Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà

Chương 40:




Khi Dư An An tỉnh lại, khắp người cô đau như vừa bị nghiền ép xong, mềm nhũn lại không có chút sức lực nào.
Cô quay đầu nhìn về phía bên cạnh, khóe miệng hơi nhếch lên. Người này đúng là có tinh thần, lăn lộn đến hơn sau nửa đêm vậy mà sáng sớm còn tỉnh táo như thế, tỉnh táo sảng khoái chống cằm nhìn cô.
Tiểu Phong thấy Dư An An tỉnh dậy, anh giơ tay tắt đồng hồ báo thức, chặn lại tiếng kêu chói tai: “An An, chào buổi sáng.”
Dư An An chớp mắt: “Chào buổi sáng nhé Tiểu Phong.”
Tiểu Phong chui vào trong ổ chăn rồi hất chăn ra. Dư An An cảm thấy cơ thể chợt lạnh, người cũng trống không không mặc cái gì hết.
Cô duỗi tay kéo chăn bọc lấy người mình, Tiểu Phong nhanh tay nhanh mắt trực tiếp dán lên. Hai người đều không mặc gì, dính sát vào nhau.
Chỗ đùi có thứ gì đó cứng cứng đặt lên, khiến cô không nhịn được mà trợn trắng mắt. Tiểu Phong giống như đứa trẻ mới lớn, không biết mệt mỏi lăn hết lần này đến lần khác, cô thật sự không chống đỡ được.
Cô duỗi cánh tay ra, không có sức lực đánh vào vai anh: “Tránh qua một bên, anh phiền thật đấy.”
Tiểu Phong biết cô mệt nên mát xa lấy lòng cô, ấn vai, ấn cánh tay, xoa đầu, bóp tay. Anh còn tính xoa bóp nơi khác nữa nhưng Dư An An không cần. Cái chân dưới chăn đá về phía anh, kết quả đổi lấy nơi dưới thân kia bị kéo đau.
Cô nhíu mày, nhịn một lúc. Sau khi đợi một lúc, cảm giác đau đớn đó mới dần mất đi.
Tiểu Phong nửa quỳ bên người cô, cơ thể cao lớn cọ lên trên. Dư An An cắn răng: “Tránh ra, em muốn đứng dậy.”
Tiểu Phong không nghe theo, đầu cứ cọ cọ vào trước ngực cô. Dư An An rõ ràng cảm nhân được thứ cứng nóng kia bắt đầu không ngừng to lên, cứng như sắt.
“Đừng, cả người em đau quá, em còn phải đi làm nữa.”
“An An, không đi làm có được không?”
“Không được, không thể tùy ý bỏ bê công việc được.”
Tiểu Phong cũng hiểu, nhưng anh giống như bị ma ám, cứ cọ mạnh vào trong ngực cô, như hận không thể chui vào trong cơ thể của cô. D.ục vọng của cơ thể và những cảm nhận lẫn hương vị tối qua dường như vẫn còn đang nhảy loạn trong cơ thể này, khiến anh càng khó nhịn hơn.
Đầu cứ cọ tới cọ lui trước ngực cô, đôi khi lại cắn một cái. Dư An An cắn chặt cánh môi, cơ thể nhạy cảm khiến cô càng ngày càng cảm thấy trống rỗng.
Cô đẩy anh ra: “Đau lắm, không được.”
Tiểu Phong đau lòng cho cô. Tối qua đúng là anh không khống chế được, anh biết cô đau, đau đến mức cắn chặt cánh môi, sắc mặt cũng thay đổi.
“Em nằm tiếp đi, cháo đã nấu xong rồi, anh chiên thêm quả trứng gà rồi làm thêm chút rau.”
“Anh không mệt à?”
“Không mệt, không hề mệt chút nào, tinh lực dư thừa.”
Tiểu Phong hôn lên má cô rồi mới bất đắc dĩ bò từ trong chăn ra. Anh mặc quần áo xong thì quay đầu hôn cô một chút rồi mới rời khỏi phòng ngủ.
Dư An An chửi thầm, vì sao cô lại mệt như vậy chứ? Cô không sao động đậy được, quá không hợp lý rồi.
Nằm một lúc cô mới đứng dậy. Hai chân không còn chút sức lực nào ngay lúc vừa chạm xuống mặt đất, suýt chút nữa đã ngã trên mặt đất, hai chân cô không chịu khống chế mà run lên.
Cô đỡ mép giường miễn cưỡng đứng dậy được. Nơi đó có hơi nóng rát lại đau. Cô thầm mắng Tiểu Phong trong lòng, không biết kiềm chế.
Tiểu Phong đi vào nhìn thấy cô đỡ tường khó khăn đi lại, anh vội đi lên phía trước, trực tiếp bế cô lên đặt lên đùi mình: “An An, xin lỗi em, anh xoa cho em nhé.”
Dư An An ngồi trên đùi anh, tay anh sờ loạn khắp nơi. Tuy rằng anh có tâm nhưng cô đột nhiên cảm thấy mặt nóng bừng lên nên duỗi tay ngăn anh lại: “Đừng xoa nữa, một lúc là đỡ rồi.”
Tiểu Phong ngả về phía trước muốn hôn cô, Dư An An nghiêng đầu tránh đi.
“An An, hôn một chút.”
“Em còn chưa đánh răng nữa.”
Tiểu Phong ôm lấy đầu của cô, hôn mạnh một cái, nhưng anh giống như vẫn chưa nếm đủ, anh hôn cô thật mạnh, đầu lưỡi mạnh mẽ di chuyển vào bên trong. Hôn khoảng một phút anh mới cười hì hì ngốc nghếch: “An An ngọt lắm, rất ngọt.”
Dư An An duỗi tay lau miệng: “Chỉ biết hôn, anh sửa tên thành Tiểu Thân Thân* đi.”
“Được chứ, An An thích là được. Vậy An An chính là Tiểu Điềm Điềm*.”
(*亲 hán việt là thân, có nghĩa là hôn. 甜 hán việt là điềm, nghĩa là ngọt.)
Tiểu Phong nói xong cảm thấy quá đúng: “Tiểu Điềm Điềm, anh ôm em đi đánh răng rửa mặt nhé, sau đó đi ăn sáng.”
Dư An An tự nhiên có thêm một cái tên nữa, Tiểu Điềm Điềm. Nhưng giữa người yêu với nhau gọi như thế cô cũng thấy rất là ngọt ngào.
Rửa mặt đánh răng xong rồi đi ra, Tiểu Phong đã dọn bữa sáng lên trên bàn: “Tiểu Điềm Điềm, có thể ăn cơm được rồi.”
Dư An An kéo ghế dựa ngồi xuống, Tiểu Phong cầm bát đũa đã chuẩn bị xong đưa cô. Cô cầm lấy cái thìa múc một thìa cháo: “Ồ, cháo trứng vịt Bắc Thảo và thịt nạc. Được đó, không bị lặp món.”
“Em nếm thử xem có ngon không?”
Cô ăn một miếng, hương vị không tệ: “Ăn ngon lắm, em thích.”
Ăn xong bữa sáng, Dư An An thay quần áo, Tiểu Phong cũng đứng bên cạnh vội lấy quần áo mặc vào: “Anh làm gì vậy?”
“Đưa em đi làm. Cơ thể của em không thoải mái, anh phải đi với em.” Anh lo lỡ như đi được nửa đường cô thấy khó chịu thì biết làm sao bây giờ? Anh vẫn nên đi cùng cô, vậy thì anh mới có thể yên tâm được.
“Không sao đâu, em gọi taxi mà.”
“Anh đưa em đi làm, sau đó đến bên thành phố Điện tử xem thử có công việc thích hợp với anh không, cũng tiện đường mà.”
Đã nói đến như vậy thì An An cũng đành đồng ý.
Mặc quần áo xong chuẩn bị đi ra cửa, Tiểu Phong ngồi xổm ở cửa đi giày cho cô. Dư An An nhìn Tiểu Phong: “Ngoài mẹ em ra, không có ai đối xử với em tốt như vậy.”
“Anh mãi mãi sẽ đối xử tốt với em.” Tiểu Phong buộc xong dây giày cho cô thì đứng dậy hôn cô một cái: “Tiểu Điềm Điềm rất ngọt.”
Dư An An mím môi cười, cuối cùng cô nâng mắt lên, hôn đáp lại anh: “Tiểu Thân Thân cũng thế.”
Được khen, Tiểu Phong rất là hưởng thụ. Khi đi xuống tầng, anh trực tiếp bế cô lên, một phát đi xuống tầng bốn không tốn chút sức nào.
Tiểu Phong đưa Dư An An đến công ty rồi mới đi. Buổi sáng công ty có cuộc họp, chủ biên nói một đống thứ lớn, cả một tiếng. Toàn bộ quá trình đều phải đứng, cô có chút đuối sức, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Mật Tư Vương giao cho cô một nhiệm vụ mới. Lần này không kêu cô ra ngoài chụp ảnh nữa, mà là viết tiếp phần tiếp theo của một bài viết còn đang dang dở của tác giả viết chuyên mục trước đó. Bài viết đó vẫn luôn rất được nhiều người chú ý, nhưng tác giả kia nói gì cũng không chịu viết, mà Mật Tư Vương lại nhìn trúng lối hành văn viết lách của cô nên kêu cô viết tiếp phần tiếp theo. Nhưng ký tên vẫn là tên của tác giả kia.
Tuy rằng ký tên không phải cô nhưng đây là công việc, cô đành phải tìm mấy phần trước của bài viết này để cẩn thận nghiền ngẫm xem.
Tiểu Phong dựa theo con đường trong trí nhớ đi đến thành phố Điện tử rồi tìm được cửa hàng sửa chữa máy tính mà lần trước anh đến.
Ông chủ không nhận ra anh, anh phải nói thẳng thân phận ra.
Anh vừa nói ra, ông chủ lập tức nhận ra anh: “Thì ra là cậu, sau đó có rất nhiều người đến hỏi thăm cậu lắm đó.”
“Hiện tại tôi không có việc gì làm, không biết chỗ ông có công việc nào không, giá cả dễ nói chuyện.”
“Có, trong tay tôi đúng lúc có một cái.”
Ánh mắt của ông chủ sáng rực, có thể quen được một cao thủ như vậy thì sau này sống dễ rồi.
Tiểu Phong đi theo ông chủ đến một công ty. Bên kia nhìn thấy ông ta, tuy rằng không quá quen thuộc nhưng cũng coi như hiểu biết qua. Một ông chủ của một cửa hàng bình thường, người mà ông ta dẫn đến chắc cũng chẳng có bất kỳ giá trị gì đáng mong chờ.
Người nọ đưa một cái máy tính đến trước mặt Tiểu Phong, nói server bị hack xuất hiện vấn đề, muốn anh thử xem sao.
Tiểu Phong không nói gì, trực tiếp ngồi xuống bắt đầu làm việc.
Ông chủ nói: “Chuyện này xong thì trả bao nhiêu tiền vậy?’
“Có thể trả mấy chục nghìn tệ, tôi không muốn vung tiền quá nhiều đâu. Bình thường còn không giải được, cứ đứng mãi ở đây, vấn đề cũng coi như không quá lớn nhưng server thỉnh thoảng lại lag một trận. Mẹ nó, phiền chết ông đây rồi.”
Chưa đến nửa tiếng sau Tiểu Phong đã xong: “Được rồi, tôi đã mã hóa thêm lần nữa cho các anh rồi.”
Người nọ nghe vậy vội kiểm tra lại tường lửa của server, đối phương cũng lau mắt mà nhìn Tiểu Phong.
Bên này trả cho anh ba mươi nghìn tệ, ông chủ kia cũng nói mình giới thiệu công việc thành công. Tiểu Phong không nghĩ gì nhiều, trực tiếp đưa cho ông ta mười nghìn tệ, còn hỏi ông ta có đủ chưa. Ông chủ đó lập tức vui vẻ ra mặt, kiếm được lợi lại còn được nhận nhiều tiền đơn giản như vậy.
Tiểu Phong để lại cách thức liên lạc, kêu ông ta có việc cứ tìm mình. Ông chủ mừng rỡ không khép được miệng, nhất định muốn mời Tiểu Phong ăn cơm, Tiểu Phong không ăn mà đi dạo lung tung.
Dư An An không ra ngoài ăn cơm trưa, cô thật sự lười động đậy. Cô ngồi ở bàn làm việc, trước khi mơ màng sắp ngủ, tiếng điện thoại vang lên. Là tiếng chuông đặt riêng cho Tiểu Phong.
Cô không thèm nâng đầu lên, duỗi tay sờ điện thoại, cầm được điện thoại thì trực tiếp bắt máy: “Đây.”
Tiếng này nghe cực kỳ lười biếng, Tiểu Phong cũng nhận ra: “Đang ngủ à?”
“Ừm, mơ mơ màng màng.”
“Vậy em ngủ thêm lúc nữa đi, tối anh sẽ đến đón em tan làm.”
“Được, nhớ phải ăn cơm đó.”
“Ừm.”
Cúp điện thoại, Dư An An lại ngủ thêm lúc nữa rồi mới làm việc.
Vội vã cả ngày nhưng Dư An An cũng không viết được mấy chữ. Dù sao cũng là bài viết của người khác muốn cô viết tiếp, trong đầu cô chẳng có chút khái niệm gì, trạng thái cũng không tốt nên rất khó tập trung được.
Đợi đến lúc mọi người thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, cô mới nhận ra đã tan làm.
Cô thấy lạ vì sao Tiểu Phong vẫn chưa gọi điện cho mình, cô vội thu dọn đồ đạc rồi đi theo hướng mọi người rời đi. Vừa đi vừa gọi điện thoại, nhưng điện thoại không kết nối được, cô lại gọi nhưng không có ai bắt máy.
Sau khi xuống tầng, cô cũng không nhìn thấy bóng dáng của Tiểu Phong ở cửa.
Dư An An tiếp tục gọi điện thoại nhưng vẫn không có ai bắt máy. Cô gửi tin nhắn qua: Anh đang ở đâu thế? Sao lại không nhận điện thoại? Không đến đón em à, vậy em tự gọi xe về nhà đây.
Tin nhắn không có người trả lời lại, điện thoại cũng không gọi lại. Dư An An đợi một lúc rồi gọi xe về nhà.
Cô cho rằng Tiểu Phong có lẽ đang ngủ rồi. Về nhà bò lên trên tầng lại thấy trong phòng trống trơn không có bóng người.
Lúc này điện thoại vang lên, là Tiểu Phong gọi: “Sao anh không nhận cuộc gọi của em, đang làm gì vậy?”
Giọng nói của cô có chút vội vàng, lúc không tìm thấy người, tâm trạng của cô rất lo lắng. Tiểu Phong vội giải thích: “An An, rất xin lỗi. Anh về ngay đây.”
“Về đi.”
Nửa tiếng sau, Tiểu Phong trở về nhà. Dư An An đứng ở cửa, nhìn thấy Tiểu Phong thở hổn hển từng hơi to, xem ra là anh chạy bộ về.
“Anh đi đâu vậy?”
“Cái đó, anh đến thành phố Điện tử. Ầm quá nên không nghe thấy tiếng điện thoại.”
“Tăng tiếng điện thoại lên một chút, em không gọi điện được, không tìm được người sẽ lo lắng.”
“Anh biết, An An đừng giận nhé.” Tiểu Phong nói, anh vội ôm lấy cô dỗ dành. Vừa dỗ vừa hôn lên trán cô, lên mặt cô.
Dư An An giận dỗi đẩy anh ra: “Đừng hôn em.”
“Không được, thích hôn em, ngọt lắm Tiểu Điềm Điềm.”
Dư An An cảm thấy bản thân tức giận như vậy là không đúng. Thật ra cô rất lo lắng, cô sợ Tiểu Phong xảy ra chuyện gì đó. Dù sao cũng đã có vết xe đổ, cô vẫn cứ nghĩ mãi về chuyện đó.
“Đừng tức giận mà, sẽ không có lần sau đâu. An An, anh rất nhớ em.”
Dư An An mím môi, cô xoay tay ôm lấy đầu anh rồi ngẩng đầu lên: “Không phải tức giận, là sốt ruột, lo lắng.”
Tiểu Phong gật đầu: “Anh biết, anh biết, sẽ không có lần sau.”
Tiểu Phong lấy hai mươi nghìn tệ ra, Dư An An nhìn thấy: “Anh kiếm được à?”
“Ừ, được trả ba mươi nghìn, anh đưa cho ông chủ đó mười nghìn làm phí giới thiệu.”
“Cho ông ta mười nghìn, ông ta lấy miễn phí mười nghìn, kiếm tiền kiểu này quá dễ rồi.”
“Em nói vậy là nhiều hay ít?” Anh cũng không hiểu chuyện này, anh chỉ cảm thấy người ta giúp tìm công việc thì trả người ta một phần cũng là chuyện nên làm.
“Không biết nữa. Dù sao em cảm thấy có hơi nhiều.”
“Vậy lần sau anh đưa ít hơn.”
Dư An An ngồi trong phòng khách trêu Ngưu Ngưu, Tiểu Phong đi vào trong phòng ngủ thay quần áo. Sau khi đi ra thì đi mở tủ lạnh luôn: “An An, buổi tối ăn gì thế?”
“Có cái gì thì ăn cái đó.” Cô đi qua, tùy tiện cầm hai thứ đi rửa.
Hai người làm đồ ăn, Dư An An không hề nhận ra sự khác lạ của Tiểu Phong.
Ăn cơm xong, Dư An An mở máy tính, ngồi trước máy tính đọc bài viết. Tiểu Phong ở bên cạnh cũng không làm phiền đến cô.
Dần dần có suy nghĩ rõ ràng, cô bắt đầu viết.
Viết xong lại thấy không ổn, xóa đi viết lại, xóa xóa tẩy tẩy, đến tận nửa đêm mới viết được hai nghìn chữ.
Tiểu Phong đã tắm rửa xong: “An An, muộn rồi.”
Dư An An giơ tay lên xoa xoa bả vai: “Không viết nữa, ngày mai đi làm lại viết tiếp.”
Cô tắm rửa xong đi ra, sau khi quay lại thì nằm thẳng lên giường, Tiểu Phong nằm ở bên cạnh cô, từ phía sau ôm lấy cô.
Tuy rằng cô cảm thấy rất mệt nhưng Tiểu Phong hiếm khi thành thật, thậm chí thành thật đến mức có hơi kỳ lạ. Anh không động tay động chân, cũng không làm nhiều hành động gì khác.
Cô quay đầu lại nhìn anh, Tiểu Phong mặc bộ quần áo dài tay ở nhà, cánh tay đặt bên eo cô, nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Ngủ rồi à?”
Anh ghé vào bên tai cô, chậm chạp nói: “Không, sợ em đau.”
Khuôn mặt của Dư An An hơi nóng lên: “Ngủ thôi.”
Tuy rằng vừa mệt lại buồn ngủ, nhưng cô lại không ngủ được. Dư An An xoay người, mặt đối diện với anh. Tiểu Phong mở to hai mắt nhìn cô, cuối cùng anh ghé sát vào cô, hôn lên môi cô. Hôn một lúc lại cảm thấy chưa đủ, lại hôn thêm chút nữa, sau một chút một chút nữa thì bắt đầu không khống chế được.
Tay luồn vào trong áo ngủ, lòng bàn tay thô ráp xoa trên da thịt của cô khiến cô không chịu khống chế hơi run lên. Hai người đều hơi thở dốc, Tiểu Phong xoay người đè lên người cô, nụ hôn càng ngày càng nóng. Dư An An cũng đặt tay lên vai anh, hôn càng ngày càng sâu. Anh bắt đầu cởi cúc áo của cô ra, cô vuốt lung tung trên quần áo anh, cô đột nhiên cảm nhận được trên cánh tay anh có một chỗ hơi nhô lên. Cô mở hai mắt đang nhắm chặt ra, Tiểu Phong vội vàng tách ra, không cho cô chạm vào.
Dư An An cảm thấy không đúng lắm, cô nắm chặt lấy cánh tay của anh, vén tay áo lên. Băng gạc màu trắng tinh nằm trên cánh tay rắn chắc của anh. Cô hơi ngẩn ra, nâng mắt nhìn anh: “Sao lại thế này hả?”
“Không cẩn thận bị.”
“Không được nói dối.” Cô nghiêm túc nói.
“Thật sự là không cẩn thận bị thương.”
Anh càng nói như thế cô càng cảm thấy không đúng lắm: “Có phải anh gặp phải ai đó đúng không?’
Tiểu Phong không muốn để cô biết, anh sợ cô lo lắng. Cô kiềm chế không bị xúc động, cuối cùng vẫn không nhịn được, anh mím môi, gật đầu.
“Còn có chỗ nào bị thương không? Còn ở đâu nữa?” Giọng nói của cô hơi run lên, cô ngồi quỳ dậy, v.uốt ve kiểm tra trên dưới.
Tiểu Phong nắm lấy tay cô: “Chỉ có chỗ này thôi, không còn chỗ nào khác. Đối phương cũng không tốt hơn anh. Em đừng lo lắng, anh, anh chịu đựng được.”
“Anh không được giấu diếm em, có phải chuyện này xảy ra lúc chiều tối vừa rồi đúng không? Em gọi điện thoại anh vẫn luôn không bắt máy, em đã rất lo lắng.”
Tiểu Phong gật đầu: “Lúc anh rời khỏi thành phố Điện tử có đi dạo xung quanh. Sau đó trên đường đi đón em thì nhận ra có người đi theo. Sau đó đối phương bắt đầu hành động.”
“Anh đã báo cảnh sát chưa?”
“Báo cảnh sát cũng không có tác dụng gì, người cũng chạy rồi.”
“Có camera theo dõi mà, chạy cũng có thể tìm được.”
“Vậy ngày mai rồi báo cảnh sát, em đừng lo lắng. Đối phương có mấy người cũng không bắt được anh, anh cảm thấy, bọn họ đều biết anh.”
“Vì sao những người đó có thể tìm được anh cơ chứ? Vì sao gia đình của anh lại không thể chứ? Tiểu Phong, anh, anh đừng đi ra ngoài nữa, cứ ở nhà thôi, đừng đi đâu hết.” Giọng nói của Dư An An run rẩy, đôi mắt cũng hiện lên ánh nước. Cô duỗi tay ôm lấy anh: “Chuyện gì cũng đều không quan trọng, an toàn là quan trọng nhất, anh biết không?”
“An An, anh biết, không sao đâu.”
Cô ôm lấy cánh tay anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng khẽ chạm nơi đó: “Anh có đau không? Anh còn nấu cơm cho em nữa, em lại không biết anh bị thương. Tiểu Phong, xin lỗi anh.”
“Không đau, An An đừng khóc, thật sự không đau mà. Chỉ là vết thương nhỏ, anh sợ em lo lắng nên mới băng bó lại, nếu chỉ có anh thì anh sẽ mặc kệ luôn, mấy ngày nữa nó sẽ tự khỏi thôi.”
 
Dư An An méo miệng, vòng tay ôm eo anh: “Tiểu Phong.”
“Anh tên là Tiểu Thân Thân.” Anh trêu cô, không muốn cô thấy đau lòng.
“Tiểu Thân Thân.” Cô gọi anh như thế.
“Tiểu Điềm Điềm.” Anh gọi cô với ánh mắt sáng bừng, vui sướng và tràn đầy tình yêu.
Dư An An cau mũi lại: “Ấu trĩ.”
“Ấu trĩ thì cứ ấu trĩ thôi. Tiểu Điềm Điềm, người ta muốn, có thể không?”
Anh nói, eo hơi đẩy về phía cô.
Dư An An cắn răng: “Đã là lúc nào rồi còn nghĩ đến chuyện này, anh giỏi thật đấy.”
“Muốn chứ, chính là muốn đó. Không phải chỉ lúc này, cả ngày hôm nay anh luôn nghĩ đến.”
“Trong đầu của anh có thể nghĩ đến chuyện khác được không hả?”
“Anh chỉ nghĩ đến em, không nghĩ đến gì khác.” Tiểu Phong nói, anh trực tiếp ấn cô lên giường, cơ thể to lớn như con chó lớn bắt đầu tấn công.
Dư An An ôm chặt lấy anh, không cho anh làm bừa: “Đang bị thương, không được lộn xộn.”
“Cánh tay của anh bị thương chứ không phải nơi đó bị. Không sao hết.” Tiểu Phong nói rồi lại bò vào trong ngực của cô.
Dư An An uốn cong gối tạo khoảng trống giữa hai người: “Lại lộn xộn nữa em sẽ làm cho cái chân thứ ba của anh bị thương đó. Em nói được làm được.”
Cái chân thứ ba của Tiểu Phong chợt thấy căng thẳng, anh tủi thân nhìn cô: “An An, nơi này không thể bị thương được, sẽ hỏng mất.”
“Vậy anh ngoan ngoãn nằm xuống, ngày mai không được đi đâu hết, lúc về em sẽ mua đồ ăn về cho, hoặc mua về rồi em nấu cho. Anh ngoan ngoãn dưỡng thương đi.”
“Tiểu Điềm Điềm thật tốt, biết đau lòng cho anh.”
Dư An An phồng má nghĩ, sao lại không đau lòng được chứ. Cô thà để mình bị thương chứ cũng không muốn để anh bị thương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.