Bận rộn cả ngày, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Phòng ăn rộng lớn như vậy, nhìn đi nhìn lại, một dãy người mặc quần áo ngụy trang, căn bản chẳng thể phân biệt được ai với ai.
Dư An An đi vào, ánh mắt tìm kiếm xung quanh, tất cả đều mặc quần áo ngụy trang, Giang Ly không ở đây.
Không ở phòng ăn, vậy đi đâu rồi?
Vì có quá nhiều người, đồng nghiệp của công ty đã hơn năm mươi nhân viên, nhưng chỉ có ba bàn, mọi người phải chen chúc nhau để ăn.
Người nọ sát bên người kia, giơ tay mà gắp thức ăn cũng phải nghiêng người sang.
Trong lúc ăn, mọi người bàn luận về tiến triển của hôm nay, kể những chuyện vui vẻ, một lúc sau, nghe thấy tiếng động ở phía sau, mọi người đồng loạt quay lại nhìn, thấy Giang Ly và Đàm Tung cùng các quản lý cấp cao của công ty bước vào từ bên ngoài.
Có vài người ở cửa đã đứng lên, thấy Giang Ly vẫy tay, ý bảo mọi người ngồi xuống tiếp tục ăn.
Nhóm người tiến vào bên trong, đến càng lúc càng gần, sau đó người ở trong chuyển mình một loại rồi xoay người sang phía bên khác.
Dư An An nghe thấy bên cạnh có người hít hà một hơi, áp lực nói: “Đó là Tổng Giám đốc Giang của Hoàn Vũ à, thế này thì cũng đẹp trai quá rồi, dáng dấp như người mẫu ấy, đúng là giá treo quần áo trời sinh, đẹp điên đi được.”
Giang Ly mặc quần jeans màu xanh, áo thun trắng, khoác một chiếc áo khoác đen bên ngoài, đúng là rất đẹp trai, so với bộ đồ đen thường ngày thì thời trang hơn nhiều, nhưng mặc âu phục cũng rất đẹp, phong cách của một người thành đạt, hôm nay thì trông anh ấy rất cá tính hơn.
Dư An An cắn đũa, nghĩ rằng anh từng là của mình, không khỏi cười ngây ngô.
Tiểu Phong mặc như thế nào cũng đẹp cả, mà không mặc quần áo… thì còn đẹp hơn nữa.
Bắp tay rắn chắc, khuôn dáng cơ ngực, cơ bụng tám múi, hai chân dài thẳng tắp, chẹp chẹp, lần nào cũng làm trái tim cô nhộn nhạo liên hồi.
Đột nhiên cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, vậy mà lại nghĩ đến những điều không nên, cô hèn, vội vàng cúi đầu ăn cơm.
Mọi người vẫn đang bàn luận, bỗng có người hỏi cô: “An An, lần trước cô đi thương thảo chuyện hợp tác gặp Giang tổng phải không?”
Bị gọi tên, Dư An An gật đầu: “Ừ.”
“Tiếp xúc gần gũi như thế, có phải anh ấy cực kỳ đẹp trai không?”
Những cô gái xung quanh bắt đầu ồn ào hẳn lên, cứ như mấy con sói đói, Dư An An cực kỳ thành thật, cô nghiêm túc gật đầu, thốt ra một từ: “Đẹp.”
“Chỉ nói về công việc thôi à? Có chuyện gì hay ho không, chia sẻ chút đi mà?”
“Không có gì hay ho, nhưng thư ký của anh ấy đẹp lắm đó.”
Mọi người đều “ha” một tiếng, bật cười: “Sếp tổng và cô thư ký xinh đẹp, chắc chắn là phải có chuyện không thể nói.”
Dư An An tự nhiên lại tự đào hố chôn mình, khóe miệng cô giật giật, cúi đầu ăn tiếp.
Sau khi bữa tối kết thúc, cô trở về phòng, đi tắm nước nóng, gột rửa cái thân đầy bụi bẩn và sự mệt mỏi.
Mặc bộ đồ ngủ của mình, cô ngã thẳng xuống giường, đầu óc trống rỗng, nhưng mà vẫn cảm thấy, mệt quá đi, mệt quá đi, mệt điên đi được…
Sắc trời càng ngày càng tối, cũng chẳng biết Giang Ly đang làm gì, cô lăn lộn trên giường, cầm điện thoại lên, mở rồi lại tắt, tắt rồi lại mở, không biết mình đang muốn làm gì.
Có một cảm giác mong chờ, rất mạnh mẽ, nhưng cũng không dám kỳ vọng quá nhiều, sợ sẽ thất vọng.
Cô đá chăn ngồi dậy, tay nhỏ xoa xoa cái đùi đau nhức, TV bật lên, cô đổi kênh rồi lại tắt đi.
Thở dài một tiếng, thật là chán quá.
Lúc này, điện thoại bỗng rung lên, ánh mắt Dư An An sáng lên, cô vội vàng cầm điện thoại, mở WeChat ra, là Nhị Sa.
Cô ấy hỏi cô đang làm gì, dạo này thế nào, tiến triển với Giang Ly ra sao rồi.
Cô trả lời: Hôm nay huấn luyện mở rộng, mệt đến mức nghi ngờ nhân sinh luôn.
Nhị Sa: Giang Ly đâu?
Dư An An: Anh ấy cũng tới, nhưng không gặp mặt.
Nhị Sa: Có tiến triển gì không?
Dư An An: Không.
Nhị Sa gửi một hình ảnh con chó, Dư An An phản hồi bằng biểu tượng mặt chó chết.
Nhị Sa vẫn chưa trả lời, cô vừa định bỏ điện thoại xuống, tin nhắn lại vang lên, vừa nhìn đã thấy.
Giang Ly: Ngủ rồi à?
Cô ôm điện thoại, đẹp quá đẹp quá đẹp, trong lòng thì chửi thầm, còn biết gửi tin nhắn cho người ta à, hừ hừ.
Dư An An: Vẫn chưa ngủ.
Giang Ly: Hôm nay có mệt không?
Dư An An: Mệt đến mức nghi ngờ nhân sinh luôn.
Giang Ly: Nghỉ ngơi sớm đi.
Dư An An: Em thấy anh có đến.
Giang Ly: Tôi không nhìn thấy cô.
Dư An An: Là do anh không để ý đến em.
Giang Ly: Mấy trăm người như thế, ai cũng mặc đồ giống nhau, lại còn đội mũ.
Được rồi, rất hợp tình hợp lý, hơn hai trăm người, khó tìm được cô cũng phải.
Dư An An: Sao anh lại đến đây?
Giang Ly: Đến đây xem.
Dư An An nhất thời không biết nên trả lời thế nào, cách nhau gần như vậy, rất muốn nhìn anh một lúc.
Chắc khoảng độ mấy chục giây sau, hai tin nhắn được gửi đi đồng thời xuất hiện trên màn hình trò chuyện.
Giang Ly nhắn là: Cô ở một mình à?
Dư An An nhắn rằng: Anh ở tầng mấy?
Có vẻ như là có một chút tâm linh tương thông, Dư An An trả lời: Em ở một mình.
Giang Ly: Tầng bốn.
Tin nhắn lại tạm dừng, như thể đang chờ đối phương.
Dư An An hạ quyết tâm, gửi đi: 216.
Không có tin nhắn trả lời, Dư An An thấy thấp thỏm, có phải là cô quá chủ động không, đã muộn thế này rồi lại còn hẹn đàn ông đến phòng, nhưng nếu cô không chủ động mà cứ trông chờ vào Giang Ly, cô sẽ phải đợi cả đời.
Kệ mọi người nghĩ gì thì nghĩ đi, dù sao thì mục đích của cô cũng rất rõ ràng, anh cũng hiểu, cô đến Ninh Hải chính là vì anh.
Còn việc anh có cảm giác với cô hay không, bây giờ đó cũng không phải là điều cô cần phải suy nghĩ.
Qua vài phút, cô vẫn đắm chìm trong suy nghĩ, tại sao anh lại không trả lời tin nhắn, hay là liệu anh có đến hay không, tiếng gõ cửa bỗng vang lên.
Ánh mắt Dư An An sáng lên, khuôn mặt vốn đang ủ dột trong thoáng chốc rạng rỡ hẳn lên.
Cô nhảy thẳng xuống giường, chạy tới mở cửa.
Giang Ly vẫn mặc bộ trang phục đó, anh cúi đầu, thấy cô ra thì khóe môi hơi nhếch lên, tạo thành một đường cong khe khẽ.
Dư An An cắn môi, lùi lại để chừa ra chút khoảng cách.
Giang Ly bước vào, cô thò đầu ra nhìn, cả hành lang dài vắng tanh không một bóng người.
Giờ này, nếu không ngủ rồi thì cũng là mệt mỏi nằm liệt trên giường, ai còn đi lại trong hành lang chứ.
Giang Ly đi vào phòng, đứng cạnh chiếc TV.
Dư An An tiến lại, đứng đối diện cách anh không xa.
Hai người nhìn nhau, Dư An An mím môi, bật cười.
Giang Ly cũng cười, nụ cười ấm áp này rất đẹp, rất đẹp, cung rất ấm lòng, nó chui vào đáy lòng cô, dọn sạch tất cả những đau nhức và mệt mỏi cả ngày nay của cô.
Căn phòng đơn, rất nhỏ, chỉ mười mấy mét vuông, một chiếc giường đã chiếm hơn nửa không gian, bên dưới TV là một chiếc bàn sách dài, trên ghế để một đống quần áo của cô.
Dư An An chỉ vào bên cạnh giường: “Ngồi đi.”
Giang Ly ngồi xuống bên mép giường, Dư An An ngồi xuống bên cạnh.
Hai người cứ ngồi im như thế, nhất thời không ai nói gì.
Trên WeChat còn có thể trêu chọc anh vài câu, nhưng khi đối diện thì cô cũng thấy hơi ngại ngùng.
Ánh mắt cô nhìn sang chỗ khác rồi lại lướt đến chỗ anh, cuối cùng, ánh mắt hai người chạm nhau, Dư An An gãi gãi tóc: “Anh đến khảo sát công việc à?”
“Ừ.” Anh hời hợt đáp lại, thực ra thì cũng không thể coi là khảo sát công việc được, mục đích chủ chốt cũng không phải cái này, Mâu Dương nói anh đang lợi dụng việc công để làm việc tư, anh đúng là đang làm như vậy thật.
Dư An An nghe thấy anh trả lời nhạt nhẽo vậy, cô rầu rĩ cúi đầu, nghịch tóc: “Ăn tối chưa?”
“Ăn rồi.”
Cô hỏi, anh đáp.
Cô không nói gì, anh cũng sẽ im lặng.
Dư An An cảm thấy Giang Ly kiên nhẫn quá, còn cô thì không thể giữ bình tĩnh được.
“Tay bị thương à?” Giang Ly quay sang cô, thấy vết bầm trên mu bàn tay cô.
Cô giơ tay lên, nhìn vết bầm và chỗ xước da trên mu bàn tay: “Bị va chạm thôi, không sao đâu.”
“Xước da, có sát trùng chưa?”
“Không cần phiền phức vậy đâu, em có băng cá nhân, nhưng chưa dán.”
“Dán một cái đi.”
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không đến mức thế đâu.”
Giang Ly đứng dậy: “Để ở đâu?”
Thấy anh cứ khăng khăng như vậy, cô đành chỉ tay vào túi xách bên cạnh: “Ở trong túi đó.”
Giang Ly đi đến, cúi xuống tìm một chiếc túi xách nhỏ màu hồng, bên trong có một số mỹ phẩm chăm sóc da, băng cá nhân ở dưới cùng, anh lôi ra và lấy một cái.
Ngồi lại mép giường: “Đưa tay ra đây.”
Cô giơ cánh tay lên, đưa tay ra trước mặt anh.
Giang Ly xé bao bì, bóc bỏ hai mảnh vỏ chống dính, ngón tay nhẹ nhàng giữ tay cô, ngón cái anh áp vào mu bàn tay cô.
Dư An An bất giác rút tay lại: “Ay da, anh mạnh tay quá đấy.”
Anh vô tình ấn vào chỗ bầm, Giang Ly nói: “Tôi sẽ làm nhẹ hơn.”
Cô bĩu môi: “Lực tay của anh mạnh quá, khi trước có một lần, em bảo anh giành lấy con dao trong tay em, anh siết tay em, lúc đấy cổ tay em cứ ngỡ như sắp gãy đến nơi rồi.”
“Tại sao lại giành dao của cô?” Anh hỏi, vẫn đang dán băng cá nhân cho cô.
Bàn tay anh rất ấm, lòng bàn tay dày dạn, đầu ngón tay và bàn tay cố ý hay vô tình chạm vào tay cô, hệt như khi trước, Tiểu phong nắm tay cô, nhưng cảm giác khác với Tiểu Phong là ở chỗ, vậy mà cô lại cảm giác được nhịp tim của mình đập không giống bình thường
Khi trước, lúc Tiểu Phong nắm tay cô, cô không cảm thấy tim mình đập nhanh như vậy.
Vội vàng rút tay lại, tự mình xoa nhẹ vào nơi bị anh chạm vào, nóng nóng, tê tê, ngứa.
“Lần trước ở Tân Ninh, anh bị tấn công ba lần, hai lần trước đều thoát được, lần cuối cùng, chính là lần anh tỉnh lại đó, là bởi vì em nên anh mới bị thương nặng, vì bảo vệ em.”
Cô nói, trái tim đập mạnh khi nãy đã trở lại bình thường, thay vào đó là một nỗi buồn man mác.
“Xin lỗi, thật sự xin lỗi, tất cả là lỗi của em, nếu không phải do em, anh sẽ không bị thương nặng như vậy. Em ôm anh, cả người anh toàn là máu, gọi thế nào anh cũng không tỉnh…”
Giang Ly cảm nhận được sự đau lòng của cô, anh đưa tay vỗ vào vai cô: “Chẳng phải tôi vẫn ổn đó à.”
“Ừ, quên mất em.” Cô hờn dỗi nói.
Giang Ly khựng lại, sắc mặt anh cũng hiện lên vẻ trầm tư.
Dư An An ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh, bỗng cảm thấy tức giận, đột nhiên cô giơ tay, dứt khoát đẩy anh.
Giang Ly bất ngờ bị đẩy, thân người ngã ra phía sau.
Dư An An quay người, đè thẳng lên ngực anh, cúi người dồn sức đ.è xuống, mặt cô rất giận dữ: “Đầu óc anh nghĩ gì vậy, vậy mà lại dám quên em? Anh quên mình đã nói gì rồi sao, anh nói rằng anh sẽ đối xử tốt với em cả đời, anh đấy, lại mất trí nhớ, ngày nào cũng ăn của em, ở nhà của em, nhưng anh đấy, nói quên là quên.”
“Rất xin lỗi.”
“Xin lỗi thì có ích gì? Anh nghĩ xem, anh mất trí nhớ lâu như thế cũng đã khôi phục rồi, vì sao lại không nhớ ra em? Trong đầu của anh, em là thứ không đáng nhớ như vậy sao?” Ngón tay cô dùng sức siết chặt bờ vai anh, hận không thể moi tim của anh ra, moi ký ức của anh ra.
“Lúc nào tôi cũng cố gắng nhớ.” Anh thật sự đã cố gắng, thậm chí vào vô số đêm mất ngủ, anh đều đã cố gắng nhớ lại, liều mạng nhớ lại, nhớ đến mức đầu đau như muốn nứt ra nhưng cũng chẳng tìm được chút gì.
Đối với cảm giác bất lực khi mất đi ký ức này, thậm chí anh còn có chút nôn nóng.
Anh đã gặp bác sĩ, nhưng bác sĩ cũng không có cách nào. Nếu không có Dư An An, anh sẽ không quá để tâm đến đoạn ký ức trong thời gian nửa năm ngắn ngủi ấy, nhưng bởi vì có cô, anh muốn nhớ lại khoảng thời gian về cô của Tiểu Phong.
Dư An An nói xong, cô mới nhận ra tư thế nữ trên nam dưới này, cũng…Mờ ám quá đi mất.
Trai đơn gái chiếc, ở chung một phòng, này đâu chỉ lại ám muội chứ…
Giang Ly thấy cô không nói gì, lại nhìn thấy tư thế của cô, mà chính tay anh còn đang sờ vào eo của cô.
Dư An An chớp mắt liên tục, ánh mắt giao nhau, có ngỡ ngàng, có mờ ám và còn cả một chút…Hơi thở ý vị sâu xa.
Cô mím môi, đột nhiên, đầu cô từng chút từng chút sát lại gần anh.
Giang Ly không tránh né, ngược lại, anh cảm thấy trái tim mình bỗng nhiên…Đập thình thịch.
Cô càng lúc càng tiến lại gần, ngửi được hơi thở thuộc về anh, hơi thở ấm áp của anh là thứ mà cô rất quen thuộc.
Còn cô, như thể cảm nhận được anh đang kiềm chế, đúng, chính là kiềm chế.
Nuốt nước bọt, ánh mắt đăm đăm nhìn vào cánh môi mỏng của anh, mê muội như bị ma lực cuốn hút, cô sát lại, tiến lại gần, chỉ còn cách nhau vài centimet.
Chỉ cần nghiêng đầu nhẹ, hai đôi môi đã có thể chạm vào nhau, đúng lúc này, Dư An An đột nhiên ngẩng đầu, bật cười lớn.
“Đùa thôi, dọa anh đó.”
Cô trở mình xuống khỏi người anh, ngồi bên cạnh.
Giang Ly nín thở, anh kiềm chế hơi thở dồn dập, chậm rãi ngồi dậy.
Dư An An nắm chặt tay, để nhịp tim của mình trở lại bình thường, vừa rồi, cô thật sự rất muốn hôn anh, rất rất muốn.
Thấy anh ngồi dậy, cô nhìn về phía anh, đùng một cái lại bật cười.
“Ha ha… Anh… Ha ha… Vậy mà anh… tai đỏ lên hết rồi.”
Cô duỗi tay muốn chạm vào, Giang Ly liền quay mặt đi, tránh né.
Tiểu Phong cũng rất dễ ngại ngùng, mặc dù trong mối quan hệ đó, anh là người chủ động, nhưng lại rất dễ xấu hổ, lần nào cũng xấu hổ đến mức đỏ bừng cả mặt.
Hóa ra Giang Ly cũng biết xấu hổ, hơn nữa khi anh xấu hổ, cả hai tai cũng sẽ đỏ bừng lên y như Tiểu Phong.
Giang Ly bỗng nhiên đứng dậy: “Mệt cả ngày rồi, cô nghỉ ngơi sớm đi, tôi về đây.”
Nói xong, anh bước ra cửa như thể đang chạy trốn, mở cửa ra, bóng dáng đã biến mất ngay lập tức.
Nhìn cánh cửa dần khép lại, Dư An An ngã gục xuống giường, cười đến mức vai cô rung lên.
“Xấu hổ kìa, dễ thương quá đi mất a a a a a a !”