ông ngồi trên ghế dài ở công viên, nhìn hai con chó Ngưu Ngưu và Husky đang đánh nhau trên bãi cỏ. Cơ thể của Husky to lớn thắng chắc Ngưu Ngưu, nhưng sức chiến đấu của Ngưu Ngưu cũng thắng chắc Husky.
Trong lòng Tiểu Phong đầy dấu hỏi, con Husky này như cái thùng rỗng, Ngưu Ngưu vẫn có sức chiến đấu mạnh hơn.
Về đến nhà, anh mở máy tính ngồi trên ghế.
Anh nhập theo trình tự, vào giao diện chính thì bỗng một câu nhảy ra.
Nhị thiếu gia 007 phố Trường An: Hổ Thiên Vương.
Tiểu Phong nhìn chằm chằm mấy chữ này, cuối cùng phun ra mấy chữ, bệnh thần kinh.
Ngưu Ngưu nghe thấy tiếng Tiểu Phong nói chuyện, nó đột nhiên nhấc đầu lên nhìn anh, thấy anh nhìn chằm chằm một thứ đen xì gì đó, nó rầm rì một tiếng rồi nằm xuống ổ, hừ hừ.
Có lẽ gần nửa tiếng sau, anh mới thoát ra.
Anh tùy tiện mở giao diện nào đó, muốn tìm kiếm vài thứ, đột nhiên có một vài cửa sổ nhỏ nhảy ra. Anh muốn nhấn X, kết quả, nó cứ tự động nhảy ra, sau đó, sau đó…
Hình ảnh bên trong quá đẹp, anh không dám xem cũng không dám nhìn, nhưng rồi lại muốn nhìn. Vì sao tim lại đập thật nhanh, hoang mang rối loạn, sau đó cơ thể như nóng bừng lên, mọi sức mạnh đều tập trung tại một chỗ dưới bụng nhỏ, như muốn phá tan vũ trụ.
Trước khi Dư An An trở về, cô đến quán cơm mua vài món ăn mang về nhà. Cô muốn tạo sự bất ngờ cho Tiểu Phong, lại không ngờ vừa mới mở cửa ra lại nghe được âm thanh khác lạ.
Cô lặng lẽ đóng cửa lại, lặng lẽ đi vào, lặng lẽ đi đến phía sau của Tiểu Phong, sau đó, cô như Sparta.
Dư An An lớn tiếng hét lên: “Tiểu Phong, anh đang xem cái gì vậy hả?”
Tiểu Phong bất ngờ bị gọi tê, sợ đến mức cả cơ thể từ trên ghế nhảy bật dậy. Anh quay đầu nhìn thấy Dư An An, sau đó ánh mắt lại nhìn về phía màn hình máy tính, đó là hình ảnh xấu hổ bị hạn chế xem kia, anh lập tức đóng máy tính lại: “Tôi, tôi, An An, cái đó…”
Tiểu Phong mặc bộ quần áo thoải mái ở nhà, mà chỗ kia thì đang nóng lòng muốn thử.
Dư An An nghẹn họng nhìn hình ảnh trước mắt mình, Tiểu Phong vươn hai tay vội che người lại, kêu một tiếng rồi chạy đi.
“Tiểu Phong, tôi phải đánh chết anh!”
Tiểu Phong đóng sầm cửa phòng ngủ lại, lưng dựa trên ván cửa. Cho dù Dư An An có đẩy cửa như thế nào thì cũng đẩy không ra.
Cô nâng tay phẩy phẩy gió thật mạnh, hít từng hơi thật sâu, nóng quá, tức quá… 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.