Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà

Chương 24:




Tiểu Phong xấu hổ trốn trong phòng ngủ nửa ngày cũng không chịu đi ra, Dư An An thở phì phò đứng trước cửa quát anh ra, cuối cùng cô đặt đồ ăn lên bàn, tự mình ăn.
Một lúc sau, thấy ngoài cửa không có động tĩnh gì. Cửa nhẹ nhàng mở ra, Tiểu Phong ló đầu ra nhìn, không có ai, anh lại cẩn thận trốn ra ngoài, lập tức lại nhìn thấy trước bàn ăn, Dư An An đang há to mồm ăn thịt dê nướng cà rốt thơm ngào ngạt.
Nghe thấy tiếng động, Dư An An quay đầu nhìn thử, ánh mắt hai người giao nhau, đôi mắt đẹp trợn mắt nhìn anh.
Tiểu Phong méo miệng, chậm rì rì đi về phía trước: “An An, cô không ăn cơm với tôi.”
“Tôi ăn, anh nhìn.” Dư An An gắp một miếng thịt, còn cố tính múa máy trước mặt Tiểu Phong, sau đó bỏ vào miệng, dùng sức nhai.
“Không cần như thế, tôi cũng muốn ăn.”
“Hôm nay không có cơm ăn, anh chịu đói đi. Sau này còn dám xem đồ linh tinh như vậy thì nhịn cơm hai ngày.”
“Đừng mà An An, tôi sai rồi, sau này tôi sẽ không bao giờ xem linh tinh nữa.” Đồ ăn ngon có sức hấp dẫn rất lớn với Tiểu Phong chỉ sau An An.
“Anh có biết thứ mà anh xem kia đều là virus, tất cả đều là virus hay không? Anh biết rõ về virus rồi đấy, nó giống như ‘Không thấy’ của Flying Panda, tất cả đều không phải là thứ gì tốt.”
“Không phải, tuy rằng ‘Không thấy’ xâm nhập theo trình tự nhưng vẫn sẽ có tác dụng bảo vệ nhất định. Đứng ở một góc độ khác thì tốt xấu cũng không chắc được.”
“Hừ, còn dám lý luận với tôi.”
“Không dám.” Tiểu Phong tủi thân cúi đầu, anh sợ nhất là khi An An không vui và cả không có cơm ăn.
“Nếu anh biết rõ ‘Không thấy’ như vậy, vậy sao anh lại không diệt được ‘Không thấy’ mà lại diệt được những virus khác?”
“Virus mà tôi diệt không phải là ‘Không thấy’ mà là những virus gây ra hiện tượng đơ máy được sinh ra sau khi ‘Không thấy’ bị cấy vào.”
Dư An An nghe xong lại khó hiểu nói: “Hôm ấy không phải là virus ‘Không thấy’ của Flying Panda à?”
Tiểu Phong gật đầu: “‘Không thấy’ có tác dụng hai chiều là xâm nhập và bảo vệ, lợi và hại đều có, nhưng sẽ không yếu ớt như vậy.”
Dư An An líu lưỡi, Tiểu Phong vậy mà lại có đánh giá cao như vậy với ‘Không thấy’: “Thế mà anh lại biết về loại virus ‘Không thấy’ này.”
“Nhìn thấy, sẽ biết.” Anh chỉ vào đầu mình: “Tự động xuất hiện, tôi cũng không biết.”
Dư An An hiểu, virus mà Tiểu Phong loại bỏ kia không phải là ‘Không thấy’ mà là một loại virus khác. Nếu như thế thì cũng hợp lý, cho dù Tiểu Phong có lợi hại như thế nào thì sao anh có thể dễ dàng loại bỏ được virus do hacker hàng đầu tạo ra cơ chứ.
Cô cúi đầu ăn cơm, Tiểu Phong chỉ đứng bên cạnh nhìn, anh liếm liếm miệng: “An An, tôi cũng muốn ăn.”
“Nhịn đói.”
“An An.”
“Đây là trừng phạt.”
Cuối cùng Dư An An cũng không đành lòng, nhìn ánh mắt tủi thân của Tiểu Phong, cô vẫn mềm lòng.
Tiểu Phong vui vẻ ăn cơm. Dư An An cầm máy tính ra mở lên, hình ảnh lại nhảy ra, nghe một loạt tiếng ưm ư khiến cô thấy xấu hổ không thôi. Cô vội vàng ấn nút X tắt cửa sổ đó đi thì một giao diện khác hiện lên, Tiểu Phong tìm kiếm cái gì đó mà tất cả đều là chữ cái tiếng Anh.
Tiểu Phong ăn cơm xong thì ngoan ngoãn cầm bát đũa đi rửa sạch sẽ.
Dư An An rút một quyển sách cổ từ trên kệ sách xuống rồi đưa cho Tiểu Phong.
“Đã nhận biết được mặt chữ thì từ hôm nay anh hãy đọc mấy trang đi.”
Tiểu Phong mở trang bìa bên trong ra, sau đó lại lật thêm mấy trang nữa: “An An muốn đọc thơ à?”
“Đúng vậy.”
“An An, chúng ta xem phim đi.”
“Đọc ba trang trước rồi chúng ta mới xem phim.”
Tiểu Phong vui vẻ gật đầu, tìm được một trang: “An An, cô đọc trước một lần rồi tôi đọc lại.”
“Vì sao chứ?” Dư An An cầm điều khiển từ xa trong tay, trên mặt như viết, kêu anh đọc, tôi đọc làm cái quỷ gì.
“Tôi muốn nghe An An đọc, tôi đọc theo cô.”
Đột nhiên trong lòng Dư An An nổi lên ý xấu. Cô nhận lấy sách trong tay đối phương sau đó bắt đầu dùng giọng chị gái Lâm Chí Linh để đọc.
“Vân tưởng y thường hoa tưởng dung, xuân phong phất hạm lộ hoa nùng. Nhược phi Quần Ngọc sơn đầu kiến, hội hướng Dao Đài nguyệt hạ phùng*.”
(*Được trích trong bài thơ số một của Thanh Bình Điệu của Lý Bạch đời Đường. Thanh Bình Điệu kỳ 1 được viết từ góc độ không gian, sử dụng hoa mẫu đơn để so sánh với vẻ đẹp của Dương Phi.
Tạm dịch: 
Nhìn mây nhớ đến xiêm áo, thấy hoa nhớ đến dung nhan, 
Gió xuân thổi nhẹ qua hiên, sương hoa nồng nàn. 
Nếu không phải người ở mé núi Quần Ngọc, 
Thì cũng là thấy ở dưới trăng chốn Dao Đài.
Bản dịch của Ngô Tất Tố: 
Thoáng bóng mây hoa nhớ bóng hồng, 
Gió xuân dìu dặt giọt sương trong. 
Ví chăng non ngọc không nhìn thấy, 
Dưới nguyệt Dao Đài thử ngóng trông.
Tiểu Phong nuốt nước miếng: “An An, sao giọng của cô lại thay đổi như thế?”
“Bởi vì phải dùng giọng điệu như thế thì mới đọc ra được cái đẹp của bài thơ.” Dư An An xụ mặt, sợ bản thân cười ra da gà mất.
“Mau đọc theo giọng điệu của tôi đi.” Dư An An bụng đầy ý xấu thúc giục anh.
Tiểu Phong nhíu mày, anh cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm. Anh run rẩy khóe miệng, sau đó bắt đầu đọc theo giọng điệu của cô: “Vân tưởng y thường hoa tưởng dung…”
“Không được, vẫn chưa đủ điệu.”
“Vân tưởng y thường hoa tưởng dung…” Anh đã cố hết sức.
“Anh chờ một chút.” Dư An An lấy điện thoại ra rồi bắt đầu chụp ảnh Tiểu Phong: “Được rồi, muốn có giọng đọc và tình cảm phong phú, giọng điệu uyển chuyển du dương thì cần nghĩ đến những điều tốt đẹp, nghĩ đến chị Chí Linh.”
“Tôi chỉ nghĩ đến cô.” Tiểu Phong phản đối.
“Được rồi, nghĩ đến ai cũng được, mau đọc đi.”
Tiểu Phong bắt đầu đọc, Dư An An quay video, nhịn cười đến mức tay run hết lên.
Tiểu Phong cảm thấy hôm nay Dư An An hôm nay có chút kỳ lạ, giống như đang trêu chọc anh. Nhưng chỉ cần cô vui vẻ thì cho dù có trêu chọc anh nhiều hơn nữa, anh cũng tình nguyện để cô trêu anh, muốn trêu như thế nào cũng được.
Đến lúc xem phim, bọn họ tìm một chương trình tạp kỹ, hai người vừa xem vừa ăn trái cây.
Xem chương trình tạp kỹ xong, Dư An An đi tắm rửa, sau khi cô tắm xong thì kêu Tiểu Phong đi tắm. Vào phòng ngủ thì đã thấy Tiểu Phong trải xong đệm dưới sàn, đặt sát bên cạnh giường của cô.
Dư An An lau khô tóc, ngồi xếp bằng trên giường. Tiểu Phong quá bám cô rồi, cứ ngủ như vậy mãi cũng không phải là cách, nhưng trước mắt cũng không còn cách nào khác.
Tiểu Phong tắm rửa xong thoải mái đi ra, tóc đã khô được một nửa, vẫn còn bọt nước dính trên tóc ngắn bảy phân.
Dư An An vẫy tay về phía anh, Tiểu Phong nhảy nhót đến gần, anh cười ha ha ngồi trên tấm đệm mình trải ra. Bởi vì cơ thể anh cao lớn, lúc ngồi bên trên cũng cao gần bằng cô ngồi trên giường.
“Tắm rửa xong thì nhất định phải lau khô tóc.” Cô nói rồi dùng cái khăn lông mình vừa lau tóc đặt lên trên đầu anh. Ngoài miệng thì nói, trên tay thì lau tóc cho anh.
“An An thật tốt.”
“Tốt cái rắm, coi như chăm con thôi.”
Tiểu Phong bĩu môi: “Tôi lớn hơn cô, đừng suốt ngày luôn miệng nói tôi là trẻ con.”
“Tôi nói anh là trẻ con vì chỉ số thông minh chứ không phải vì dáng người của anh.” Cô nói rồi vươn ngón tay chọc chọc vào cơ bụng rắn chắc của anh.
Tiểu Phong thích được cô chạm vào như thế, anh ngây ngô cười nhìn cô.
Lau khô tóc xong, cô kêu Tiểu Phong đi giặt khăn lông còn Dư An An trực tiếp ngã xuống giường. Bởi vì hệ thống sưởi ấm dưới sàn tốt nên trong phòng ấm áp như gió xuân, chăn cũng không che đi được. Cô mặc áo ngắn tay mùa hè và quần dài, yên ổn nằm thẳng trên giường.
Tiểu Phong giặt khăn lông xong quay lại thì thấy Ngưu Ngưu cũng đi vào theo.
Tiểu Phong không muốn, nhấc chân đá Ngưu Ngưu. Ngưu Ngưu cũng không kém, nó dùng sức lao vụt vào bên trong, vừa chạy vừa kêu ư ử trong cổ.
“Tiểu Phong, không được bắt nạt Ngưu Ngưu.”
Có người chống lưng, Ngưu Ngưu vui sướng chạy vào trong, ‘Bịch’ một tiếng nhảy thẳng lên giường. Tiểu Phong chân tay nhanh nhẹn bắt được Ngưu Ngưu ở giữa không trung, anh xách nó ném thẳng ra ngoài. Ngưu Ngưu bị ném ra ngoài, gâu gâu kêu to.
“Rầm’ một tiếng cửa bị đóng sầm lại, Tiểu Phong hừ lạnh một tiếng. Anh còn không được lên giường thế mà nó dám nghĩ đến. Nghĩ đẹp đấy, cẩn thận tao nướng mày luôn.
Dư An An mắt lạnh liếc nhìn Tiểu Phong, Tiểu Phong quay đầu lập tức đổi sang gương mặt tươi cười. Anh đi về lại tấm đệm mình trải sẵn, ngồi xếp bằng bên mép giường nhìn cô.
“Mười một giờ rồi, ngủ.”
“Cô ngủ đi, tôi không buồn ngủ.”
“Anh nhìn tôi như vậy sao tôi có thể ngủ được?”
“Một ngày không được nhìn, rất muốn nhìn thêm một chút.”
Dư An An duỗi chân đá Tiểu Phong một cái: “Nằm xuống.”
Tiểu Phong đành phải nghe lời nằm xuống.
“Không được nói chuyện, ngủ đi.”
“An An ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Bên tai vang lên tiếng hít thở đều đều của Dư An An nhưng Tiểu Phong lại không ngủ được, nhưng anh cũng không dám động đậy, sợ ồn cô nghỉ ngơi.
Trong đầu anh vô tình hiện lên những hình ảnh xấu hổ kia, sau đó càng ngày càng nóng, tim đập càng ngày càng nhanh. Tiểu Phong nuốt nước miếng, anh cảm thấy khắp toàn thân như đang bị lửa đốt.
Dư An An vẫn chưa ngủ, nửa tỉnh nửa mơ, cô nghe thấy tiếng Tiểu Phong đứng lên.
“Đi đâu vậy?”
Tiểu Phong tưởng cô ngủ rồi, động tác đột nhiên dừng lại: “An An, tôi khó chịu.”
Dư An An nghe vậy vội xoay người ngồi dậy, cô ngồi quỳ trên giường, tay vươn ra chạm vào trán anh: “Sao thế, ơ, có chút nóng, có phải bị sốt rồi không?”
Tiểu Phong giơ tay nắm lấy cổ tay của cô rồi lắc đầu.
“Khó chịu ở đâu, đau đầu à?” Hình như có người thấy đau đầu dần sẽ khôi phục trí nhớ, trước kia cô có để ý qua.
“Không phải.”
“Khó chịu ở đâu vậy?”
Tiểu Phong nắm tay cô, ánh mắt cúi xuống, xuống chút nữa. Dư An An nhìn theo ánh mắt anh cúi thấp xuống, đi xuống, xuống chút nữa, sau đó…
Dư An An nổi giận quát lên một tiếng: “Tiểu Phong.”
Sau đó cô nhấc chân đá một cái vào chỗ yếu ớt của anh.
Tiểu Phong au một tiếng kêu lên, anh che lại chỗ bị đá, trực tiếp ngã lên mặt đất, đau quá, còn đau hơn cả khi bị sói cắn.
“An An, An An…” Anh gọi tên cô như đang cầu xin sự giúp đỡ: “Đau quá.”
Dư An An cũng bị dọa sợ, cô nhảy bật xuống giường, có chút không biết phải làm sao quỳ bên cạnh anh: “Xin, xin lỗi anh, Tiểu Phong.”
“Đau quá, An An à, đau quá.”
“Phải, phải làm sao đây?” Khi học đại học, cô có nghe mọi người nói đùa nhiều lần, nói chỗ kia mà bị đá một cái thì cực kỳ đau. Nghe nói còn đau hơn cả khi bị cây búa đánh vào người.
Tiểu Phong đau đến mức quay trái quay phải. Dư An An cũng không biết phải làm sao, cô nắm lấy cánh tay anh, dừng sức đẩy: “Mau xoa xoa, xoa xoa nó.”
Bàn tay mềm mại ấm áp lại nhỏ nhắn đặt trên cánh tay anh, cũng không biết Tiểu Phong nghĩ cái gì, anh xoay tay nắm ngược lấy tay cô rồi ấn vào chỗ kia, ngoài miệng lẩm bẩm: “Cô xoa cho tôi, đau quá, cô xoa.”
Khi tay nhỏ chạm vào thứ kia, cả người cô như bị điện giật. Dư An An há miệng, kinh ngạc đến mức nói không nên lời. Cô chợt tỉnh táo lại vội rút tay ra, một cú đấm mạnh mẽ đánh vào người Tiểu Phong.
“Đánh chết anh, anh cái đồ b.iến thái, xấu xa, đồ lưu manh thối tha, lưu manh hư hỏng, khốn kiếp…”
Chỗ đó của Tiểu Phong cực kỳ đau, trên người lại bị đánh mấy cái. Thật ra anh cũng không sợ cô đánh mình, nhưng bởi vì đang rất đau nên anh xoay tay nắm lấy cánh tay của Dư An An, dùng sức kéo một cái.
Dư An An bị kéo mạnh một cái, cơ thể không vững, ngã thẳng xuống đập vào ngực rắn chắc của Tiểu Phong.
“A…”
Bộ phận mềm mại trước ngực đập vào ngực rắn chắc của anh, cứng đến mức cô có hơi đau, đầu đạp vào cằm của anh cũng đau. Nhưng vẫn không đau bằng ngực, đau quá.
Dư An An bò dậy khỏi người của Tiểu Phong, Tiểu Phong dùng một tay ôm lấy lưng của cô, dùng sức đ.è xuống. Nửa người trên mới nhấc lên của cô lại ngã vào ngực anh lần nữa.
Cô dùng sức tránh ra: “Thả tôi ra.”
Tiểu Phong không nghe theo, anh cảm thấy cảm giác này rất tốt, cực kỳ tốt, tốt nhất từ trước đến giờ. Cơ thể của Dư An An nhỏ nhắn mỏng manh, mềm mại chứ không giống như anh.
“Tiểu Phong, thả tôi ra.”
Tiểu Phong hơi ngẩng đầu lên nhìn gương mặt tức giận của Dư An An, anh mím môi: “An An, ôm cô rất thoải mái, không còn chỗ nào đau nữa.”
Dư An An cong gối muốn đánh chỗ đó của anh tiếp nhưng lại chỉ với đến đùi anh, hoàn toàn không hề có chút tác dụng gì.
Tiểu Phong nhìn đôi mắt tức muốn phun lửa của cô, trong lòng run rẩy nhưng lại như bị ma quỷ xui khiến, anh hôn bẹp một cái lên trán của cô.
Dư An An bị anh hôn đến đờ người, đôi mắt xoay chuyển: “Tiểu Phong, anh làm gì vậy?”
“An An.” Tiểu Phong gọi tên cô, anh chỉ là muốn hôn cô thôi. Sau đó anh lại hôn mạnh thêm một cái nữa lên trán cô.
Dư An An dùng sức trốn thoát, cô ngồi khóa trên người anh, sử dụng cả hai tay đánh vào ngực của Tiểu Phong, một trận mưa rền gió dữ đánh xuống.
Tiểu Phong cũng không động đậy, anh chỉ cười ngây ngô nhận lấy những cái đánh của cô. Tuy bị cô đánh, nhưng bàn tay nhỏ đập lên ngực lại rất thoải mái.
Lăn lộn đến quá nửa đêm, Dư An An thở phì phò đi ngủ, ngay cả nằm mơ cũng đều đang đánh Tiểu Phong, cô tức giận gần chết. Sau đó khi tỉnh lại lần nữa, vừa mở mắt ra lại thấy gương mặt phúc hậu và vô hại của anh.
Dư An An đấm một cái vào ngay giữa mũi của Tiểu Phong.
Tiểu Phong tủi thân đi ra ngoài, Dư An An cho rằng anh tức giận. Mặc kệ anh có tức hay không thì cô vẫn là người phải tức giận, rất tức giận.
Cô xoay người che chăn lại, vừa cắn răng vừa mắng Tiểu Phong.
Tiếng đồng hồ báo thức reng reng vang lên, cô không thể không thức giận. Cô hất chăn lên, tự đánh một tiếng trống lên tinh thần hăng hái rồi xoay người xuống giường.
Vừa ra đến cửa phòng đã ngửi thấy mùi thơm của cháo. Trong nhà bếp, cơ thể cao lớn lại khỏe khoắn của Tiểu Phong đang mặc bộ tạp dề hình con vịt vàng, vung vẩy thìa nấu bữa sáng cho cô.
Nhìn thấy anh như vậy, cơn tức của Dư An An cũng tan bớt được hơn nửa, trong lòng có chút ấm áp. Chưa từng có một người đàn ông nào có thể kiên trì mỗi ngày nấu bữa sáng cho cô, mặc kệ cho cô trách mắng, chịu thương chịu khổ.
Tiểu Phong nghe thấy tiếng động, anh quay đầu nhìn về phía cô, gương mặt lộ ra nụ cười: “An An, có thể ăn sáng được rồi.”
Dư An An mím môi đi qua, Tiểu Phong thấy cô đến gần, gương mặt đẹp trai nở nụ cười với cô.
Cô giơ tay sờ mũi anh: “Còn đau không?”
Tiểu Phong lắc đầu, tuy rằng đau nhưng vì là An An đánh nên cũng không đau.
Dư An An bất lực cười, đẩy khuôn mặt đẹp trai của anh ra: “Ngốc quá.”
Ăn xong bữa sáng, Dư An An lại thay quần áo đi làm. Tiểu Phong đòi hôn trước khi cô đi làm, không được hôn thì sẽ không chịu thả ra. Dư An An cảm thấy, thói quen đúng là thứ đáng sợ.
Cô trừng mắt nhìn anh rồi vẫn nhón chân hôn một cái lên trán anh.
“Được chưa hả?” Lúc cô đang định quay đầu đi, Tiểu Phong đột nhiên kéo cô lại, bàn tay to lớn ôm lấy mặt cô, anh cúi người hôn một cái lên trán của cô.
“An An, hẹn gặp lại.” Ánh mắt của Tiểu Phong sáng trong như biển sao mênh mông rồi lại nóng bỏng như ngọn lửa. Đáy mắt in ảnh ngược của cô, đôi mắt dịu dàng lại thâm trầm.
Dư An An xuống tầng đi đến nhà ga, trên trán vẫn còn độ ấm lưu giữ mãi, ấm áp nóng bỏng. Gió lạnh mùa đông thổi đến lướt qua má cô, nhưng nó không còn lạnh lẽo như lúc trước, hình như thời tiết mùa đông lúc này có chút ấm áp.
Cô giơ tay chạm lên trán, bên môi nở nụ cười ấm áp mà chính cô cũng không nhận ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.