Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà

Chương 48:




Địa điểm ăn lẩu là do Dư An An chọn, cũng là nơi cô và Tiểu Phong lần đầu tiên đến ăn.
Lúc này không có nhiều người, trong bầu không khí tết Nguyên Đán, cửa hàng có phát vài bài nhạc nhẹ nhàng, Dư An An nhìn qua, phát hiện chỗ ngồi lần trước còn trống nên ngồi vào đó.
Lúc gọi món, cô đẩy thực đơn cho Giang Ly: “Anh gọi trước đi.”
Giang Ly lại đẩy thực đơn lại cho cô: “Cô gọi đi, tôi không chọn đâu.”
Dư An An suy nghĩ một lúc rồi bắt đầu gọi món.
Sau khi gọi món xong, người phục vụ đi đặt đơn, Dư An An nhìn người đối diện rồi nói: "Lần đầu tiên chúng ta đến đây cũng ngồi chỗ này, hôm nay đúng lúc trời còn sớm, ở đây không có nhiều người, bình thường đều không đặt được chỗ đâu."
"Tôi đã đọc tin nhắn trên WeChat. Cô có thể nói tại sao tôi lại thích ăn lẩu không?" Nói chuyện như vậy nghe thật buồn cười, tự mình hỏi quá khứ của chính mình khá là tức cười.
Dư An An mím môi, cười nói: "Bởi vì lúc chúng ta ở núi Lĩnh An, em có kể cho anh một chuyện cười nhảm, chuyện đó không buồn cười lắm, nhưng anh vẫn nhớ kỹ. Khi chúng ta đi ra khỏi núi Lĩnh An, trở về Tân Ninh, có tiền rồi, em lập tức muốn dẫn anh đi ăn đồ ăn ngon, em hỏi anh thì anh chọn món lẩu."
“Chuyện cười nhảm gì thế?” Thấy tâm trạng cô rất tốt, anh hỏi.
Dư An An lại kể lại câu chuyện cười đó một lần nữa, phát hiện trên mặt Giang Ly không có chút gợn sóng nào.
Cô nhún vai, có vẻ như cô lại thất bại rồi, câu chuyện này chẳng buồn cười chút nào.
Cái gì mà cừu, thợ săn, đếm cừu rồi thịt bò, sau này cô sẽ không nghe chuyện cười nhảm của Nhị Sa nữa, không cao cấp chút nào cả.
Giang Ly hơi nhếch khóe miệng, nhưng không nói gì.
Nước dùng được dọn lên trước, rau, thịt, tôm, cá lần lượt được bưng lên, nước ép dưa hấu mà cô gọi được mang lên cuối cùng.
Nồi nước dùng đang sôi sùng sục, những bọt khí nóng hổi bốc lên, nhưng bầu không khí giữa hai người lại vô cùng lúng túng.
Không ai động đũa, cũng không ai cầm ly, một lúc sau, Giang Ly mới nói: "Có thể ăn rồi."
Cô gật đầu rồi cầm đũa lên.
Vốn dĩ tính cách của Dư An An cũng không phải như vậy, cô hay nói nhiều, vô cùng nhiệt tình, nhưng khi đối mặt với một Giang Ly thờ ơ và xa cách, cô chỉ có thể trở nên như này mà thôi.
Cảm giác nhớ anh như đang giằng xé nội tâm, không lúc nào là không nhớ tới anh.
Nhưng đến khi gặp nhau thì lại không thể thổ lộ, loại cảm giác này vô cùng khó chịu.
Cô gắp một miếng rau xà lách bỏ vào nồi nước dùng nhỏ trước mặt.
Giang Ly thấy cô chỉ gắp một miếng rau xanh thì đẩy cuộn thịt cừu đến trước mặt cô, cô gắp hai miếng.
Trong lúc chờ đồ ăn chính, cô lén ngước mắt lên, Giang Ly trắng hơn trước rất nhiều, rất đẹp, thậm chí còn đẹp trai hơn trước, đẹp trai đến mức chỉ cần người khác nhìn thấy là trái tim đập thình thịch, rất muốn lại gần anh.
Nhưng vẻ mặt lạnh lùng, thờ ơ của anh lại lộ ra cảm giác người lại chớ gần.
Cô mím môi, trong lòng cảm thấy chua xót.
Cúi đầu nhìn hơi nước bốc ra từ nồi nước dùng.
Giang Ly cũng cảm thấy rất lúng túng, cho dù có gặp mặt bao nhiêu người hay trong những trường hợp quan trọng đến mức nào đi nữa thì anh cũng chưa bao giờ có cảm giác như vậy, không biết làm thế nào để mở lời.
Anh cầm bình nước trái cây lên, đổ nước trái cây vào cốc trước mặt Dư An An.
Dư An An ngước mắt lên, nói lời cảm ơn.
Im lặng một lúc, hai người không ăn nhiều, Giang Ly rất ít động đũa, khi còn là Tiểu Phong, anh luôn là dáng vẻ ăn như hổ đói, ăn gì cũng thấy ngon.
Nhưng Giang Ly chỉ là mỗi thứ động một ít, sẽ không bóc tôm cho cô, không gắp rau cho cô, cũng sẽ không pha trò chọc cô vui vẻ.
"Cô Dư, cô có chuyện gì vậy?"
Cách xưng hô xa lạ khiến trái tim cô quặn thắt, rất đau, vô cùng đau.
Lúc này cô mới nhận ra mũi mình đang cay cay, cô khụt khịt mũi rồi mỉm cười: “Hơi nóng xông vào mắt rồi.”
Giang Ly biết trong lòng cô đang không thoải mái: “Xin lỗi, gần đây tôi bận quá, không có thời gian tới gặp cô.”
Cô bình tĩnh lại, vẻ mặt vui vẻ: “Em cũng không phải là trẻ con nữa, cần anh đến thăm làm gì chứ?”
"Về phần ký ức, tôi không biết có thể lấy lại hay không, nhưng trước đó, tôi hy vọng cô có thể vui vẻ, nếu không thì tôi sẽ rất tự trách, cũng không yên tâm."
Nhìn xem, anh nhiều nhất cũng sẽ chỉ cảm thấy tự trách, không giống như cảm xúc của cô, cô đau lòng, lo lắng cho anh.
"Đừng nghĩ như vậy, em không phải là trách nhiệm của anh, cũng không muốn trở thành trách nhiệm của bất kỳ người nào, em có thể sống tự lập. Trước khi gặp anh, một mình em sống rất tốt."
“Công việc rất bận rộn sao?” Anh biết tính chất công việc của cô, trước đây có trò chuyện ngắn gọn với cô vài câu, nhưng không nhiều.
"Vẫn còn tốt, phải gấp rút hoàn thành bản thảo. Đúng rồi, Mật Tư Vương lập một chuyên mục cho em, Tiểu Phong, em thực sự đã làm được, em là tác giả của chuyên mục riêng rồi."
Nhìn thấy vẻ vui mừng trên mặt cô, Giang Ly cũng vui mừng thay cô, cầm cốc lên nói: “Chúc mừng cô.”
Dư An An nhận ra mình quá kích động, mỉm cười: “So với ông chủ lớn như anh, chuyên mục của em chẳng là gì cả.”
"Trước đây em luôn miệng nói phải kiếm tiền nuôi anh, sau này anh còn kiếm được tiền nhiều hơn em, có thể nuôi em rồi, vẫn là anh lợi hại."
“Tôi kiếm tiền à?” Anh không biết gì về việc này cả.
"Đúng vậy, anh mã hóa cho công ty của em cùng công ty trò chơi trực tuyến của một người bạn của Mật Tư Vương, kiếm được bốn triệu, không phải em đã nói với anh rồi sao?"
Giang Ly lắc đầu: "Chưa từng nói, đây là lần đầu tiên nghe cô nói chuyện này."
“Có lẽ là em quên nói rồi.” Cô chợt nghĩ: “Số tiền đó là anh kiếm được, em trả cho anh nhé.”
Giang Ly lắc đầu: “Số tiền đó là của cô và Tiểu Phong.”
Ánh mắt Dư An An tối sầm, đúng vậy, số tiền đó là Tiểu Phong đưa cho cô, không liên quan gì đến Giang Ly ở trước mặt cô.
Bữa lẩu này không mặn cũng không nhạt, không có chút hương vị nào, sau khi ăn xong, Dư An An đang định quay về nhà.
Giang Ly tiễn cô, trực tiếp bắt taxi đến tầng dưới nhà cô.
Sau khi xuống xe, hai người đứng ở cửa, anh không nói muốn rời đi, cô cũng không nói muốn về nhà.
Cô nhìn anh, trong lòng vô cùng không muốn, cô nhớ anh lâu như vậy, mới gặp ăn được một chút lại sắp phải chia tay rồi.
Cô mím môi, chỉ vào bên trong: "Anh có muốn lên ngồi một chút không?"
Giang Ly suy nghĩ một chút, gật đầu: "Được."
Cô nghe vậy, trong lòng cảm thấy rất hưng phấn, nhưng vẫn nhịn được không biểu hiện lên trên mặt: "Chúng ta đi siêu thị ở đối diện mua chút gì đi, ở nhà không có gì ăn cả."
Giang Ly cùng cô băng qua đường, đi đến cửa hàng tiện lợi 24 giờ ở đối diện.
Dư An An đi đến mấy dãy kệ để chọn đồ, Giang Ly thì đứng ở quầy tính tiền đợi cô.
Cô thu ngân nhỏ đã quen với họ, luôn nhìn thấy họ, khi thấy họ đi vào liền hỏi anh: "Đã lâu không gặp, anh ra ngoài rồi à?"
Giang Ly sửng sốt, sau đó gật đầu.
Cô bé vẫn còn nhớ rất rõ về anh, nhất là lần anh đến mua bọc, anh vứt tiền xuống rồi bỏ chạy, vẫn còn ngượng ngùng.
Nhưng sao lần này thấy anh lại có cảm giác không giống lắm, cô ấy không nói được không giống nhau ở chỗ nào, nhưng cứ cảm thấy là lạ.
Dư An An mua mấy món đồ ăn vặt, cầm mấy lon nước ngọt ở khu đồ uống, hướng về bên ngoài nói: "Giang Ly, anh có muốn uống gì không?"
“Nước khoáng.” Anh nói.
Cô lấy hai chai nước khoáng, một đống đồ ăn nhẹ và đồ uống rồi đến thanh toán.
Giang Ly xách theo túi nhựa, đi phía sau Dư An An tiến vào khu dân cư.
Khu này cũng được coi là một tòa chung cư mới, từ cổng vào đi vào mất khoảng bảy, tám phút, Dư An An lấy thẻ ra rồi quẹt thẻ, cửa tầng dưới mở ra.
"Em sống ở tầng bốn, phòng tương đối nhỏ, tầm hơn năm mươi mét vuông."
Giang Ly ừ một tiếng, đi theo cô lên lầu.
Dư An An đi một mạch lên lầu, chiếc chìa khóa trong tay dừng lại trước cửa, tra chìa khóa vào ổ khóa, xoay hai lần, cửa mở ra.
"Mời vào."
Đột nhiên họ nghe thấy tiếng chó sủa, nhìn thấy một con chó Bull nhỏ từ trong phòng chạy ra, khi nhìn thấy anh thì có vẻ giật mình một cái, rồi lại bắt đầu sủa.
Giang Ly nói: “Nó có ác ý với người lạ sao?”
"Không phải là ác ý, là thân thiện, nhưng mà trước đây anh toàn bắt nạt nó."
Giang Ly: "..."
Dư An An ngồi xổm xuống, sờ đầu Ngưu Ngưu: “Đừng sủa nữa, có khách tới rồi.”
Dư An An nhìn quanh tìm dép, sau đó nhìn thấy Ngưu Ngưu cắn một chiếc dép nam chạy ra ngoài, vứt xuống rồi lại chạy về phòng khách, gặm ra một chiếc dép khác.
Sau đó nó lắc mông nhìn Giang Ly, giống như đang chờ khen ngợi.
Giang Ly nhìn ra được con chó Bull này đang chào đón anh, còn mang dép ra cho anh, đúng là rất thân thiện.
“Anh ngồi xuống đi, em đi thay quần áo."
Anh xỏ dép bước vào, nhìn xung quanh phòng, trong phòng vừa nhìn là thấy được toàn cảnh, căn phòng không lớn, chỉ là một căn hộ đơn.
Anh ngồi xuống ghế sofa, chiếc bàn cà phê được đặt ở một vị trí khá kỳ lạ, dựa vào góc tường.
Ngưu Ngưu đứng đối diện với anh, đôi mắt to nhìn anh chằm chằm, thỉnh thoảng lại hướng về phía anh sủa vài tiếng.
Giang Ly suy nghĩ một chút, đưa tay ra, Ngưu Ngưu thấy anh đưa tay ra thì đột nhiên lùi lại, chạy mấy bước rồi lại quay đầu nhìn anh.
Giang Ly vẫy tay với Ngưu Ngưu: "Lại đây."
Ngưu Ngưu đứng đó một lúc, hồi lâu, nó mới bước tới với đôi chân ngắn ngủi của mình.
Giang Ly đưa tay sờ đầu nó, xuôi theo bộ lông ngắn của Ngưu Ngưu, nó kêu lên vài tiếng, chà cái đầu nhỏ của mình vào lòng bàn tay của anh, sau đó lại tiến tới bên chân anh, dùng sức chà.
Giang Ly nhìn ra đây là một mối quan hệ rất quen thuộc.
Đáng tiếc anh không nhớ gì cả.
Dư An An cởi áo khoác, rửa tay rồi đi tới đưa nước cho anh.
"Trước đây tôi luôn sống ở đây sao?" Anh nhận lấy nước, hỏi cô.
"Ừ, anh vẫn luôn sống ở đây. Lúc đầu mẹ em không đồng ý cho anh ở đây nên đã sắp xếp cho anh đến sống ở Lâm Viên, nhà của chú Mạc, nhưng sau đó anh chạy về, em cũng không bảo anh đi nữa."
Giang Ly khẽ cau mày: “Tôi ngủ ở đâu?”
“Ban đầu anh ngủ ở phòng khách, sau đó ngủ dưới đất cạnh giường em.” Cô không nói gì về việc ngủ trên giường, vào lúc này mà nói như vậy không thích hợp, lại còn xấu hổ.
Hai người ngồi như vậy thật khó xử, Dư An An cầm điều khiển từ xa, bật TV lên, ngẫu nhiên chọn một kênh, xem chương trình Lễ hội mùa xuân vào ngày đầu năm, khá sôi động, cô giảm âm thanh rồi đặt điều khiển từ xa xuống.
“Anh cởi áo khoác ra đi, không thấy nóng à?” Anh mặc áo khoác đen, mặc như vậy ở trong phòng đặc biệt không thích hợp.
Giang Ly đứng dậy cởi áo khoác ra, Dư An An trực tiếp cầm lấy, treo lên kệ áo.
Cô lại ngồi xuống, mở hộp khoai tây chiên ra rồi nói: “Anh có muốn ăn không?”
Giang Ly lắc đầu: “Tôi không ăn những thứ này.”
"Lúc trước anh có thể ăn đấy, còn đoạt đồ ăn với em."
Mặc dù Dư An An có trách mắng nhưng trong lòng cô lại rất ngọt ngào, Tiểu Phong của trước đây thật sự quá tốt.
Cô không trân trọng anh khi anh còn ở đây, sau khi anh rời đi, nơi nào cũng tràn ngập kỷ niệm.
Đôi khi cô còn nghĩ sao trước đây mình không tốt với Tiểu Phong một chút, lúc nào cũng hung dữ với anh, còn đánh anh nữa.
Hai người không còn gì để nói nữa, Giang Ly ngồi thẳng lưng trên ghế sô pha, Dư An An nhớ Nam Tự đã nói anh từng ở trong quân đội, chắc cũng luyện tập không ít tư thế quân đội.
Điều này làm cô nhớ đến Mạc Thần, Mạc Thần cũng từng ở trong quân đội, công việc hiện tại của anh ấy cũng chịu sự quản lý của quân khu, tuy là kỹ sư nhưng thỉnh thoảng khi cô cũng bắt gặp anh ấy mặc quân phục.
Dư An An không biết phải nói gì, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào TV, lúc này TV đang chiếu một vở kịch, không có gì mới mẻ, chỉ khiến người ta buồn ngủ, nhưng cô lại không thấy buồn ngủ chút nào, bởi vì Giang Ly ở đây, mặc dù không phải Tiểu Phong, nhưng anh cũng là Tiểu Phong.
Cô không dám nhìn thẳng vào anh, sợ anh nhìn thấy suy nghĩ nhỏ nhặt của cô, nhưng cô vẫn không nhịn được muốn nhìn anh, cô thật sự rất nhớ anh.
Cô quay đầu lại, khóe miệng giật giật, Giang Ly ngồi trên ghế sô pha, tay chống đỡ trán rồi ngủ thiếp đi.
Như thế này cũng có thể ngủ được à? Cô nhẹ nhàng đứng dậy, đi vào phòng ngủ, lấy chăn mỏng ra rồi cẩn thận đắp cho anh.
Anh ngủ rồi, cô có thể cứ tiếp tục nhìn chăm chú vào anh như thế này.
Giang Ly lúc ngủ nhìn rất đẹp, đôi môi mỏng hơi mím, mí mắt hẹp đóng lại, vừa nhỏ vừa dài, cô nhớ lại dáng ngủ hồi trước của Tiểu Phong, anh luôn ôm lấy cô, hoặc là đá chăn hoặc là tựa vào vai cô, chưa bao giờ thành thật đến mức này.
  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.