Dư An An thoải mái ngâm trong bồn tắm, mỗi một lông tơ đều đang kêu gào thư giãn, vào núi suốt một tháng sau khi ra khỏi đó cũng không được tắm cho đàng hoàng, giờ mới có thời gian dành cho bản thân, sướng đến nỗi mơ màng sắp ngủ.
Sau khi đi ra ngã lên giường ngủ đến khi trời đất tối tăm, Giang Ly ra khi nào cô cũng không biết.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại Giang Ly không ở bên cạnh nữa, cô mặc áo ngủ lên, đi chân trần xuống tầng.
Giang Ly mặc đồ ở nhà đang nấu bữa sáng ở trong bếp, nghe thấy tiếng động thì nhìn qua: “Chào buổi sáng.”
Cô gật đầu lưỡi biếng kéo ghế dựa ngồi bên bàn ăn chống cằm nhìn anh.
“Hôm nay có đi làm không?” Giang Ly hỏi cô, nhớ rõ hôm qua cô có nhắc tới.
“Xin nghỉ suốt một tháng có vẻ không thích hợp lắm.” Nếu xin nghỉ lâu dài ông chủ sẽ có ý kiến.
“Đừng gắng quá, nếu không muốn làm nữa thì đổi sang công việc khác nhẹ nhàng hơn.”
Dư An An bĩu môi: “Nam chính trong phim toàn nói với nữ chính nghỉ làm ở nhà để người ta nuôi thôi.”
Giang Ly cười khẽ: “Em có chịu được rảnh rỗi không? Có việc làm tâm trạng sẽ khác hơn.”
“Nói mấy câu âu yếm là chết anh à?” Anh hiểu cô rất rõ, cô thật sự không thể chịu cảnh ngồi yên một chỗ làm con sâu mọt. Vậy chẳng khác gì nằm chờ chết hết.
Giang Ly bưng sữa bò bỏ vào tay cô: “Đi rửa mặt sau đó ăn cơm.”
“Xí.”
Động tác xoay người của Giang Ly dừng lại, cuối cùng quay người chống hai cánh tay thon dài bên cạnh cô, hạ thấp đầu xuống nói: “Em chỉ cần làm những gì mình thấy vui là được, đừng để ý đến người khác. Nếu ngày nào em cũng ở bên cạnh anh thì anh sẽ càng thích hơn.”
Trong lòng Dư An An mừng rỡ, nhưng ngoài miệng vẫn cứng, hừ một tiếng: “Phim ảnh toàn lừa người ta.”
Ăn cơm sáng xong, hai người cùng nhau ra cửa.
Giang Ly mở ngăn kéo, nói với cô: “Đây có mấy chìa khóa xe, em tìm thời gian đi tập lái, có phương tiện vẫn dễ chủ động hơn.”
Cô gật đầu: “Oke, vậy hôm nay làm phiền Giang tổng đưa tôi đi làm nha.”
“Mời Dư tiểu thư.”
Dư An An cười lả giả: “Cảm ơn Giang tổng.”
Giang Ly đưa cô đến công ty, trên đường dòng xe cộ đi qua đi lại cực nhiều nhưng may là không đến trễ.
Giang Ly hỏi cô: “Tìm thời gian đến nhà Nam Tự một chút để dọn đồ qua chỗ anh luôn.”
“Tối em về nhà Nam Tự, ngày mai qua nhà anh.”
Sắc mặt Giang Ly trầm xuống: “Vừa về đã muốn ở riêng?”
Dư An An duỗi tay véo má anh: “Nào, cười một cái cho chị xem, tiền không phải là vấn đề.”
Giang Ly hừ lạnh một chuyện: “Anh không làm mấy chuyện bán sắc lấy tình này.”
“Chậc chậc, nói cứ như anh có điểm dừng ha.”
“Em nói cứ như anh không có điểm dừng ý nhỉ?”
Một chiếc Wrangler đậu cách đó không xa, thấy Giang Ly khởi động xe mới dẫm chân ga tiến vào gara công ty.
Đến công ty, Dư An An bị tất cả đồng nghiệp xông tới vây quanh, ai cũng mồm năm miệng mười hỏi về mối quan hệ giữa cô và Giang đại boss.
Cô cười ha ha không nói phải cũng không nói không phải, dù sao không muốn nói thì thôi.
Về công ty đi làm, báo cáo với Đàm Túng xong sau đó quay về cương vị của mình.
Giữa trưa nhắn tin cho Nam Tự nói cô đã về Ninh Hải, đến tối sẽ về nhà.
Cô vừa vào về nên không có nhiều việc lắm, buổi tối không tăng ca nên trực tiếp chạy đến nhà Nam Tự, tiện thể ghé qua siêu thị mua đồ ăn chuẩn bị làm mấy món.
Vừa vào cửa cô đã thấy Ngưu Ngưu lao từ trong phòng ra, thấy cô tới nó gâu gâu vài tiếng sau đó vây quanh chân cô cọ cọ, thỉnh thoảng vểnh mông lên.
Cô khom lưng bế Ngưu Ngưu: “Bảo bối nhỏ ơi, em có nhớ chị không?”
Ngưu Ngưu vươn đầu lưỡi li.ếm cô, cô vội vàng đẩy nó ra: “Đừng nhiệt tình quá, chị không chịu nổi đâu.”
Thay quần áo vào bếp, bắt đầu nấu cơm tối, Ngưu Ngưu đứng quanh cô, cô đi một bước nó sẽ đi một bước.
Tới 6 giờ rưỡi Nam Tự về đến nhà, mới vào cửa đã ngửi thấy mùi cơm: “Trong nhà có phụ nữ nấu cơm đúng là tốt thật!”
Dư An An đứng nơi cửa phòng bếp thấy bạn cùng phòng lâu ngày không gặp: “Cô tìm người đàn ông biết nấu cơm là được.”
“Số đàn ông tôi biết có thể nấu cơm chỉ đếm trên đầu ngón tay.”
“Tôi đâu có bảo cô tìm trong vòng cô quen.”
“Với tính chất công việc của tôi, một năm chẳng gặp được mấy ai mới.”
“Vậy để tôi xem có ai tốt để giới thiệu cho cô.” Dư An An đùa: “Tóm lại là đừng ở một mình là được.”
Nam Tự thả túi xuống, đi tới giơ nắm đấm ra hiệu: “Trước tiên vượt qua nắm đấm này của tôi cái đã.”
“Tìm một người trong bộ đội là xong.”
“Toàn một lũ thô lỗ thôi.” Nam Tự nói xong liền vèo một phát: “Cô về đã nói với Giang Ly chưa?”
“Tôi về hôm qua nhưng không muốn vắng vẻ mỹ nhân là cô đây nên đến đây ở với cô.” Dư An An nhướng mày.
Nam Tự chậc lưỡi: “Giang Ly chịu thả người à?”
“Anh ấy có quyền quyết định hả?”
Vừa dứt câu, tiếng đập cửa lập tức vang lên, Nam Tự đi qua nhìn sau đó quay đầu nói với Dư An An: “Lời cô nói không tính.”
Cửa mở ra, Giang Ly đi vào. Nam Tự ôm tay đứng dựa cửa: “Chậc gấp đến thế à? Sợ tôi độc chiếm cô vợ nhỏ của anh sao?”
“Tôi đến ăn cơm chùa.” Giang Ly khôi phục gương mặt thản nhiên.
Dư An An không ngờ anh sẽ đến, anh không gửi Wechat mà cứ đến thẳng luôn: “Hôm nay anh không tăng ca hả?”
“Tăng ca đâu quan trọng bằng ăn cơm.” Anh nói.
“Giang Ly, con người mất ăn mất ngủ vì công việc trước kia đâu rồi?” Nam Tự vạch trần cậu bạn cũ không chút thương tiếc.
Dư An An nhanh chóng xào mấy món còn lại, Nam Tự và Giang Ly ngồi trong phòng khách nói về vấn đề công việc.
Khi ăn cơm, Ngưu Ngưu cứ quanh quẩn bên Dư An An mãi, Giang Ly nhìn Ngưu Ngưu, Ngưu Ngưu nhìn anh.
Ngưu Ngưu kêu một tiếng, Giang Ly không hề nghĩ ngợi gì mà bật thốt một tiếng ẳng theo.
Nam Tự và Dư An An nhìn nhau, sau đó lắc đầu đầy bất đắc dĩ.
Giang Ly mà Nam Tự quen đã một đi không trở lại.
Dư An An lắc đầu là vì lần đầu tiên Tiểu Phong thấy Ngưu Ngưu cũng y chang như này, một người một chó giằng co với nhau sau đó chó sủa ẳng người cũng ẳng theo, mọi người cùng ẳng.
Bầu không khí trên bàn cơm yên ắng, đột nhiên Giang Ly nhận ra mình thất thố bèn ho nhẹ một cái: “Ngày mai ăn lẩu thịt chó đi.”
Ngưu Ngưu kêu gâu gâu cơ thể béo tròn xoắn lại chạy về ổ, vẻ mặt cảnh giác nhìn Giang Ly.
Ăn cơm tối xong, Giang Ly nhân lúc Nam Tự không có ở đây túm cánh tay Dư An An: “Về nhà với anh.”
“Vì sao phải về, em định ở lại đây một đêm mà.”
“Vậy em dọn đồ rồi anh đưa về, ngày mai đỡ phải dọn.”
“Không có nhiều đồ lắm.”
“Em không muốn dọn thì có.” Lúc nào cũng lấy cớ.
Dư An An không hề có ý đó nhưng cũng không muốn cứ vậy mà sống chung, tuy tình cảm đã mặn nồng nhưng nếu ở chung với nhau thì cô lo thời gian tiếp xúc lâu ngày sẽ xuất hiện tình trạng chán nản.
Giang Ly thấy cô không nói lời nào bèn đáp: “Thôi tự em suy nghĩ cho kĩ, anh về trước.”
Dư An An: “...”
Giang Ly đi ra ban công bế Ngưu Ngưu lên dọa Ngưu Ngưu sợ tới mức la to cầu cứu Dư An An, nó không muốn làm thành lẩu thịt chó, nó không muốn, không muốnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn!
Giang Ly bế Ngưu Ngưu ra ngoài, Dư An An giật giật khuôn miệng hô một câu: “Đồ trẻ con!”
Nam Tự đi ra: “Giang Ly đi rồi à?”
Một lát sau cô ấy mới nhận ra Ngưu Ngưu đã mất tích: “Ngưu Ngưu đâu?”
Dư An An ôm gối ngồi trên sô pha: “Bị Giang Ly bắt cóc rồi.”
Nam Tự: “...”
Ngày hôm sau Dư An An đi làm bình thường, Giang Ly không gọi điện cho cô, có lẽ là đang giận chuyện cô không chịu dọn qua ở chung, không phải cô không muốn chỉ là cô thấy quá nhiều cặp đôi yêu nhau sống chung với nhau sau đó chia tay cuối cùng khiến cô gái không còn nhà để về.
Cô có thể đến ở chung với anh chẳng qua tạm thời không muốn ỷ lại anh hoàn toàn.
Anh không gọi điện cho cô nên đến tối cô lại về nhà Nam Tự.
Ba ngày trôi qua, Dư An An phát hiện thái độ của những người đồng nghiệp đối với cô rất kỳ lạ, có tốt cũng có xấu.
Cô thấy khó hiểu vô cùng, cô đâu làm gì sai sao lại có người dùng thái độ này với cô chứ?
Sau đó cô mới biết hóa ra có người ở sau lưng khua môi múa mép, nói cô dựa vào việc bán thân nên mới có được hai hạng mục.
Giang Ly nhìn trúng cô là vì muốn chơi với ngủ cùng cô thôi, tóm lại là do mới mẻ đến lúc chán là vứt đi.
Dư An An không thích nghe những lời này có điều cô cũng không giải thích, đối với cô nó vô nghĩa đặc biệt là những người tự cho mình là thanh cao siêu phàm như Chu Lệ Lệ.
Giữa trưa ăn cơm xong, quay về tiếp tục bận việc của mình.
Đến một giờ rưỡi chiều phát lương, đây là tháng lương thứ hai kể từ khi cô đến công ty, lần trước chỉ là trợ cấp tạm thời, còn lần này là tiền lương cộng tiền thưởng.
Cô nhìn số tiền trong ngân hàng, miệng nhỏ cười cong cong.
Nói trắng ra số tiền này là Giang Ly cho kết quả mà cô đạt được.
Vì thế cô quyết định sẽ dỗ dành anh.
Cô gửi tin nhắn Wechat cho Giang Ly: Tối nay đến đón em tan làm.
Giang Ly không rep, đây là chuyện bình thường chắc là đang bận.
Qua một giờ vẫn chưa trả lời có lẽ đang họp.
Thêm một giờ nữa vẫn chưa rep, cô chậc lưỡi không phải vẫn đang cáu đó chứ? Cái tên này còn muốn gì nữa, cô đã chủ động nhắn tin chứng tỏ tối nay cô sẽ về đó ở mà.
Dù hôm nay anh có tăng ca hay không, có đến đón cô được hay không thì cũng phải nói một lời, không lẽ câm hay bị gãy tay?
Một giờ sau sắp đến giờ tan làm, cô cảm thấy có khả năng Giang Ly thật sự không trả lời tin nhắn của cô.
Cô ném điện thoại qua một bên, bà cô đây không dỗ đấy, giờ lo mà qua dỗ cô đi!
Hừ hừ hừ.
Đã đến giờ tan làm, mọi người dọn đồ chạy trốn.
Mọi người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, cô đi bên phải xách túi dưới chân là đôi giày vải màu trắng, cô thích những đôi giày vải trắng sạch sẽ, đi êm chân. Khi Giang Ly còn là Tiểu Phong cô cũng từng mua loại giày cho anh, anh cũng nói đi rất dễ chịu.
Sau khi gặp lại Giang Ly phát hiện ra anh không đi giày trắng, trong phòng quần áo ở biệt thự chỉ có giày da kết hợp với đồ tây, còn lại là giày thể thao chứ không có giày vải.
Cô định mua cho anh một đôi như này, gọi là giày đôi nhỉ?
Cô mím môi bật cười, đột nhiên có người hỏi: “An An, chắc tiền thưởng của cô nhiều lắm đúng không?”
Cô ngẩng đầu thấy là Chu Lệ Lệ dùng giọng điêu chua chát hỏi mình.
Cô lộ ra nụ cười đắc ý: “Đàm tổng rất hào phóng, đủ cho tôi làm việc trong vòng một năm.”
Mới dứt câu toàn bộ mọi người đã biết con số là bao nhiêu, ai ai cũng hâm mộ, ai ai cũng ghen ghét.
“Bọn tôi không có ai trị được Giang tổng cả, vẫn là cô có thủ đoạn cao.”
Lời châm chọc chói tai nhưng Dư An An không hề tức giận: “Sau khi mọi người về tôi và Giang tổng có nói chuyện với nhau, tôi còn cố ý nhắc đến cô đấy, bảo là người đẹp nhất công ty bọn mình chính là Chu Lệ Lệ.”
Cô nói một nửa rồi thôi.
Tất nhiên Chu Lệ Lệ muốn biết sau đó Giang Ly nói gì nhưng Dư An An lại im bặt.
Bên cạnh có người tò mò, thay Chu Lệ Lệ hỏi: “Giang tổng nói sao?”
Dư An An nhún vai: “Anh ấy bảo không biết.”
Không biết, hai chữ đủ độc đủ đớn, dù gì cũng đi đến núi Lĩnh An suốt mười ngày sao lại không biết được.
Sắc mặt Chu Lệ Lệ trắng bệch: “Đây là do cô nói chứ không phải Giang tổng nói.”
“Cô không tin thôi thôi.”
“Cô không phải là người đại diện của Giang tổng, tại sao tôi phải tin cô.”
Dư An An mỉm cười, vừa ra đến cửa đã thấy chiếc xe AMG hạng G màu đen đứng đằng trước, Giang Ly dựa vào thân xe gọi điện thoại, thấy cô ra thì liếc mắt một cái.
Mọi người ngẩn ra, không có ai không biết đây là Giang Ly.
Dư An An đứng im không nhúc nhích, lặng lẽ nhìn anh.
Giang Ly vẫn đang gọi điện thoại, thấy Dư An An không qua liền giơ tay vẫy vẫy.
Cô vẫn đứng im như cũ.
Giang Ly đi tới lướt qua dòng người duỗi tay ôm vai cô, nói vài câu với người trong điện thoại sau đó cúp máy.
Anh nghiêng đầu nhìn cô: “Còn biết đường về nhà hả? Nếu em mà không về tối nay anh sẽ làm lẩu thịt chó.”
Khoảnh khắc Dư An An thấy anh, tâm trạng rất vui vẻ, tuy anh không trả lời nhưng lại đến thẳng công ty đón cô, có đôi khi đàn ông dùng miệng dỗ dành con gái rất ngọt ngào có điều đối với cô làm nhiều hơn nói vẫn ấm áp hơn.
Nhưng nghe thấy lời uy hiếp của anh, cô đáp: “Anh dám ăn Ngưu Ngưu em sẽ hầm Tiểu Phong ngay.”
“Cũng được, ăn chung luôn.” Giang Ly cười, bàn tay đặt lên bả vai cô kéo cô đi về phía xe, mở cửa đưa cô vào sau đó mới quay sang ghế điều khiển.
Ai nấy mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cuộc đối thoại này quá rõ ràng, Giang Ly nói, em còn biết đường về nhà hả, nếu không về là…. Đây chứng tỏ Giang tổng luôn ở thế chủ động còn An An là tùy ý.
Có người cất tiếng: “Sao tôi có cảm giác là Giang tổng theo đuổi An An ta?”
Có người lập tức phụ họa: “Tôi cũng cảm thấy thế.”
“Ngọt quá đi mất không được phải đi mua nước uống thôi, khe hết cả cổ.”
Mặt Chu Lệ Lệ hết xanh rồi trắng, cuộc đối thoại gay gắt với Dư An An hồi nãy cộng thêm khung cảnh Giang Ly xuất hiện đón Dư An An đi đã trực tiếp đả kích cô ta.
Giang Ly khởi động xe, hỏi cô: “Vừa rồi nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?”
Dư An An đáp qua loa: “Con mắt nào của anh thấy em vui hả? Em đang nói lẫy cái cô Chu Lệ Lệ đó đó.”
Giang Ly nhíu mày: “Lệ Lệ nào?”
Dư An An cắn môi, cười đắc ý, cho dù Giang Ly không nhớ Chu Lệ Lệ thật hay đang dỗ cô thì cô đều rất vui vẻ.
“Là cái người có mắt cao hơn đầu, lúc nào cũng nói với mọi người mình giỏi hơn em, rồi nói với người ta em dựa vào bán thân mới có được hạng mục ý.”
Sắc mặt Giang Ly trầm xuống: “Ngày mai đừng đi làm.”
“Khó mà làm được, em là người không sợ áp lực, với lại em rất thích cảm giác phản kích, dù gì khi vả mặt mấy người bôm bốp sảng khoái cực kỳ.”
Giang Ly rất bất mãn những lời bàn tán về An An nhưng cũng hiểu tính cách của cô: “Em gọi anh tới là để vả mặt mấy người kia ư? Nếu không có chuyện này có phải em vẫn chưa chịu về nhà hay không?”
Chỉ một lời khoe khoang đã bán đứng mục đích của mình, là do Giang Ly quá thông minh.
“Em đã bảo về đâu, hôm qua anh có gọi cho em cuộc nào không?”
“Lúc đi anh rất tức giận, đang chờ em dỗ anh.” Giang Ly bắt đầu chơi xấu.
“Không phải hôm nay em đã dỗ anh rồi à?”
“Vẫn chưa hết giận.”
Dư An An nghiêng đầu nhìn anh, sao cô không phát hiện ra gần đây Giang Ly nói câu nào là trái ngược với vị Boss người sống chớ gần lúc trước nhỉ?
Chỉ cần đấu võ mồm với cô là lộ ra dáng vẻ của Tiểu Phong ngay.