Dư An An vui vẻ ngâm nga bài hát, trở về nhà.
Nam Tự nghe thấy tiếng mở cửa, cô ấy bước từ phòng tập đi ra: “Tâm trạng tốt nhỉ.”
“Cũng bình thường thôi.” Dư An An thay dép lê: “Ngưu Ngưu có nghịch ngợm không?”
“Ngoan lắm, chắc là sợ tối nay ăn lẩu thịt chó. Cô ăn chưa?”
“Ăn rồi, ăn cùng Giang Ly.”
Nam Tự cầm cốc nước đi đến máy nước lọc bên cạnh, nghe thấy vậy, cô ấy quay đầu lại, nhướng mày: “Quào, hẹn hò hai ngày liên tiếp nhỉ.”
“Không phải hẹn hò, công ty tôi đang bàn về dự án huấn luyện mở rộng, tôi đến công ty họ để nói chuyện, nên là cùng nhau ăn trưa luôn.”
“Có thành công không, Giang Ly cũng phải cho cô chút mặt mũi chứ nhỉ?”
“Có trời mới biết được, anh ấy hoàn toàn không nói chuyện với tôi, tôi đến văn phòng anh ấy thì anh ấy đang bận, lúc ăn cơm định nói thì anh ấy bảo trên bàn ăn không nói chuyện công việc, lúc lên xe về thì lại bảo để cho người phụ trách báo lại.”
Dư An An ngả lưng ra ghế sofa: “Giang Ly không phải là Tiểu Phong, tôi không đoán được anh ấy nghĩ gì.”
Nam Tự rót hai cốc nước, đưa cho Dư An An một cốc: “Giang Ly là Tiểu Phong, cũng không phải Tiểu Phong, cô không cần nghĩ nhiều quá, dù sao họ cũng là một người, chỉ khác nhau ở chỗ một người huyền bí, một người đơn giản, không hiểu nổi chỉ là do thời gian hai người bên nhau chưa dài thôi, thêm một thời gian nữa là sẽ hiểu thôi.”
“Trước đây tôi ở Tân Ninh, mỗi tháng anh ấy đến một lần là tốt lắm rồi, giờ tôi ở Ninh Hải, hai ngày gặp nhau liên tiếp, Nam Tự, tôi cảm thấy quyết định của mình là đúng.”
“Có tiến triển à?”
“Cũng không thể gọi là có tiến triển, chỉ là có thêm thời gian tiếp xúc thôi. Anh ấy thực ra cũng khá thú vị, dùng chiêu dụ Tiểu Phong để đối phó với anh ấy, cũng có hiệu quả lắm.”
Nam Tự nâng cốc nước lên: “Nào, đầu tiên chúc mừng cái đã.”
Dư An An cầm cốc, cạn vào cốc của Nam Tự: “Đúng là cũng nên ăn mừng. À, tôi phải trả lời sếp, anh ấy còn đang chờ.”
Dư An An gọi điện cho Đàm Tung, điện thoại vừa kết nối, bên kia đã hỏi: “Thế nào?”
“Xin lỗi sếp Đàm, Giang tổng không nói đồng ý cũng không nói không đồng ý, anh ấy bảo ngày mai Giám đốc Vạn sẽ liên lạc với anh.”
“Được, có tin tức là tốt.”
“Sếp Đàm, chắc anh không thất vọng chứ.”
“Không đến nỗi nào, có tin tức là được, không cần vội quá đâu. Cô cũng nghỉ ngơi sớm đi, thời gian này vất vả rồi.”
“Không vất vả, đều là công việc mà.”
“Sáng mai tôi đến công ty, tôi qua nhà cô đón nhé.”
Dư An An nghe vậy thì vội từ chối, thỉnh thoảng đi nhờ xe còn tạm được, sáng mai lại đến đón tiếp, cô đâu có mặt mũi lớn như vậy: “Không cần phiền đến anh đâu, tôi tự đi tàu điện ngầm là được rồi.”
“Đi một vòng là qua thôi, tiện đường mà.”
“Vậy được rồi, cảm ơn sếp Đàm.” Anh ấy đã kiên quyết vậy, nếu cô từ chối lần nữa thì cũng giả tạo quá, có xe đưa đón cũng tốt mà.
Cúp máy, Nam Tự tò mò hỏi: “Sếp của mấy cô có phải là quan tâm đến cô hơi quá không?”
“Anh ấy thích nghe tôi kể chuyện, chuyện về núi Lĩnh An, lần nào cũng hỏi rất chi tiết làm tôi cũng cảm thấy nhức hết cả đầu, không muốn nói nhưng cũng không thể không nói.” Vì mỗi lần đi xe với Đàm Tung, chủ đề nói chuyện chủ yếu là về núi Lĩnh An hoặc là giải thích về việc sinh tồn nơi hoang dã.
“Tắm rửa đi rồi ngủ một giấc cho ngon.”
Ngày hôm sau, nhận được điện thoại của Đàm Tung, Dư An An xuống lầu, bước đến cửa thì đúng lúc nhìn thấy xe của Đàm Tung từ từ dừng lại.
Lên xe, trên đường nói chuyện phiếm, chỉ đơn giản hỏi là Giang Ly đã nói gì, nói như thế nào, có ý kiến gì về việc mở rộng và sinh tồn nơi hoang dã không.
Dư An An kiếm đại mấy lời nói dối rằng Giang tổng rất bận, có hỏi vài câu chi tiết rồi không có gì sau đó nữa.
Giang Ly nói, hôm nay sẽ bảo Giám đốc Vạn liên hệ với Đàm Tung, cô đợi từ sáng đến trưa rồi lại đến tận chiều, bên phía Đàm Tung vẫn chưa nhận được tin tức nào.
Cô nhắn tin Wechat cho Giang Ly: Giang tổng, hôm qua anh nói là sẽ kêu Giám đốc Vạn liên hệ với sếp Đàm, có được hay không được cũng phải cho một câu trả lời dứt khoát chứ.
Nửa giờ sau Giang Ly mới trả lời lại: Bận quá quên mất.
Dư An An: Anh…
Giang Ly gửi cho cô một biểu tượng mặt cười, nhìn thấy vậy, Dư An An trả lời lại anh bằng một biểu tượng chu môi.
Mười phút sau đã nghe thấy tiếng hoan hô ở bên ngoài, Dư An An và Chu Lệ Lệ nhìn nhau, cùng đứng dậy chạy ra ngoài.
“Khởi đầu tốt đẹp, đơn hàng đầu tiên trong năm đã ký được Hoàn Vũ, Đàm tổng, chúng ta phải ăn mừng.”
Đàm Tung vô cùng vui vẻ, vỗ tay: “Mọi người nói phải, hợp đồng này ký được rồi, tôi mời cơm, Vạn Cảnh Hiên.”
Dư An An cũng rất vui vẻ, cô vui không phải là do Đàm Tung ký được hợp đồng này, cũng không phải vì sẽ được ăn tiệc, mà là vì Giang Ly đã cho cô thể diện.
Cô cảm thấy việc này cũng không nằm ngoài dự đoán, hôm qua đến Hoàn Vũ, rõ ràng là Giang Ly đã âm thầm gặp riêng cô, dự án cũng không bàn, hôm nay lại cứ thế quyết định, vậy là đã rõ ràng lắm rồi.
Dư An An quay lại, Đàm Tung thấy cô, vội vàng gọi lại: “An An, cô đến đây.”
Bị gọi tên, Dư An An bước đến gần Đàm Tung.
“Hoàn Vũ vừa gọi điện đến, quyết định hợp tác với chúng ta, cô thể hiện rất tốt, phải nhớ công lao này.”
“Công lao thì không dám nhận, là của cả mọi người, nhưng mà nếu kể công thì tôi chắc chắn có một phần.”
“Tất nhiên là vậy rồi, có việc thì làm, không có việc thì có thể rời đi.”
Dư An An rất thích cách làm việc của Đàm Tung, lúc nào cũng tràn đầy nhiệt huyết, làm việc nghiêm túc, ngoài ra còn rất hòa đồng, người sếp như vậy cũng không nhiều.
Nhìn lại Giang Ly, ít nói ít cười, mặt mày nghiêm túc, nếu không phải vì anh là Tiểu Phong thì có khi cô đã bị vẻ mặt lạnh lùng đó dọa cho cách xa mười dặm rồi.
Mâu Dương nghe được tin tức thì chạy thẳng đến văn phòng của Giang Ly: “Ly của tôi ơi, cậu thật sự giao hạng mục mở rộng đó cho Dư An An sao?”
Giang Ly tựa lưng vào ghế, cầm tài liệu trong tay xem qua: “Thế nào, cậu có ý kiến gì à?”
“Không, không, tôi thì có ý kiến gì được chứ, chỉ là tôi tò mò thôi, có bao giờ cậu để việc tư xen việc công đâu, có dễ gì đâu, sao thế, tỉnh ngộ rồi à?”
“Chúng ta không nhất thiết phải hợp tác với những công ty trước đây, Tung Viễn có ưu thế riêng, nhưng có một điều cậu nói đúng, trước đây tôi cũng không quan tâm đến chuyện này, lần này đúng là vì Dư An An.”
“Chẹp chẹp, không ngờ cậu còn nói lời thiên vị một cách chính đáng như thế.”
“Có vấn đề gì không?”
Mâu Dương lắc đầu: “Nghe nói hôm qua Dư An An đến công ty, ngồi trong văn phòng cậu hai tiếng lận, sau đó hai người cùng đi ra, chuyện này khắp cả công ty đều đang bàn tán.”
Giang Ly lạnh nhạt nói: “Bàn tán gì, lần đầu tiên có phụ nữ đi vào văn phòng của tôi à?”
“Mặc dù nói vậy nhưng cũng có mấy điểm khác mà, mọi người đương nhiên phải bàn tán rồi, cậu là trung tâm nổi tiếng của công ty mà, đi đến đâu mà chẳng rực rỡ ánh hào quang.”
Giang Ly cười lạnh, không để ý đến người bên cạnh vẫn cứ đang hóng hớt, ánh mắt lại trở xuống tập tài liệu.
Hôm nay Dư An An cũng tan làm sớm, lúc đang trên tàu điện ngầm, cô nhắn tin cho Giang Ly: Cảm ơn anh.
Giang Ly nghe thấy điện thoại rung lên, lúc đầu không phản ứng, cuối cùng, đột nhiên anh nghĩ ra điều gì, vươn cánh tay ra lấy điện thoại xem tin nhắn.
Anh trả lời: Chuyện nhỏ thôi, đơn hàng đầu tiên của công ty cô, ủng hộ vậy.
Trong lòng Dư An An vô cùng vui vẻ, khóe miệng cô cong lên, mi mắt cong cong: Vẫn phải cảm ơn chứ, cảm ơn vô cùng luôn.
Khi nhận được tin nhắn trả lời, cô nhìn thấy, vậy mà Giang Ly lại hỏi cô là: Muốn cảm ơn như thế nào?
Cô suy nghĩ: Anh muốn cảm ơn thế nào?
Giang Ly: Yêu cầu cô phải tự suy nghĩ.
Dư An An không nhịn được mà vui vẻ, cô bật cười, nhanh tay gõ lấy mấy chữ.
Giang Ly nghĩ rằng cô sẽ nói mời mình ăn cơm để cảm ơn hay gì đó, kết quả là khi anh nhìn tin nhắn, khóe môi hơi cong lên, không kìm được mà mỉm cười.
Cô ấy trả lời rằng: Thưởng cho anh, một cái hôn nhé, chụt chụt.
…
Thứ Hai, Đàm Tung và Giám đốc Lý đến Hoàn Vũ để ký kết hợp đồng.
Dư An An vừa chuẩn bị đề án mới, vừa cùng mọi người chuẩn bị cho buổi huấn luyện mở rộng vào cuối tuần.
Hoàn Vũ là công ty lớn nhất mà Tung Viễn đã từng ký hợp đồng, lần này báo lên chỉ có chưa đến một nửa nhân viên tham gia nhưng con số đó đã rất ấn tượng, hai trăm người.
Mọi người đều rất bận rộn, Đàm Tung chỉ huy mọi người đừng hoảng loạn.
Đại hội thương thảo phương án, phân bổ người tham gia như thế nào, ai sẽ phụ trách hạng mục nào, cả cuộc họp kéo dài bốn tiếng đồng hồ, Dư An An cũng có tham gia, khi cuộc họp kết thúc, eo của cô cũng đã rã rời.
Ban ngày bận rộn ở công ty, tối về còn phải tiếp tục viết bản thảo cho núi Lĩnh An, những ngày này cô bận rộn đến mức cũng không liên lạc nhiều với Giang Ly.
Thỉnh thoảng có nhắn một tin nhắn, hai người lại nói mấy câu với nhai rồi ai làm việc nấy.
Chớp mắt cái đã đến cuối tuần, tối thứ Sáu, Dư An An và đồng nghiệp trong công ty đến khu căn cứ huấn luyện mở rộng ở vùng ngoại ô.
Trước đó, Dư An An đã xem qua hình ảnh và giới thiệu của khu căn cứ huấn luyện trên trang web chính thức rồi, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng thực tế, cô không khỏi ngạc nhiên, sân bãi rộng gần nghìn mét vuông, đi bộ trên cao, vượt tường thoát hiểm, lấy nước qua bụi rậm, vòng động lực, vượt núi lội nước.
Nhà hàng, phòng nghỉ sang trọng, điều kiện tạm trú tiêu chuẩn ba sao.
Tối đó, Dư An An ở lại chỗ này, mọi người ăn tối cùng nhau ở phòng ăn, Đàm Tung mặc quần áo ngụy trang được Tung Viễn phát cho, trông vừa ngầu vừa tháo vát, đứng ở phía trước phát biểu, nhấn mạnh những điều cần chú ý.
Dư An An cũng có một bộ quần áo ngụy trang, kích cỡ vừa người, ăn xong cơm, cô trở về thử đồ, cô đã từng mặc quần áo ngụy trang trong thời gian huấn luyện quân sự, nhưng cảm giác lúc này rất khác, đầu tiên vì đây là công việc, thứ hai, Giang Ly mặc quần áo ngụy trang, có phải là “men” lắm không nhỉ.
Gần đây cô ngủ khác trễ, hôm nay chưa đến mười giờ đã lên giường, nhưng lại không có cảm giác buồn ngủ.
Rời xa khu vực phía đông của nội thành, ban đêm có hơi lạnh, cô quấn chặt chăn, lướt điện thoại, mỗi bức ảnh của Tiểu Phong đều được cô lưu lại.
Cô mở một video, vừa xem vừa cười.
Xem một lượt, cuối cùng, cô gửi cho Giang Ly một cái.
Khi ở Tân Ninh, anh tỉnh dậy trong bệnh viện, cô cho anh xem video, cô nhận ra sự hoảng sợ và phản kháng của anh.
Lúc ấy cũng thật đau lòng, bây giờ nghĩ lại, cũng không thể trách anh.
Giang Ly và Tiểu Phong khác biệt quá lớn, với tính cách của Giang Ly, thấy bản thân từng ngu ngốc như vậy, không ném điện thoại đi là đã tốt lắm rồi.
Sau đó cô không cho anh xem video nữa, không cần phải ép buộc anh chấp nhận những chuyện quá khó để chấp nhận.
Lúc này Giang Ly đang lái xe về nhà, về đến nhà anh mới mở điện thoại, khi nhìn thấy video, với tính cách bình tĩnh trầm ổn thì cũng rất khó để chấp nhận được hình tượng còn ngốc nghếch hơn cả một con husky của Tiểu Phong.
Nhưng so với lần đầu thấy video như vậy, giờ anh đã có sự chuẩn bị.
Nhìn thấy người trong video, người đó đang làm nũng với người đằng sau điện thoại, đòi ôm một cái, muốn hôn. Mặc dù trong lòng anh đang phản kháng, nhưng không còn cảm giác chán ghét như lần đầu, thậm chí ở tận đáy lòng, anh còn cảm thấy một Tiểu Phong như vậy thật đơn thuần lại hạnh phúc.
Sáng ngày hôm sau, Dư An An dậy sớm, sau khi rửa mặt, thay đồ, cô xuống lầu.
Cô dậy sớm, nhưng xuống lầu mới phát hiện mọi người đều đã dậy cả rồi.
Ăn sáng xong, mọi người bắt đầu tập hợp đội hình.
Dư An An đứng sau huấn luyện viên, nhìn quanh một vòng, trang phục huấn luyện được ngụy trang như rừng nước, mặc dù chỉ là công việc nhưng lại có cảm giác rất tôn trọng.
Cô ngưỡng mộ quân nhân, kính phục họ, cho dù là bất kỳ quân chủng nào thì đều đứng ở tuyến đầu để bảo vệ người dân.
Chú Mạc, Mạc Thần, Giang Ly, Nam Tự, họ đều là những người cô vừa tôn trọng vừa yêu thích.
Huấn luyện viên là một quân nhân đã xuất ngũ, yêu cầu rất cao, mặc dù là huấn luyện nhưng mỗi một hoạt động, ông đều coi như một buổi huấn luyện thực sự.
Dư An An phụ trách việc bò qua hàng rào dây thép gai, cô đứng ở bên ngoài, nhìn mọi người đổ mồ hôi và lấm bẩn, nhưng cô cũng không khá hơn là bao, thời tiết nóng lên, khắp người đều là mồ hôi.
Nghỉ ngơi giữa buổi, buổi chiều tiếp tục, trừ lúc ăn cơm thì được ngồi ra, thời gian còn lại không đứng thì chính là chạy.
Cô mệt đến nỗi hai chân mềm nhũn, Đàm Tung đến gần: “Lần đầu tham gia huấn luyện mở rộng mà cường độ lại cao như thế, có chịu nổi không?”
“Có thể.”
“Tôi thấy cô còn không có sức để mà đi nữa kìa.”
“Chắc do dạo này không ngủ đủ giấc, không sao, có thể cố gắng.”
“Nếu như mà mệt quá thì nghỉ một chút, tìm người thế chỗ mình.”
Điện thoại của Đàm Tung reo lên, câu nói của anh cũng lọt vào tai cô, cô vậy mà lại nghe thấy Giang tổng đến.
Vừa nãy còn không có sức để hoạt động, vừa mới nghe thấy bảo Giang Ly đến, tinh thần cô lập tức trở nên sảng khoái, đã nhiều ngày không được gặp anh rồi.
Đàm Tung nhanh chóng chạy về cửa lớn phía cổng, Dư An An nhìn theo ánh mắt của anh ấy, thấy chiếc xe G-Class AMG vừa sang trọng vừa ngầu của Giang Ly.
Ánh mắt dán chặt vào hướng chiếc xe, ở gần cạnh quảng trường, chiếc xe dừng lại, sau đó thấy một dáng người cao lớn bước xuống, khoảng cách có hơi xa, cảm giác hôm nay Giang Ly mặc đồ sáng màu, trang phục thường ngày.
Cụ thể là kiểu dáng như thế nào thì cô lại không nhìn thấy rõ lắm.
Phía bên này có người gọi cô, cô vội vàng thu hồi ánh mắt, chạy trở lại bên cạnh hạng mục của mình để giúp đỡ.
Cho đến tận lúc sáu giờ tối, một tiếng còi vang lên, kết thúc một ngày chiến đấu.
Nhân viên Hoàn Vũ tham gia huấn luyện mở rộng nghe thấy tiếng còi thì lập tức quỳ rạp mặt đất, không nhúc nhích gì, mệt đến mức lê lết không dậy nổi.
Sau đó, tiếng còi vang lên lần nữa, đây là tiếng còi tập hợp ở trạm canh gác, Dư An An nói: “Mọi người cố gắng thêm một chút, sau khi tập hợp xong là có thể về nghỉ ngơi rồi.”
“Trời ơi, còn một ngày nữa, sếp muốn giết chúng ta đấy à.”
Bên cạnh có người kêu ca: “Trước đây còn chưa lăn lộn như thế này bao giờ, đầu gối của tôi nát rồi đây.”
Một người khác đồng tình: “Chỉ riêng việc bò qua hàng rào dây thép gai này, tôi chỉ mới thấy trên TV, tham gia nhiều lần huấn luyện mở rộng vậy rồi, đây là lần đầu tiên khắc nghiệt như vậy đấy.”
Dư An An cũng mệt không chịu nổi, nhưng cũng vui đùa nói: “Sếp lớn của chúng ta đến rồi, mọi người mau phấn chấn tinh thần lên.”
“Gì cơ, sếp lớn đến?”
“Tôi vừa nghe thấy sếp Đàm gọi điện, nói là Giang tổng đến.”
Mọi người vừa nghe thấy sếp lớn đến, lập tức bò ra khỏi hố cát, không thấy mệt mỏi, chân cũng không còn đau nữa, lập tức chạy về điểm tập hợp.
Dư An An cũng chạy chậm theo sau, cô nhận ra, toàn thể nhân viên Hoàn Vũ, bất kể nam hay nữ, đều có phần vừa sợ hãi vừa yêu mến anh.
Sau khi tập hợp, huấn luyện viên chính nói xong, yêu cầu mọi người hô khẩu hiệu, đội nào có khẩu hiệu vang nhất có thể giải tán đi ăn, còn đội đứng cuối phải đến nhà hàng giúp bưng bê phục vụ rồi mới được ăn.
Dư An An chậc lưỡi, đều mệt như chó chết con mịa nó rồi, lại còn phải đi bưng bê nữa, ác cũng vừa thôi.