Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà

Chương 25:




Trong hai ngày vừa quay lại công ty, bỗng nhiên Dư An An có tiền tiết kiệm tận bốn triệu nhân dân tệ, công việc có thể nói là ăn không ngồi rồi.
Cô đến tìm Mật Tư Vương muốn hỏi về công việc, Mật Tư Vương kêu cô viết bản thảo về lần thám hiểm ở Lĩnh An vừa rồi.
Viết, đúng là không có vấn đề gì, nhưng phải viết bắt đầu từ đâu đây?
Vào núi? Hang động? Hay là việc rơi xuống vách núi?
Mật Tư Vương nói, viết cái gì đó bắt mắt chút.
Dư An An ngồi trước máy tính, hai tay đặt trên bàn phím nhưng lại không sao bắt tay làm được.
Cô gọi điện thoại cho Triệu Tân, hỏi trong tay anh ấy có ảnh chụp Lĩnh Nam hay không.
Triệu Tân nói có nhưng không có nhiều lắm, có thể gửi cho cô.
Dư An An nhận được ảnh chụp, ảnh chụp quay lại đều là mọi người đi trên đường phố, không có tư liệu sống gì quá khắc sâu hay hấp dẫn người xem.
Thứ bắt mắt nhất chính là câu chuyện sau khi cô rơi xuống vách núi, đó mới là cuộc sống sinh tồn dã ngoại thật sự.
Dư An An suy nghĩ nên viết đoạn mở đầu như thế nào rồi bắt đầu viết. Sau khi viết được mấy dòng khi cô vào núi thì đến đoạn đi vào hang động. Trong hang động có một cái hố sâu, cô bị rơi xuống vách núi từ chỗ này.
Dư An An ngồi trước máy tính tận hai tiếng, uống một cốc nước, điện thoại kêu lên hai lần. Là Tiểu Phong gọi đến, hỏi cô đã ăn cơm chưa, buổi trưa cùng nhau ăn chút gì đó.
Dư An An nói mình không có thời gian rồi cúp điện thoại.
Lúc nghỉ trưa, đồng nghiệp gọi cô đi ăn cơm. Dư An An tắt tài liệu đi, duỗi thẳng eo rồi cùng mọi người đi ra ngoài.
Gần công ty có một cửa hàng bán đồ ăn nhanh, nơi ấy rất nhanh trở thành nhà ăn của công ty, hương vị thơm ngon, giá cả lại rẻ.
Lúc ăn cơm, ngồi với nhau, ầm ĩ trò chuyện, mọi người đều hỏi những câu hỏi về chuyện của Tiểu Phong, Dư An An cũng nói đúng tình hình thực tế, cô đúng là không biết quá nhiều về tình huống của anh.
“Mọi người đều muốn tổ chức tiệc chúc mừng cho cô vì đã sống sót quay về sau tai họa, tối nay cô thấy được không?”
“Cũng được dù sao đã lâu tôi không ra ngoài chơi.”
“Dẫn cả superman của cô theo nữa.”
Nếu cô mà không dẫn theo anh, có khi Tiểu Phong ở nhà sẽ nổi điên nên cô cũng đồng ý: “Được.”
Ăn cơm xong, quay lại văn phòng, cô gọi điện cho Tiểu Phong. Điện thoại không có ai bắt máy, kỳ lạ thật, bình thường điện thoại vang chưa đến hai tiếng đã được bắt máy rồi, sao hôm nay lại như vậy, hay anh ngủ rồi?
Cô đặt điện thoại xuống, Dư An An lại bắt đầu viết bản thảo, viết đến những tình tiết sau khi cô gặp được Tiểu Phong. Cuộc sống sinh tồn nơi hoang dã lại có thêm Tiểu Phong kết hợp, bọn họ cùng gặp được gấu đen, đó là đoạn khá là lôi cuốn. 
Điện thoại vẫn chưa có tin tức gì, trong lòng Dư An An nhớ nhung Tiểu Phong, cô lại cầm điện thoại gọi nhưng vẫn không có ai bắt máy.
Khi cô chìm vào trong cốt truyện một lần nữa, đầu óc cô bối rối, không biết nên đặt bút xuống như nào.
Cô đứng dậy đi rót cà phê, trong phòng uống nước, cô gặp được Từ Nham.
Dư An An chửi thầm, oan gia ngõ hẹp. 
Lúc Từ Nham nhìn thấy cô, ban đầu anh ta cũng không nói chuyện, Dư An An rót cà phê, Từ Nham chỉ đứng cách đó không xa nhìn cô.
Cô quay đầu lại, trợn mắt liếc nhìn anh ta một cái.
Từ Nham cười một cái: “Đến mức này à?”
“Thì sao? Chẳng lẽ phải cười với anh à, chủ biên Từ thật là ngây thơ.”
“Em mới ngây thơ giống như thằng nhóc kia.”
“Ít nhất anh ấy đối xử tốt với tôi. Còn anh chẳng phải chỉ coi trọng tiền tài và gia thế của Mạnh Lâm thôi hay sao.”
“An An, muốn làm việc chăm chỉ ở chỗ làm cũng chưa chắc dễ dàng, cô ấy là sếp, có quan hệ tốt với cô ấy thì mới có thể giải quyết được những vấn đề rất lớn. An An, trong lòng tôi, em mới là bạn gái của tôi.”
“Ngừng ngừng, đừng có ra vẻ như vậy với tôi. Chúng ta chỉ có quan hệ đồng nghiệp, những chuyện đó của anh không hề liên quan đến tôi mà tôi cũng không muốn thảo luận bất kỳ vấn đề gì với anh cả.”
Dư An An quay lại, có đồng nghiệp đi qua nói điện thoại của cô vừa kêu lên hai lần.
Cô vội chạy về chỗ, nghĩ đó là Tiểu Phong nhưng hóa ra lại là một dãy số xa lạ.
Cô gọi lại, bên kia nói là đồn công an. Tiểu Phong đánh nhau với người ta.
Dư An An xin nghỉ với Mật Tư Vương rồi gọi xe đi thẳng đến đồn công an.
Nói rõ lý do mình đến đây, có người kêu cô đến tầng hai xem thử, cô từ hai bước chuyển thành một chạy lên tầng.
Trong phòng tạm giam, Tiểu Phong ngồi trên ghế với một người đàn ông khác, phía đối diện là hai người mặc đồng phục cảnh sát.
“Đồng chí cảnh sát, tôi là Dư An An.”
“Cuối cùng cũng đến rồi. Người bạn này của cô, hỏi một câu mà tận ba câu không biết, nếu không phải về sau cậu ta đọc ra số điện thoại của cô thì chúng tôi cũng không biết nên đi đâu tìm người nữa. Cô nhìn này, cậu ta đánh nhau.”
Dư An An nhìn về phía một người đàn ông khác, trên mặt đối phương một mảng bầm tím. Nhìn Tiểu Phong, anh hoàn hảo không có chút vết thương nào.
Sức chiến đấu của Tiểu Phong có thể nói là đánh ngang với gấu sói mà không hề sợ hãi, giờ lại đánh người?
“Tiểu Phong, sao lại thế này?”
Tiểu Phong nhìn thấy cô đến thì duỗi tay nắm lấy tay áo của cô: “An An, là anh ta động tay chân trước, tôi chỉ phòng vệ chính đáng mà thôi.”
Người nọ nghe xong thì vội vàng kêu r.ên nói: “Tôi có bệnh chắc, tự nhiên đi đánh người. Lúc tôi đi ngang qua, cậu ta nói tôi theo dõi cậu ta, đường này cũng chẳng phải do nhà cậu ta mở, tôi không được đi chắc. Người gì vậy chứ, đầu óc đúng có bệnh.”
Dư An An nghe vậy thì hỏi Tiểu Phong: “Anh nói đi, rốt cuộc sao lại thế này?”
“An An, thật sự là anh ta theo dõi tôi.”
“Anh ta theo dõi anh? Anh có chắc chắn không?”
Tiểu Phong gật đầu: “Lén lút theo dõi tôi, sau đó còn vươn tay đòi bắt tôi.”
Cảnh sát lại hỏi người đàn ông mặc áo khoác màu xám bị đánh cho bầm dập mặt mũi: “Anh bắt cậu ta trước?”
Người nọ biện minh: “Đồng chí cảnh sát à, sao tôi lại đi bắt cậu ta cơ chứ, tôi với cậu ta cũng không quen biết nhau.”
Đương sự mỗi người nói ra ý kiến của mình, cảnh sát hình như cũng không có cách nào.
Dư An An quay đầu: “Đồng chí cảnh sát, tôi có thể nói chuyện riêng với anh được không?”
Có một cảnh sát trong đó gật đầu rồi đi ra ngoài. Dư An An vội đuổi theo, đóng cửa lại: “Đồng chí cảnh sát, người bạn này của tôi bị mất trí nhớ, mới từ trong núi sâu đi ra với tôi. Đồn công an của các anh cũng có lập hồ sơ đó, anh ấy tên là Tiểu Phong, là tên tôi đặt cho anh ấy, tuy rằng anh ấy ít nói nhưng sẽ không gây chuyện mà không có lý do. Tôi tin lời anh ấy nói, anh ấy cũng không nói dối.”
“Cô tin tưởng cậu ta nhưng không có nghĩa là chúng ta cũng phải tin tưởng cậu ta. Cô nhìn người ta bị cậu ta đánh thành cái dạng gì chưa? Đây là phải chịu trách nhiệm về mặt hình sự.”
Vừa nghe đến trách nhiệm hình sự, Dư An An bỗng có chút sợ hãi: “Anh ấy thật sự sẽ không tự nhiên đánh người khác, có người báo án, vậy người đó có phải được coi là nhân chứng tận mắt nhìn thấy không? Camera theo dõi thì sao?”
“Camera theo dõi không bao trùm được đến vị trí đó, nhân chứng tận mắt nhìn thấy có bốn người, ai cũng đều nhất trí nói người bạn kia của cô đánh người.”
Dư An An thấy hoảng trong lòng, camera không có, nhân chứng nhìn thấy mọi chuyện cũng chỉ Tiểu Phong là người đánh người: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Loại chuyện tranh cãi dân sự này thì phải xem hai bên người trong cuộc có tình nguyện giảng hòa hay không. Cô nhìn thử người bị đánh kia đi.” Cảnh sát lắc đầu, đối phương ra tay cũng quá độc ác rồi.
“Đồng chí cảnh sát, Tiểu Phong thật sự không có nói dối.”
“Cô có nói chuyện này với tôi cũng không có tác dụng gì, chúng tôi chỉ dựa vào chứng cứ, nếu không có chứng cứ thì hiện tại chính là bạn cô đánh người ta, còn đánh không hề nhẹ.”
Dư An An mím môi, hiện tại chỉ có thể nghĩ cách đưa Tiểu Phong ra khỏi đồn công an thôi: “Ngài hỏi người kia giúp tôi một chút xem đối phương có tình nguyện giảng hòa không?”
Cảnh sát dẫn Dư An An đến gặp những nhân chứng tận mắt nhìn thấy kia, có tận bốn nhân chứng, bọn họ đều nói Tiểu Phong đánh người, còn đánh rất tàn nhẫn.
Sau đó trong miệng thì lẩm bẩm, nói người này thật quá đáng, thấy người bị đánh bỏ chạy còn bắt lại đánh tiếp.
Bọn họ trở lại phòng tạm giam, người đàn ông mặc áo khoác xám ngồi một bên nhe răng nhếch miệng ai ui kêu đau, sau đó còn kêu khổ với cảnh sát. Nói đi trên đường tự nhiên bị đánh cho một trận như này thì phải đi đâu tìm lý lẽ đây, hy vọng đồng chí cảnh sát trừng phạt người đánh người kia, để cậu ta nhớ rõ bài học này.
Dư An An có chút lo lắng, cô nhìn về phía Tiểu Phong, Tiểu Phong vẫn để lộ gương mặt kia, đầy mặt viết, không phải tôi sai, là do anh ta động tay chân trước.
Người đàn ông mặc áo khoác màu xám nhìn có vẻ khó đối phó, nhưng lúc đồng chí cảnh sát nói đến chuyện hòa giải, anh ta bắt đầu nói mấy câu làm khó nhau, sau đó lại lập tức đồng ý.
Bồi thường tiền, Tiểu Phong bị ghi tên lại trong hồ sơ vụ án, cuối cùng cô mới dẫn người từ cục cảnh sát về nhà.
Dọc đường đi, ai cũng không nói chuyện, gọi xe về nhà, lên tầng đóng cửa, Dư An An mới nắm lấy cánh tay anh hỏi: “Anh nói thật với tôi, cuối cùng vì sao lại như thế này?”
 
“Thật sự là anh ta theo dõi tôi.”
“Anh ta quen biết anh à? Hay là anh biết anh ta?”
Tiểu Phong lắc đầu: “Không biết.”
“Kẻ thù à?”
Tiểu Phong lắc đầu: “Không biết.”
“Cái gì cũng không biết thì phải làm sao bây giờ?” Nếu là kẻ thù trước đây thì chắc chắn sẽ còn quay lại. Lúc nào Tiểu Phong cũng có thể gặp nguy hiểm.
Tiểu Phong bị giọng điệu lạnh lùng của cô làm cho im lặng.
“Nếu không phải do tôi hiểu rõ về anh thì tôi hoàn toàn đã tin là người đó vô tội rồi. Anh nhìn xem anh đánh người ta thành cái dạng gì kìa.”
“An An, thật sự là do anh ta động tay chân trước. Ánh mắt anh ta nhìn tôi có ý xấu, tôi nhìn ra được.”
Dư An An ngồi trên số pha, Ngưu Ngưu chạy qua cọ chân, cô bực bội đá nó đi.
“Tiểu Phong, có lẽ anh đã đoán nhầm rồi, người ta thật sự chỉ đi ngang qua mà thôi. Hoặc có lẽ anh đoán không sai, anh ta đúng là có ý gây rắc rối, nhưng chuyện như hôm nay, nếu tôi không ở đây, không có cách nào phán đoán đúng sai, mà nhân chứng tận mắt chứng kiến cũng đều nói anh là người động tay chân trước, ra tay vừa nhanh lại tàn nhẫn. Tiểu Phong, anh có thể đánh nhau với gấu đen và sói, nhưng dùng để đánh người, nắm đấm ấy của anh có thể đánh chết người ta. Nếu thật sự xảy ra chuyện thì sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự.” Cô rất lo lắng nhưng không thể nào xuống ta được, vừa lo lắng lại rất sợ hãi.
“Sau này tôi sẽ không đánh nhau nữa.”
“Sau này không đánh, anh nói nghe rất hay. Có việc gì mà anh bảo đảm chắc chắn với tôi rồi lại làm đúng như thế không? Anh nói muốn đi làm với tôi, tôi không cho anh đi, anh nhất định đòi đi cùng, tôi không cho anh ngủ trong phòng ngủ, anh lại nhất định đòi ngủ.”
“An An.” Tiểu Phong tủi thân gọi tên cô.
“Đừng gọi tôi.” Dư An An hất tay anh ra.
Tiểu Phong cực kỳ tủi thân ngồi trên sô pha: “An An, đúng là anh ta động tay chân trước mà.”
Dư An An chỉ vào cửa: “Đi ra ngoài úp mặt vào tường, nghĩ kỹ rồi thì lại vào đây.”
“An An.” Tiểu Phong gọi cô.
“Đi ra ngoài.” Dư An An hét lên, chỉ vào cửa.
Tiểu Phong thấy cô thật sự tức giận, anh đành phải đi ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại.
Dư An An ngồi trên sô pha, thật sự hết cách. Anh đánh nhau với người ta hay là gặp kẻ thù, hay là bất kỳ loại tình huống nào đấy, cô đều không thể phán đoán được. Tiểu Phong nói người kia động tay chân trước, cô tin Tiểu Phong sẽ không tự nhiên đánh người không có lý do được, nếu là kẻ thù, vậy sau này Tiểu Phong nên làm sao đây?
Tiểu Phong ngồi xổm ở cửa nghĩ về chuyện hôm nay.
Buổi trưa anh ra ngoài ăn cơm, lúc trở về thì cảm giác có người đàn ông mặc áo khoác màu xám đang lén lút đi theo mình. Tính cảnh giác của anh rất cao, mấy lần quay đầu nhìn lại thì người nọ vẫn luôn đi theo sau anh.
Anh ngừng lại, người đó cũng không động đậy.
Mấy lần như thế, Tiểu Phong cảnh giác hỏi anh ta: “Anh là ai, sao lại đi theo tôi?”
Người này cao khoảng mét tám, dáng người cường tráng, ánh mắt lại có ý xấu. Đối phương đứng đó nhìn thẳng vào anh.
“Đi ngang qua mà thôi.” Nhẹ nhàng hờ hững nói mấy chữ đấy, giọng điệu lại không hề nhẹ nhàng như thế.
Trực giác nói cho anh biết, người này chắc chắn có vấn đề.
Anh đi về nhà, đột nhiên có chiếc xe lao đến đây. Mà người phía sau bỗng nhiên đi lên phía trước khống chế bả vai của anh. Tiểu Phong phản ứng rất nhanh, tay nắm lại đánh về phía đối phương.
Người đó không ngờ bản lĩnh của Tiểu Phong lại lợi hại như thế, anh chiếm được ưu thế, hai người cứ giằng co đánh qua lại như vậy.
Nắm đấm của Tiểu Phong cứng như sắt, từng đấm đều đánh lên mặt của người này. Hành động của người đàn ông mặc áo khoác xám cũng không kém, hai người mạnh mẽ ra tay, trên đường dần có người vây xem.
Người vây xem càng ngày càng nhiều, có người lấy điện thoại ra báo án, chiếc xe dừng ở bên cạnh thấy vậy cũng vội tăng tốc rời đi.
Khi cảnh sát đến, người đàn ông mặc áo khoác xám đã bị đánh bầm dập mặt mũi, khóe miệng với mũi đều chảy máu.
Ba bốn cảnh sát lao đến, người nọ thấy vậy thì đột nhiên ra vẻ yếu thế. Anh ta ôm đầu nói Tiểu Phong bỗng nhiên ra tay đánh người.
Trực giác nói cho anh biết, chuyện này chắc chắn có liên quan với trí nhớ bị mất kia của anh. Nhưng anh cũng không nghĩ ra được, dù liều mạng suy nghĩ thì cũng chỉ đổi lấy cơn đau đầu như muốn nứt ra.
Lúc đau đầu, anh cố kiềm chế bản thân, không cho An An nhìn ra.
An An tức giận là vì thấy anh đánh nhau, anh cũng sợ cô lo lắng nhưng anh thật sự không cố ý. Sau này nếu có đánh nhau nữa thì anh cũng chắc chắn không để cảnh sát bắt được.
Dư An An nằm một lúc rồi đi ra.
Cô đẩy cửa ra, nhìn thấy Tiểu Phong mặc áo ba lỗ màu đen, ôm cánh tay ngồi xổm dựa vào tường. Nghe thấy tiếng mở cửa, anh ngẩng đầu lên nhìn qua, vẻ mặt tủi thân khiến cô mềm nhũn trong lòng.
“Vào đi.” Cô nói.
Tiểu Phong tuân lệnh, vội vàng đứng lên, đi theo phía sau Dư An An đi vào nhà, tay xoay ngược lại đóng cửa.
“An An.”
Dư An An đứng trước mặt anh, cô ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc nói: “Tiểu Phong, sau này ra ngoài phải cẩn thận.”
Tiểu Phong gật đầu: “Tôi biết rồi, An An, sau này tôi sẽ không đánh nhau nữa.”
“Nếu gặp phải người xấu, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.”
“An An, sau này tôi sẽ không đánh người nữa.”
“Nắm đấm của anh, cho dù là sói cũng sợ chứ đừng nói đến người. Chúng ta sống ở thành phố, nơi đây dùng đến pháp luật, không thể tùy tiện làm bậy được.”
“Tôi biết rồi, An An, cô đừng tức giận.”
Dư An An thở dài một tiếng: “Bên ngoài lạnh lắm nhỉ, đừng để bị đông cứng hỏng người đấy.”
Tiểu Phong lắc đầu: “Không lạnh.”
Dư An An không biết phải làm sao nhếch khóe miệng lên: “Vào uống chút nước ấm đi.”
“An An…”
Cô đi vào trong, người phía sau đột nhiên ôm lấy cô, anh ôm chặt cô vào trong ngực mình. Phía sau lưng cô dán lên tấm ngực hơi lạnh của anh, cô cảm nhận được khi anh gọi tên cô, lồng ngực chán nản phập phồng.
  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.