Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà

Chương 35:




Tự dưng bố Từ tát một cái, tiếng vang giòn tan khiến mọi người phải sợ hãi. Mà người phụ nữ đang đi vào bên trong kia cũng ngơ ra. Hứa Hoan Hoan từ trong sự khiếp sợ bình tĩnh lại, vội vàng mở miệng: “Ngụy tổng, ngài đã đến rồi.”
Người được gọi là Ngụy tổng gật đầu, cô ấy không tính đứng ở bên cạnh xem trò hề mà đi thẳng vào bên trong.
Bố Từ vừa nghe đến chữ Ngụy tổng thì lại càng tin tưởng tính chân thật của bức ảnh kia, ông ta giơ tay chỉ vào Từ Nham đang ôm khuôn mặt còn đang sợ hãi: “Cái thằng nhóc khốn kiếp nhà mày, còn muốn gạt chúng ta à? Đây không phải chính là người phụ nữ trên bức ảnh kia à?”
 
Hứa Hoan Hoan gần như hiểu được một chút chuyện nhưng cô ấy cũng không nói gì nhiều. Dù sao cô ấy cũng rất ghét Từ Nham, vừa giả tạo lại đáng ghê tởm.
“Bố à, bố thật sự hiểu lầm rồi.”
“Hiểu lầm, vậy cô ta là ai?” Bố Từ chỉ vào bóng lưng của người phụ nữ đó, mà Ngụy tổng hình như cũng nhận ra mọi chuyện có liên quan đến mình nên quay đầu nhìn lại.
Từ Nham vội giải thích: “Thật sự là hiểu lầm mà.”
Ngụy tổng nhìn bố mẹ của Từ Nham đứng phía trước đang nhìn về phía mình, cô ấy mở miệng nói: “Tôi là bà chủ của công ty này, hai vị có việc gì sao?”
Bố Từ nghe xong lại giơ tay đánh Từ Nham thêm cái nữa, Từ Nham vội tránh đi: “Bố à, bố thật sự hiểu lầm rồi. Đây là Ngụy tổng, là sếp của bọn con, đúng là sếp của bọn con mà.”
Tuy rằng bên cạnh không có ai dám vây xem bọn họ nhưng tất cả đều đang dựng thẳng lỗ tai hóng chuyện.
Bố Từ cười lạnh: “Dám làm ra loại chuyện không rõ ràng này, Từ Nham, tao không có đứa con trai như mày.”
Ngụy tổng khó hiểu xoay người đi về phía trước hai bước: “Từ Nham đã làm chuyện gì vậy? Cậu ta là quản lý ở công ty của chúng tôi, làm việc vẫn luôn rất xuất sắc, tôi rất coi trọng cậu ta.”
Bố Từ nghe vậy càng tức giận đến mức run rẩy: “Các người, cô đã tầm tuổi này rồi còn làm ra ba cái chuyện thối nát đó. Các người là người thành phố lại làm mấy cái chuyện đó, đúng là quá xấu hổ. Từ Nham, cùng tao trở về nhà, không được gặp lại người phụ nữ này nữa.”
 
Mọi người đều ngầm hiểu những lời bố Từ nói. Nhưng chẳng lẽ còn có điều mờ ám? Từ Nham và Mạnh Lâm có một chân, sao giờ lại còn với cả Ngụy tổng nữa chứ, Ngụy tổng chính là mẹ của Mạnh Lâm đấy. Tin tức này cũng quá đáng sợ rồi.
Ngụy tổng nghe xong cũng hiểu ra, sắc mặt lập tức biến đen: “Hai vị, nói không thể nói bậy. Tôi cũng là người đã có gia đình, con của tôi cũng gần bằng tuổi với Từ Nham, loại sỉ nhục mang tính tấn công bằng lời nói như thể không thể nói ra được.”
“Ngụy tổng, xin lỗi xin lỗi, ngài cứ về văn phòng đi ạ. Tự tôi sẽ giải quyết.” Từ Nham kéo bố mẹ trốn đi hướng khác.
Ngụy tổng cũng không đi vào văn phòng mà xoay người đi đến chỗ thang máy.
Từ Nham nghĩ thầm hỏng rồi, nhưng chuyện trước mắt là làm cho bố mẹ rời đi trước mới quan trọng hơn.
Từ Nham kéo bố mẹ đến chỗ hành lang: “Bố mẹ, hai người hại con khổ quá, đó là sếp của bọn con, con với cô ấy không có bất kỳ quan hệ gì hết. Nếu nói có quan hệ thì con với con gái của cô ấy đúng là có chút quan hệ. Con gái của cô ấy nhỏ hơn con một chút, tuy rằng chưa xác định quan hệ yêu đương nhưng đều có ý định phát triển thêm mối quan hệ này. Sao hai người có thể tùy tiện tin lời người khác như vậy chứ? Đây không phải đang gây rắc rối thêm cho con hay sao?”
 
“Vừa rồi rõ ràng mày nói mày không biết người này, bây giờ người ta vừa xuất hiện trước mặt tao rồi. Từ Nham, là mày nói dối trước giờ còn trách bọn tao gây thêm rắc rối cho mày. Con trai do tao sinh ra chẳng lẽ tao không thể dạy dỗ à?”
“Nhưng hai người cũng không thể điện thoại không gọi lấy một cuộc đã chạy thẳng đến đây đánh người hỏi tội được. Hơn nữa còn bị sếp của con gặp được.” Từ Nham lấy chìa khóa đưa cho mẹ mình: “Mẹ à, mẹ với bố về nhà con đợi trước đi, đợi tối tan làm con sẽ về nói chuyện với mọi người sau.”
“Con phải về giải thích cẩn thận cho sếp của con trước, đây là chuyện rất quan trọng, nếu làm không tốt con có thể mất việc đó.”
Bố Từ không tin nhưng vẫn bị vợ kéo đi, cứ hầm hừ đi xuống dưới tầng.
Từ Nham đi thang máy xuống tầng chạy ra bên ngoài: “Ngụy tổng, rất xin lỗi ngài. Bố mẹ tôi bị người ta lừa, rất xin lỗi, hy vọng ngài tha thứ.”
Ngụy tổng lấy chìa khóa xe rồi mở cửa xe ra, sau khi lên xe mới nhìn về phía anh ta: “Từ Nham, những chuyện giữa cậu và Lâm Lâm tôi không quan tâm, tôi cũng mặc kệ vì sao cậu lại gặp phải những chuyện này. Nhưng tôi phải nói cho cậu biết, cậu chọc đến trên đầu tôi thì ngay cả Mạnh Lâm cũng không thể giúp được cậu. Trở về thu dọn đồ đạc rồi cút đi.”
“Tôi thật sự bị người ta cố ý hack mà.”
“Ai hack cậu? Vì sao lại hack cậu?”
“Dư An An.”
“Dư An An là ai?”
“Là nhân viên của công ty chúng ta, cũng là bạn gái cũ của tôi. Cô ấy không thể gặp được tôi nên mới lừa bố mẹ tôi đến đây, đây đều là do cô ấy làm. Thật đấy Ngụy tổng, xin ngài hãy tin tôi.”
Ngụy tổng hừ một tiếng: “Từ Nham, có thể bán đứng bạn gái cũ để giữ được công việc, tôi thấy cậu đúng là loại đàn ông chả ra cái gì, một chút trách nhiệm cũng không có. Nếu đã như thế, thu dọn đồ đạc rồi cút đi.”
Ngụy tổng dẫm chân ga phi xe ra ngoài, vừa lái vừa gọi điện thoại.
“Mật Tư Vương, công ty của chúng ta có ai tên là Dư An An không?”
Mật Tư Vương không ngờ Ngụy tổng thế mà lại hỏi đến Dư An An: “Có, chính là người lần trước đến núi Lĩnh An chụp ảnh bị rơi xuống vách núi đó. Làm sao thế?”
 
“Cô ấy có xích mích gì với Từ Nham?”
“Sao đột nhiên lại hỏi cái này? Ngụy tổng, từ khi nào mà ngài lại hóng chuyện thế?” Quan hệ của Mật Tư Vương và Ngụy tổng không tệ, hai người đều là những người phụ nữ có tính cách mạnh mẽ, quan hệ cũng cực kỳ tốt.
Ngụy tổng kể hết đầu đuôi mọi chuyện qua một lần, Mật Tư Vương nghe xong vội nói: “Tôi nói này Ngụy tổng, chuyện của Từ Nham tôi không dám nói linh tinh, cậu ta được con gái của ngài che chở.”
“Dư An An làm việc chăm chỉ, thái độ cũng ngay thẳng, bản thảo cô ấy viết cũng rất tốt, tích cực hướng về phía trước. Tôi rất xem trọng đứa nhỏ này, đáng để bồi dưỡng.”
“Ồ, hiếm có người được cô khen ngợi như vậy nhỉ.” Chuyện Mật Tư Vương nghiêm khắc mọi người đều biết.
“Việc nào ra việc đó, Từ Nham và Dư An An có thù hằn gì tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ biết con gái của ngài chẳng hiểu sao lại chướng mắt Từ Nham, ngược lại lại có hứng thú với bạn trai của Dư An An.”
“Đứa nhỏ Mạnh Lâm này đều là do được bố con bé chiều hư. Cô cũng thử hỏi Dư An An một chút xem cô ấy đã làm cái gì.”
Người ở bên cạnh hóng hớt đều ghé đầu mồm năm miệng mười ăn dưa, Dư An An cười lạnh: Đáng đời anh lắm Từ Nham, xem anh sẽ giải quyết như thế nào.
Điện thoại cầm trong tay vang lên, dọa Dư An An đang mừng thầm giật mình. Cô vừa nhìn thấy là Mật Tư Vương thì bắt máy, đối phương kêu cô đến văn phòng.
Cô tìm đến văn phòng: “Mật Tư Vương, cô tìm tôi.”
“Ngồi đi.” Mật tư Vương chuyển ánh mắt từ máy tính qua.
“Vừa rồi bên ngoài ầm ĩ chuyện gì đó làm Ngụy tổng phải gọi điện thoại cho tôi, hỏi cô đã làm cái gì đó.”
“Tôi làm cái gì ấy hả? Ngụy tổng hỏi tôi sao? Tôi với Ngụy tổng cũng chưa từng gặp nhau, thế mà cô ấy lại hỏi tôi ạ?” Dư An An giả vờ hưng phấn.
“Từ Nham nói với Ngụy tổng là do cô làm.”
“Cái gì?”
Mật Tư Vương nói qua mọi chuyện một lần, Dư An An vội lắc đầu phủ nhận: “Gần đây Từ Nham không biết bị làm sao, luôn tìm tôi gây rắc rối. Có lẽ do nhìn tôi không vừa mắt cũng nên.”
“Chuyện trước kia của hai người tôi cũng nghe được chút thông tin rồi.”
“Anh ta muốn quay lại với tôi mà tôi không đồng ý. Không biết đầu óc anh ta đang nghĩ cái gì nữa, có Mạnh Lâm rồi còn tìm tôi làm gì chứ.”
Mật Tư Vương đột nhiên nhếch mày lên: “Cô có tiền.”
Dư An An vội lắc đầu: “Tiền đó của tôi cũng đều do Tiểu Phong kiếm được, tôi dù có tiền cũng không nhiều tiền bằng Mạnh Lâm.”
“Có lẽ Mạnh Lâm chỉ chơi đùa với cậu ta thôi, dính nhau mấy tháng cũng chán rồi.”
“Mạnh Lâm vẫn luôn như vậy sao?” Cô biết Mật Tư Vương ghét Mạnh Lâm nên mới dám hỏi như thế.
“Không phải chuyện gì hiếm lạ. Cho dù cô có thừa nhận mình làm hay không thì An An à, có chút chuyện dù chơi đùa cũng không thể nghịch bừa được, đặc biệt là với người cho cô ăn cơm.”
Dư An An vội gật đầu, cô hiểu chứ, Mật Tư Vương đang che chở cho cô, trong lòng cô không khỏi thấy biết ơn.
“Chuyện của Từ Nham tôi sẽ không quan tâm, Ngụy tổng cũng kêu cậu ta cút đi rồi, có lẽ cũng chỉ là lời nói lúc tức giận. Sau này bản thân làm việc cần suy nghĩ kỹ chút. Bản thảo sắp tới của cô viết đến đâu rồi?”
“Viết đến ngày thứ bảy rồi ạ.”
“Tiến độ không cần quá nhanh, những tình tiết của câu chuyện cần phải hấp dẫn người đọc. Đối với những bài viết dài kỳ thì cốt truyện nhất định phải có thăng trầm. Bài viết đầu tiên của cô viết rất tốt, ngày mai sẽ đăng thử rồi xem hiệu quả sau đó.”
“Cảm ơn Mật Tư Vương, tôi nhất định sẽ cố gắng.”
“Đi đi.”
Dư An An vỗ ngực, may có Mật Tư Vương che chở cho cô, nếu không cô chắc chắn cũng cút rồi.
Lúc cô photoshop vẫn đang tức giận, vốn định photoshop cho Mạnh Lâm xấu đi, sau đó nhìn thấy ảnh của Mạnh Lâm lại nhìn ảnh hai người đó chụp chung. Cô chợt nghĩ, được một phú bà bao nuôi thì càng đáng sợ hơn.
Cô gõ gõ đầu của chính mình, ngu quá, suýt chút nữa đã hại bản thân rồi.
Sau khi Từ Nham quay lại, anh ta tìm ngay đến cô.
Dư An An lạnh mặt, một câu hỏi mà đã trả lời không biết đến ba lần, có cái phủ nhận mà cũng không biết chắc, cô cũng chẳng ngốc.
Từ Nham hết cách, bên phía Ngụy tổng cho dù có tin hay không thì cho dù bố mẹ anh ta có ra làm chứng thì cũng không thể thay đổi được sự thật chuyện đã xảy ra.
Từ Nham gọi điện thoại cho Mạnh Lâm, kêu Mạnh Lâm cầu xin mẹ cô ta thì may ra việc này mới giải quyết được.
Nhưng việc các đồng nghiệp lén bàn tán chuyện này thì không thể tránh được. Hứa Hoan Hoan thì rất vui vẻ, cô ấy với Dư An An dính với nhau, cười ngửa đến ngửa lui.
***
Tiểu Phong cực kỳ ngoan, chỗ nào cũng không đi mà chỉ đợi ở trong nhà. Dư An An về đến nhà là có thể ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn.
Lúc ăn cơm, Dư An An kể chuyện ngày hôm nay ra cho Tiểu Phong nghe.
Tiểu Phong nhiệt tình khen cô, còn dựng ngón tay cái về phía cô, rất thích cách cô làm.
Với tính cách của anh, loại người như Từ Nham anh gặp một lần là đánh một lần. Nhưng theo pháp luật mà nói thì không thể tùy tiện đánh được.
Tâm trạng của Dư An An rất tốt, cô xem TV rồi kêu Tiểu Phong hít đất.
Lực cánh tay của Tiểu Phong rất kinh người, một hơi hít đất tận một trăm cái. Chỉ nghe thấy tiếng thở dốc nhè nhẹ, mồ hôi không rơi ra một giọt nào.
“Lợi hại như vậy sao, anh thử chống người như tấm ván xem.” Dư An An quỳ rạp trên mặt đất dạy anh tư thế đó.
Tiểu Phong làm theo cô, Dư An An kiên trì đếm được đến mười mấy số thì không đỡ được nữa mà nằm sấp xuống.
“An An, em cố lên.”
Dư An An lắc đầu: “Cái này làm mệt quá, em không làm được. Anh sao rồi?”
“Không thành vấn đề.” Anh nhẹ nhàng nói, một bàn tay duỗi ra sờ sờ đầu cô.
Ngưu Ngưu cũng lại đây xem náo nhiệt lại bị Tiểu Phong dùng một tay xách lên ném vào trong ổ.
Ngưu Ngưu không muốn rầm rì, Dư An An vỗ anh một cái: “Không được bắt nạt Ngưu Ngưu.”
“Vướng tay chân.” Tiểu Phong thốt ra một câu như thế.
“…”
Dư An An quỳ rạp trên mặt đất nghiêng đầu nhìn anh. Cũng qua gần bảy tám phút rồi mà mặt của Tiểu Phong vẫn không hề đỏ, hơi thở cũng không yếu đi, rất bình tĩnh.
Cô ngồi dậy vỗ vỗ vào vai anh: “Anh còn có thể chống đỡ được không?”
“Có thể.” Chuyện này hoàn toàn không phải nói chơi, dù kiên trì thêm mười phút nữa cũng không có vấn đề gì.
Cô hơi suy nghĩ một chút rồi đè lên sống lưng rắn chắc của anh: “Vậy em lên nhá.”
“Đi lên đi.”
Dư An An chống người ngồi lên lưng của Tiểu Phong, Tiểu Phong hơi cong người đón nhận trọng lượng này, sau đó rất nhanh khôi phục như lúc ban đầu: “An An, em nhẹ quá.”
“Đúng ra là không nặng bằng anh.”
Dư An An lúc mới bắt đầu không dám ngồi mạnh lên lưng của anh, một lúc sau thấy Tiểu Phong hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì, cô mới thả lỏng người đè toàn bộ trọng lượng lên người anh.
“Anh có thể thử hít đất được không?”
“Có thể.”
Dư An An cầm lấy quả táo từ trên bàn trà: “Làm đi, đến một trăm thì em sẽ đi xuống.”
“Được.” Tiểu Phong bắt đầu hít đất, Dư An An ăn táo và đếm số cho anh.
“Một, hai, ba, bốn… Mười lăm, mười sáu, mười bảy.” Dư An An duỗi tay đến trước mặt anh: “Nào, ăn miếng táo.”
Tiểu Phong rắc một cái cắn một miếng táo, tiếp tục hít đất: “An An, thật ngọt.”
Dư An An mím môi, nghiêng người, cánh tay đặt trên vai anh, cô ghé sát vào người anh: “Táo ngọt hay là em ngọt.”
Tiểu Phong nhai táo: “Táo ngọt.”
Dư An An bĩu môi, cô cắn mạnh quả táo một cái. Không thú vị.
Cô cầm điện thoại mở điện thoại ra quay: “Nào, nhìn Tiểu Phong thật là lợi hại.”
“Bốn mươi cái rồi, còn sáu mươi cái nữa, cố lên.” Cô cầm điện thoại nói.
Tiểu Phong ừm một tiếng, tiếp tục hít đất. Đường cong cánh tay của anh rắn chắc có lực, những đường cong cơ bắp trên cơ ngực nhấp nhô, vừa nam tính lại như tóe lửa, trên trán hơi toát lớp mồ hôi mỏng. Cằm căng chặt, vừa ngông cuồng vừa hoang dại, chậc chậc chậc.
Dư An An duỗi tay chọc chọc vào cơ bắp trên bờ vai của anh: “Thật hoang dại.”
“Là tốt hay xấu?” Tiểu Phong đã thấy quá sức, hít đất một trăm cái, tập plank được mười phút, lại chở cô hít đất thêm một trăm cái nữa, hiện tại đã được sáu mươi cái rồi.
Dư An An có ý xấu ghé sát vào bên tai anh, nhỏ giọng nói: “Tốt, rất tốt là đẳng khác ấy chứ. Vừa ngông cuồng lại vừa hoang dại muốn bùng nổ, khiến bà đây ngứa ngáy.”
Tiểu Phong nghe vậy, bỗng cánh tay mất sức, trực tiếp ngã trên mặt đất. Anh xoay người một cái rồi nắm lấy tay của Dư An An, trực tiếp ấn người xuống dưới thân.
Dư An An nhếch môi cười xấu xa, một tay cầm quả táo, điện thoại ném sang bên cạnh, tiện thể còn lau mồ hôi cho anh, mũi ngửi ngửi: “Đây là hương vị của đàn ông.”
“Sao em biết?”
Lại tới rồi đấy, ghen chẳng phân biệt thời gian địa điểm và tình huống gì cả. Dư An An lắc lắc đầu, tinh ranh nói: “Vừa mới ngửi được.”
Tiểu Phong hừ một cái, anh cúi đầu hôn lên mũi của cô.
Cô cầm quá táo đưa đến bên miệng anh, Tiểu Phong cắn quả táo một miếng, vừa nhai vừa nói: “Táo thật ngọt.”
Dư An An chửi thầm, được lợi còn khoe mẽ.
Sau đó lại nghe thấy Tiểu Phong nói: “An An càng ngọt, ngọt hơn nhiều so với quả táo này.”
Tiểu Phong vừa nói xong thì cúi đầu hôn lên môi cô. Dư An An ưm ưm phản đối, trong miệng vẫn còn nhai táo đó.
Dư An An vỗ đánh bờ vai của anh, dần dần tay ôm lấy vai anh, hôn đáp lại.
Khác với hai lần hôn trước đây, lần này rõ ràng đã có tiến bộ. Anh biết nên phát triển thêm như thế nào, hưởng thụ như thế nào, hít thở ra sao, không đến mức khiến hai người đều nghẹn đến mức mặt đỏ bừng.
Nhưng càng hiểu thì tình cảm càng dễ bùng nổ, tay của Tiểu Phong đã dần đi vào trong áo ngủ của cô. Lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng nhẹ nhàng vỗ về cơ bụng của cô, tê tê ngứa ngứa giống như bị ngàn con kiến nhảy múa trong cơ thể của cô.
Anh ôm cô hôn môi, h.ôn lên chóp mũi của cô, hôn lên má cô, hôn lên vành tai của cô, cuối cùng chôn vào giữa cổ cô. Dư An An hít từng ngụm từng ngụm không khí mát mẻ.
Mà ở dưới thân thì có một thứ c.ứng r.ắn đang đặt trên bụng nhỏ của cô, Dư An An vội vàng kêu dừng lại.
“Không được, như vậy là không được.”
Tiểu Phong nâng mắt lên, mặt đầy vẻ tủi thân, nói là tủi thân thì không bằng nói là không chiếm được nên khó chịu thì hơn.
“An An, khó chịu quá.” Anh nói, còn cạ cạ thứ kia lên người cô. Thứ đó làm cô có cảm giác nó rõ ràng cứng thêm mấy phần.
Cô lắc đầu, tuy rằng bản thân cũng không nhịn được: “Em nói được mới được, không được ép buộc em.”
Tiểu Phong gật đầu: “Vậy ôm một lúc.”
Cô gật đầu, duỗi tay ôm lấy anh, anh cũng ôm chặt lấy cô. Sau đó cô mới nhận ra, càng ôm anh càng phản ứng mãnh liệt hơn. Tuy rằng không ép buộc cô làm tiếp nhưng cô biết, anh nhất định sẽ nhịn đến nổ tung.
Ngưu Ngưu ở bên cạnh đứng nhìn toàn bộ quá trình, nó rầm rì ngồi xổm bên ổ chó, thấy hai người mãi mà không động đậy, nó không hiểu vì sao nên kêu gâu gâu hai tiếng.
Dư An An nghe thấy tiếng kêu thì nâng mắt lên nhìn qua. Ngưu Ngưu nhìn thấy ánh mắt của cô nên hưng phấn muốn chạy về phía trước, khi mới vừa đi được mấy bước, bàn chân nhỏ lại hơi rụt lại, nó nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Tiểu Phong đang nhìn thẳng về phía nó.
Đột nhiên động tác của nó dừng lại, nó ư ử rầm rì mấy tiếng rồi héo úa trở lại ổ chó, tiếp tục nằm bò ra.
Đợi một lúc sau, hai người ngồi trên sô pha xem TV, Dư An An ngồi xếp bằng ăn dâu tây, thỉnh thoảng lại đưa cho Tiểu Phong một quả.
Trong TV đang chiếu một gameshow, nói chuyện rất nhiều buồn cười khiến cô cười ngả tới ngả lui.
Tiểu Phong cảm thấy không thú vị, hoàn toàn không hề buồn cười chút nào, cũng không hề đẹp bằng An An của anh. 
Dư An An thấy anh không hề cười, cũng không hề có chút phản ứng nào.
“Không hay à?”
Tiểu Phong lắc đầu: “Không đẹp.”
“Anh nhìn mấy cô diễn viên này đi, lớn lên đẹp vậy mà.”
“Không đẹp, không đẹp bằng em.”
Những lời này khiến cô rất hưởng thụ. Dư An An cười chọc chọc cơ bụng của anh: “Em thích cái vẻ không hiểu việc đời này của anh đấy.”
Cô chụt một cái hôn lên trán anh: “Khen thưởng cho anh.”
Lúc cô lại gần hôn anh, Tiểu Phong lập tức duỗi tay ôm lại cô lại bị ánh mắt lạnh lùng của cô từ chối.
“Chỉ có em có thể, anh không thể.”
Anh rất muốn hôn cô nhưng An An đã yêu cầu, chỉ cô mới có thể hôn anh, anh không thể hôn cô. An An độc tài.
Dư An An nhìn vẻ mặt tủi thân của Tiểu Phong, cô cực kỳ muốn cười, cô cố tình trêu chọc anh, chọc lửa lên người anh.
Sau đó, cô rõ ràng cảm nhận được hô hấp bên tai càng ngày càng thô nặng hơn. Hai tay của anh nắm chặt thành nắm đấm, sau đó đột nhiên đẩy cô ra.
Đỏ mặt, chạy, đi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.