Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà

Chương 45:




Giang Ly tưởng rằng mình đủ bình tĩnh, nhưng lại bị nội dung của video làm cho kinh hãi tới mức có chút cáu kỉnh, nhưng rất nhanh anh đã chiều chỉnh lại cảm xúc: "Cô Dư, tôi chỉ có thể nói xin lỗi thôi."
"Anh?"
Giang Ly cau mày.
Dư An An hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn phải tự dặn lòng mình phải bình tĩnh, không được vội, cô hít thở đều đặn: "Em biết việc mất trí nhớ không phải là thứ anh có thể kiểm soát được, chúng ta còn nhiều thời gian."
Những hình ảnh trong video không khỏi hiện lên trong đầu Giang Ly, anh lắc đầu, cố gắng loại bỏ những nội dung không thể chấp nhận kia, nhưng vừa lắc đầu thì cơn đau cũng ập tới.
Dư An An thấy anh đau đầu, cô vội vàng nói: "Anh nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ nhiều."
Sau khi đi ra khỏi phòng bệnh, nhìn thấy người nhà Giang Ly, cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Hay là mọi người đi ăn chút gì trước đi, cũng muộn rồi, đừng để bị đói."
"Tiểu Ly tỉnh chưa?" Mẹ Giang hỏi cô.
Cô gật đầu đáp: "Anh ấy không ngủ ạ, vẫn đang nằm suy nghĩ những chuyện gần đây, mọi người cũng nên khuyên anh ấy hồi phục sức khỏe quan trọng hơn."
"Vậy cô vào xem thằng bé thế nào." Mẹ Giang đáp.
Dư An An nói: "Cháu đi mua cho anh ấy chút thức ăn, tỉnh dậy chắc anh ấy sẽ đói."
Gần bệnh viện có rất nhiều quán ăn chuyên nấu đồ ăn cho bệnh nhân, Dư An An mua chút cháo trắng với đồ ăn kèm đóng gói mang về.
Bố mẹ Giang đều ở trong phòng bệnh, Giang Ly được truyền nước bên tay trái. Mọi người đang nói gì đó, nhưng nhìn anh có vẻ hơi mệt mỏi, không nói chuyện nhiều.
Dư An An đặt cháo xuống: "Đói rồi phải không, anh có muốn ăn luôn không?"
Giang Ly thấy cô có chút thay đổi, ban đầu rất tức giận vì anh đã quên mất cô, còn khóc mấy lần liền, nhưng bây giờ cô lại đối xử tốt với anh, trong lòng anh rất biết ơn, nhưng quên đi một số chuyện là điều không thể khống chế được, anh cũng không muốn, giống như anh không muốn mất đi trí nhớ.
"Cảm ơn, tôi không đói."
"Sao lại không đói, hai ngày rồi, chỉ truyền glucose, dạ dày làm sao chịu nổi."
Cô mở nắp hộp cháo, lấy thìa múc một miếng rồi thổi. Cô vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy ánh mắt xa lạ của Tiểu Phong, lòng cô lại đau nhói. Cô đặt bát cháo sang một bên rồi nói: "Cô đút cho anh ấy đi ạ."
"Cháu về nhà lấy quần áo cho anh ấy, mấy bộ trước kia không mặc được nữa rồi."
"Cảm ơn." Giang Ly nói.
Dư An An nhìn anh, sau đó lắc đầu, xoay người bước ra khỏi phòng bệnh.
Cảm ơn, quên đi, mối quan hệ giữa cô và anh chỉ có thể kết thúc bằng hai chữ “cảm ơn”?
Dư An An bắt taxi về nhà, vừa vào cửa, Ngưu Ngưu đã lao về phía cô sủa lớn.
Hai ngày không về nhà, thức ăn cho Ngưu Ngưu đã hết từ lâu, cô vội vàng lấy thịt hộp rồi đổ ra một chút, rồi rót thêm nước. Sau đó cô mới kéo thân thể mệt mỏi vào phòng tắm.
Cô tắm nước nóng, vừa ra ngoài đã ngã thẳng xuống giường.
Cô vùi đầu vào gối, cảm thấy vô cùng khó chịu, Tiểu Phong đã quên mất cô, vừa tức giận vừa oán hận, nhưng cũng không thể trách anh.
Cảnh tượng Tiểu Phong bị thương hiện rõ trong đầu cô, tất cả đều là cảm xúc từ tận đáy lòng của anh. Anh sợ cô bị thương, vì cứu cô, anh không ngần ngại dùng thân mình đỡ nhát dao. Những vết đâm đó dường như xuyên qua trái tim cô, nhưng từng giọt máu đều là của anh.
Điện thoại đột nhiên reo lên, cô bắt máy, là Nhị Sa.
"An An, cậu có nhà không?"
"Có."
"Tối nay chúng ta cùng nhau đi ăn đi, mình mời, Hoàng Thế Nhân vừa phát tiền thưởng cho mình, mình vui chết mất. Nhớ gọi thêm cả Tiểu Phong Phong nhà cậu đấy, để mình xem mấy ngày không gặp có đẹp trai lên không."
Trong đầu Dư An An toàn là Tiểu Phong, cô chỉ rầu rĩ "Ừm" một tiếng.
Hà Sa Sa khó hiểu: "Sao thế, không vui mừng cho mình à. Lúc trước chỉ cần nhắc tới vụ mình mời thôi mà cậu đã thét chói tai rồi."
"Nhị Sa, Tiểu Phong khôi phục trí nhớ rồi."
"Khôi phục trí nhớ? Thật sao?" Hà Sa Sa khá phấn khích, khôi phục trí nhớ thì tốt quá rồi, như vậy sẽ không cần lo về thân phận của anh nữa rồi.
"Nhưng... Anh ấy quên mất mình rồi."
"CÁI GÌ?" Hà Sa Sa thét chói tai.
Lúc cô ấy đến nơi thì Dư An An đã mặc quần áo xong, đem tất cả những đồ đạc của Tiểu Phong cho vào ba lô.
"Không phải mình bảo cậu không cần tới sao?"
"Chuyện lớn như vậy, mình có thể không tới sao?"
"Mình phải tới bệnh viện, không đi ăn cùng cậu được."
"Mình cũng đi, mình phải xem tên kia tại sao lại dám quên mất cậu."
"Quên mình không phải lỗi của anh ấy, chỉ có điều trong mình cảm thấy rất khó chịu." Cô đã rời xa cảm xúc của mình, chấp nhận sự thật.
Hà Sa Sa hiểu tâm trạng của An An, trước đây Tiểu Phong đối xử rất tốt với An An, bây giờ anh lại đột nhiên quên mất cô.
"Mình đi cùng cậu."
"Không cần đâu."
"Mình muốn đi, nhanh lên."
Bắt taxi tới bệnh viện, vừa lên lầu đã nhìn thấy người nhà Giang Ly vẫn đang ngồi bên ngoài, không có ý định rời đi.
"Anh ấy ngủ rồi ạ?"
Mẹ Giang đáp: "Ngủ rồi."
Dư An An nhẹ nhàng mở cửa, lúc cô rời đi Giang Ly đã ngủ rồi, nhưng vừa nghe thấy tiếng cửa mở anh liền tỉnh giấc.
Anh mở to mắt nhìn hai người phụ nữ, một người là Dư An An, người còn lại anh không quen.
Dư An An đặt đồ đạc lên giường bên cạnh, còn Hà Sa Sa đã tiến tới sát bên cạnh giường bệnh, nhìn thẳng vào Tiểu Phong: "Anh nhận ra tôi không?"
Ánh mắt của Giang Ly chuyển từ Dư An An sang người bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng đầy xa lạ này khiến Hà Sa Sa cảm giác như có một luồng băng ập đến. Ánh mắt này, cách quan sát này và nét mặt này, chắc An An đau lòng nhiều lắm.
"Tiểu Phong, tôi là Hà Sa Sa, là bạn thân của An An, trước kia chúng ta từng gặp nhau rồi, cùng nhau ăn cơm, chuyện của hai người tôi đều ghi nhớ trong lòng. Lúc trước anh luôn miệng nói cả đời chỉ đối tốt với mình An An, bây giờ thì sao, quên rồi à? Anh chỉ nói một câu "quên rồi"? Không muốn chịu trách nhiệm phải không?"
Giang Ly đã sớm đoán được người này tới đây để chất vấn: "Tôi không nhớ mấy chuyện này, tôi thực sự xin lỗi."
"Một câu xin lỗi là xong hả?"
Người nhà họ Giang nghe thấy âm thanh cũng tiến vào, Giang Tiểu Nguyên đi tới chắn giữa hai người: "Anh ấy quên rồi, bây giờ còn bị thương nặng, chị muốn như thế nào? Không thể cho anh ấy chút thời gian sao?"
Hà Sa Sa tức giận nhìn cô bé trước mặt: "Quên rồi, một câu quên rồi là có thể chối bỏ trách nhiệm. An An chăm sóc anh ta lâu như vậy, anh ta tỉnh dậy liền nói một câu "Tôi quên cô rồi, xin lỗi"? Phi, có ích gì không, có thể đổi lại công sức bấy lâu nay của An An không?"
Dư An An kéo Hà Sa Sa lại rồi nói: "Đủ rồi, nói mấy thứ này cũng không có tác dụng gì hết, quên rồi thì thôi."
Giang Tiểu Nguyên nói: "Gia đình chúng em rất cảm kích chị An An đã cứu anh trai, nhưng nhìn tình trạng hiện tại của anh ấy đi, anh ấy bị thương nặng vừa mới tỉnh lại, không thể cho anh ấy chút thời gian sao. Chị ép anh ấy thì cũng giải quyết được gì không, hay là chị ép anh ấy thì anh ấy có thể nhớ lại."
"Đừng nói là An An, ngay cả tôi khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của anh ta, trong lòng tôi cũng cảm thấy vô cùng khó chịu, huống hồ là An An. Em là người nhà của anh ta, tất nhiên sẽ nói thay cho anh ta. Tôi là bạn thân của An An, tôi không thể nhìn cô ấy đau lòng được."
Cô ấy nhìn về phía Giang Ly: "Tiểu Phong, nếu như nói An An quên mất anh, anh có thấy đau lòng không?"
Dư An An kéo tay cô ấy: "Đừng nói nữa, anh ấy vừa mới tỉnh lại, dưỡng thương quan trọng hơn, chuyện khác đều là chuyện nhỏ."
"Chuyện nhỏ? Ngoài miệng thì cậu nói là chuyện nhỏ, lúc ở nhà thì len lén khóc, anh ta không đau lòng, nhưng mình đau."
Giang Tiểu Nguyên còn muốn nói nhưng bị Giang Ly ngăn lại: "Tiểu Nguyên, em đừng nói gì hết." Anh nhìn về phía Dư An An: "Bây giờ thực sự tôi chỉ biết nói lời xin lỗi thôi."
Anh không thể cho cô câu trả lời như cô muốn, hoặc là điều cô kỳ vọng trong lòng. Anh không nhớ được chuyện trước kia, hoàn toàn xa lạ đối với cô, không thể hành động như trong video được. Nếu như làm vậy, anh chỉ đang lừa dối cô mà thôi.
Dư An An cong khóe môi: "Không sao, anh dưỡng thương quan trọng hơn."
"Nhị Sa, cậu cũng thấy rồi đấy, bây giờ quay về được chưa."
"Vậy thì cậu phải về cùng tớ, anh ta quên cậu rồi, cậu còn ở đây chăm sóc anh ta làm gì."
Dư An An lắc đầu, sau đó nhìn về phía bố mẹ Giang: "Mọi người nghỉ ngơi đi, có cháu ở đây rồi."
"Cô gái, hay là cháu về nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay cũng vất vả cho cháu rồi, có chú ở đây chăm sóc là được rồi."
"Quay về cháu cũng không yên tâm, mọi người đừng để bị ảnh hưởng tới sức khỏe. Ngày mai mọi người hãy quay lại, sau này còn rất nhiều thời gian để chăm sóc anh ấy mà."
Cô đẩy Hà Sa Sa ra ngoài, kéo cô ấy xuống lầu. Hà Sa Sa liền nắm lấy tay cô: "Đi cùng mình."
"Nhị Sa, cậu không biết Tiểu Phong bị thương như thế nào đâu, nếu cậu biết thì sẽ hiểu cho tớ thôi. Đều tại tớ dẫn kẻ xấu tới trước mặt anh ấy, hơn nữa anh ấy bị thương cũng đều là vì tớ."
Cô kể cho cô ấy nghe những cảnh tượng khủng khiếp mà cô không muốn nhớ lại, tuy Hà Sa Sa không tận mắt nhìn thấy nhưng cô ấy vẫn đổ mồ hôi lạnh. Tiểu Phong sẵn sàng liều mạng vì An An, tình cảm chân thành, tha thiết như vậy, nhưng nhìn cô đau lòng, cô ấy cũng thấy đau.
"Nếu cậu nghĩ như thế thì mình cũng không nói thêm gì nữa. Dù sao trước kia Tiểu Phong cũng đối xử với cậu rất tốt, cậu chăm sóc anh ta cũng được, nhưng cậu phải đồng ý với mình một chuyện."
"Sao cậu lại nhiều chuyện như thế chứ." Dư An An khịt mũi, bất đắc dĩ mỉm cười.
"Dù anh ta có nhớ ra cậu hay không thì cậu cũng không được buồn, chỉ cần cậu ổn thì mình mới yên tâm."
Cô gật đầu: "Biết rồi, mau về đi."
Tiễn Hà Sa Sa đi, Dư An An quay lại, mọi người vẫn chưa đi, Dư An An vắt khăn mặt đi tới.
"Mặc dù bây giờ chúng ta là người xa lạ, nhưng anh cứ coi như em là y tá đi, để em lau mặt với lau người cho anh."
Lúc trước cả người Giang Ly đều là máu, cô vừa lau vừa khóc.
"Không cần phiền tới cô, cứ để vậy đi."
Cô mặc kệ anh có đồng ý hay không, vết thương trên người anh đều là vì cô. Cô nắm lấy tay anh, dùng khăn ấm phủ lên mu bàn tay anh nhẹ nhàng lau.
Sau đó cô lại lau mặt cho anh, Giang Ly có chút phản kháng. Trong ấn tượng của anh, chưa có ai đối xử với anh như thế, anh cảm thấy hơi khó chịu.
Bố mẹ Giang nhìn thấy sắc mặt của Dư An An trầm xuống, cô yên lặng chăm sóc cho Giang Ly, bọn họ rất cảm kích nhưng lại không biết nên làm thế nào, ai bảo Giang Ly quên mất người ta chứ.
Dư An An lau xong, mẹ Giang gọi cô ra ngoài.
Hai người đứng bên cửa sổ nhìn cảnh đêm dưới lầu: “An An, cô cảm ơn cháu đã chăm sóc Giang Ly, hy vọng cháu có thể hiểu, thằng bé cũng không muốn mất đi phần ký ức đó.” Con của cô cô hiểu, thằng bé tuyệt đối không phải người vong ân phụ nghĩa đâu."
"Cô khách sáo quá ạ, cháu hiểu mà, cháu không gây áp lực cho anh ấy đâu, chỉ cần anh ấy khỏe mạnh là tốt rồi."
"Cảm ơn cháu, An An, cháu đúng là người tốt, Tiểu Ly gặp được cháu, cô nghĩ duyên phận của hai đứa không dễ dàng bị đứt đoạn như thế đâu."
Dư An An ngẩn người, lời mẹ Giang nói là có ý gì? Duyên phận, không đứt đoạn, thừa nhận? Hay là?
"Cô nghĩ gia đình cô ở lại đây cũng chỉ biết thức đêm chờ đợi, nếu cháu đã kiên trì như vậy, vậy thì vất vả cho cháu rồi. Sáng mai bọn cô sẽ quay lại sau." Mẹ Giang thấy Dư An An lo lắng cho Giang Ly như vậy, bảo cô về nhà nghỉ ngơi chắc chắn cô cũng không yên tâm nổi.
Dư An An gật đầu mỉm cười.
Nam Tự quay về đơn vị, sau khi tiễn người nhà họ Giang về, căn phòng chỉ còn lại hai người.
Dư An An mở ba lô lấy bộ quần áo bó sát ra: "Anh muốn thay đồ không?"
Giang Ly lắc đầu: "Cô Dư, cảm ơn."
"Anh quên em rồi cũng không sao, nhưng anh đừng gọi em là cô Dư, điều này khiến em rất khó chịu, anh gọi em là An An đi, trước kia anh đều gọi em như thế."
"Quần áo đều ở đây, lúc nào anh muốn thay thì cứ nói với em. Không còn sớm nữa, anh nghỉ ngơi sớm đi, chăm sóc tốt bản thân mới sớm xuất viện được."
***
Thể chất của Giang Ly rất tốt, vết thương lớn như vậy, người bình thường phải mất nửa tháng mới có thể phục hồi, anh chỉ ở có bốn ngày đã muốn xuất viện.
Sau khi bác sĩ kiểm tra xong, ngoại trừ mấy vết dao đâm ra thì không còn vấn đề gì đáng lo ngại, vì vậy đã đồng ý cho anh xuất viện.
Dư An An làm thủ tục xuất viện, người của quân khu đã lái xe tới đón người.
Giang Ly thay quần áo Dư An An mang tới, mặc dù không phải bộ đồ thể thao anh mặc thường ngày, nhưng những đồ này cũng rất mới, sạch sẽ, đẹp mắt.
Dư An An giúp anh mặc áo khoác, cài từng nút một, sau đó ngẩng đầu nhìn anh: "Anh phải về Ninh Hải à."
Giang Ly gật đầu: "Có rất nhiều chuyện đang chờ tôi quay về xử lý, tôi buộc phải đi."
Cô hít một hơi, cài nốt cúc áo cuối cùng: "Điện thoại lúc trước của anh mất rồi, đây là điện thoại em mua cho anh, bên trong còn có cả thẻ điện thoại thay thế. Anh hiểu chứ, đây là tâm tư nhỏ của em. Em sợ sau khi anh rời đi, thực sự hoàn toàn quên mất em, ngay cả "cô Dư", anh cũng quên mất."
Giang Ly nhìn chiếc điện thoại cô đang cầm, cuối cùng giơ tay nhận lấy: "Cảm ơn."
"Mấy ngày nay anh nói cảm ơn đủ rồi. Tiểu Phong, anh nhất định phải chăm sóc tốt bản thân, cho dù là vì ai đi nữa cũng đừng để bị thương."
Dư An An nhìn Giang Ly bước lên xe, chiếc xe lao ra đi, hốc mắt cô cũng ngập nước mắt, đi rồi, cuối cùng cũng đi thật rồi.
Ba ngày sau, trên tầng 32 của tòa nhà Thương mại Quốc tế Ninh Hải.
Âm thanh giày da giẫm xuống đất vang dội và mạnh mẽ, một đôi chân dài thẳng tắp hiện ra trong tầm mắt. Nhân viên đang bận rộn làm việc cũng bị sốc tới mức há hốc miệng.
Giang Ly mặc vest thẳng tắp bước đi vững vàng, giơ tay đẩy cặp kính gọng vàng trên sống mũi cao. Nhìn vẻ mặt của mọi người, đôi môi mỏng của anh hơi cong lên.
Nụ cười đột nhiên xuất hiện trên khuôn mặt của đại boss Giang, thoáng chốc khiến mọi người đều thốt lên kinh ngạc.
"Boss Giang đã quay trở lại."
"Ôi mẹ ơi, thật sự là chúng ta không nhìn nhầm đấy chứ? Thật sự là đại boss, thần tiên ơi, đại thần quay lại rồi, đại thần quay lại rồi..."
Tầng 32 của tòa Thương mại Quốc tế đột nhiên nổ tung, Giang Ly nhìn mọi người reo hò, anh khẽ nở nụ cười nhạt trên môi.
Lúc này một người từ xa phi tới, lao thẳng về phía anh, ôm chầm lấy anh rồi kêu lên: "Lão đại, cuối cùng cậu cũng trở lại rồi."
Đây là người bạn thời thơ ấu kiêm cộng sự của anh, người ưu tú hàng đầu trong bộ phận nghiên cứu và phát triển, Mâu Dương. 
Giang Ly giơ tay đẩy người đang ôm mình ra: "Bộ phận nghiên cứu và phát triển rảnh rỗi lắm hả?"
"Ly của tôi ơi, tôi nhớ cậu tới mức tim gan phèo phổi sắp hỏng rồi đây này." Đây là chiêu thức hữu hiệu nhất mà Mâu Dương dùng để đối phó với đại boss Giang, khiến anh buồn nôn.
Khóe miệng Giang Ly giật giật: "Cút." 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.