Dư An An cực kỳ căng thẳng, cô vẫn luôn đi theo bên cạnh Giang Ly, sợ anh bất ngờ xảy ra tình trạng gì.
Mọi người thấy sắc mặt của cô chợt trở nên nặng nề, hỏi làm sao thế. Không đợi cô trả lời, Giang Ly đã dẫn đầu nói tiếp vấn đề ấy, nói không có việc gì.
Dư An An chửi thầm, còn kêu không có chuyện gì, người có chuyện là anh ấy, toàn cậy mạnh trước mặt mọi người.
Biết anh không muốn làm mọi người mất hứng, tình hình trước mắt nhìn qua cũng chưa đến mức hoàn toàn hết cứu. Miệng vết thương đang dần khép lại, không có gì khác lạ, nhiệt độ cơ thể cũng bình thường.
ầy, sao lại khó chịu chứ, vì sao lại thấy khó chịu nhỉ?
Cô im lặng ngồi dựa vào gốc cây, lúc này mọi người đang chìm trong bầu không khí vui vẻ, cô hoàn toàn không hề đến tham gia cùng một chút nào.
Ánh mắt của Giang Ly dừng trên mặt của Dư An An, thấy sắc mặt của cô có vẻ nặng nề, anh uốn lưỡi, nhỏ giọng nói: “Anh không sao đâu.”
Dư An An không nói gì, dùng một tay chống trán, trên mặt tràn ngập sự lo lắng.
“Thật sự không sao đâu.” Anh nói.
“Câm miệng.” Cô lạnh giọng nạt anh.
Giang Ly hơi hé môi ra rồi lại đóng lại, cuối cùng im lặng không nói.
Một lúc sau, mọi người cũng vui vẻ đủ rồi, hầu như mọi người ai cũng chui vào lại lều của mình nằm một lát. Lúc này Dư An An mới mở miệng: “Các đồng chí, đừng chơi mà quên đấy, bữa tối vẫn chưa có thông tin gì.”
Bắt đồ ăn hoang dã thật ra rất khó, các đồng nghiệp nam vừa nghe vậy cũng lộ ra vẻ mặt uể oải. Mấy ngày nay bọn họ vẫn không bắt được con mồi nào khiến mọi người thích thú. Bắt gà rừng thỏ hoang vừa tốn thời gian vừa tốn sức lực, còn không đủ nhét kẽ răng. Nhiều người như vậy, chưa từng được ăn một bữa no nê.
“Đồ hoang dã trong núi vốn đã khó tìm, con mồi lớn càng khó tìm thấy dấu vết hơn. Phải hai ba ngày mới có thể ra ngoài một lần, mỗi ngày đều ăn không đủ no.” Có người bắt đầu phàn nàn.
Dư An An hít sâu một hơi: “Sinh tồn nơi honag dã nói thẳng ra thì phải dựa vào vận may và năng lực. Anh nhìn này, chim bay đầy trên trời như thế, ai có thể bắt được một hai con đây.”
Giang Ly nghe cô nói như thế, lấy một cái dây chun từ trong túi đồ ra, lại tìm nhặt mấy cành cây có chất lượng không tệ, vừa mềm dẻo lại linh hoạt.
Dư An An nhìn động tác của anh, cô nghiêng người ngồi trước mặt anh.
Thử độ co dãn, sau khi cột chắc lại điều chỉnh mấy lần nữa, lại tìm một cành cây hơi mục nát, bẻ thành mấy cái que có độ dài khoảng sáu mươi centimet, lại dùng dao quân sự tước nhọn đầu quê.
“Anh muốn làm cung tên à?” Cô nói.
Giang Ly gật đầu.
“Để săn chim.” Cô nói.
“Đánh vỡ kính của nhà em.”
“…” Dư An An nói: “Chuyện đó vậy mà anh còn nhớ rõ hả.”
“Chỉ cần nghe qua, sẽ không quên.”
Anh nói xong, nâng mắt lên nhìn cô. Cô cười khì khì, anh cũng cười.
Làm xong cung tên, Giang Ly đứng dậy, Dư An An kéo anh lại: “Cơ thể của anh không khỏe, không thể làm những vận động quá mạnh.”
“Không sao đâu, để anh thử xem.”
Anh kéo cung tên ra, thử điều chỉnh thêm mấy lần nữa, Giang Ly nhỏ giọng đi đến một chỗ, chĩa mũi tên về phía chú chim nhỏ màu xám đậu trên cành cây. ‘Vèo’ một tiếng, mũi tên bằng gỗ b.ắn ra ngoài, chim chóc vùng vẫy bay lên, tiếng cánh vỗ phần phật vang lên trong không trung.
Mọi người đứng vây xem xung quanh, có người chạy đến: “Bắn được rồi, bắn được rồi.”
Giang Ly cười một cái, chuẩn bị mũi tên thứ hai.
Sau khi mũi tên thứ hai b.ắn ra, rơi vào không trung.
Anh đi về phía trước, có người đi theo phía sau. Anh quay đầu lại, ra hiệu im lặng, mọi người ngầm hiểu, thả nhẹ tiếng bước chân. Giang Ly kéo cung tên ra, lúc này lại trúng một con.
Dư An An đi theo bên cạnh anh: “Kỹ năng được cải thiện rồi đấy.”
Giang Ly cười khẽ: “Muốn ăn mấy con?”
“Càng nhiều càng tốt.”
Giang Ly gật đầu, đi về phía trước. Dư An An đuổi theo giữ chặt anh lại: “Em nói, bây giờ anh vẫn chưa thể vận động mạnh được.”
“Không được coi là quá mạnh mà.” Anh chỉ chạy có mấy bước thôi mà.
“Vậy cũng không được, chạy nhảy đều làm tăng tốc độ tuần hoàn máu.”
Giang Ly cảm thấy bản thân đúng là tự đào hố mình, bị chôn nhưng vẫn cam tình tình nguyện.
Cô cầm lấy cung tên của anh, tính thử: “Để em xem thử.”
Dư An An bắn mấy mũi tên ra, ngay cả một con chim nhỏ cũng không bắn được.
Cô chạy đến phía trước, muốn chuẩn hơn, đột nhiên lại nghe có người nói: “Đó là gì thế?”
Mọi người nhìn theo hướng phát ra âm thanh, một trong các cô gái đang dùng ngón tay chỉ về phía bên tay phải, mọi người nhìn qua đó nhưng cái gì cũng không nhìn thấy.
“Hình như, là dê, dê? Chỗ này có dê à?” Cô gái đó tiếp tục nói.
Dư An An nghe thấy dê, vội nhấc chân lên chạy, vừa kêu lên: “Trong núi có dê, mọi người mau đuổi theo.”
Mọi người nghe thế đều lũ lượt chạy theo hướng đó. Rất nhanh đã nhìn thấy một con dê núi đang chạy trốn.
Hai mươi mấy người ầm ầm đuổi theo, khiến dê núi sợ đến mức ngơ ra một lúc rồi chạy trốn khắp nơi.
Hai cái đùi, bốn cái chân, hơn nữa còn là đường núi, dưới chân gồ ghề lồi lõm, cỏ dại mọc lan tràn, căn bản không thể đuổi kịp được.
Dư An An và các đồng nghiệp trong Tung Xa chạy ở đằng trước, cô tiện tay cầm cái gậy gỗ trong tay ném về phía con dê đó, tiếc là không đánh trúng.
Cung tên trong tay b.ắn ra mũi tên cũng không có bất kỳ tác dụng gì, ngược lại còn làm chậm tốc độ đuổi theo.
Mọi người vừa chạy vừa kêu lớn hoan hô, vô cùng vui vẻ và thích thú.
Giang Ly đi theo phía sau, anh cầm con dao từ cái hộp trong túi quần ra, lấy dao ra khỏi vỏ rồi phóng dao về phía dê núi đang chạy trốn.
Dao pháp nhanh chuẩn lại tàn nhẫn, mọi người nhìn thấy đều giật mình với kỹ năng đó của Giang Ly.
Dao cắm lên trên bụng của dê núi, dê núi sợ hãi nhảy thêm mấy cái, sau đó va vào bên cạnh đập lên trên cây.
Mọi người vẫn chạy về phía trước đuổi theo, dê núi cũng bắt đầu chạy trốn nhưng tốc độ đã chậm lại.
Hai mươi mấy người vây trước vây sau, vây trái vây phải, vây kín xung quanh dê núi lại.
Mọi người lần lượt đi lên muốn bắt nhưng sừng của dê núi vừa dày vừa cứng, khi húc về phía trước sẽ làm người khác bị thương, điều này cũng làm khó mọi người.
Lúc này Giang Ly mới chậm rãi đến gần, Dư An An giữ chặt anh lại: “Anh đứng đợi ở bên cạnh.”
Giang Ly: “…”
“Cơ thể vẫn còn khó chịu đó, không được vận động quá mức.”
“Anh có thể.”
“Không được, nghe em, đừng để em phải lo lắng, xin anh đấy.” Dư An An thà để bụng đói chứ không hề muốn để Giang Ly ngã xuống ở đây.
Câu nói xin anh ấy mềm mại như thế, chất chứa quá nhiều sự quan tâm và lo lắng khiến Giang Ly không bước về phía trước được nữa. Anh dần rời khỏi vòng vây.
Tay ai cũng cầm một cái gậy gỗ, hơn hai mươi người, một lúc lâu sau cuối cùng cũng bắt được đồ ăn ngon này.
Trói dê núi lại nâng về chỗ dựng lều trại.
Dư An An rút con dao quân sự sắc bén từ trên người dê núi ra, sau khi dùng nước rửa sạch mới đưa lại cho Giang Ly: “Giang tổng, vừa nhanh chuẩn lại tàn nhẫn, thủ pháp này, tôi phục rồi.”
“Cô Dư, khen nhầm rồi.”
Cô cười khúc khích, quay qua nói với mọi người: “Tối nay có dê nướng nguyên con nhé.”
Giết dê, lột lông, xâu lên xiên đặt lên giá nướng.
Từ lúc sau khi vào núi, đây là lần đầu tiên không khí tràn ngập sự vui sướng như thế. Mọi người ngồi vây quanh đống lửa.
Vừa ăn thịt dê nướng nguyên con vừa nói chuyện phiếm.
Có người đề nghị: “Ai hát hay thì hát một bài nghe đi nhỉ.”
Đề tài này giống như đang nhằm vào các cô gái.
Mâu Dương ngồi cách cô mấy người, mở miệng nói: “Dư An An, tôi thấy cô lợi hại nhất, ca hát chắc chắn cũng không thành vấn đề đúng không.”
Dư An An lắc đầu: “Mâu tổng, tôi hát bị lạc điệu, đừng độc hại lỗ tai của mọi người.”
Giang Ly và Mâu Dương ngồi gần nhau, ánh mắt nhìn về phía cô, cô dang tay sang hai bên: “Thật sự không được.”
Cô không hát đương nhiên sẽ có người khác biết hát.
Sau đó hát đến mức ầm ĩ, điện thoại bật nhạc, người thì quay video, mọi người vây quanh đống lửa nhảy múa.
Giang Ly ngồi ngay ngắn bên ngoài, nhìn đám người ồn ào ấy. Giống như tất cả mọi người chỉ là vật trang trí, chỉ có Dư An An đang tỏa ra ánh sáng mãnh liệt chói mắt, chiếu sáng toàn bộ đêm tối.
Dư An An rất vui vẻ, ánh mắt cũng thỉnh thoảng sẽ va vào đôi mắt của anh. Cô có thể cảm nhận rất rõ ràng, ánh sáng nơi đáy mắt anh, sắc nét, sắc bén, nhìn như lạnh lùng nhưng cô lại có thể đọc hiểu được. Nơi đó như có lửa, ngọn lửa đang bốc cháy rất lớn.
Mọi người chơi thật sự rất vui, cũng thấy mệt mỏi.
Ngọn lửa đang cháy rất cao, một vòng bột lưu huỳnh được rắc xung quanh khu vực dựng lều. Sau khi rửa mặt xong, mọi người chúc ngủ ngon lẫn nhau rồi chui vào trong lều.
Dư An An thoa kem dưỡng da, vỗ vỗ mặt, điện thoại trong tay vang lên tiếng tin nhắn, là Giang Ly.
Giang Ly: Khó chịu.
Lều của Giang Ly cách lều của cô có một đoạn, cô chạy vội qua. Giang Ly nằm trong lều, đầu gối lên cánh tay chờ cô đến.
Cô chạy vào trong, ngồi quỳ bên cạnh anh, duỗi tay chạm thử vào trán của anh: “Không nóng, anh có chỗ nào thấy khó chịu không?”
Cô vừa hỏi vừa cầm nhiệt kế đến: “Đo nhiệt độ cơ thể nào.”
Giang Ly không động đậy, cũng không nói chuyện.
“C.ởi quần áo ra, đo nhiệt độ cơ thể.”
Giang Ly vẫn không động đậy. Dư An An vốn đã thấy nóng ruột, anh lại không nói lời nào, cô trực tiếp động tay cởi cúc cổ áo của anh. Cởi được bốn cái cúc áo bên ngoài, lại cởi tiếp áo sơ mi bên trong, dưới áo sơ mi còn có áo phông, Dư An An nâng cánh tay của anh lên, nhét nhiệt kế vào.
Sau đó cô lại đóng cúc áo sơ mi lại cho anh, vừa nâng đầu lên lại chợt nhận ra anh vẫn luôn nhìn mình.
“Hỏi anh chỗ nào không thoải mái mà, nhìn em làm gì?”
“Dư An An, hành động c.ởi quần áo người khác của em cũng quá thành thạo nhỉ.”
Cô thở phì phò một tiếng: “Em từng cởi cho nhiều người rồi, thế nào, không muốn à?”
Giang Ly biết cô miệng cứng: “Anh biết, em từng cởi cho anh rất nhiều lần.”
Cô bĩu môi, hơi nghiêng người đến gần anh hơn một chút, tay đặt lên trán anh: “Cảm giác không nóng lắm, miệng vết thương cũng không còn độc tố nữa.”
Giang Ly gật đầu.
Cô cười khẽ: “Anh đấy, có lẽ đúng là rắn có độc nhưng do sức đề kháng của anh mạnh, trong cơ thể cũng có ít độc tố khác, cho nên giờ mới thấy khó chịu.”
Giang Ly lại gật đầu, đôi mắt vẫn nhìn cô. Sao cô lại cảm thấy biểu cảm này của Giang Ly giống như đang tủi thân nhỉ.
Cô ghé sát vào bên cạnh anh: “Ôi trời, đáng thương quá, yên tâm đi, em sẽ ở cạnh anh.”
“Vẫn luôn bên cạnh nhé.” Anh nói.
Cô gật đầu: “Nếu thấy buồn ngủ cứ ngủ một lúc đi.”
“Không buồn ngủ.”
“Hôm nay nhìn anh làm cung tên em chợt nhớ đến một chuyện vì sao anh lại gọi là Tiểu Bạch Bạch. Anh còn nhớ em từng nói với anh, lúc em đặt tên cho anh, Tiểu Bạch, Tiểu Phong Phong, Tiểu Chiến Chiến, nhưng cuối cùng anh lại chọn Tiểu Bạch không? Nếu không phải do em kiên trì khuyên thì anh đúng là tên Tiểu Bạch rồi.”
“Bởi vì chữ Ly*.”
(*Chữ Bạch 白 và chữ Ly 离 mình không thấy trong chữ Ly có chữ Bạch nào nên cũng không biết vì sao tác giả lại nói có liên quan đến chữ Ly.)
Lúc trước cô cũng từng đoán ra được: “Thế giới to lớn, vạn vật đều đã có số, đều trốn không thoát khỏi một chữ duyên.”
Giang Ly cũng cảm thấy đây là chỗ thần kỳ của duyên phận.
Cô nhìn thời gian: “Đủ thời gian rồi, đưa nhiệt kế cho em.”
Giang Ly không động đậy.
“Đưa em.”
“Tự mình lấy.”
Dư An An uốn lưỡi: “Vâng vâng vâng, em tự lấy. Đại thiếu gia đừng quên chuyện hôm nay em hầu hạ anh như nào nhé.”
“Không quên được.”