Mâu Dương lái xe đưa Giang Ly về nhà, nhà nào thì không nói, anh ấy lái xe tới biệt thự của anh, dừng xe, không nói một lời liền quay người bỏ đi.
Dư An An nhìn bóng lưng của Mâu Dương: "Đồ vô nhân tính."
Giang Ly xuống xe, một tay bám vào cửa xe để đỡ cơ thể: "Không sao, anh tự đi được."
Dư An An quay lại dìu anh: "Được gì mà được, bảo đi bệnh viện thì anh cứ chối."
"Bác sĩ khám mấy lần nhưng cũng không có cách." Cơ thể mềm mại tiến tới gần, Giang Ly đặt tay lên vai cô, hai người càng gần sát nhau hơn.
Dư An An dìu anh, mặc dù cô không cao, nhưng do anh quá cao nên dìu cũng mất khá nhiều sức.
Đến cửa, anh đưa tay quét vân tay để mở cửa, cô đỡ anh lên lầu.
"Anh ở tầng mấy?"
"Tầng hai." Anh đáp.
Dư An An dùng hết sức lực, phát hiện sức nặng của Giang Ly gần như đè lên người mình, chắc do anh không có sức. Cô cắn răng dìu anh lên từng bước một.
Cuối cùng lên đến tầng hai, cô hít một hơi thật sâu: "Phòng nào?"
"Phòng đầu tiên bên trái."
Hai người đi tới, Dư An An mở cửa đỡ Giang Ly tới bên giường: "Anh ngồi xuống đi, em rót cho anh chút nước nóng."
Giang Ly gật đầu, vừa đặt mông xuống liền ngã ngửa ra phía sau. Dư An An vội vàng đỡ anh, chân cô không vững nên cũng ngã theo xuống giường, trùng hợp thế nào ngã hẳn lên người anh.
Anh vòng tay qua eo cô, ôm cô thật chặt vào lòng: "An An."
Dư An An nghe giọng nói yếu ớt của anh gọi tên mình, trái tim cô đau nhói. Lúc Tiểu Phong bất lực, anh cũng hay ôm cô như vậy, gọi tên cô như vậy, từng lời nói âm thanh đều rất quen thuộc.
Cô cắn môi dỗ dành anh: "Ngoan ngoãn nằm đó, em đi rót nước nóng cho anh."
"Ừm." Anh nhẹ nhàng đáp lại.
"Anh có thuốc không?"
"Không có."
Cô thở dài đẩy tay anh ra, trên khuôn mặt tái nhợt của Giang Ly lộ ra nụ cười sảng khoái.
Đẹp trai, không chỉ đẹp trai mà còn đẹp đến mức chết người. Dư An An ngây người, anh vẫn đang cười, cô chợt tỉnh táo lại: "Lại là cái chiêu này.”
"Chiêu gì?" Anh không có chiêu gì hết.
Cô trợn mắt đứng dậy đi ra ngoài, tìm cốc nước rồi rửa sạch, sau đó rót một cốc nước nóng trong bình lọc nước. Đến khi quay lại đã thấy Giang Ly cởi áo khoác nằm trên giường, trên người có đắp một góc chăn, yên tĩnh nằm chợp mắt.
Cô nhẹ nhàng đi tới, Giang Ly mở mắt, bốn mắt nhìn nhau, cô mỉm cười nói: "Đỡ hơn chưa?"
Anh gật đầu.
"Uống chút nước đi."
Giang Ly ngồi dậy, uống hết nửa cốc nước.
Dư An An ngồi xuống cạnh giường: "Còn đau đầu không?"
"Còn một chút."
Cô biết Giang Ly và Tiểu Phong không giống nhau, Tiểu Phong sẽ không chút dè dặt mà làm nũng với cô, có gì nói đó. Nhưng tư duy Giang Ly bình thường, không biết làm nũng, càng không nói với cô anh bị đau, có rất nhiều chuyện anh không chia sẻ với cô, cô cảm thấy mình là người thừa đối với anh.
Cô cũng không biết tại sao, nhưng Giang Ly càng ngấm ngầm chịu đựng khiến cô càng đau lòng.
Dư An An cụp mắt, rơi xuống ngón tay đang đan vào nhau: "Để em ấn huyệt giúp anh, anh ngủ một lát đi, ngủ dậy sẽ không đau nữa."
Giang Ly nhìn cô, anh không từ chối chính là ngầm đồng ý.
Cô quay người sang một bên, sau đó nghiêng người về phía trước một chút, lòng bàn tay nâng mặt anh lên. Đầu ngón tay đặt trên huyệt thái dương nhẹ nhàng xoa xoa.
Đầu ngón tay cô ấm áp, mềm mại xoa đầu anh, lực vừa phải nên rất thoải mái.
Giang Ly nằm trên giường nhìn người trước mặt, hơi thở của cô quanh quẩn bên mũi anh, khuôn mặt trắng trẻo điềm tĩnh khiến anh cảm thấy vô cùng thoải mái. Anh thích cô ở bên cạnh mình, không cần làm gì hết, chỉ cần nhìn cô như thế này là có thể xua tan mọi mệt mỏi và đau đớn.
Anh thực sự yêu cô.
"Nếu như anh không phải Tiểu Phong, em thật sự không muốn tới gần anh sao?" Anh cẩn thận hỏi cô.
"Địa vị thân phận giữa chúng ta chênh lệch rất lớn, nếu không có Tiểu Phong, chúng ta sẽ không có cơ hội gặp gỡ, em cũng không chủ động tiếp cận anh, em không có hứng thú khiêu chiến với một người đàn ông lạnh lùng như anh.”
Đôi mắt Giang Ly tối sầm lại: "Anh có nên cảm ơn núi Lĩnh An không?"
Dư An An không nói gì, tiếp tục dùng tay xoa bóp.
Giang Ly nhắm mắt lại, cô không thích anh, cảm giác này rất khó chịu.
Hai mươi sáu năm nay anh chưa bao giờ thích ai nhiều như vậy, nhưng cô lại không thích anh, cuối cùng anh cũng cảm nhận được cảm giác thất tình và thất vọng mà người khác miêu tả.
Dư An An thấy vẻ mặt buồn bã của anh: "Em và Tiểu Phong đã cùng nhau trải qua sinh tử. Có thể anh sẽ nghĩ em quá đáng, tìm đến anh, khiến anh yêu em, nhưng đột nhiên lại từ bỏ."
Đôi mắt nhắm chặt của Giang Ly từ từ mở ra, anh nhìn vào mắt cô với vẻ mặt đau khổ.
"Anh rất tốt, không vì mất trí nhớ mà hoàn toàn từ bỏ quá khứ. Anh luôn nghĩ cho cảm nhận của em, đến Tân Ninh gặp em, an ủi em trong tình trạng anh không nhớ rõ em là ai. Em rất biết ơn, khi đó, mỗi khoảnh khắc anh xuất hiện đối với em là một món quà của ông trời, cũng là món quà của anh."
"Em không biết bản bị làm sao nữa, sao em cứ mãi đắn đo về chuyện này. Không phải em muốn vạch rõ ranh giới với anh, em xin lỗi."
"Em không làm gì sai cả, không cần phải xin lỗi. Ngược lại là anh, là anh mất trí nhớ, mất đi em."
Cô lắc đầu: "Anh đừng nhảy bungee nữa, đừng hành hạ bản thân bằng cách đau đớn như vậy. Em đã tận mắt nhìn thấy Tiểu Phong cố gắng lấy lại trí nhớ bằng cách đau đớn này. Em không muốn anh phải chịu đựng nỗi đau tương tự."
"Anh muốn thử, có lẽ có một cách nào đó sẽ anh nhớ lại những mảnh ký ức đã mất. Những lời em nói anh đều nhớ."
"Em nói xem, em có quan trọng không? Tại sao anh lại quên mất em."
Hốc mắt Dư An An cay cay, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt.
Giang Ly thấy cô không nói gì, bóng lưng cô đơn, vừa đau thương vừa lạc lõng.
Việc anh yêu mà không có được cô không phải do anh gây ra, nhưng nếu như anh thật sự không thể nhớ lại được những mảnh ký ức đó, có phải anh sẽ hoàn toàn mất đi cô không?
"An An, nếu như anh mãi mãi không nhớ ra em, có phải em sẽ biến mất hoàn toàn, quay về Tân Ninh, quay về cuộc sống của trước kia, quay lại những ngày mà dường như anh chưa từng tồn tại không."
"Em không biết nữa." Cô hít một hơi thật sâu, quay đầu lại, nhìn thấy anh nhíu mày thành chữ “川".
"Anh cũng không lớn tuổi lắm, đừng có suy như vậy chứ."
Giang Ly bật cười, có chút chua chát.
"Đừng nghĩ mấy chuyện đó nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc đi."
"Em kể tiếp cho anh nghe chuyện sau khi ra khỏi núi Lĩnh An đi."
Dư An An mím môi: "Không phải anh không muốn nghe chuyện liên quan đến Tiểu Phong sao?"
"Lúc trước nghe là vì muốn biết bản thân anh xảy ra chuyện gì, sau này nghe là vì muốn đến gần em hơn. Anh không muốn nghe là vì mỗi lần nghe em kể chuyện, anh giống như một kẻ ngoài cuộc, nhân vật chính trong câu chuyện chung sống hạnh phúc với em là Tiểu Phong chứ không phải anh."
Dư An An mím môi không nói gì.
"Anh để tâm chuyện em nhắc tới người đó, cũng không hẳn là chối bỏ Tiểu Phong, chỉ là anh cảm thấy mờ mịt, ghen tị, giống như thích một người đang yêu một người khác vậy."
"Tiểu Phong rất quan trọng đối với em, vậy anh thì sao? Anh không quan trọng với em chút nào sao?"
Cô biết, cũng hiểu cảm giác này, giống như lúc đầu cô nghĩ, cô không hề quan trọng trong lòng anh sao? Tại sao anh lại quên cô, để mình cô chìm đắm trong đau đớn, còn anh thì xuất hiện như một người xa lạ.
Dù quan trọng hay không, cô cũng rất mâu thuẫn, chỉ là nhất thời vẫn chưa xác định rõ ràng.
"Em ngủ cùng anh nhé?"
"Không biết xấu hổ, được rồi, em ngủ cùng anh, ngủ đi."
Giang Ly mỉm cười, có cô ở bên cạnh, không làm gì cũng là một loại hạnh phúc,
Mặc dù Giang Ly đau đầu nhưng ngủ rất thoải mái, đến khi mở mắt ra lần nữa thì trời đã tối.
Anh xuống giường, không còn cảm giác đau đầu nữa, anh tìm khắp căn phòng.
Cô... Đi rồi.