Giang Ly rất mơ hồ trước hành động theo bản năng của mình.
Ngồi vào bàn ăn, nhất thời hai người không nói nên lời.
Bữa cơm không phải buổi sáng cũng không phải buổi trưa, suốt quá trình hai người không ai nói với ai câu nào.
Giang Ly rơi vào trầm tư, Dư An An cũng vậy.
Tình huống gì đây?
Sau khi dọn dẹp xong, Dư An An hỏi anh: "Anh phải về rồi à?"
Giang Ly gật đầu: "Chuyến bay lúc ba giờ chiều."
Ba giờ chiều? Bây giờ đã hơn mười giờ, vậy có nghĩa là anh sắp phải rời đi rồi.
Dư An An nắm chặt tay, dù cô không nỡ nhưng cũng không thể làm gì khác.
Giang Ly có cuộc sống của Giang Ly, anh không phải Tiểu Phong có thể ở bên cô cả ngày được.
Cô quay lại phòng khách, sau đó cầm nửa lọ thuốc giảm đau trên ghế sofa lên: “Nếu đau nặng thì uống hai viên. Nếu đau không nghiêm trọng thì uống một viên nhé.”
Giang Ly nhận lấy lọ thuốc: "Tôi nhớ rồi, cảm ơn."
"Anh vẫn thường xuyên bị đau đầu à?" Cô rất lo, nỗi đau này cô không thể nào tưởng tượng được.
"Cũng bình thường, tôi có thể chịu được, hôm qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, bình thường không bị đau nghiêm trọng như vậy." Anh không muốn cô lo lắng.
"Nếu mà đau quá thì đến bệnh viện kiểm tra nhé, anh đừng cố chịu đựng, anh đâu phải người sắt đâu." Cô rầu rĩ nói, trong lòng vô cùng khó chịu.
"Tôi biết rồi, đừng lo." Anh cất lọ thuốc vào túi, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt cô, có thể nhận ra được vẻ cô đơn trên gương mặt cô, nhưng anh lại không thể làm gì được.
"Cũng sắp tới giờ rồi, em tiễn anh xuống lầu."
Dư An An xoay người đi vào phòng ngủ tìm quần áo để thay.
Sau khi thay quần áo đưa anh xuống dưới lầu, cô không đưa anh đến sân bay mà chỉ đứng đợi taxi bên đường cùng anh.
Rất nhanh một chiếc xe trống đi tới. Giang Ly nhìn cô nói: "Đi nhé."
Hai tay Dư An An xỏ trong túi càng ngày càng siết chặt. Cô thấp thỏm muốn mở lời, nhưng khó mà nói được, cuối cùng chỉ hỏi anh một câu: "Sau này anh còn tới không?"
Giang Ly hơi nhếch khóe miệng rồi gật đầu: "Có."
Nhìn chiếc xe càng ngày càng xa, cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt, Dư An An mới cảm thấy mặt lạnh lạnh, cô đưa tay lau mặt, quay người chạy về phía khu nhà.
Cô chạy một mạch lên tầng bốn, ngẩn ngơ ngồi trên ghế sô pha, hơi thở của Giang Ly vẫn còn rõ ràng như vậy, nhưng trong lòng thì trống rỗng, anh đi rồi, đi thật rồi.
Ngưu Ngưu thấy tâm trạng cô không tốt, nó nhảy lên sô pha, thè lưỡi liếm vào mu bàn tay cô. Dư An An nhìn nó với đôi mắt ngấn lệ, giơ tay ôm Ngưu Ngưu vào lòng: "Anh ấy đi rồi."
Ngưu Ngưu sủa hai tiếng sau đó lại lè lưỡi liếm cô, như muốn an ủi, như muốn nói cô đừng buồn, cô vẫn còn có nó.
Từ tận đáy lòng Giang Ly, anh vô cùng biết ơn Dư An An.
Anh thấy cô là một cô gái tốt, nhưng anh không cảm nhận được mối quan hệ giữa cô và Tiểu Phong nên không thể cho cô kết quả như cô mong muốn.
Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Tết, Dư An An mua chút quà mang đến nhà họ Mạc. Mọi người đều ở nhà, ăn tối xong cô với ngồi nói chuyện với mẹ ngoài phòng khách.
"Con vẫn nhớ cậu ấy à?" Không ai hiểu con gái hơn mẹ, mặc dù cô vẫn luôn cười, nhưng vừa nhìn một cái là bà có thể nhận ra nụ cười đó có chút đau khổ.
"Mẹ, Giang Ly tới thăm con rồi." Khóe miệng cô khẽ cong lên: "Con rất vui, nhưng anh ấy giống Tiểu Phong, đều bị đau đầu. Tận mắt con nhìn thấy Tiểu Phong và Giang Ly đều phải chịu đựng cơn đau như vậy, trong lòng con cảm thấy vô cùng khó chịu, còn khó chịu hơn cả việc anh ấy quên mất con."
"Nếu như cả đời này cậu ấy không nhớ ra con thì sao?" Mặc dù lời nói này có chút tổn thương, nhưng bà cũng chỉ vì nghĩ cho cô. Bà hy vọng con gái mình có thể suy nghĩ thoáng hơn, dù sao chuyện khôi phục trí nhớ nhưng lại mất đi một phần ký ức là chuyện mà bà cũng không ngờ tới.
"Con không biết nữa." Nếu như cả đời này Giang Ly không thể nhớ được ký ức của Tiểu Phong, cô cũng có thể làm gì bây giờ, chẳng lẽ ép buộc anh thừa nhận mình là bạn gái trong khi anh không hề có ký ức về cô?
Qua tiếp xúc có thể thấy, mặc dù Giang Ly lạnh nhạt, thái độ xa cách, đó cũng là vì anh không quen. Nhưng có thể thấy anh không phải là người vong ân phụ nghĩa, ít nhất anh vẫn tới Tân Ninh thăm cô, chứng minh anh vẫn chưa hoàn toàn bỏ rơi cô.
"Cho anh ấy chút thời gian vậy, bây giờ con cũng không biết phải làm thế nào hết."
Mẹ vỗ vai cô: "Đứa trẻ ngốc, nếu như con nghe lời khuyên của mẹ thì đã không phải chịu tổn thương như vậy rồi."
Cô hiểu ý của mẹ, lẽ ra ban đầu cô không nên chấp nhận Tiểu Phong. Cô lắc đầu đáp: "Cho dù có như thế thì con vẫn cảm thấy buồn. Mẹ, có thể mẹ sẽ nghĩ sự sai lệch duy nhất giữa con và anh ấy là mối quan hệ tan vỡ này, nhưng không phải như vậy đâu ạ, con hiểu rõ tâm tư của Tiểu Phong dành cho con, chúng con đã trải qua cảm giác sống chết. Thật ra con cũng thích anh ấy, có điều không mạnh mẽ bằng anh ấy mà thôi. Bây giờ nghĩ lại, con cũng vậy, con cũng không thể rời xa anh ấy."
"An An, con cứ thế này mẹ không yên tâm chút nào."
Dư An An nhún vai, cô nở nụ cười, vui đùa đáp: "Mẹ đó, đừng thấy con nói chuyện nghiêm túc thế này mà lại lo lắng, giờ tâm trạng của con rất tốt. Hiện giờ bài báo về việc thám hiểm núi rất được quan tâm, đây là sự nghiệp của con, con vui là đằng khác."
Kỳ nghỉ kết thúc, chính thức đi làm trở lại.
Dư An An vực dậy tinh thần, cô không nghĩ tới chuyện Tiểu Phong rời đi nữa, nhưng lúc nào cô cũng mơ tưởng không biết bao giờ Giang Ly có thể tới thăm cô.
Trong kỳ nghỉ, tâm trạng không tốt nên cô không đi leo núi, bây giờ cảm xúc đã trở lại bình thường, cuối tuần cô tới câu lạc bộ, thay quần áo, tay vốc một nắm bột magie, sau đó leo một mạch lên đỉnh núi nhân tạo.
Phía dưới có người reo hò: "Cô giống như vừa tiêm máu gà ấy, khỏe ghê."
Dư An An đứng ở phía trên quay đầu nhìn người bạn phía dưới: "Có muốn xét nghiệm nước tiểu xem tôi có sử dụng chất k.ích thích không?"
Mọi người ồn ào cười đáp: "Từ khi cô xảy ra chuyện chúng tôi đều rất lo lắng, anh Triệu khóc lóc suốt ngày. Bây giờ thấy tâm trạng của cô thế này cũng yên tâm hơn rồi."
"Cảm ơn nhé, tôi vẫn ổn, có biết cái này gọi là gì không, đại nạn không chết ắt có phúc, tôi phải sống cuộc sống như một tiên nữ mới được."
"Được rồi, tiểu tiên nữ mau xuống đi."
Tám ngày, cô không gửi tin nhắn cho Giang Ly, anh vẫn bặt vô âm tín giống như trước, không gửi cho cô một tin nhắn nào.
Thực ra cô rất muốn biết anh có khỏe không, có đau đầu không, lúc đau đầu có chịu nổi không.
Nhưng từ khi Giang Ly trở lại đúng con người anh, anh vẫn luôn lạnh lùng như vậy.
Ngồi trong phòng thay đồ, Dư An An cầm điện thoại di động xem video của hai người, bất giác cô cảm thấy cay cay sống mũi.
Cô rất nhớ anh, không biết anh có nhớ cô không.
Chắc là không đâu nhỉ, nếu không, tại sao anh lại không gửi cho cô lấy một tin nhắn chứ.
Sau khi ra khỏi câu lạc bộ, nhìn những bông tuyết bay đầy trời, trong đầu cô không khỏi hiện lên hình ảnh Tiểu Phong cõng cô trên lưng, những điều tốt đẹp anh dành cho cô cứ dâng lên trong lòng từng chút một, nước mắt không kìm được muốn rơi xuống. Cô vội vàng ngước mắt lên, hy vọng nước mắt có thể chảy ngược lại.
Cô vô định bước đi trên phố, những bông tuyết rơi thành từng mảng lớn trên vai, tay cô nắm chặt chiếc điện thoại, cảm giác dày vò, dằn vặt như thấu tâm can.
Cô lấy hết can đảm, cầm điện thoại gửi tin nhắn: Dạo này anh thế nào?
Cô chờ rồi lại chờ, nhưng tin nhắn không có lời hồi đáp, lòng dũng cảm cô vừa gom góp cuối cùng cũng sụp đổ.
Cô run rẩy cắn môi, dần dần không kiềm chế được cảm xúc, nước mắt lăn dài.
Càng khóc càng cảm thấy khó chịu, cô ngồi xổm bên đường bật khóc.
Lúc này Giang Ly đang ở Mỹ tham dự tiệc rượu công ty của Phương Triển Hi vừa mới chính thức niêm yết trên thị trường.
Sau khi rời khỏi Tân Ninh, Giang Ly rất bận rộn, hai ngày vừa rồi thì tới Canada, lúc này lại đang ở Mỹ.
Gặp người quen thì chào hỏi, chúc rượu, anh đứng trong góc hội trường rộng lớn nhìn đám người sôi động, trong lòng cảm thấy trống trải.
Kể từ khi khôi phục trí nhớ, anh vẫn luôn có cảm giác trống rỗng, hình như đoạn ký ức bị mất kia cứ quanh quẩn trong đầu anh, muốn nhớ lại nhưng không thể nhớ nổi.
Phương Triển Hi xuyên qua đám đông đi tới: "Anh mất trí nhớ nửa năm, bây giờ nhớ lại được thì cảm giác thế nào?"
Hình như không tìm được một tính từ nào thích hợp hơn, nhất thời anh chỉ biết tặc lưỡi.
Giang Ly nghiêng người dựa vào lan can: "Cảm giác thế nào? Nói thử tôi nghe coi."
"Không nói ra thành lời, cảm giác như mất hồn, nhưng cũng không chính xác."
"Hình như là vậy, cảm giác như thiếu đi thứ gì đó."
"Sắc mặt anh không tốt lắm, mệt lắm sao?"
"Mất ngủ, không ngủ được."
Từ khi khôi phục trí nhớ, không có đêm nào anh ngủ ngon giấc. Sau khi trở về Ninh Hải, hầu như đêm nào anh cũng mất ngủ, có nhiều lúc thiếp đi nhưng lại bị cơn ác mộng làm tỉnh giấc.
Hình như chỉ có một lần tới Tân Ninh là anh có thể ngủ được một giấc trọn vẹn.
Ngôi nhà nhỏ ấm áp của Dư An An rất yên bình, có lẽ Tiểu Phong đang trừng phạt anh vì anh đã quên mất cô.
Sáu ngày sau, từ Mỹ trở về Ninh Hải, vừa xuống máy bay anh liền đi thẳng tới văn phòng.
Trên bàn là một xấp tài liệu dày cộp, bao gồm các dự án phát triển, báo cáo tài chính, văn bản phê duyệt...
Từ lúc bước chân vào phòng làm việc, Giang Ly không rảnh được chút nào, thư ký theo yêu cầu mang nước lọc vào cho anh. Từ khi anh anh bị mất ngủ đã ngừng uống cafe.
Đến khi ngẩng đầu lên nghỉ ngơi một lát, chỉ mới xem được một nửa văn kiện.
Giang Ly day day mi tâm, anh mở ngăn kéo ra, chiếc điện thoại vẫn nằm yên ở đó.
Anh suy nghĩ một lúc, cầm điện thoại ra thì phát hiện điện thoại đã hết pin.
Anh tìm sạc rồi sạc điện thoại.
Lúc này Mâu Dương đẩy cửa đi vào: "Vừa mới quay về, cậu có tăng ca thì cũng phải ăn cơm chứ."
"Ừ." Giang Ly đáp một tiếng.
"Đừng có "Ừ" không, đi thôi."
Giang Ly hơi đau đầu, anh quyết định thả lỏng một chút: "Đi thôi."
"Điện thoại cậu để trong ngăn kéo có kêu mấy lần đấy."
Giang Ly ngước mắt: "Mấy lần?"
"Chắc khoảng hai ba lần gì đó, tôi không bắt máy, là số lạ."
Giang Ly vừa nghe nói là số lạ, vậy chắc không phải Dư An An, nghĩ lại, anh quay về được nửa tháng rồi nhưng vẫn chưa gọi điện cho cô.
Vội vội vàng vàng ăn cơm xong, anh liền quay lại công ty.
Điện thoại đã sạc được 70%, anh nhấn khởi động nguồn.
Rất nhanh điện thoại đã khởi động xong.
Anh bấm vào cuộc gọi nhỡ, ba cuộc gọi đều cùng một số, nhưng không có cuộc gọi nào từ Dư An An.
Vừa định đặt điện thoại xuống, anh chợt nhớ đến Wechat. Sau khi nhấp vào, Wechat tự động đăng nhập.
Rất nhanh xuất hiện một tin nhắn. Tin nhắn từ một tuần trước, cô hỏi anh dạo này thế nào.
Giang Ly trực tiếp gọi lại.
Nhưng anh gọi hai lần mà không có người bắt máy.
Giang Ly suy nghĩ một lúc, sau đó trả lời tin nhắn Wechat: Xin lỗi, vừa mới thấy tin nhắn, dạo này tôi rất bận, cô có khỏe không?
Tin nhắn vẫn không có hồi đáp, cho đến ngày thứ hai, ngày thứ ba, dường như giống y hệt lúc anh chưa trả lời tin nhắn.
Điện thoại thì không bắt máy, nhắn tin thì không trả lời.
Giang Ly đỡ trán, khuy măng sét trên cổ tay sáng rực, ngón tay gõ lên mặt bàn từng nhịp từng nhịp...
Ngày hôm sau, Giang Ly vừa kết thúc cuộc họp nhỏ, đẩy cửa văn phòng ra đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Anh vội vàng đi tới, vẫn là số điện thoại lạ kia, anh bắt máy.
Điện thoại vừa kết nối, bên kia đã vội vã lên tiếng: "Cuối cùng cậu cũng bắt máy, tôi tìm cậu mấy ngày nay rồi, có gọi thế nào cũng báo tắt máy."
"Anh là ai?"
Người bên kia nghe vậy liền nói: "Tôi ở thành phố Điện Tử đây, cậu không nhớ số điện thoại của tôi à. Không phải lần trước nói nếu có việc làm thì phải nhớ tới cậu sao. Có công việc tốt đây, báo giá sáu chữ số, nhưng mà mãi không gọi được cho cậu, cậu có muốn thử không."
"Xin lỗi, hiện giờ tôi không có thời gian."
Ông chủ ở thành phố Điện Tử liền nói: "Đừng mà, công việc tốt thế này, vừa làm đã kiếm được số tiền lên tới sáu con số. Đây là việc lớn đấy, không nhận thì uổng lắm."
Giang Ly khẽ nhíu mày, không trả lời.
Anh không hề có ấn tượng gì với người này.
Thấy anh im lặng, bên kia lại cười nói tiếp: "À mà, lần trước cậu đưa cho tôi mười nghìn tệ hoa hồng, tôi thấy cậu là người rất rộng lượng, lần này cho ít một chút cũng được. Đây là do tôi tin tưởng vào tay nghề của cậu đấy nhé."
"Chỉ một lúc thôi mà đã kiếm được rất nhiều tiền, không phải cậu nói cậu phải nuôi bạn gái sao, không kiếm tiền sao mà được, cậu cứ đến thử xem sao. Nếu mà cậu làm được thì muốn mua cho bạn gái một cái túi cũng không thành vấn đề."
Giang Ly trầm tư, Tân Ninh, tới Tân Ninh: "Anh cho tôi địa chỉ, nếu hai ngày nữa tôi rảnh thì tôi sẽ tới đó một chuyến."
"Không phải cậu biết địa chỉ sao, cửa hàng của tôi mà, cậu tới hai lần rồi còn gì."
"Anh gửi lại địa chỉ đi."
Ông chủ ở thành phố Điện Tử nghe vậy, mặc dù hai lần gặp trước cũng không nói chuyện nhiều, nhưng cảm giác lần này anh như biến thành một con người khác.
Sáng sớm hôm sau, Giang Ly bảo thư ký thông báo mười giờ tổ chức họp quản lý bộ phận.
Trong cuộc họp, Giang Ly sắp xếp hết mọi việc. Kết thúc cuộc họp, Mâu Dương đi theo anh than thở: "Ly của tôi ơi, cậu cho chúng tôi nghỉ ngơi một chút được không. Cậu nhìn đi, hai hôm nay tôi chưa được tắm rồi đấy, cậu còn muốn áp bức tôi tới khi nào nữa, cậu cứ làm thế này thì tôi chết mất."
Giang Ly không quan tâm đến lời phàn nàn của anh ấy: "Tôi phải tới Tân Ninh một chuyến, ít nhất cũng mất hai ngày, trước mắt cứ sắp xếp công việc cho mọi người thực hiện trước."
"Tới Tân Ninh? Không phải Tết cậu tới đó rồi à?" Chuyện Giang Ly tới Tân Ninh đợt Tết anh cũng chỉ tiện miệng nhắc tới, vì thế Mâu Dương cũng chỉ nghe chứ không để trong lòng.
"Có chút chuyện."
Mâu Dương sờ cằm, chẹp miệng nói: "Vừa mới về nước lại muốn tới Tân Ninh, lẽ nào..." Anh ấy nói xong nhướng mày nhìn anh với vẻ mặt xấu xa: "Có cô gái nào ở Tân Ninh đúng không."
Giang Ly không thèm để ý tới anh ấy, đẩy cửa văn phòng ra, Mâu Dương đi theo đóng cửa lại: "Này, lẽ nào tôi nói trúng tim đen rồi hả."
Thấy anh ấy vẫn quấy rầy không dứt, Giang Ly nói: "Có việc ở Tân Ninh, tôi qua đó xử lý giúp bọn họ."
"Chuyện lớn thế nào mà đích thân cậu phải ra tay thế."
"Nghe nói có thể kiếm được một trăm nghìn tệ."
Suýt chút nữa thì Mâu Dương tự sặc nước miếng của chính mình: "Vãi đạn, Tiểu Bạch Bạch, có phải cậu mất trí nhớ xong ngốc luôn rồi phải không, một trăm nghìn tệ mà đích thân cậu phải tự ra tay, cậu thiếu số tiền ấy à. Sao tôi nhớ giá trị của cậu cao hơn như vậy gấp năm mươi lần mà."
Giang Ly khoanh tay nhìn Mâu Dương, nhướng mày đáp: "Có tiền cũng khó mua được, tôi tình nguyện."
Cơ má Mâu Dương giật giật, nhất định là xảy ra chuyện gì rồi, anh ấy cũng phải đi theo mới được.