Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà

Chương 78:




Đó là một nụ hôn mềm mại lại dịu dàng, ôm mặt, hôn môi, môi răng gắn bó, rất cẩn thận, vẻ nên khung cảnh tuyệt đẹp nhất dưới đáy lòng, khiến người khác rung động không thôi.
Anh chạm nhẹ vào trán của cô, chóp mũi cọ lên cái mũi nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, hơi thở gấp gáp đan chéo vào nhau.
Đột nhiên Giang Ly cười nhẹ một tiếng, lòng bàn tay dày rộng cưng chiều chạm lên mái tóc của cô.
Dư An An mím chặt đôi môi, giống như làm như thế là có thể kiềm chế được trái tim đang đập loạn lên, nhảy lên cổ họng trở về.
Cô nâng mắt lên nhìn anh, ánh mắt sáng trong, lấp la lấp lánh, hiện lên ánh nước quyến rũ.
Cô cúi đầu, không nhìn đôi mắt xinh đẹp đó của anh nữa.
Cũng không phải chưa từng hôn qua, ngủ cũng ngủ qua rồi, sao giờ lại giống như con gái mới lớn vậy chứ. Chỉ mới hôn một cái lại ngọt đến tận tim gan, trái tim đập thình thịch không thể kiềm chế được.
Anh ngồi sánh vai với cô, nhìn lên bầu trời đầy sao, mỗi một ngôi sao đều chiếu đến đáy mắt nhưng vẫn không lộng lẫy bằng cô.
Mâu Dương cầm điện thoại cười đến xấu xa, hình ảnh này mẹ nó thật tuyệt vời. Nam đẹp trai, nữ xinh gái hôn môi, giống như đang quay một bộ phim vậy, tuy không mãnh liệt lắm, nhưng anh ấy vẫn cảm thấy một chứ, đẹp.
Chậc chậc chậc, dùng để tống tiền Giang Ly một chút cũng được đấy.
“Mâu tổng, sao anh lại ngồi một mình ở đây thế?” Đột nhiên có người đi đến, mở miệng nói.
Mâu Dương muốn ngăn lại nhưng đã không kịp nữa rồi. Giọng nói của người đó không lớn cũng không nhỏ, vang lên trong núi rừng trống trải lại cực kỳ rõ ràng.
Mà hai người ngồi cách đó không xa cũng nghe thấy.
Giang Ly đột ngột quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Mâu Dương tay cầm điện thoại, màn hình điện thoại vẫn còn sáng lên, mà người đến chính là đồng nghiệp trong Tung Viễn.
Mâu Dương thấy Giang Ly nhìn qua đây, vội vàng cất điện thoại vào trong túi quần, chỉ một động tác nhưng rõ ràng như đang nói, lạy ông tôi ở bụi này.
Dư An An chớp chớp mắt, cô thầm nghĩ, không biết Mâu Dương đã nhìn thấy gì rồi.
Mà Giang Ly thì đã đứng dậy đi nhanh về phía của Mâu Dương.
Mâu Dương bò từ trên mặt đất dậy, nhấc chân bỏ chạy.
Giang Ly bước nhanh đuổi theo, Dư An An cũng chạy chậm qua đó, muốn tìm hiểu đến cùng.
Mà người đồng nghiệp trong Tung Viễn thì vẻ mặt ngơ ngác, ba người, tình huống quái lạ gì vậy?
Dư An An đuổi theo một lúc lâu, nhưng trong bóng đêm nào còn ai nữa.
Mâu Dương chạy như điên, nếu bị Giang Ly bắt được, anh ấy chết chắc.
Chạy được một lúc lâu, lại chạy về lại chỗ dựng lều. Anh ấy đặt mông ngồi ở giữa đám đông, giả vờ như không có việc gì.
Mọi người khó hiểu nhìn anh ấy, mặt đỏ bừng như thế rõ ràng đang thở phì phò, mà đằng sau lại thấy Giang Ly chạy đến.
“Mâu Dương.” Cơ thể cao lớn vững chãi của Giang Ly đứng ngay phía sau Mâu Dương.
Nhiều người như thế, Giang Ly sẽ không làm gì, trong lòng anh ấy hiểu rõ. Mâu Dương quay đầu nhìn về phía Giang Ly, cười hì hì: “Chuyện gì thế?”
“Đưa điện thoại cho tôi.” Hơi thở của anh vững vàng, hờ hững mở miệng.
Mâu Dương lắc đầu: “Vậy không được rồi, điện thoại của tôi có tài liệu bí mật.”
“Đưa cho tôi.” Giọng nói của anh rất nhẹ như mệnh lệnh.
Mâu Dương không đưa.
Dư An An không tìm được người nên quay về lại lều trại, lập tức nhìn thấy hình ảnh một người đứng một người ngồi, đang giằng co.
Cô đi qua đứng bên cạnh Giang Ly.
Đột nhiên Giang Ly cười một cái, anh cong lưng ghé sát vào Mâu Dương: “Tôi sẽ không đánh cậu, nhưng đừng ép tôi ra tay. Cẩn thận tôi hack cho cậu cả nửa đời sau không thể làm gì được.”
Biểu cảm của Mâu Dương lập tức cứng đờ lại. Kỹ thuật của Giang Ly dù chỉ tùy tiện động tay, internet của anh ấy cũng bị tê liệt.
Dư An An không hiểu lắm, nhưng cô cảm thấy chuyện này chắc chắn có vấn đề.
Mâu Dương không còn cách nào nữa, anh ấy đứng dậy đi sang bên cạnh nói: “Đưa cho cậu cũng được, có điều kiện nhé.”
Hai người đã quá quen thuộc đối phương, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra. Giang Ly gật đầu, biết rõ tính cách của người này: “Không phải cậu vẫn luôn nhớ nhung máy đấm bốc của tôi à?”
Ánh mắt của Mâu Dương sáng rực lên: “Cho tôi à?”
“Đưa điện thoại đây, nào về tự đến nhà tôi mà lấy.” Giang Ly đưa tay ra.
“Nói nhớ giữ lời đó.” Anh ấy đã muốn từ lâu nhưng Giang Ly nói không cho anh ấy. Quả nhiên có nhược điểm dễ làm việc hơn hẳn.
Dư An An ngồi bên đống lửa nói chuyện với mọi người, thỉnh thoảng lại nhìn qua bên kia. Một lúc sau điện thoại hơi rung lên, là Wechat của Giang Ly, cô mở ra nhìn thử.
Mặt hết đen lại trắng, rồi đỏ…
Thời gian chậm rãi trôi qua, mọi người lần lượt trở lại lều. Dư An An nằm trong túi ngủ, nghĩ thầm không biết cơ thể của Giang Ly như thế nào rồi. Một ngày không hỏi qua tình hình của anh, tuy anh nhìn qua có vẻ khá tốt nhưng cô vẫn thấy không yên tâm.
Cô cầm điện thoại lên, muốn nhắn tin Wechat cho Giang Ly, lúc mở Wechat ra lại thấy video anh gửi đến.
Khóe mắt cong thành hình trăng non, hàm răng trắng nõn cắn lên đôi môi, chứa ý cười. Tuy bị Mâu Dương chụp có hơi 囧, nhưng vẫn rất ngọt ngào, hình ảnh cũng rất đẹp.
Trong lòng vẫn đang mắng tên thối tha Mâu Dương này, vậy mà thật sự chụp lén bọn họ. Mối thù này, cô nhớ rồi.
Bên này đang nghĩ như thế, điện thoại đột nhiên vang lên, là Mâu Dương.
Vừa rồi còn đang mắng anh ấy nên cô không muốn bắt máy, nhưng Mâu Dương sẽ không tùy tiện gọi điện thoại cho cô, nên cô lại bắt máy.
Vừa bắt máy đã nghe thấy giọng nói vội vàng của Mâu Dương truyền đến: “Thuốc giảm đau, mau lên.”
Dư An An đột ngột ngồi dậy, cầm lấy túi thuốc trong balo rồi bò ra khỏi lều, chạy về phía lều của Giang Ly.
Chui vào trong lều, Mâu Dương ngồi bên cạnh, Giang Ly thì nằm trên mặt đất. Cánh tay đặt trên trán anh nắm chặt nắm tay lại.
Cô vội vã mở miệng, có chút hoảng sợ: “Sao vậy, chỗ nào khó chịu vậy?”
“Do rắn độc có phải không?” Một ngày không hỏi anh, giờ sớm biết như thế cô đã không tức giận với anh.
“Đau đầu, cô có mang theo thuốc giảm đau không?’
Nghe thấy không phải do độc của rắn độc, cô thoáng thả lỏng, nhưng vừa nghe đến chứng đau đầu tái phát, trái tim của cô lại dâng lên tận cổ.
“Sao lại đau đầu nữa rồi.” Cô bò qua đó, lấy thuốc giảm đau từ trong túi đựng thuốc ra, ánh mắt liên tục nhìn về phía Giang Ly. Anh đang nhắm mắt, đôi môi trắng bệch không có chút màu sắc nào. Giang Ly như vậy khiến cô vừa lo lắng lại đau lòng.
“Ngày nào mà cậu ấy chẳng đau.” Mâu Dương lạnh giọng mở miệng, chứng đau đầu của anh không phải đêm nào cũng tái phát, nhưng cũng xảy ra rất thường xuyên, chỉ là Dư An An không để ý đến mà thôi. Giang Ly coi Dư An An như nốt chu sa giấu trong tim, nhưng chỉ một câu em thích Tiểu Phong không thích anh của cô đã tra tấn Giang Ly thành như vậy rồi. Làm bạn bè lâu năm, anh ấy không thể nhìn được, nhưng Giang Ly thích, anh ấy còn có thể nói gì được nữa.
Dư An An cũng không quan tâm đến giọng điệu khó chịu của anh ấy, trong lòng chỉ chú ý đến Giang Ly. Cô vặn nắp chai nước ra, ngồi quỳ bên cạnh anh, một tay vòng ra sau gáy của anh đỡ anh dậy.
“Uống thuốc đi.”
Giang Ly hơi hé miệng uống nước rồi nuốt viên thuốc xuống.
Trên trán thấm ra lớp mồ hôi mỏng, cô duỗi tay lau đi, nhẹ nhàng ôm lấy anh, giọng nói có hơi run rẩy: “Anh luôn cảm thấy đau đầu như vậy sao lại không nói cho em biết?”
Mâu Dương mở miệng: “Dư An An, cậu ấy không nói cho cô biết là vì không muốn cho cô biết, cũng không thể cho cô biết.”
“Vì sao lại không thể nói cho tôi biết, rồi lại phải tự mình chống đỡ?” Sắc mặt của Dư An An tái nhợt, nhìn cô cũng không tốt hơn Giang Ly là bao. Cô biết, mỗi khi anh phát bệnh, anh sẽ đều như trải qua một lần sống chết vậy.
“Dư An An, trước kia tôi không biết vì sao Giang Ly lại thích cô, gần đây nhìn thấy biểu hiện của cô, tôi mới hiểu việc cậu ấy thích cô là có lý do. Những chuyện mà cậu ấy làm đều có lý do của mình, không nói cho cô biết cũng là vì không muốn làm cho cô lo lắng.”
Dư An An ngẩng đầu lên, lần đầu tiên cô nhìn thấy rõ ràng sự hờ hững và trách cứ nơi đáy mắt của Mâu Dương.
“Tôi…”
“Lần cô nói chia tay với cậu ấy, cô có biết cậu ấy từ bệnh viện…”
“Mâu Dương.” Giang Ly dùng toàn bộ sức lực của mình, bất ngờ đá anh ấy một cái.
Mâu Dương thấy vậy đành thôi: “Được, không cho tôi nói, tôi mẹ nó câm miệng ngay, cứ coi như ông đây đánh rắm đi.”
Mâu Dương đứng dậy đi ra ngoài, đi đến nơi cách lều không xa lắm, vừa đi vừa mắng, dưới chân còn hung dữ đá cái gì đó, phát ra tiếng động lách cách.
Dư An An có chút lo lắng, anh gạt cô.
“Chuyện gì vậy, anh nói cho em biết, anh đã nằm viện đúng không? Bệnh gì?”
Biết cô lo lắng, anh nắm lấy cổ tay của cô: “Chỉ là bệnh đau đầu cũ thôi.”
“Vậy vì sao anh không cho Mâu Dương nói tiếp. Giang Ly, anh đừng gạt em.” Cô biết, mọi chuyện chắc chắn sẽ không đơn giản như thế. Nếu chỉ đơn giản là bệnh đau đầu tái phát khiến anh bị ngất phải đến bệnh viện, vậy anh sẽ không ngăn cản Mâu Dương nói ra.
“Thật sự là bệnh đau đầu.”
Đầu óc của Dư An An vận động rất nhanh, cô chợt nghĩ đến một chuyện: “Có phải anh lại đi nhảy bungee đúng không?”
Giang Ly nghe vậy đành phải gật đầu.
Đầu của Dư An An rất hỗn loạn, cô nhớ lại mọi thứ rối loạn mình đã trải qua: “Không cho anh đi anh cứ nhất định phải đi, không chịu nghe lời em, anh muốn chọc em tức chết đúng không?”
“Cho nên không dám nói cho em biết.” Anh cắn răng, chịu đựng cơn đau đớn, rặn từng chữ từ trong kẽ răng.
Cô giơ tay lau nước mắt trên mặt, hít mũi: “Nghe lời em, sau này đừng đi nữa. Không nhớ ra thì không nhớ ra thôi, không sao hết, không liên quan, không quan trọng.”
“Quan trọng.” Anh nói.
“Không có gì quan trọng hơn sự bình an, khỏe mạnh của anh hết.”
Trái tim của Giang Ly như ngừng lại, anh hơi chống người dậy, kéo cô qua, trực tiếp ôm vào trong ngực.
Dư An An ôm ngược lại anh, cánh tay ôm chặt lấy nhau, đầu dựa vào ngực của anh: “Bình an, khỏe mạnh là được. Giang Ly, cầu xin anh, sau này anh đừng đi nữa.”
“Được.” Anh gật đầu.
“Liên tiếp hai lần rồi, anh không được gạt em nữa nhé?”
“An An, những lời anh đã từng nói với em, đều sẽ thực hiện.”
Một lúc lâu sau, cuối cùng thuốc cũng có hiệu quả, Giang Ly đã đỡ hơn nhiều.
Một nụ hôn đặt lên đỉ.nh đầu của cô.
Cô ngẩng đầu, thấy sắc mặt của anh đã đỡ hơn một chút, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, cô mới thoáng thả lỏng. Cô duỗi tay chọc chọc bả vai của anh: “Làm gì mà dịu dàng thế.”
“Không phải anh vẫn luôn như vậy à?”
“Hừ, rõ ràng là con sói đuôi to thờ ơ lạnh lùng lại đẹp trai.”
“Anh cảm thấy anh đối xử với em vẫn luôn rất dịu dàng.”
“Anh không dịu dàng với người khác hả?”
“Sao anh phải dịu dàng với người khác?”
Cô xoay người, dựa vào bên cạnh anh, hai tay chống cằm: “Vậy tại sao anh chỉ dịu dàng với mỗi em?”
 
Giang Ly bất lực cười: “Đây coi như là anh đang theo đuổi em.”
Dư An An nâng mắt lên nhìn: “Theo đuổi em?”
“Dư An An, xin em nhìn rõ ràng một chút, là Giang Ly theo đuổi em.”
Cô biết, trong lòng anh vẫn còn một nút thắt.
“Vậy, em miễn cưỡng cho anh cơ hội này vậy.” Cô lắc cái đầu nhỏ, đôi mắt lóe lên ánh sáng tinh ranh hoạt bát.
Giang Ly biết, cũng cảm nhận được, cô không phải hoàn toàn không có tình cảm gì với anh. Chỉ là loại cảm giác này rất mơ hồ, tình cảm ấy là cô đang dành cho Tiểu Phong hay là cho Giang Ly? Lúc trước anh rất để ý đến việc Tiểu Phong trong lòng cô còn nhiều hơn cả Giang Ly, nhưng lâu dần loại cảm giác ấy dần dần đã trở nên nhạt dần, giống như cho dù là Giang Ly hay là Tiểu Phong có được tình cảm của cô, thì đều là chuyện rất hạnh phúc rồi.
Anh không còn để ý nhiều như thế. Nhưng lần này, anh còn một mục đích khác, anh muốn tìm lại phần ký ức đã bị mất kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.