Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà

Chương 7:




Đối với cái tên mới, ban đầu anh cảm thấy không phù hợp lắm, cứ cảm thấy kì kì thế nào ấy, giống như gọi một người anh không hề quen biết. Nhưng mỗi ngày đều nghe Dư An An gọi anh Tiểu Phong, Tiểu Phong, dần dần anh cảm thấy quen hơn. Anh có tên, là Tiểu Phong.
Phía trước vẫn là bụi rậm, trong rừng sâu không lối thoát, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước theo hướng la bàn.
Đi bộ cả ngày trời vẫn không tìm được chỗ có nước. Hai người hâm nóng cá nướng lên, Dư An An lấy chai nước chỉ còn một phần ba ra, đổ vào hộp một chút nước rồi đưa cho Tiểu Phong.
Tiểu Phong nhìn thoáng qua, giọng khàn khàn nói: "Không uống."
Sao lại không uống, anh chỉ hiểu được tầm quan trọng của nước, bởi vì trên đường đi Dư An An cứ luôn miệng nói tìm nước, tìm nước, nhất định phải tìm được nước.
Đến khi trời tối vẫn chưa tìm được nguồn nước.
Dư An An không đi nổi nữa, cô kêu gào muốn dựng lều để nghỉ ngơi.
Vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, cô bò ra khỏi lều, cầm hộp và nắp hộp đi hứng sương.
Tiểu Phong cũng học theo cô, nhanh chóng đi hứng từng giọt sương một vào hộp cơm của cô.
Trước khi mặt trời ló dạng, hai người thu thập được hơn nửa hộp nước. Dư An An liếm khóe môi khô khốc, vẻ mặt vui sướng nói: "Lúc nửa tỉnh nửa mê khát tới nỗi chịu không nổi, cuối cùng cũng nhớ tới những giọt sương."
Đôi mắt đen láy của Tiểu Phong lấp lánh, anh gật đầu như đồng ý với lời cô nói.
Điện thoại di động sắp hết pin, cô chỉ đành khóa máy. Mỗi lần dừng chân dựng lều buổi tối cô mới mở máy để kiểm tra thử, nhưng tiếc là vẫn không có tín hiệu.
Không có thức ăn, hai người chia nhau ăn cái bánh lương khô cuối cùng.
Cứ thế họ xuất phát trong vô định, hai người phối hợp rất ăn ý, một người kiếm ăn, một người nhóm lửa. Hai người lật núi vượt rừng, chớp mắt đã trôi qua mấy ngày.
Hôm nay mới đi được nửa đoạn đường thì trời bắt đầu trở nên u ám, xám xịt một mảng, còn có cả sương mù dày đặc. Dư An An đoán trời sắp mưa.
Cô muốn tìm một khoảng đất trống để dựng lều trước khi trời bắt đầu mưa, nhưng cơn mưa ập xuống sớm hơn dự định. Một lúc sau, cơn mưa tầm tã đột nhiên kéo tới dội thẳng vào hai người.
Hai người họ vội vàng dựng lều, Dư An An chui vào bên trong, Tiểu Phong đứng ở bên ngoài không nhúc nhích.
Cô vẫy tay với anh: "Vào đây đi."
Tiểu Phong vẫn không nhúc nhích, Dư An Nam biết Tiểu Phong vẫn nhớ lời cô nói, lều là của cô, anh không thể vào được.
Cô lắc đầu bất lực, ngồi dậy nắm cánh tay anh kéo vào trong lều.
Cái lều vốn dĩ dành cho một người, bây giờ đột nhiên có thêm Tiểu Phong cao lớn cường tráng, không gian trong lều bỗng chốc trở nên thu bé lại.
Cô vội vàng kéo khóa lều lêu để ngăn cho mưa không lọt vào bên trong, sau đó nhảy sang một góc giữ khoảng cách giữa hai người.
Dư An An giơ tay lau nước trên mặt, nhìn về phía Tiểu Phong thì thấy tóc anh đã ướt sũng, nước theo gò má rơi xuống từng giọt, tóc che khuất khuôn mặt, râu cũng dài thêm một chút.
Nhưng sau mấy ngày tắm rửa, đánh răng rửa mặt, mùi máu tanh nồng đã tản đi hết, cả người cũng sạch sẽ, nụ cười càng thêm đẹp mắt.
Ngoại trừ mái tóc rối bù kia.
Dư An An nghiêng người giơ tay về phía anh.
Tiểu Phong ngẩn người, cơ thể không nhúc nhích.
Cô vén tóc ra sau tai cho anh, để lộ vầng trán và gò má đầy đặn: "Tóc dính trên mặt khó chịu lắm, như này tốt hơn nhiều nè." Chủ yếu là, cô ngắm cho thoải mái. Nói chung nhìn thế này tốt hơn nhiều so với việc nhìn khuôn mặt đầu bù tóc rối kia.
Mặc dù môi trường sống rất khó khăn gian khổ, nhưng có một trai đẹp bên cạnh cũng thấy vui tai vui mắt.
Cô liếc nhìn mái tóc của anh, Tiểu Phong ngồi im không nhúc nhích. Anh liếc nhìn cô, chậm rãi đưa tay lên che mặt.
"Này, sao thế, không cho nhìn à?"
Tiểu Phong chậm rãi hạ tay xuống, anh suy nghĩ một lúc rồi từ từ giơ tay ra trước mặt cô.
"Không được động đậy, tôi nói anh nghe, đàn ông không được tự ý chạm vào phụ nữ, biết chưa hả?" Dư An An vuốt mái tóc ngắn ra sau tai, lên giọng dạy dỗ Tiểu Phong.
Cô có thể chạm vào anh, nhưng anh không thể chạm vào cô, không công bằng chút nào. Tiểu Phong thầm nghĩ trong lòng, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn thu tay lại, đặt lên đầu gối đang khoanh chân lại.
"Tóc của anh..." Dư An An vừa nói dứt từ "anh" xong, Tiểu Phong đã vội vàng che tóc lại rồi lắc đầu liên tục.
Từ lúc cô cạo râu cho anh, Dư An An đã để mắt đến mái tóc của anh, nhưng Tiểu Phong cứ từ chối hết lần này đến lần khác, không từ chối được thì bỏ chạy, bởi vì cô không thể đuổi kịp.
Dư An An lấy chiếc khăn mặt trong ba lô ra để lau nước mưa trên mặt và tóc, chiếc áo khoác không thấm nước vì thế bên trong không bị ướt, nhưng bên ngoài thì ướt nhẹp.
Cô cởi áo ra rồi đặt sang một bên. Bên trong là một chiếc áo thun cotton cộc tay, cánh tay lộ ra cảm thấy hơi lạnh.
Ánh mắt Tiểu Phong luôn dán chặt vào góc lều bị hỏng, nó bị thủng một lỗ, mưa lớn xuyên qua lỗ trút thẳng vào trong lều.
Anh mở ba lô ra rồi lấy hộp cơm để hứng nước.
Hai mắt Dư An An sáng lên.
Chẳng bao lâu sau hộp cơm đã đầy nước, anh mở khóa lều đồ nước ra ngoài.
Tiểu Phong tiếp tục hứng nước.
Mấy lần sau, khi hấng được mấy chục ml, Dư An An ngồi bên cạnh anh đón lấy hộp cơm rồi uống nước luôn đó.
Tiểu Phong ngơ ngác nhìn cô, mặc dù anh không nói gì nhưng vẫn có thể nhìn ra được sự khó hiểu trong mắt anh.
"Trước mắt không còn cách nào khác nên chỉ có thể uống tạm cái này thôi. Mấy nước đầu cuốn theo bụi bẩn trên cây, lần này nước sạch hơn nhiều. Bên ngoài mưa to như vậy chắc không tìm được lá cây để nhóm lửa, uống cái này ít ra sẽ không bị trúng độc."
Mưa vẫn rơi không ngừng, Dư An An cảm thấy hơi lạnh. Cô mặc áo khoác vào, đến khi nhìn qua người bên cạnh chỉ có một mảnh vải che thân trông rất thảm hại.
Anh còn đang giơ chiếc hộp cơm lên để hứng nước, tránh những giọt nước đọng lại trong lều, vả lại cũng có thể bảo toàn sinh mạng.
Cô đã sớm phát hiện ra Tiểu Phong có những thay đổi nhỏ, đã hiểu được một phần của cuộc sống thường ngày rồi.
"Tiểu Phong, anh khoác lên đi." Cô đưa khăn choàng cho anh.
Dư An An đỡ hộp cơm giúp anh, Tiểu Phong choàng khăn lên người, tiếp tục hứng nước.
Một lúc sau, do trong cơ thể không có thức ăn chống đỡ, mà nhiệt độ thì càng giảm sâu, thêm cả mưa lớn trong rừng, Dư An An càng cảm thấy lạnh hơn.
Hai tay cô giữ chặt túi ngủ, mưa vẫn rơi không ngừng, cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Cô mơ thấy mẹ, mẹ tưởng cô đã chết nên cứ khóc mãi.
Cô muốn an ủi mẹ, nhưng mẹ không nhìn thấy cô.
Cô lo lắng đến mức choàng mình tỉnh giấc.
Đến khi tỉnh lại, mưa bên ngoài đã nhỏ hơn rất nhiều, hạt mưa thưa thớt rơi xuống. Tiểu Phong đang ngồi trong góc lều, hộp cơm đã đầy nước, chai nước cũng được đổ đầy và đặt trong góc.
Dư An An thở dài, cô tin mình nhất định sẽ sống sót.
Cô giơ tay lên nhìn đồng hồ, kim đồng hồ chỉ hai giờ hai bảy phút.
Cô trở mình, chỉ là một cử động nhỏ thôi mà Tiểu Phong đã quay qua nhìn cô với đôi mắt đen láy.
Dư An An cuộn mình trong túi ngủ chỉ để lộ cái đầu nhỏ nhắn, cô thả lỏng tâm trạng và nở một nụ cười thật tươi với anh.
Biểu cảm của Tiểu Phong vẫn không chút thay đổi, anh mở khóa lều ra, mưa đã dừng hẳn, nhưng nước đọng trên lá cây vẫn tí tách rơi xuống.
Dư An An ngồi dậy, bụng cồn cào, trống rỗng kêu ùng ục.
Cô xoa xoa cái bụng xẹp lép của mình. Tiểu Phong nhận ra hành động của cô liền đứng dậy đi ra khỏi lều.
Dư An An cũng đi ra khỏi lều theo. Cơn mưa cuốn trôi mọi thứ, mùi tươi thơm mát của cây cối và đất thoang thoảng trong không khí.
Nước trên lá cây vẫn đang nhỏ giọt trên đầu, sau đó trượt xuống chiếc áo trống nước.
Tiểu Phong khoác khăn choàng lông cừu nên nước nhỏ xuống ngấm thẳng vào khăn. Anh cởi khăn ra rồi cất vào trong lều, sau đó đi sầu vào trong rừng.
Nhiệm vụ của họ trước giờ vẫn thế, anh đi tìm thức ăn, còn cô thì nhóm lửa, nhưng bây giờ nhóm lửa rất khó.
Cô đi xung quanh lều nhưng không tìm được bất kỳ nguyên liệu nào có thể sử dụng được.
Đến khi Tiểu Phong quay lại, trong tay anh còn cầm thứ gì đó tròn tròn.
Dư An An chạy tới: "Tiểu Phong Phong đỉnh quá, không ngờ anh còn tìm được cả trứng gà cơ à."
Thấy cô cười tươi, Tiểu Phong đặt trứng vào tay cô.
"Không có gà à?" Cô nghiêng đầu hỏi anh, có trứng, nhất định phải có gà chứ nhỉ.
Tiểu Phong lắc đầu, lúc anh tìm được trứng gà, anh đứng đợi một lúc lâu nhưng không thấy gà đâu nên đành phải quay về.
Dư An An cẩn thận cầm bảy quả trứng rồi quay trở lại lều: "Vậy ăn kiểu gì đây."
Tiểu Phong cầm lấy một quả trong tay cô, anh dùng ngón tay ấn mạnh một cái, vỏ trứng bị vỡ một lỗ nhỏ, sau đó anh đưa nó cho cô.
Cô chưa ăn trứng sống bao giờ, vì thế khi nhận lấy cô có hơi do dự.
Anh đập thêm một quả khác, gỡ từng miếng vỏ trứng ra rồi ngửa đầu lên uống vài ngụm, thấy anh không còn xa lạ gì với cách ăn uống này.
Dư An An cau mày nhìn chằm chằm vào những quả trứng, sau đó cô hít một hơi thật sâu, nín thở và uống hết trứng trong một hơi.
Mùi tanh từ đầu lưỡi lan ra khắp cơ thể, cô bất giác rùng mình. Có vẻ như trứng để lâu rồi nên lòng đỏ hơi lỏng, chắc không sao đâu.
Bụng đói cồn cào nên không suy nghĩ được nhiều, mỗi người ăn hai quả trứng cho no bụng.
Chạng vạng tối, cô hái chút nấm mới mọc ăn cho đỡ đói. Trước khi trời tối hẳn, Tiểu Phong lại vào rừng.
Đến khi Tiểu Phong quay lại, anh bước ra từ bóng tối với bờ vai rộng, vòng eo hẹp và đôi chân dài, một tay ôm con mồi sải bước về phía trước.
Dư An An ngồi khoanh chân trong lều cười rất vui vẻ: "Mẹ ôi, vừa man, vừa đẹp trai, vừa điên cuồng hoang dã, kích động quá, khiến bà đây muốn điên cuồng gọi anh ghê."
  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.