Dư An An nuốt nước bọt, nhìn Tiểu Phong với ánh mắt nghi ngờ. Rốt cuộc anh là giống loài gì thế, quá tàn ác rồi.
Anh dùng dao róc sạch thịt chân dê, sau đó xâu thịt vào cành cây rồi đặt lên giá và bắt đầu nướng thịt.
Mùi thơm của thịt nhanh chóng tỏa ra, Dư An An nhìn Tiểu Phong, lúc này anh đang nhắm mắt dựa vào gốc cây nghỉ ngơi. Ánh mắt cô rơi xuống cánh tay đang quấn băng gạc của anh, băng gạc còn một chút chỉ đủ thay được một hai lần, thuốc cũng không còn nhiều, thuốc giảm đau còn một vỉ.
Dư An An ngước mắt lên nhìn đỉnh núi cao vô tận và bầu trời đêm đầy sao.
Bọn họ có thể thoát ra khỏi đây được không? Trước mắt chỉ hy vọng Tiểu Phong có thể cầm cự được.
Sau khi nướng thịt dê xong, cô nếm thử một chút rồi cắt một miếng lớn mang qua đó.
"Anh ăn chút thức ăn bổ sung thể lực đi."
Tiểu Phong mở to đôi mắt đen láy, trong veo, ánh mắt rơi vào món ăn mỹ vị. Anh đưa tay nhận lấy, sau đó nhai từng miếng.
Trông anh ăn rất hung mãnh không giống con người chút nào, ngược lại thấy giống sự hung dữ của một con thú dữ sau khi kiếm ăn hơn.
"Anh từng gặp sói bao giờ chưa? Chính là loài động vật vừa nãy ấy, nó rất hung dữ như gấu, còn ăn thịt người nữa."
Tiểu Phong không ngừng nhai thịt dê, một lúc sau mới khẽ gật đầu.
Dư An An run rẩy: "Vậy lần đó anh cũng thắng à?"
Tiểu Phong lắc đầu không nói gì.
Dư An An không hiểu anh có ý gì, cũng không tiếp tục hỏi nữa.
"Kỹ năng khi anh chiến đấu với gấu và sói thực sự rất tuyệt vời, giống như là một võ sĩ thực thụ ấy, trông rất điêu luyện."
Tiểu Phong nghe vậy thì động tác nhai thịt cũng dừng lại, anh không lắc đầu cũng không gật đầu.
Ăn no nê xong, vì cả ngày nay không tìm được nguồn nước nên trong chai chỉ còn một chút nước dự trữ cứu mạng, cô không dám uống nhiều hơn một ngụm.
Ăn thịt dê xong, Tiểu Phong dùng dao cắt động mạch cảnh của con dê. Thi thể của con dê vừa chết vẫn còn độ ấm, máu từ miệng vết thương từ từ chảy ra, Tiểu Phong giơ tay chỉ.
Dư An An kinh hãi nhìn chằm chằm rồi lắc đầu, cô chưa trôi dạt đến mức phải uống máu sống, vì thế cô không thể chấp nhận nổi.
Thấy cô từ chối, Tiểu Phong quỳ gối xuống đất uống một ngụm lớn. Dư An An quay đầu sang một bên giả vờ như không nhìn thấy. Đây không phải vấn đề có thể hay không, mà là quá mất nhân tính rồi, tạm thời cô không thể làm được.
Cô đã xem một chương trình tạp kỹ, nơi đó không có nguồn nước nên họ phải uống nước tiểu để sinh tồn.
Uống máu động vật chẳng là gì cả. Vì để sống sót thì ngay cả "rau muối" cũng phải ăn.
Dư An An nằm trong túi ngủ, trong lòng cảm thấy không yên. Vết thương của Tiểu Phong càng ngày càng nghiêm trọng hơn, lại còn phải ngủ ở một nơi hoang vu lạnh lẽo nữa chứ.
Cô trở mình không ngủ nổi, cuối cùng đứng dậy chui ra khỏi lều, nương theo ánh sáng của bầu trời đêm để đi về phía Tiểu Phong.
Những ngày tháng Tiểu Phong sinh tồn nơi hoang dã đã luyện được khả năng cảnh giác cao độ. Chỉ cần có động tĩnh nhỏ thôi cũng khiến anh mở mắt.
Đôi mắt đen trong bóng đêm nhìn vô cùng lạnh lẽo, lúc anh mở mắt nhìn giống như một mũi tên bắn thẳng vào người cô. Động tác của Dư An An hơi trì trệ, sau đó trầm giọng hỏi anh: "Anh lạnh không?"
Tiểu Phong lắc đầu.
Dư An An giơ tay đặt lên trán anh, nhiệt độ cao hơn so với bình thường, nhưng không có nhiệt kế nên không thể biết chính xác được.
Cô thử kiểm tra nhiệt độ lần nữa, cảm thấy còn cao hơn lúc trước.
Nếu mà cứ như này thì không thể chịu đựng nổi mất.
"Anh vào trong lều ngủ đi, tôi ở bên ngoài canh chừng cho." Cô kéo áo khoác rồi ngồi xuống bên đống lửa.
Tiểu Phong không nhúc nhích mà chỉ lắc đầu ý nói không cần.
"Nghe tôi nói đi, anh vào bên trong ngủ, bây giờ anh không được nhiễm lạnh."
Tiểu Phong vẫn không động đậy, anh gom cành cây thành một đống rồi nhóm lửa.
Ngọn lửa bùng bên, sáng rực rỡ ở vùng núi sâu vào ban đêm.
Có chút ấm áp, Tiểu Phong ngồi khoanh chân bên đống lửa sưởi ấm. Dư An An không buồn ngủ lắm nên cũng ngồi xuống bên đống lửa.
"Hai chúng ta phải có một người bảo toàn sức lực, nhất là anh đó, nếu như anh bị bệnh thì chúng ta không có hy vọng bước ra khỏi ngọn núi này đâu." Mấy ngày nay vẫn không tìm thấy đường ra, tâm trạng Dư An An rất tồi tệ, cô thở dài buồn bã.
Tiểu Phong vẫn luôn cúi đầu bất động.
Dư An An co chân lên, cằm tựa vào đầu gối. Đôi giày leo núi bám đầy bụi và bùn, cô phủi phủi, lớp bụi bay lơ lửng.
Tiểu Phong cho thêm cành cây vào đống lửa, Dư An An thở dài nói: "Nếu mà cơ thể không khỏe thì ngày mai chúng ta không cần lên đường vội."
Tiểu Phong ngước mắt nhìn cô, sau đó gật đầu.
Thấy anh nhất quyết không ngủ trong lều, Dư An An cũng hết cách. Trên người anh chỉ phủ chiếc khăn choàng, cô liền cởi áo khoác ngoài ra phủ lên người anh. Lúc đứng dậy cô còn kiểm tra lại nhiệt độ trên chán anh lần nữa, nhiệt độ vẫn rất cao.
Lo lắng cũng vô ích, trong núi sâu rừng già không một bóng người, cô chỉ có thể cầu trời cho Tiểu Phong một con đường sống, anh đã kiên trì lâu như vậy rồi.
Hôm sau tỉnh dậy, Dư An An phát hiện trạng thái tinh thần của Tiểu Phong rất sa sút, nhiệt độ trên trán cao hơn hôm qua rất nhiều.
Cô lấy thuốc, đưa cho anh chút nước còn sót lại kêu anh uống thuốc.
Cô đi gom một ít sương sớm, nướng thịt rồi cả hai cùng ăn.
Hai người thu dọn đồ đạc tiếp tục cuộc hành trình, mặc dù không biết phải đi đâu, nhưng cô hiểu rõ một điều, nếu ở lại thì sẽ không có lối thoát.
Lần này Dư An An không để anh vác đồ đạc mà cô tự mình vác. Tiểu Phong mang theo chỗ thịt dê còn lại. Hai người một trước một sau tiếp tục hành trình tìm đường về nhà.
Dư An An quay lại mấy lần, Tiểu Phong vẫn cúi đầu đi theo cô, thấy cô dừng lại anh cũng dừng lại.
Cô xoay người đứng trước mặt anh, sau đó kiểm tra nhiệt độ trên trán anh, hai lông mày cô nhíu chặt, trong lòng cảm thấy vô cùng bất an.
"Kiên trì thêm chút nhé, chúng ta tìm được nguồn nước sẽ dừng lại nghỉ ngơi."
Tiểu Phong gật đầu.
Hai người tiếp tục tiến về phía trước. Một lúc lâu sau, Dư An An phấn khích hét lên: "Tiểu Phong, chúng ta tìm được nguồn nước rồi, chúng ta tìm được nguồn nước rồi."
Vừa dứt lời, cô chợt nghe phía sau một tiếng "rầm", âm thanh nặng nhọc đổ sụp xuống đất.
Cô quay người lại thì thấy Tiểu Phong ngã quỵ dưới đất.
"Tiểu Phong." Cô hét lên rồi chạy về phía trước, cơ thể anh nóng bừng, nhiệt độ cao đến đáng sợ. Dư An An vỗ nhẹ vào mặt anh: “Tiểu Phong, Tiểu Phong, anh tỉnh lại đi, mở mắt ra đi.”
Hơi thở nóng bỏng của Tiểu Phong phả vào cánh tay cô, nhiệt độ cơ thể nóng phát hãi.
Dư An An vội vàng lấy chiếc nệm bơm hơi và lều trong ba lô ra, sau đó lục lọi trong ba lô chai nước rồi chạy về phía bờ hồ.
Cô rót đầy một chai nước, còn chưa kịp đun sôi nước lên đã lấy thuốc rồi mở miệng Tiểu Phong ra: "Há miệng uống thuốc này."
Nước chảy dọc theo cánh môi, h.am m.uốn uống nước khiến anh theo bản năng nuốt xuống.
Cô nhét viên thuốc vào miệng anh, sau đó từ từ đổ nước vào miệng Tiểu Phong. Sau mấy lần cuối cùng anh cũng nuốt được viên thuốc.
Cô dựng lều lên, sau đó đặt đệm bơm hơi vào trong. Dư An An chật vật kéo Tiểu Phong vào trong lều, sau đó đắp khăn choàng và áo khoác của mình lên người anh.
Chiếc khăn dùng để thấm nước đã bị cô đốt cháy vào hôm chiến đấu với con sói rồi. Bây giờ tấm vải duy nhất có thể sử dụng là chiếc áo phông cô đang mặc. Dư An An không quan tâm bất cứ thứ gì, cô chạy ra khỏi lều rồi cởi áo phông ra. Cô lấy dao xé hai cánh tay áo, chiếc áo phông biến thành áo ghi lê. Cô mặc lại áo rồi chạy ra phía bờ hồ thấm ướt tấm vải, sau đó quay về làm mát cơ thể cho Tiểu Phong.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, sau khi uống thuốc và làm mát cơ thể, nhiệt độ người Tiểu Phong dần dần giảm xuống.
Trái tim Dư An An dần chùng xuống, cô ngồi bên cạnh anh, nước mắt bắt đầu tuôn rơi.
Cô cố gắng kìm nén cảm xúc bất an và lo lắng, sau đó ra ngoài nhóm lửa nướng thịt, đun nước.
Sau khi nước sôi, cô đỡ Tiểu Phong ngồi dậy để anh tựa vào lòng mình. Dòng nước ấm áp theo khóe môi chảy vào miệng, Tiểu Phong nhấp vài ngụm, dần dần mở mắt ra.
Thấy anh đã tỉnh, Dư An An khịt mũi rồi mỉm cười.
"Anh tỉnh rồi."
"Cảm thấy thế nào?"
"Đỡ hơn chút nào chưa?"
Tiểu Phong gật đầu với cô, anh uống chút nước nóng, lúc này thịt cừu cũng đã chín, mùi thơm bắt đầu tỏa ra. Dư An An cắt một miếng thịt đưa cho anh ăn, Tiểu Phong ăn xong rồi ngủ tiếp.
Dư An An ở bên cạnh quan sát anh, khoảng hai tiếng sau Tiểu Phong lại bắt đầu lên cơn sốt. Lần này nhiệt độ vẫn cao đến đáng sợ.
Dư An An vẫn lấy vải lau trán, cổ, nách, ngực và lưng cho anh như vừa nãy.
Lần này cơn sốt không giảm nhanh như vậy, nhiệt độ cứ chốc chốc giảm đi một chút rồi lại bắt đầu nóng lên.
Cô lo lắng anh không thể chống cự nổi. Động vật hoang dã đều mang mầm bệnh, vết cắn của chúng có thể gây nhiễm trùng máu nếu không dùng thuốc kháng sinh.
Chỉ làm phương pháp hạ sốt sẽ không thể loại bỏ được tình trạng viêm, trị được cái ngọn nhưng không trị được phần gốc.
Hai ngày liên tiếp, Tiểu Phong rơi vào tình trạng hôn mê và sốt cao kéo dài. Cô chỉ có thể cho anh uống thuốc và hạ nhiệt vật lý. Hơn nữa cũng sắp dùng hết thuốc rồi.
Cô khử trùng vết thương cho Tiểu Phong, miệng vết thương bị viêm và rỉ nước. Khi Dư An An xử lý giúp anh, anh cũng không hề có phản ứng gì.
Tiểu Phong hôn mê hai ngày không hề tỉnh lại, tình huống này càng khiến cô bất an hơn.
Cô không dám nghĩ tới trường hợp xấu xảy ra, nhưng những hình ảnh tồi tệ nhất cứ xuất hiện trong đầu cô.
Dư An An băng bó cho anh, băng gạc thì hết, thuốc giảm đau cũng chỉ còn bốn viên. Cô lặng lẽ cất túi sơ cứu, ngồi bên cạnh Tiểu Phong, nhẹ nhàng lay vai anh: “Tiểu Phong, tỉnh lại đi, đến lúc phải uống thuốc rồi.”
Tiểu Phong vẫn không có bất cứ phản ứng nào, càng như vậy thì cô càng sợ hãi, càng sợ hãi thì càng hoảng loạn. Tay cô run rẩy vỗ nhẹ vào má Tiểu Phong: "Anh tỉnh lại đi, Tiểu Phong, tỉnh lại đi."
"Tiểu Phong, anh tỉnh lại đi Tiểu Phong." Nhiệt độ dưới tay cô nóng ran, Tiểu Phong vẫn nhắm chặt mắt, thở dốc, hơi thở nóng hổi phả vào mu bàn tay khiến cô càng thêm hoảng loạn.
Dư An An vỗ vào má anh, cô dùng rất nhiều sức, răng đánh lập cập theo nhịp tim hoảng loạn: “Không phải tôi đánh anh, tôi đang gọi anh dậy. Tiểu Phong, mau tỉnh lại đi, mở mắt ra, uống thuốc đi được không hả. Anh tỉnh lại đi, đừng ngủ nữa, Tiểu Phong..."
Nhưng dù cô có gọi hay tát anh như thế nào thì Tiểu Phong vẫn không có bất cứ phản ứng nào.
"Anh không nói cũng không sao, anh lắc đầu cũng được, anh mau tỉnh lại đi. Sau này anh không nói chuyện tôi cũng không nói gì anh hết, anh mở mắt ra đi."
Giọng kêu cầu van xin đầy nghẹn ngào, nước mắt cô càng ngày càng nặng, Dư An An lẩm bẩm: “Anh đừng chết mà."
"Tiểu Phong, anh đừng chết, tôi cầu xin anh đó, anh đừng chết."
Cô không dám tưởng tượng, nếu như anh chết thì sau này cô sẽ sống sót kiểu gì.
Trong cuộc hành trình này, cô kết bạn được với anh, hai người cùng giúp đỡ, hỗ trợ lẫn nhau, có thể gọi là tình cảm đồng sinh cộng tử. Cô hoảng loạn, sợ hãi, nước mắt không kìm được bắt đầu rơi lã chã.
Cô không phải là người thích khóc, cô đã mạnh mẽ vượt qua những thăng trầm của cuộc sống và những biến cố gia đình, nhưng lúc này, cô thực sự không quan tâm gì hết mà bật khóc như mưa.
"Tiểu Phong, tỉnh lại đi, anh tỉnh lại đi, anh đừng chết, đừng bỏ mặc tôi, tôi cầu xin anh đấy."
Cô ra sức lắc mạnh cơ thể anh, những giọt nước mắt rơi xuống cơ thể, mặt, môi, mí mắt của Tiểu Phong.
"Anh tỉnh lại đi, tôi cầu xin anh, đừng ngủ nữa, đừng chết, anh chết tôi biết phải làm sao, anh đừng chết, Tiểu Phong."
Tiếc khóc vô cùng rõ ràng trong rừng núi hoang vắng. Những con chim bị tiếng khóc làm cho sợ hãi bay lên trời cao, khiến những chiếc lá rơi rụng khắp nơi.