Giang Ly nhìn động tác nghiêng người của cô, mái tóc mềm mại chạm vào cánh tay như chạm vào đáy lòng anh, có chút tê dại, ngứa ngáy.
Cái miệng nhỏ hơi chu lên, lông mi dày trông vô cùng đáng yêu.
Dư An An không phải người đẹp ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô thuộc kiểu ngoại hình ưa nhìn. Phát hiện ngắm cô càng lâu, anh cũng không biết phụ nữ xinh đẹp trông như thế nào nữa, mà chỉ cảm thấy cô rất ưa nhìn, càng nhìn... Càng thấy đẹp.
Tính cách cô tốt, không kiêu ngạo cũng không nóng nảy, cởi mở, nhiệt tình và vui vẻ. Lần đầu gặp nhau, cảm nhận được sự suy sụp của cô, nhưng cô không bao giờ oán trách mà hiểu, bao dung cho lỗi lầm của anh.
Nhưng không biết từ khi nào, cô bắt đầu chiếm giữ suy nghĩ của anh, thỉnh thoảng anh lại nhớ đến cô, muốn nhìn thấy cô, nhìn cô ăn, thích đôi mắt thông minh của cô sáng lên như sao, thích lắng nghe giọng nói nhẹ nhàng khi kể lại câu chuyện trước kia của hai người.
Tối qua Dư An An nói chuyện với Nhị Sa tới hai ba giờ sáng mới ngủ, ban ngày cũng không ngủ bù, vì vậy xem phim một lúc thì cơn buồn ngủ ập tới. Điều hòa trong phòng mở hơi thấp, cô cảm nhận được hơi ấm bên cạnh, vô thức dựa sát vào anh, nhiệt độ ấm áp vô cùng thoải mái. Cô vùi đầu vào nguồn hơi ấm, tìm một tư thế thoải mái rồi tiếp tục ngủ.
Giang Ly nhìn cô dựa sát cả nửa người vào mình thì nhỏ giọng nói: "Em thực sự coi tôi là thánh nhân à?"
Anh kéo tấm chăn mỏng nhẹ nhàng đắp lên người cô, ánh mắt rơi vào màn hình, nhiệt độ ấm áp xung quanh, hơi thở vừa quen vừa lạ ập vào cơ thể, như thể anh đang thách thức anh.
Dư An An không biết ngủ được bao lâu, cơ thể cô được bao bọc bởi hơi ấm, thật ấm áp và thoải mái.
Cảm nhận được cánh tay đặt ngang eo mình, cô chợt mở mắt.
Màn hình trước mắt đã xám xịt, phát ra ánh sáng mờ nhạt, cô nương theo ánh sáng yếu ớt khẽ quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú mệt mỏi đang ngủ của Giang Ly.
Cô nhắm mắt lại, khóe miệng khẽ nhếch lên, khóe mắt cong cong thành hình trăng lưỡi liềm, tận hưởng khoảnh khắc ấm áp hiếm có này.
Chiếc sô pha rộng rãi dễ dàng chứa được hai người. Cô cử động, Giang Ly đang ngủ say, anh chỉ cảm nhận được chuyển động của người trong vòng tay. Anh siết chặt vòng tay quanh eo cô, nhưng không hề có dấu hiệu tỉnh dậy.
Dư An An nằm thẳng ra, nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên người anh.
Quay lại nhìn anh, hai người gần tới mức hơi thở quyện vào nhau. Nhìn người mà cô hằng mong nhớ đang gần trong gang tấc, cảm giác vừa vui mừng vừa kìm nén.
Vui là vì anh đang ở bên cạnh cô, kìm nén là vì... Anh ở gần thế này, cô rất muốn hôn anh.
Nhan sắc đẹp trai thế này không hôn một cái thì đúng là tiếc.
Cô nâng tay lên, đầu ngón tay mảnh khảnh chạm vào lông mày anh, lướt qua đôi lông mày sắc sảo của anh, sau đó lại lướt qua chiếc mũi cao, cuối cùng ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
Cô cảm nhận được nhịp tim đập thình thịch điên cuồng của mình.
Lông mi nhấp nháy, con ngươi chuyển động.
Đột nhiên Giang Ly cử động, Dư An An giật mình, vội vàng lùi ra xa, cô nhắm chặt mắt lại giả vờ như đang ngủ.
Cô cảm nhận được cánh tay Giang Ly đang ôm chặt lấy eo mình, anh kéo cô vào lòng, cảm giác như cánh tay của anh di chuyển lên trên một chút.
Trong lúc đang bối rối, cô cảm nhận được tóc cọ vào cổ mình, anh nép vào cổ cô, hơi thở nóng hổi phả vào da cô.
Sau đó anh cử động đầu, một cảm giác ẩm ướt và nóng hổi đọng lại trên cổ cô, chóp mũi anh lại cọ vào xương quai xanh của cô, cuối cùng anh thỏa mãn rúc vào cổ cô rồi tiếp tục ngủ.
Dư An An...
Ngủ không ngoan gì hết, anh hôn cổ em làm gì chứ!
Cô không khỏi trợn mắt, vừa nãy chiếm tiện nghi của anh, bây giờ anh đòi lại cả vốn lẫn lãi.
Anh có bản lĩnh chiếm tiện nghi của cô lúc ngủ, sao không có bản lĩnh làm điều này lúc mở mắt chứ.
Đột nhiên Giang Ly mở mắt ra, hai ánh mắt chạm nhau, cả hai đều ngẩn người.
Dư An An:...
Chẳng lẽ lời oán thầm trong lòng đã trở thành sự thật sao?
Giang Ly:...
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Đôi mắt Giang Ly tối sầm, con ngươi đen láy đảo qua tư thế của hai người, cuối cùng rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang gần trong gang tấc.
Dư An An c.ắn môi dưới, cụp mắt xuống, sau đó lại ngước mắt lên nhìn anh.
Ánh mắt hai người chạm nhau, tia lửa bay tung tóe, tư thế ám muội, màn đêm đen tối, ghế sofa không rõ ràng, hai người cũng trở nên mơ hồ.
Trong không gian yên tĩnh, tư thế ôm nhau, hai gương mặt áp sát khiến hơi thở hòa quyện vào nhau.
Ánh mắt của Giang Ly rơi trên môi cô, hàm răng trắng đều cắn chặt môi dưới. Dưới ánh sáng yếu ớt, đôi môi cô ẩm ướt như trái đào, rất... Muốn cắn.
Dư An An chớp mắt, nên ghẹo hay không, nên ghẹo hay không đây?
Ghẹo.
Cô cử động, tiến về phía trước một chút, khoảng cách giữa hai người vốn chỉ vài centimet giờ lại càng gần hơn, trở nên vô cùng căng thẳng.
Cô mím môi, sau đó mỉm cười với anh, hơi thở nhè nhẹ, trầm giọng nói: "Anh còn muốn ngủ sao?"
Cơ thể Giang Ly đột nhiên căng cứng, đôi mắt đen như màn đêm, môi mỏng hơi mím lại, lông mày nhíu lại tạo thành hình một ngọn núi nhỏ, bàn tay siết chặt eo cô mạnh hơn một chút.
Cô cảm nhận cơ thể săn chắc của dán chặt vào làn da của cô, mạnh đến mức khiến tay cô đau nhức.
Giang Ly không nhúc nhích, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Đôi mắt sáng như sao của Dư An An hiện lên ý cười, cảm thấy cũng hòm hòm rồi, cô định nhích người ra xa thì cánh tay đang ôm eo cô đột nhiên kéo mạnh lại. Vừa nãy còn cách nhau một khoảng, lúc này hai gương mặt đã dán sát vào nhau.
Chóp mũi cao và hơi lạnh của anh nhẹ nhàng lướt qua má cô, đôi môi mỏng cùng hơi thở nóng ẩm vô tình hay cố ý quét ngang qua một bên khuôn mặt cô.
Sau đó anh tiến lại gần từng chút một, đôi môi ấm áp nhẹ nhàng phủ lên môi cô, vừa mềm mại vừa dịu dàng.
Cái chạm nhẹ làm tim cô đập rộn ràng.
Cánh môi mỏng cẩn thận vân vê đôi môi cô.
Dư An An hít thở khó khăn, hoàn toàn không ngờ tới việc anh chủ động hôn cô, rõ ràng vừa nãy còn hôn trộm anh, tại sao bây giờ tim cô lại đập nhanh như thế, nhanh đến mức muốn bật ra khỏi miệng. Căng thẳng quá, tại sao lại căng thẳng như vậy chứ.
Anh thấy cô mở to mắt, ngạc nhiên nhìn anh với đôi mắt ngấn nước, anh nhẹ nhàng hỏi: "Sao lại nhìn tôi như thế? Không phải nên nhắm mắt lại sao?"
Nhắm mắt, ừ ha, hôn nhau phải nhắm mắt. Dư An An vội vàng nhắm mắt lại, đôi môi mềm mại nhếch lên một nụ cười.
Nhìn thấy bộ dạng của cô như vậy, Giang Ly nhẹ nhàng thở dài, đưa tay xoa xoa tóc cô, có cảm giác như cô đang đùa giỡn.
Trước khi nụ hôn như mong đợi rơi xuống, cô nghe thấy một tiếng thở dài. Dư An An mở mắt ra thì thấy anh đang nhìn cô. Cô không thể hỏi anh tại sao lại ngừng hôn cô, mà chỉ ho nhẹ nói: “Trời tối quá, không biết bây giờ mấy giờ rồi nhỉ?"
"Em có việc gì sao?" Trán chạm trán, thêm giọng nói trầm khàn của anh làm tăng thêm vài phần cám dỗ.
"Không có gì." Cô kìm nén, kìm nén, thật sự muốn bổ nhào về phía trước quá đi.
Cô mỉm cười, nụ cười tươi tắn của cô đẹp như đóa hoa trong nắng ấm, nở rộ vẻ đẹp huy hoàng thuộc về chính cô.
Đột nhiên hai người đồng thời mở miệng.
Giang Ly: "An An..."
Dư An An: "Em xem..."
Anh nói: "Em muốn xem gì?"
"Em xem điện thoại, a... Nam Tự gọi cho em hẳn năm cuộc." Cô nói xong liền quay người cầm điện thoại. Lúc đi làm cô để chuông điện thoại hơi nhỏ, vừa nãy chắc do mở tivi nên không nghe thấy.
"Mười rưỡi rồi." Cô nói rồi ngồi dậy, gọi điện lại cho Nam Tự.
"Mấy giờ rồi mà chưa về thế?" Bên kia vừa bắt máy đã hỏi cô. Bình thường Dư An An có việc sẽ gọi điện báo cho cô ấy, hôm nay lại không gọi cuộc nào, cô không quen thuộc Ninh Hải, Nam Tự có chút lo lắng.
"Tôi đang ở bên ngoài, bây giờ về ngay đây."
Dư An An nói xong quay đầu nhìn anh: "Em phải đi rồi."
Giang Ly ngồi dậy, ngực đột nhiên mất đi hơi ấm khiến lòng anh cảm thấy trống rỗng.
"Tôi đưa em về." Anh nói.
Dư An An gật đầu, cô đứng dậy mang chai rượu và ly cất lên giá rượu, tráng sạch hai ly nước rồi cất trong tủ khử trùng.
"Tôi tự thu dọn được."
"Không sao đâu." Cô vừa nói vừa nở nụ cười.
Giang Ly cũng mỉm cười, hai người đi ra ngoài, Giang Ly khởi động xe, Dư An An thắt dây an toàn, xe dần dần đi ra khỏi tiểu khu, tiến vào đường lớn.
"Em phát hiện ra một chuyện, mỗi lần anh gặp em đều buồn ngủ, có phải em có tác dụng hơn cả thuốc ngủ không?" Cô chuyển chủ đề mà không đi sâu vào chuyện nụ hôn vừa rồi.
Dư An An bĩu môi, Giang Ly thoáng thấy hành động của cô thì cười khẽ.
"Có vẻ như trong tiềm thức của tôi có ký ức về giọng nói của em."
Dư An An nhún vai: "Tiểu Phong cũng thế."
"Dư An An."
"Hửm?" Sao đột nhiên lại gọi cả tên của cô như vậy?
"Tôi luôn cảm thấy em phân biệt tôi và Tiểu Phong rất rõ ràng."
"Anh không hẳn là Tiểu Phong, hai người hoàn toàn khác nhau. Anh có một chút thói quen của Tiểu Phong, nhưng trong mắt em, anh không phải anh ấy."
Giang Ly mím chặt đôi môi mỏng, nhất thời không nói chuyện, anh hiểu, nhưng đôi khi cô phân biệt càng rõ ràng, càng khiến anh cảm thấy khó chịu.
Thấy anh không nói gì, Dư An An cũng không biết nên nói gì nữa.
Giang Ly và Tiểu Phong không giống nhau. Tiểu Phong luôn dính lấy cô, thích làm nũng với cô, bởi vì trong thế giới của Tiểu Phong, cô là duy nhất. Nhưng trong thế giới của Giang Ly, cô chỉ là một nhân vật bé nhỏ, đây chính là khác biệt lớn nhất.
Trời đã khuya, xe bên ngoài không được phép tùy ý ra vào khu nhà của Nam Tự. Xe dừng ở cổng, Dư An An xuống xe, Giang Ly cũng xuống theo.
"Mười giờ hơn rồi, anh về nhà nghỉ ngơi sớm đi."
"Để tôi đưa em vào, không mất nhiều thời gian đâu."
"Không sao, ở đây rất an toàn."
Giang Ly khóa xe: "Đi thôi, đưa em tới nhà tôi cũng yên tâm hơn."
"Được rồi, không tranh cãi với anh nữa."
Giang Ly kẽ cười: "Em cũng không cãi lại."
"Không cần thiết, quan trọng là có muốn cãi nhau với anh hay không thôi." Cô nhướng mày nhìn anh với vẻ mặt gian xảo.
Giang Ly cởi áo khoác khoác lên người cô, hai tay ôm lấy bờ vai gầy gò của cô: "Em thử thoát ra tôi xem."
Dư An An tặc lưỡi: "Hừ, muốn thách thức em cơ à."
Giang Ly nhướng mày, khóe môi khẽ nở nụ cười, trông vô cùng đẹp.
Dư An An mím môi cười: "Vì anh đẹp trai nên em không thèm cãi nhau với anh."
"Nông cạn."
"Em có mắt nhìn người."
"Em thích vì khuôn mặt của tôi?"
"Còn cả cơ bụng tám múi nữa."
"..." Giang Ly đưa tay xoa đầu cô: "Trong đầu em không nghĩ được thứ gì khác à?"
"Cơ ngực rắn chắc làm bật tung cúc áo sơ mi."
"Dư An An!" Giang Ly cao giọng nói.
"Cả đôi chân dài thẳng tắp nữa."
Dư An An nhướng mày, cô cứ nói đấy, cô nông cạn đó, cho anh tức chết.
Trước kia cô không thích thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh, nhưng bây giờ nhìn anh đen mặt như vậy cũng thú vị đó chứ.
Tới cửa thang máy, cô nói: "Anh về đi."
Giang Ly: "Đưa em tới cửa nhà."
"Có gì khác nhau sao?"
"Thấy em vào nhà tôi mới yên tâm."
"Được rồi."
Cửa thang máy mở ra, Dư An An đi vào trong thang máy, Giang Ly cũng đi theo.
Dư An An đứng trước cửa nhà: "Này, không phải anh không nỡ rời xa em đấy chứ?"
"Ừm."
"Ừm?" Anh đang trả lời hay là cô nghe nhầm?
Trong mắt Giang Ly hiện lên nụ cười ấm áp: "Vào đi, nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai còn phải đi làm."
"Anh cũng phải đi làm."
Anh gật đầu.
"Giang Ly." Thực ra cô cũng không nỡ, rất không nỡ rời xa.
"Hửm?"
Cô cười, sau đó lắc đầu.
Dư An An lấy chìa khóa cắm vào ổ, vặn một cái rồi quay lại nhìn anh: "Anh về đi."
"Tôi nhìn em vào nhà."
Dư An An thở dài một hơi: "Đã tới cửa rồi mà."
Giang Ly gật đầu.
"Em thấy có vẻ như anh không nỡ rời xa em đấy." Cô bĩu môi với vẻ mặt không hài lòng. Người này rõ ràng không nỡ rời xa cô, nhưng lại không chịu nói ra. Không phải người ta thường nói tổng tài hống hách nắm giữ trong tay mọi quyền lực, kiểm soát mọi thứ, tại sao ông chủ Giang Ly lại không diễn theo lẽ thường vậy.
Đột nhiên cửa bị đẩy ra, Dư An An bị đụng, cô ngã thẳng về phía Giang Ly, Giang Ly ôm lấy cơ cô. Nhìn tư thế ôm nhau thắm thiết của hai người, người trong nhà chứng kiến cảnh này vội vã nói: "Xin lỗi, xin lỗi, hai người cứ tiếp tục, tiếp tục đi."
Dư An An bật cười, vội vàng nắm lấy cánh cửa sắp đóng lại, nói với Giang Ly đang đứng ngoài cửa: "Tạm biệt Giang tổng."
Giang Ly cười nhẹ: "Cô Dư ngủ ngon."
Đóng cửa lại, Nam Tự khoanh tay: “Quấy rầy chuyện tốt của hai người, có lỗi quá có lỗi quá."
Hai má Dư An An nóng lên, ngoài miệng lại không buông tha đối phương: “Biết rồi thì phải sửa, lần sau phải chú ý nghe chưa."
Nam Tự không ngừng gật đầu: “Tôi sai rồi, lần sau nghe thấy tiếng động ở ngoài cửa, tôi sẽ hàn cửa lại, không cho ai vào hết.”