Dư An An nhìn tivi, nhưng trái tim cô lại tập trung vào người bên cạnh, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và lắng nghe hơi thở đều đặn của anh, dường như cô có thể ngửi thấy hơi thở của anh trong không khí. Từ lúc Tiểu Phong rời đi, không khí trong phòng tràn ngập sự im lặng chết chóc. Giờ đây cảm giác thật trong lành, tươi mát.
Chương trình ca nhạc vẫn đang chiếu, người trên màn hình là một diễn viên ngôi sao điện ảnh nổi tiếng trong làng giải trí, anh ấy có kỹ năng hát tốt, thu hút được một lượng lớn fans hâm mộ.
Sau khi kết thúc bài hát, tiếng vỗ tay như sấm vang lên. Thực ra Dư An An không bị thu hút bởi tiếng hát, bởi vì toàn bộ tâm trí của cô đều đổ dồn vào người đang tựa vào vai mình ngủ. Đột nhiên cô nghe thấy loáng thoáng tiếng chuông điện thoại, tiếng nhạc chuông xa lạ, hóa ra là tiếng chuông điện thoại của Giang Ly đặt trên tay vịn ghế sô pha.
Thấy anh ngủ say, cô không đành lòng đánh thức anh dậy. Nhưng điện thoại cứ kêu không ngừng, vì vậy cô đành lay nhẹ người bên cạnh.
Giang Ly ngủ rất ngon lành, không hề bị tiếng động bên ngoài quấy rầy.
Điện thoại vừa ngừng, nó lại tiếp tục đổ chuông.
Điện thoại kêu ba lần liên tục, Dư An An nghiêng người vươn tay lấy điện thoại của Giang Ly, cố gắng không đánh thức anh. Bên trên hiển thị thông báo người điện là Mâu Dương.
Cô còn chưa kịp đặt điện thoại xuống, lại có một tiếng "ting" nữa, là thông báo tin nhắn, không cần mở điện thoại lên cũng có thể đọc được nội dung.
Tin nhắn của Mẫu Dương: Nếu cậu mà không bắt máy nữa là tôi báo cảnh sát đấy, đừng có chơi trẻ mất tích nữa.
Người này chắc hẳn rất thân quen nên mới biết chuyện anh mất tích, chắc chắn không phải mối quan hệ bình thường. Sau đó điện thoại lại đổ chuông.
Cô đẩy Giang Ly: "Này, anh có điện thoại."
Giang Ly bị đẩy thì khó chịu cử động một cái, sau đó cả người ngã xuống, nằm thẳng lên đùi cô.
Thấy anh vẫn không tỉnh, Dư An An vỗ nhẹ anh: "Anh có điện thoại này, là Mâu Dương, anh có bắt máy không, nếu không bắt máy người ta nói sẽ báo cảnh sát đấy."
Giang Ly bị quấy rầy giấc ngủ, anh cau mày bất mãn sau đó duỗi tay ôm eo cô, tựa đầu vào lòng cô.
Dư An An kinh ngạc chứng kiến hành động của anh. Đây là hành động thường ngày của Tiểu Phong, anh thích ôm cô, thích nằm trên đùi cô.
Hóa ra Giang Ly mất trí nhớ, nhưng trong tiềm thức anh vẫn phụ thuộc vào cô.
Vị ngọt ấm áp trào dâng từ tận đáy lòng.
Nhạc chuông điện thoại vẫn kêu liên tục hết lần này đến lần khác, cô đấu tranh tư tưởng có nên bắt máy hay không, nhưng điện thoại cứ kêu liên tục.
Cuối cùng cô đành bắt máy.
Cuộc gọi vừa kết nối, người bên kia đang điên cuồng hét: "Chết tiệt, cậu mà không bắt máy là tôi báo cảnh sát thật đó.”
Đó là giọng của đàn ông, ngũ khí vô cùng quen thuộc, Dư An An bị tiếng hét của anh ấy làm cho giật mình: "Anh nhỏ giọng chút, anh ấy ngủ rồi."
Mâu Dương nóng nảy cầm điện thoại trong tay, vụ mất tích lần trước khiến anh ấy cảm thấy bất an vô cùng. Nhưng giọng nói bên kia vừa vang lên khiến anh ngẩn người, là phụ nữ: "Cô là ai?"
"Giang Ly ngủ rồi, ngày mai anh gọi lại cho anh ấy được không?"
Đối phương nhắc tới tên Giang Ly, vậy thì không xảy ra bất trắc gì rồi, nhưng: "Ngủ rồi? Có bao giờ cậu ấy ngủ giờ này đâu?"
Dư An An nghe vậy liền chắc chắn với suy đoán của mình, người này chắc chắn là một người rất thân quen, có thể là đồng nghiệp hoặc là bạn thân gì đó. Cô nghe anh ấy nhắc tới chứng mất ngủ liền nói: "Những người bị mất ngủ trầm trọng rất hiếm khi ngủ ngon được, nếu như không có việc gì gấp thì ngày mai anh gọi lại nhé."
Bảo sao Giang Ly lại chạy tới Tân Ninh, quả nhiên là có phụ nữ, xem ra anh ấy đoán đúng rồi. Mâu Dương thầm cười trong lòng: "Vậy ngủ đi, ngủ đi, à mà này, cô và cậu ấy có quan hệ gì thế?"
"Bạn bè." Chắc cũng coi là bạn bè nhỉ.
"Bạn à, cô tên là gì, có thể tôi biết thì sao."
Dư An An nghe được lời nói của đối phương cảm thấy không mấy vui vẻ, cô hỏi anh ấy: "Chúng ta quen nhau à?"
"Không quen mới hỏi chứ." Cô gái này tính cách cũng khá nóng nảy đấy.
"Nếu không có việc gì khẩn cấp thì đừng làm phiền anh ấy."
"Cô nói cho tôi biết tên cô, tôi sẽ không làm phiền cậu ấy nữa."
Rõ ràng là giọng điệu trêu trọc, xem ra anh ấy cũng không có chuyện gì quan trọng lắm, chỉ là đang muốn tranh luận với cô mà thôi. Cô tức giận nói: "Bà cô."
Mâu Dương thuận miệng đọc lại: "Bà cô?"
"Ơi, có chuyện gì không, cháu trai."
".." Mẹ kiếp, bị một cô gái đùa bỡn.
Dư An An cúp điện thoại, trong lòng nảy sinh ác cảm với Mẫu Dương, cô đặt điện thoại qua một bên, nhìn bộ dáng đang ngủ của Giang Ly.
Dáng người anh cao lớn, tay chân đều dài, anh ngồi trên sô pha, nửa thân trên dựa vào người cô, một tay ôm lấy eo cô. Tư thế này quả thật rất khó chịu.
Cô cử động, muốn gỡ tay anh ra, nhưng chưa kịp gỡ ra thì bàn tay anh càng siết chặt eo cô hơn.
“Em đắp chăn cho anh, nằm thế này khó chịu lắm, anh buông em ra trước đi.”
Dường như Giang Ly không nghe thấy, Dư An An không tài nào gỡ được tay anh ra, cô chỉ đành trải một tấm chăn mỏng xuống sàn, hệ thống sàn sưởi rất tốt, căn nhà ấm áp như mùa xuân. Cô cố gắng kéo anh xuống sàn.
Giang Ly bị cô kéo thì loạng choạng, ngã thẳng xuống đất.
Cô vội đỡ lấy anh, Giang Ly cau mày, thấy anh sắp tỉnh lại, Dư An An nhỏ giọng nói: “Ngủ thế này thoải mái hơn phải không.”
Giang Ly không nhúc nhích, Dư An An không quấy rầy anh nữa. Cô bị anh gối đầu ngủ một lúc lâu, cảm thấy rất khó chịu, tính đứng lên lấy chăn đắp cho anh, nhưng vừa cử động thì anh đã vươn tay ra ôm lấy eo cô.
Dư An An chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, tình huống gì đây, sao lúc ngủ anh lại dính người giống hệt Tiểu Phong vậy.
Cô vừa cử động, cánh tay càng siết chặt eo cô hơn, kiến da thịt cô đau nhức. Dư An An bĩu môi búng ngón tay lên trán anh, nhưng hành động của cô lại rất nhẹ nhàng.
Ngưu Ngưu cảm giác như bị phớt lờ, nó lắc lư thân mình, An An thấy thế liền kéo nó tới bên cạnh, xoa đầu nó rồi nói: “Sao hả, em cũng dính người giống anh ấy hả.”
Ngưu Ngưu sủa một tiếng, Dư An An vội vàng ra hiệu cho nó im lặng: “Đừng quấy rầy anh ấy ngủ.”
Ngưu Ngưu “Ử” một tiếng, nằm xuống bên cạnh cô. Dư An An nhếch khóe miệng, hướng mắt lên màn hình tivi.
Sau chương trình ca nhạc là tới bản tin thời sự, hết bản tin thời sự thì tới phim lúc nửa đêm.
Cô không biết mình ngủ quên từ lúc nào, đến khi tỉnh dậy đã thấy một cánh tay khỏe mạnh, vững chắc ôm chặt mình trong lòng.
Cô chợt mở mắt, tỉnh táo ngay lập tức.
Sau lưng cô là cái ôm quen thuộc, hai người cứ thế mặc bộ đồ hôm qua đi ngủ. Sao cô có thể ngủ quên được chứ?
Cô nhớ mình đang ngồi xem tivi, không biết nằm xuống từ lúc nào, còn… Ngủ cùng anh nữa.
Lúc này trời mới tờ mờ sáng, ánh sáng lạnh lẽo chiếu vào phòng khách, cô khẽ quay đầu lại, thấy khuôn mặt đẹp trai đang ngủ của Giang Ly, chóp mũi anh gần sát má cô, hai người nằm gần tới mức dường như hơi thở có thể hòa vào làm một.
Dư An An dừng lại, nhanh chóng lùi xa một khoảng.
Giang Ly cảm thấy không thoải mái, anh nhích đầu lại gần, chiếc mũi cao chạm vào trán cô, sau đó cọ cọ rồi mới hài lòng ngủ tiếp.
Dư An An cảm giác nơi anh vừa chạm vào trở nên ngứa ngáy, nóng ran.
Ngưu Ngưu tỉnh lại, ngồi bên cạnh mở đôi mắt to nhìn hai người.
Dư An An nhỏ giọng nói: "Em nhìn cái gì hả?"
Ngưu Ngưu sủa một tiếng đáp lại. Tâm trạng cô vô cùng tốt, cô nằm thêm một lát nhưng không hề buồn ngủ.
Cô nằm lùi ra xa một chút, mặc dù Giang Ly vẫn nghiêng người về phía cô. Cô cười thầm, bế Ngưu Ngưu nằm vào giữa.
Cô lăn sang một bên rồi đứng dậy.
Dù trong phòng có ấm đi nữa nhưng ngủ trên sàn vẫn cảm thấy có chút lạnh lẽo. Cô lấy chiếc chăn mỏng nhẹ nhàng đắp lên người Giang Ly.
Mặc dù trước đây Tiểu Phong luôn bắt nạt Ngưu Ngưu, nhưng Ngưu Ngưu vẫn rất thích anh, mỗi lần nhìn thấy Giang Ly nó đều nằm yên bên cạnh anh.
Cô đắp chăn xong, làm động tác ra hiệu với Ngưu Ngưu rồi ra khỏi phòng khách, đi vào phòng tắm.
Đánh răng rửa mặt xong, trời cũng đã sáng, kim đồng hồ chỉ sáu giờ mười lăm phút.
Cô lấy bữa sáng có thể ăn được từ tủ lạnh ra, bánh mì sữa, trứng rán lạp xưởng, cà chua cắt lát, định làm hamburger.
Khi ánh nắng chiếu vào mặt Giang Ly, anh khẽ cau mày, đưa tay lên che mắt để chắn ánh sáng khó chịu kia.
Bên tai vang lên tiếng động nhỏ, hình như đã cố ý đè nén tiếng động nhất có thể nhưng vẫn nghe được tiếng nước chảy nhỏ và tiếng dầu nóng xèo xèo trong chảo rán.
Anh đã mất ngủ nhiều ngày nay, mỗi lần tỉnh dậy đều bị đau đầu dữ dội, hoặc là bị cơn các mộng đánh thức, nhưng hôm nay anh ngủ vô cùng thoải mái, khi tỉnh dậy cũng không có cảm giác đau đớn.
Mở mắt ra, anh hơi ngẩn người một lúc, cuối cùng mới sực nhớ ra đây là nhà của Dư An An, anh lại ngủ ở chỗ cô, hơn nữa còn ngủ lúc nào không hề hay biết.
Anh thậm chí còn không biết mình đã ngủ như thế nào, anh chỉ nhớ giọng nói nhẹ nhàng, dễ nghe của cô dịu dàng như một bài hát ru, khi cô kể lại trải nghiệm ở Lĩnh An, hình như nói đến đoạn mưa to, còn lại không có ký ức gì nữa.
Có thể anh nghe tới đây rồi ngủ quên mất.
Nhưng trong đầu anh lại có một ấn tượng mơ hồ, hình như anh ôm thứ gì đó, lẽ nào là ôm chăn?
Anh khẽ cử động cánh tay, vừa quay sang một bên đã nhìn dưới chăn có thứ gì đó nho nhỏ phình lên, anh đang cảm thấy khó hiểu thì Ngưu Ngưu bước ra, đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào anh.
Giang Ly hoang mang, ngỡ ngàng bật ngửa, lẽ nào anh ôm Ngưu Ngưu ngủ cả đêm sao?
Ngưu Ngưu thấy anh đã tỉnh, nó vui vẻ lắc mông, lè lưỡi chào anh.
Khóe môi Giang Ly giật giật.
Ngưu Ngưu sủa "gâu gâu", Dư An An nghe thấy tiếng sủa thì vội vàng chạy ra khỏi bếp, người chưa thấy mà đã nghe thấy giọng, cô nhỏ giọng nói: "Ngưu Ngưu đừng sủa nữa, đừng làm phiền anh ấy."
Đến khi cô bước ra thì thấy người ngồi dưới đất, hóa ra là anh đã tỉnh. Cô hỏi: "Anh ngủ ngon không?”
Giang Ly gật đầu.
"Cốc nước nóng nguội rồi, chắc là uống được rồi đó, anh đi đánh răng rửa mặt đi rồi ra ăn sáng."
Giang Ly đứng dậy, gấp chăn gọn gàng đặt lên ghế sô pha. Anh đi vào phòng tắm, xắn tay áo lên, đứng trong căn phòng tắm chỉ rộng mấy mét vuông, nơi này vẫn như cũ, không có gì thay đổi hết.
Anh mở vòi nước, dội một vốc nước lạnh lên mặt.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Dư An An đã bưng bữa sáng lên bàn.
"Ăn sáng thôi. Hôm nay em phải đi làm, anh quay về Ninh Hải hả?"
"Ừ." Anh đáp ngắn gọn một câu.
Dư An An bĩu môi: "Đúng là lúc anh ngủ dễ thương hơn nhiều."
Giang Ly ngẩn người, mắt nhìn thẳng vào cô, anh có chút mơ hồ về khái niệm này.
Tâm trạng của Dư An An rất tốt, bởi vì cô nhận ra dù anh có mất trí nhớ, nhưng trong giấc mơ, tiềm thức của Giang Ly vẫn giống như Tiểu Phong
Thực ra anh không hoàn toàn quên mất cô, đây là ký ức trong tiềm thức của anh về cô.