Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà

Chương 64:




Cảm giác thứ sáu bẩm sinh của phụ nữ nói cho cô biết, Giang Ly có cảm giác với cô.
Anh nhìn thì có vẻ lạnh lùng thờ ơ, nhưng thực chất trong lòng lại hừng hực lửa cháy. Với tính cách lạnh nhạt của Giang Ly, anh sẽ không dễ dàng biểu lộ cảm xúc, nhưng gần đây anh lại mời cô ăn cơm, giao cho cô hạng mục mở rộng, không có lý do gì mà cứ tìm cớ gặp cô, lại còn đột nhiên để cô ở lại nhà anh.
Tất cả những điều này đều cho thấy anh đang muốn tiến lại gần về phía cô, với thân phận Giang Ly.
Dư An An nhìn thấy mối quan hệ của hai người ngày càng phát triển, mặc dù tiến triển khá chậm nhưng lại đi đúng hướng. Cô vui mừng, thỏa mãn, không nhịn được mà cảm thấy vui vẻ.
Ngày hôm sau, cô dậy sớm, đi tàu điện ngầm rồi chuyển sang phương tiện công cộng. Nói thật thì những ngày đi làm như vậy đủ khiến cô mệt mỏi rồi.
Nhưng cô thật sự không định sống ở biệt thự của Giang Ly. Theo cô, Giang Ly chỉ đang bị cô đánh thức một chút cảm giác bản năng thôi. Còn việc anh có thực sự thích cô hay không, cô vẫn chưa dám chắc.
Đến công ty, Dư An An nhận được điện thoại của Nhị Sa, nói rằng cô ấy sẽ đến Ninh Hải vào ngày mai.
Một lúc sau, cô nhìn thấy Đàm Tung từ ngoài đi vào: “An An, hôm qua bàn công việc thế nào?”
Dư An An hơi ngẩn người, lúc này mới nhớ ra mục đích gặp Giang Ly hôm qua, nhưng Giang Ly tìm cô, hoàn toàn không nói gì về dự án.
“Xin lỗi, Sếp Đàm, tôi nghĩ chắc không có hy vọng gì.”
“Giang tổng nói sao?” Đàm Tung đương nhiên muốn có được hợp đồng này, đó là thành tích, là những tiền tươi thóc thật, anh ấy là người làm ăn, thứ quan tâm nhất chính là lợi ích.
“Anh ấy không nói gì cả.” Cô đã hết lời để nói, không còn lý do gì để biện hộ, bởi vì từ đầu đến cuối, Giang Ly chẳng nhắc gì về chuyện sinh tồn nơi hoang dã.
Đàm Tung không tỏ vẻ thất vọng: "Không sao, anh ta có thể tìm cô, chứng tỏ vẫn còn suy nghĩ, cô cứ từ từ đi theo đi.”
“Vâng.”
Đàm Tung quay người rời đi, lắc đầu bất lực, Giang Ly có vẻ có hứng thú với sinh tồn nơi hoang dã, nhưng mấy lần rồi mà vẫn không rõ ràng, boss lớn ấy à, thật là khó hiểu.
Dư An An gửi một tin nhắn WeChat cho Giang Ly: Sếp Đàm hỏi em về chuyện công việc hôm qua.
Cô đợi một lúc nhưng vẫn không thấy Giang Ly trả lời, chắc là anh bận.
Về đến nhà sau giờ làm, Giang Ly mới trả lời tin nhắn của cô, nội dung là: Video đâu?
Cô quên mất chuyện này, vội vàng trả lời: Giờ gửi cho anh, anh chuẩn bị tinh thần nhé, lịch sử đen tối của anh năm xưa đấy, ngốc nghếch vô cùng.
Giang Ly: Gửi đi.
Dư An An mở máy tính, nén video thành file, đăng nhập vào email rồi gửi file qua địa chỉ email mà Giang Ly đã nhắn trên điện thoại.
Do dung lượng video khá lớn, thanh tiến trình chạy từng chút một.
Cô chụp một bức ảnh gửi vào Wechat của Giang Ly.
Giang Ly nhìn thấy và trả lời: Không vội.
Dư An An: Anh đang tăng ca à?
Giang Ly: Ừ.
Dư An An: Chán quá.
Giang Ly: ?
Dư An An: Anh chán ấy.
Giang Ly: Bận đến không có thời gian mà chán.
Dư An An: Được rồi, vậy ăn tối chưa?
Giang Ly: Chưa.
Dư An An: Nhớ ăn cơm nhé.
Giang Ly: Ừ.
Dư An An chu môi, cuối cùng gửi thêm hai chữ: Moa moa!
Giang Ly nhìn thấy tin nhắn, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười mờ nhạt.
Mâu Dương bĩu môi: “Cười kiểu gì mà lòng mề nhộn nhạo hết lên thế kia?”
Giang Ly: "Đâu cũng có cậu."
“Mà nói thật, tôi có thể hiểu sao khi xưa cậu lại yêu đương với Dư An An, dù sao thì cậu và cô ấy cùng ra khỏi đó, xung quanh cũng chỉ có mình cô ấy, cậu thích cô ấy cũng không có gì lạ. Nhưng hiện tại thì sao, xung quanh cậu toàn là mỹ nữ, ngực to, chân dài, đẹp đủ kiểu, cái gì cũng có.”
"Nông cạn."
“Cậu thích một người, chẳng phải đầu tiên là nhìn ngoại hình sao? Này, đây là thế giới trọng sắc mà.”
“Không thấy.”
“Ê, hỏi cậu một câu, nếu không có Dư An An, giữa Chu Vi và Đồng Thấm, nếu cần phải chọn một thì cậu sẽ chọn ai?” Hai người này đã từng vì Giang Ly mà đổ vỡ tình bạn, nhưng Giang Lại lại coi như không thấy.
Giang Ly không đáp lại câu hỏi.
“Tôi biết cậu không có ý gì với bọn họ, nhưng nếu bắt buộc phải chọn một, để tôi coi cậu thích kiểu người thế nào?” Mấy chục năm độc thân, phụ nữ theo đuổi Giang Ly không dưới cả trăm người, nhưng anh ấy thật sự không biết Giang Ly thích mẫu người như thế nào.
Giang Ly chẳng buồn nhấc mí mắt lên, lạnh lùng nói: “Tôi chọn đi chết đi.”
Mâu Dương uống một ngụm nước, vừa rồi suýt chút đã bị nước bọt của mình làm sặc chết.
Hai ngày nay ai bận việc nấy, thỉnh thoảng gửi một tin nhắn, về cơ bản thì cũng không liên hệ gì.
Dư An An theo địa chỉ đi tìm Nhị Sa, triển lãm mà Nhị Sa tham gia là ở trung tâm thành phố. Ký ức của cô về truyện tranh vẫn chỉ dừng lại ở Vua Hải Tặc.
Hai người đã lâu không gặp, Nhị Sa thấy cô liền ôm chầm lấy, thiếu điều hôn lên má cô.
Dư An An đẩy cô ra: “Mình không muốn người khác hiểu lầm.”
“Là sao? Chỉ cho Tiểu Phong hôn cậu thôi, mình hôn thì không được sao, đồ thấy sắc quên bạn!”
“Ê, đó có phải là ông chủ của mấy cậu không?” Dư An An đã gặp qua Khúc Tinh Vĩ – ông chủ của Nhị Sa một lần. Khúc Tinh Vĩ cao ráo, gầy gò, thích mặc sơ mi trắng và quần tây đen, hôm nay vẫn phong cách đó, tay áo sơ mi xắn lên cánh tay, trông khá lịch lãm.
“Đúng, là Hoàng Thế Nhân đấy.”
Dư An An nhíu mày: “Sếp của cậu mặc áo sơ mi trắng trông hợp đấy nhỉ.”
“Cũng tạm thôi. Ê, nhưng giờ điều mình quan tâm nhất là tiến triển của cậu và Tiểu Phong.”
“Mình không thấy Tiểu Phong đâu, chỉ có Giang Ly thôi. Cậu nghĩ xem có thể tiến triển thế nào? Nhưng mình nghĩ Giang Ly hình như có cảm giác với mình, dù sao cũng có chút ấn tượng của Tiểu Phong, từ từ cũng sẽ ổn thôi.”
“Đi, mình dẫn cậu đi xem truyện tranh của mình.”
“Lần này cậu đổi sang phong cách khoa học viễn tưởng à?” Dư An An nhìn những bức tranh về chủ đề vũ trụ có nét bút của Nhị Sa, đây hoàn toàn không phải gu của cô.
“Cổ điển và hiện đại quá nhiều rồi, thử phong cách khoa học viễn tưởng xem sao. Hoàng Thế Nhân nói muốn nổi bật giữa các triển lãm manga, chủ đề nhất định phải mới.”
“Cũng có lý.”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện thì gặp phải Khúc Tinh Vĩ vừa nói chuyện với ai đó xong đang đi về phía này.
Nhị Sa giới thiệu: “Khúc tổng, đây là bạn tôi, Dư An An.”
Khúc Tinh Vĩ đưa tay ra: “Chào cô, tôi là Khúc Tinh Vĩ.”
“Khúc tổng, chào anh.”
Bắt tay chào nhau cũng khá khách sáo, Dư An An cảm thấy hơi ngượng. 
“Nhị Sa lúc nào cũng nhắc đến cô, lần trước cô gặp chuyện, cô ấy cứ khóc suốt, thấy cô bình an trở lại tôi cũng có thể thở phào một hơi.”
Dư An An nghe Khúc Tinh Vĩ gọi Nhị Sa như thế thì chậc chậc hai tiếng: “Cảm ơn Khúc tổng đã quan tâm, mọi người định ở lại Ninh Hải mấy ngày?”
“Ba ngày.”
“Buổi tối có bận gì không? Cùng đi ăn nhé, tôi cũng coi là ở đất nhà chủ, mặc dù tôi cũng không quen Ninh Hải lắm.”
Nhị Sa nói: “Được chứ, dẫn mình đi ăn những món ngon nhất cậu từng ăn nha.”
“Nếu Khúc tổng không bận thì đi cùng nhé.”
“Được, tối nay tôi cũng không có việc gì.”
Hà Sa Sa đột nhiên nói: “Chúng mình gặp Từ Nham và Mạnh Lâm trên máy bay rồi.”
“Họ cũng đến Ninh Hải sao?”
“Ừ, Từ Nham còn chào mình, mình thì không thèm đáp lại.”
“Thật không hiểu Từ Nham nghĩ gì, mấy hôm trước còn nhắn tin cho mình, nhưng mình không trả lời.”
“Xóa anh ta đi.”
“Nhắn tin á, không phải WeChat, WeChat thì mình đã xóa từ lâu rồi.”
Đến khi kết thúc triển lãm, hai người ra khỏi trung tâm hội nghị, bắt taxi đến nhà hàng Tây mà hôm trước cô đã ăn cùng Giang Ly. Tuy giá cả có hơi cao nhưng cô vẫn có thể chi trả, hơn nữa còn có khách là Khúc tổng đi cùng, nên cũng không thể chọn nhà hàng quá bình dân. Với lại, cô cũng chưa ăn nhiều nhà hàng khác.
Ăn tối xong, vừa xuống lầu, thật đúng là mẹ nó oan gia thì ngõ hẹp, lại gặp được Từ Nham và Mạnh Lâm cũng đến ăn cơm. 
Hơn nữa lại còn trùng hợp hơn cả, Mạnh Lâm lại quen biết với Khúc Tinh Vĩ.
Mạnh Lâm nói chuyện với Khúc Tinh Vĩ, Từ Nham nhìn về phía Dư An An, nhưng cô không thèm liếc nhìn, coi như anh ta không tồn tại.
Đột nhiên, Từ Nham bước tới gần, kéo tay cô lại, Dư An An giật mình: “Anh làm gì vậy?”
Anh ta kéo cô sang một bên, nói: “WeChat xóa rồi, số điện thoại cũng bị chặn, tin nhắn cũng không trả lời. An An, tôi không muốn mọi thứ giữa chúng ta đi đến kết thúc như vậy.”
“Anh biết tôi muốn cắt đứt với anh rồi, lại còn quay ra tìm tôi là có ý gì? Mạnh Lâm đang ở đây đấy, tôi không có hứng thú diễn kịch bản ghê tởm gì đó với các người đâu.”
“Tiểu Phong đã quên em, nhưng anh thì không quên.”
Dư An An thực sự không hiểu có sợi dây thần kinh nào của Từ Nham nối sai chỗ rồi: “Nói cho rõ ràng đi, rốt cuộc anh có ý gì đây? Đừng bảo là anh có tình cảm với tôi đấy, có vẻ anh bị thiểu năng trí tuệ rồi thì phải.”
“Tôi rất nhớ tình cảm trước khi của chúng ta, sau này công việc bận quá, là do tôi đã bỏ quên em.”
“Tôi không nghĩ anh cần gì từ tôi đâu, với lại, tôi chỉ có vài trăm vạn, không bằng Mạnh Lâm đâu.”
Từ Nham lấy điện thoại ra, sau khi tìm kiếm một hồi thì đưa cho cô xem: “Đây là ảnh chụp của chúng ta hồi trước, tôi vẫn luôn giữ lại.”
Dư An An nhìn qua, lúc đó hai người mới quen, vẫn còn ngọt ngào.
“Đưa cho tôi.” Cô nói.
Từ Nham đưa điện thoại cho cô, Dư An An lướt qua mấy bức ảnh, xác nhận không còn thấy ảnh nào khác của mình nữa thì nhanh chóng nhấn xóa.
Hành động rất nhanh, đến nỗi Từ Nham còn không kịp cướp lại. Dư An An cầm điện thoại lên, cười nói: “Từ Nham, đừng giữ lại những thứ này nữa, anh không cảm thấy thì thôi, chứ tôi thì thấy như có cảm giác lúc nào cũng có người ghê tởm nào đó lén lút theo dõi mình vậy.”
Ngay lúc này, Nhị Sa vội vàng chạy lại, giữ chặt lấy cô, chỉ về phía cách đó không xa.
“Gì vậy?” Dư An An quay đầu nhìn theo hướng cô chỉ, lòng cô thắt lại, thầm mắng: “Chết tiệt, hôm nay là cái ngày gì vậy?”
Bên cạnh Giang Ly có Mâu Dương, thêm cả hai người đàn ông mà cô không quen, chắc là đồng nghiệp của anh.
Mâu Dương cũng nhìn thấy cô thì nhướng mày mỉm cười.
Dư An An không để ý đến Mâu Dương, ánh mắt cô nhìn về phía Giang Ly. Ánh mắt Giang Ly lạnh lùng, dừng lại trên người Từ Nham một lúc.
Người đàn ông này anh từng gặp qua rồi, là lần đầu Giang Ly đến công ty của cô đợi cô tan ca, lúc đó họ bước ra khỏi tòa nhà, đang nói chuyện, có vẻ như là đang cãi nhau.
Giang Ly bước thẳng vào trong, Dư An An không hiểu hôm nay sao sếp tổng đây lại thổi ngọn gió gì, chơi cái gì mà bày đặt tỏ vẻ lạnh nhạt gì chứ, cô hừ một tiếng, quay mặt đi, coi như không thấy.
Khi Từ Nham nhìn thấy Tiểu Phong, anh ta hơi ngạc nhiên, có cảm giác như…Không giống lắm, khác toàn toàn so với Tiểu Phong, nhưng đúng là Tiểu Phong không sai chút nào.
Hà Sa Sa cũng há hốc miệng, đây là tình huống gì vậy, làm lơ đối phương, không thèm nhìn nhau luôn sao?
Cô đi vòng qua mọi người, đi đến trước mặt Giang Ly: “Này, dừng lại.”
Giang Ly dừng bước, với khả năng ghi nhớ của mình, anh ngay lập tức nhận ra cô ấy – bạn thân của Dư An An, Hà Sa Sa.
“Hà tiểu thư, có việc gì không?”
Mâu Dương ở bên cạnh lên tiếng: “Ui da ui da, cô nàng này ở đâu ra thế?”
Nhị Sa không thèm để ý đến Mâu Dương, cô nhìn thẳng vào Giang Ly: “Anh không thấy tôi đúng không? Hay là còn định quỵt nợ đấy?”
Mâu Dương cười xấu xa: “Làm gì với cô gái này rồi vậy, người ta đến tận cửa chất vấn rồi này?”
Giang Ly lạnh lùng nhìn Mâu Dương, Mâu Dương thấy anh thật sự tức giận liền nhún vai, nhưng thật sự vẫn rất tò mò.
“Anh đi theo tôi ra đây.” Hà Sa Sa bước vài bước sang bên cạnh, đứng ở một nơi trống trải rồi ngồi xuống
Giang Ly đi theo sau.
“Đối xử tốt với An An một chút, cậu ấy là một cô gái, bỏ lại thành phố đã sống hơn hai mươi năm để đến một nơi hoàn toàn xa lạ, vì cái gì cơ chứ? Tự chuốc khổ vào thân đấy, còn chẳng phải là vì anh đó ư. Anh quên cô ấy, có biết đã khiến cô ấy tổn thương lớn đến nhường nào không? Đối xử tốt với cô ấy đi, đừng có giả vờ lạnh lùng, tôi nói cho anh biết, An An chỉ chịu mềm lòng, chứ không thích cứng rắn đâu, Tiểu Phong phải làm như thế thì mới có tác dụng đấy.”
Hà Sa Sa nói xong thì quay người đi rồi.
Đầu óc Giang Ly ong ong, Tiểu Phong làm thế nào cơ, nói cho rõ ràng chứ, biết là anh không nhớ rõ mà còn nói lấp lửng một nửa làm gì? Sao không đi làm nhà biên kịch đi.
Dư An An thật sự tức giận, ánh mắt của Giang Ly nhìn cô như nhìn một người lạ, khiến cô đau lòng lắm.
Hà Sa Sa bảo cô tối đến ở khách sạn, cô đồng ý, đi về cũng không có gì làm.
Đến khách sạn rồi, Hà Sa Sa nhận ra cô đang tức giận: “Tiểu Phong cũng thật là, chơi gì kỳ cục, chẳng nói lấy một câu, mình thay cậu dạy dỗ anh ta.”
“Ai biết hôm nay anh ta ăn phải cái gì.”
“Gần đây chăng phải đã hòa hoãn với nhau rồi ư?”
“Anh ấy động kinh á, điên rồi, còn mẹ nó bị tâm thần!”
Hà Sa Sa rót nước cho cô: “Đừng nói giận, nếu thật sự tức quá thì gọi điện mắng cho một trận, đừng làm mình tức chết.”
Với tính cách của Dư An An thì có việc thì nhận việc, để mình bực dọc không phải phong cách của cô, nhưng từ khi Tiểu Phong trở thành Giang Ly, tính cách hung bạo này của cô cũng được mài giũa, vậy mà có thể chịu được sự lạnh nhạt của anh lần nữa.
Lúc trước anh lạnh nhạt còn không nói, rõ ràng giờ đã tốt hơn nhiều rồi, rõ ràng lúc nghỉ trưa còn gửi tin nhắn, hỏi cô có muốn đi ăn tối với nhau không. Vì sao bây giờ lại bày ra cái vẻ chẳng thân quen gì, không cho cô được một sắc mặt tốt.
Hơn mười giờ tối, điện thoại reo lên, cô cầm lên là thấy đó là tin nhắn của Giang Ly.
Anh hỏi: Về đến nhà chưa?
Dư An An ném điện thoại xuống, không quan tâm đến anh.
Một lát sau, tin nhắn lại gửi đến: Dư An An.
Dư An An thở hổn hển một hơi, trả lời lại: Giang tổng, phiền anh gọi tôi là Dư tiểu thư.
 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.