"Tiểu Phong, trước kia nhất định anh là một người tán gái rất giỏi."
"An An, anh hy vọng em sẽ vui vẻ, đừng giận anh."
Dư An An ôm lấy vòng eo rắn chắc của Tiểu Phong, thật sự rất chắc chắn, sao lại tập được nhỉ: "Này, trước kia dáng người của anh đã như vậy rồi hả?"
"Trước khi mất trí nhớ không được như thế này. Sau này ở trong rừng lâu nên mới trở thành thế này đó."
Sinh tồn nơi hoang dã nên đã luyện được cơ bắp như vậy.
"Em sợ hả An An?"
"Có anh ở cạnh, em không sợ gì hết."
"Vậy tốt rồi, chúng ta nhảy nhé."
"Em đếm tới 1, 2, 3 rồi nhảy."
"Được, em đếm đi An An."
Dư An An hít sâu một hơi, bắt đầu đếm: "1, 2, 3..."
Sau đó hai người nhảy xuống dưới.
Ban đầu đứng trên bục tâm trạng vẫn ổn, nhưng khoảnh khắc nhảy xuống, cảm giác đau quặn dưới bụng ập tới, Tiểu Phong cảm giác như có một sợi dây vô hình trong đầu kéo giật lại, cảm giác đau đớn dữ dội, đau tới mức khiến anh không thể mở mắt.
Dường như có một thế lực mạnh mẽ nào đó đang cố gắng chen vào tâm trí anh, giống y hệt cảm giác đau quặn dưới bụng, ký ức ập vào tâm trí, nó giống như một vách đá, hình như còn có người khác, hình như anh tự mình nhảy xuống.
Sau đó một tiếng "Phịch" vang lên.
Đau đầu quá, vô cùng đau...
Tiếng hét chói tai của Dư An An bật ra khỏi đôi môi đang mím chặt, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng Tiểu Phong. Cô sợ hãi không dám mở mắt ra, chỉ cảm nhận được cơn đau quặn dưới bụng, gió lạnh thổi mạnh đập vào mặt đau rát.
Rơi xuống, hất văng, lại rơi xuống.
Lúc này Dư An An cuối cùng cũng tỉnh táo lại, không có gì sợ hãi hết.
Cô mở mắt ngắm nhìn những ngọn núi bị đảo ngược xung quanh, vùng nước nông, những tòa nhà, xe cộ và một vài khách du lịch...
Dư An An phấn khích hét lên: "Tiểu Phong, k.ích thích quá."
Tiểu Phong không trả lời, cô ngẩng đầu rời khỏi vòng tay anh, lúc nhìn lên thì thấy sắc mặt của Tiểu Phong tái nhợt đến mức không còn giọt máu, đôi môi mỏng cũng trắng bệch.
"Tiểu Phong, Tiểu Phong, có phải anh sợ không."
Tiểu Phong vẫn không trả lời.
Dư An An ôm chặt lấy anh, sau đó hét gọi nhân viên đứng cách đó không xa: "Mau tới đây đón chúng tôi với."
Nhân viên công tác mặc đồ bảo hộ lái thuyền bên dưới vội vàng tháo dây trên người họ ra.
Tiểu Phong vẫn nhắm chặt mắt, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.
Dư An An vỗ mặt anh: "Tiểu Phong, Tiểu Phong, anh mở mắt ra đi Tiểu Phong."
"Mau quay về bờ đi." Dư An An nói với nhân viên công tác.
Cô ôm lấy anh: "Tiểu Phong, anh đừng dọa em sợ, anh mở mắt ra đi. Chúng ta xuống rồi, không sao đâu, không sao đâu, chúng ta an toàn rồi, không sao rồi Tiểu Phong."
Tiểu Phong vẫn không nghe thấy tiếng gọi, hai mắt vẫn nhắm chặt như người hôn mê bất tỉnh.
Sau khi quay lại bờ, nhân viên công tác vây quanh bắt đầu ấn ngực cho anh.
Dư An An vỗ người anh: "Tiểu Phong, Tiểu Phong, em là An An, anh nghe thấy em nói gì không? Tiểu Phong, anh tỉnh lại đi, tỉnh lại đi."
Lồng ngực bị đè nén, Tiểu Phong cảm thấy ngạt thở, anh hít sâu một hơi, đột nhiên mở mắt ra.
"Tiểu Phong, Tiểu Phong." Dư An An vẫn đang gọi anh, thấy anh mở mắt, cô suýt bật khóc: "Tiểu Phong, anh làm em sợ chết khiếp."
Sắc mặt Tiểu Phong vô cùng khó coi, nhưng anh vẫn cố gắng ngồi dậy: "An An, anh không sao hết."
"Vừa nãy em vô cùng sợ hãi, sau này chúng ta không chơi nữa, Tiểu Phong, anh đừng dọa em sợ."
Nhân viên công tác hỏi có cần đi bệnh viện khám không, Tiểu Phong lắc đầu nói nghỉ ngơi một lúc là được, hai người cũng không còn tâm trạng, đi thẳng ra ngoài.
Dư An An gọi xe, xe ở gần nên rất nhanh sẽ tới.
"Tiểu Phong, sau này chúng ta không chơi mấy trò k.ích thích này nữa nhé."
"An An, hình như vừa nãy anh nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng."
"Cái gì?"
"Vách đá, anh rơi khỏi vách đá."
"Anh nhớ lại rồi sao?"
Tiểu Phong lắc đầu thất vọng: "Chỉ có cảnh này thôi, hình như anh tự mình nhảy xuống."
"Cái gì cơ? Lẽ nào anh muốn tự sát?"
"Anh không biết, hình ảnh hiện lên trong đầu anh là cảnh anh tự mình nhảy xuống."
"Không còn thứ gì khác hả, ví dụ như có người nào khác đi cùng anh không, hoặc là có những ký ức quý giác khác?"
Tiểu Phong nghĩ một lúc, nhưng đầu càng ngày càng đau, cơ thể anh lảo đảo suýt chút nữa thì ngã xuống.
Dư An An đỡ anh: "Anh dựa vào em đi, xe sắp tới rồi."
"An An, An An, đầu anh đau quá, hình như anh không chống đỡ nổi..." Tiểu Phong chưa kịp nói xong đã ngất lịm.
"Tiểu Phong, Tiểu Phong..." Dư An An ôm lấy cơ thể đang rơi xuống, hoảng sợ nhìn về phía bên đường cầu cứu.
May mà có người tốt dừng lại đưa anh tới bệnh viện.
Bác sĩ kiểm tra cho anh xong, Tiểu Phong vẫn chưa tỉnh lại. Lần này Tiểu Phong ngủ rất lâu, Dư An An ngồi bên cạnh anh, hai tay nắm chặt tay anh, miệng không ngừng đọc tên anh, Tiểu Phong, Tiểu Phong, cô cứ gọi anh như thế.
Tiểu Phong tỉnh lại, anh hôn mê bốn tiếng đồng hồ.
Đôi mắt Dư An An đỏ hoe, anh có thể cảm nhận được bàn tay nắm chặt tay anh đang run rẩy.
Anh cầm tay cô, tay Dư An An khẽ cử động, cô ngước mắt lên, nhất thời vui mừng mà bật khóc, nước mắt chảy xuống từng dòng.
Hai người nắm chặt tay nhau, ngón tay đan chặt, có thể cảm nhận được sự bất lực và bất an của nhau.
Tiểu Phong ngồi dậy giơ tay xoa đầu cô, sau đó ôm cô vào lòng.
"An An."
"Tiểu Phong." Dư An An nghẹn ngào.
"An An, anh xin lỗi đã làm em sợ."
Dư An An lắc đầu không ngừng: "Anh không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi."
Bác sĩ kiểm tra lần nữa, nhưng vẫn không tìm ra kết quả, Dựa theo lời kể của Dư An An, bác sĩ phán đoán do não của anh bị k.ích thích mạnh, nhưng có thể đó chính là một khâu trong quá trình hồi phục trí nhớ.
Sau khi tỉnh dậy, ngoại trừ cơ thể yếu ớt ra thì không gặp vấn đề nào khác, Tiểu Phong liền quay về nhà.
Dư An An đi làm thủ tục xuất viện, hai người bắt xe về nhà.
Cơ thể Tiểu Phong vẫn rất yếu, không còn chút sức lực nào để đi lại. Cơn đau đầu vẫn kéo tới, anh uống thuốc giảm đau mới thấy đỡ hơn.
Dư An An dìu anh lên tầng, mở cửa thay giày, sau đó đỡ Tiểu Phong đi thẳng vào phòng ngủ. Cô không quan tâm đến bất cứ điều gì khác mà đặt anh nằm xuống giường mình: "Anh tự cởi quần áo đi, em đi rót nước rồi nấu mỳ cho anh."
Tiểu Phong cởi áo khoác, áo trong và quần ra, Dư An An mang quần áo bỏ vào máy giặt.
Đến khi quay lại thì thấy Tiểu Phong đang cố gắng ngồi dậy.
"Anh định làm gì?"
"Anh xuống dưới nằm."
Dư An An tiến về phía trước hai bước đè anh xuống giường: "Anh nằm ở đây đi, buổi tối em ngủ dưới đất."
"Không thể để em ngủ dưới đất được."
"Nghe lời, nếu không em sẽ giận đấy." Dư An An nghiêm túc nói.
Tiểu Phong sợ cô tức giận nhất, anh chỉ đành thỏa hiệp nằm trên giường một lúc, đến khi đi ngủ rồi trả giường lại cho An An.
"Uống chút nước rồi nằm xuống đi."
Tiểu Phong nhận lấy cốc nước, một hơi uống hết rồi đưa cốc cho cô.
Dư An An làm món mì sốt cà chua trứng, cô đổ ra một bát tô lớn rồi bưng vào phòng.
Bàn máy tính được kê lên giường làm bàn thức ăn cho anh. Anh chưa bao giờ được đối đãi như thế này. Được An An chăm sóc thế này, trái tim anh cảm thấy ấm áp, ngọt ngào, đầu có đau đi chăng nữa cũng cảm thấy bớt đau hơn.
Anh vừa ăn vừa nhìn cô.
Ăn xong, Tiểu Phong muốn rời giường nhưng lại bị Dư An An giữ lại: "Đừng cử động."
Tiểu Phong ủy khuất nói: "Đi vệ sinh."
Dư An An: "..."
Tiểu Phong đi vệ sinh, một lúc sau nghe thấy tiếng nước xả trong phòng, Dư An An có chút tức giận, cơ thể yếu ớt, hôn mê hai lần như thế mà còn tắm.
Cô đứng ngoài gõ cửa: "Tiểu Phong, anh đừng có mà khỏa thân rồi ngất xỉu trong phòng tắm đấy nhé."
Tiểu Phong không nói gì, một lúc lâu sau lại nghe thấy tiếng đánh răng, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.
Dư An An trải thảm ra, lát nữa cô định ngủ ở đây. Vừa nằm xuống cô mới phát hiện, mặc dù đã trải ba lớp thảm, nhưng sàn nhà thì vẫn là sàn nhà, nó cứng hơn giường nhiều. Tiểu Phong ngủ ở đây nhất định rất khó chịu.
Cô định ngày mai sẽ đi mua cho anh một chiếc chăn bông trải bên dưới để Tiểu Phong ngủ thoải mái hơn.
Tiểu Phong ra ngoài đã thấy Dư An An nằm dưới đất.
Anh đi tới nằm bên cạnh cô: "An An, để anh ngủ dưới đất đi."