Dư An An quay về ở chung làm Giang Ly vui vẻ vô cùng, Ngưu Ngưu cũng rất vui, lúc này Ngưu Ngưu đã bắt đầu đá lung tung làm tầm bậy tầm bạ trong biệt thự của Giang Ly….
Chẳng qua, mỗi lần muốn làm nũng với cô chỉ cần bị Giang Ly lia mắt tới thì nó sẽ bị xách y như đang xách một bao thịt sống quẳng đến một nơi rất xa.
Ngưu Ngưu ghét Giang Ly, đúng, là rất rất rất ghét.
Nhìn hai người tình chàng ý thiếp ở trong bếp, nó như kẻ bị vứt đó, đau buồn quá!
Nó chỉ đành mắng mỏ với con thỏ trong lồng, có vài lần nói xong nó mới phát hiện đầu dây bên kia bị ngắt sóng do không cùng ngôn ngữ, chó gâu gâu và thỏ chi chi!
Giang Ly không yêu cầu cô về nhà Nam Tự dọn đồ qua đây nữa, bởi vì Dư An An phát hiện ra anh đã mua thêm rất nhiều quần áo, đồ dùng cá nhân ở trong phòng thay đồ.
Dư An An thấy vừa vui vừa cảm động, vừa quay người lại là thưởng cho anh hẳn một nụ hôn.
Ngày hôm sau đi làm, mới lên tầng thôi đã bị đồng nghiệp xông tới vây kín bên người: “An An, mối quan hệ giữa cô và Giang tổng là sao?”
Cô thấy cả đám hóng hớt như vậy ai ai cũng dựng tai lên nghe thì nhún vai: “Mọi người đoán xem.”
“Đang yêu nhau hả?”
Dư An An bĩu môi: “Đã biết rồi mà còn hỏi?”
Các đồng nghiệp: “....”
Đó là Giang Ly tuổi trẻ đầy hứa hẹn, vừa đẹp trai vừa nhiều tiền đấy.
Dư An An sướng thật, có tư bản chống lưng.
Tối thứ bảy Giang Ly tăng ca, Dư An an đang trên đường về nhà thì nhận được cuộc điện thoại của Giang Tiểu Nguyên, cô bé hẹn cô đi dạo phố, cô không có việc gì nên đồng ý.
Hẹn địa điểm ở phố thương mại Ninh Hải xong Dư An An chuyển qua đi tàu điện ngầm đến đó.
Ninh Hải vào giữa tháng sáu oi bức ẩm ướt, ra khỏi trạm tàu điện ngầm là sẽ cảm nhận được luồng khí nóng nực phả vào người, giống như hơi nước trong phòng tắm khiến người ta đổ mồ hôi đầm đìa.
Cô chạy chậm ra khỏi cửa lớn, thoáng chốc khí điều hoà xoa dịu cơ thể. Bên tay trái là quán cà phê xuyên qua lớp kính là có thể nhìn thấy hình bóng của Giang Tiểu Nguyên.
Hôm nay Giang Tiểu Nguyên mặc một chiếc áo sơ mi màu lam nhạt, hai ống tay trễ xuống vai loe thành hình hoa sen, kết hợp với quần đùi trắng để lộ đôi chân thon dài tinh tế và giày xăng đan đầy sức sống, cộng thêm một chiếc túi đeo lưng sạch sẽ tựa như tinh linh, khiến người ta thích vô cùng.
Dư An An nhận ra có lẽ cô yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông chi họ hàng.
Giang Tiểu Nguyên vẫy tay với cô, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh, chạy chậm tới: “Chị An An, em ở đây nè.”
Dư An An đi qua: “Xin lỗi chị tới trễ.”
“Không sao, chắc chị đang ở cách đây xa, em cũng vừa mới đến thôi, hôm nay nóng lắm, chị An An, chị uống gì?”
“Nước chanh đi.” Cô đáp.
“Thế em cũng chọn nước chanh.”
Giọng nói của Giang Tiểu Nguyên rất êm tai, lảnh lót y như chim hót. Dư An An cảm nhận được sức sống nhiệt tình, đơn thuần tốt đẹp của Giang Tiểu Nguyên, nó cũng giống như Tiểu Phong trước đây vậy.
Mỗi người cầm ly nước chanh rồi lên tầng đi dạo.
Giang Tiểu Nguyên học chuyên ngành thiết kế trang phục cho nên cả đường hay giải thích về những mẫu thiết kế mới ra sau đó chọn vài kiểu dáng mình thích rồi tiếp tục phân tích tiếp.
Đặc biệt là khi phân tích thị trường Dư An An cảm thấy Giang Tiểu Nguyên rất giống với Giang Ly.
Đúng là anh em ruột mà.
“Khi nào chị đến nhà em ăn cơm đấy? Mẹ em còn bảo em hỏi chị đó.”
Dư An An uống một ngụm nước: “Gần đây anh của em đang bận, phải xem anh ấy thôi.”
Giang Tiểu Nguyên đi vào cửa hàng trang sức, chọn một đôi bông tai thật đẹp, đúng chuẩn năng lượng mùa hè, màu sắc tươi sáng dịu dàng.
“Đẹp không chị?” Giang Tiểu Nguyên hỏi cô.
Làn da trắng tinh, gương mặt nhỏ xinh, dáng vẻ yêu kiều, cô gật đầu: “Xinh lắm.”
Giang Tiểu Nguyên chạy đi thanh toán sau đó đưa cho cô, Dư An An vừa thấy đã biết cô bé mua cho mình.
Cô vội vàng từ chối: “Bình thường chị không hay đeo trang sức đâu.”
“Cái này rất hợp với chị, thật đó, chị xinh đẹp thế này chỉ cần trang điểm lên chút là được, chờ em về trường sẽ thiết kế một bộ trang phục cho chị, ồ nếu chị tin tưởng em thì giao nhiệm vụ thiết kế váy cưới cho em luôn.”
“Ai nói chị muốn gả cho anh trai em hả?” Dư An An đỏ mặt, cố ý nói.
Giang Tiểu Nguyên lấy điện thoại ra nhắn Wechat mách lẻo: “Anh trai, chị An An nói không muốn gả cho anh kìa.”
Giang Ly nghe ra giọng điệu trêu chọc của cô bé nên nhắn lại: Gửi định vị qua đây lát nữa anh đến.
Nửa tiếng sau Giang Ly tới, đón hai cô gái đi ăn cơm tối.
Giang Tiểu Nguyên nói muốn ăn ngon nên chọn sẵn một nhà hàng.
Tầm tám rưỡi, thời gian này đã qua lúc ăn tối nên bên trong nhà hàng không có nhiều người, cả ba cùng lên tầng tìm một chỗ để ngồi sau đó gọi món ăn trong lúc đó Giang Tiểu Nguyên có đi vệ sinh.
Cô bé vừa bước chân đi đã thấy bóng dáng quen thuộc tiến tới, Giang Tiểu Nguyên nhanh chóng chạy qua giữ cánh tay người ta: “Ai da, sao hôm nay cậu rảnh rỗi thế? Không có việc gì à?”
Mạc Tử Tích quay đầu thấy là Giang Tiểu Nguyên thì đáp: “Đâu có đâu, nhà tớ có khách đến thăm.”
Giang Tiểu Nguyên và Mạc Tử Tích là bạn thân, thân đến mức nếu như được học chung một trường chắc sẽ dính nhau cả ngày mất.
Cô gái chỉ vào đoàn người cách đó không xa, trong đó có một người đàn ông mặc quần đen áo trắng, dáng người cao lớn nhìn thôi cũng đủ biết đây là người trầm ổn mạnh mẽ rồi.
Mạc Tử Tích nói: “Là người của quân khu nghiêng cứu, nhìn nghiêm túc lắm.”
“Vậy à?”
“Chú nhỏ của tớ đó.” Mạc Tử Tích nhướng mày.
Giang Tiểu Nguyên cong môi định nói trẻ như vậy ai ngờ lại bị giật mình: “Gì… Chú nhỏ của cậu á…”
Giọng của cô bé không to cũng không nhỏ, khi giật mình khó tránh bị nâng lên một nấc, mà người nghe thấy âm thanh này chỉ nhẹ nhàng xoay người, đôi con người lạnh lùng bắn thẳng đến đây, đúng lúc Giang Tiểu Nguyên nhìn thấy, ánh mắt đen như mực như nhìn thấu hết nội tâm con người mang theo vẻ xa cách.
Giang Tiểu Nguyên bị bắt tại trận, cong khóe miệng một cách xấu hổ, giữa bầu không khí căng não, cuối cùng giơ tay: “Chào chú nhỏ ạ.”
Mạc Thần cũng không quen biết cô gái này, thấy cô bé kéo tay Mạc Tử Tích nên hơi gật đầu xem như là đáp lại.
Giang Tiểu Nguyên xoay tròng mắt nhìn Mạc Tử Tích: “Tích Tích, hồi nãy tớ mới làm gì thế?”
“Tớ cảm thấy cậu đang trêu đùa chú ấy.” Mạc Tử Tích vỗ bả vai cô bé: “Cậu đúng là chiến sĩ anh dũng, hồi chiều gặp nhau đến giờ tớ chưa nói quá ba câu với chú ấy nữa.”
Có lẽ Giang Tiểu Nguyên bị ánh mắt lạnh băng đó của Mạc Thần dọa sợ nên tỏ vẻ ghét bỏ: “Chú nhỏ của cậu không thân thiện tí nào.”
Mạc Tử Tích nói: “Nghe nói là kỹ sư đến từ viện nghiên cứu Tân Ninh, bố tớ bảo chú ấy giỏi lắm.”
“Nói chung là không thân thiện.” Giang Tiểu Nguyên nói sau đó túm Mạc Tử Tích đi nhà vệ sinh.
Giang Tiểu Nguyên đi rồi, Dư An An mới lấy đôi bông tai trong túi ra: “Giang Ly cái này là Tiểu Nguyên tặng cho em.”
“Xinh đấy.” Giang Ly nói.
“Nhận quà thì hơi ngại, em cũng chưa tặng quà gì cho con bé cả.”
Giang Ly ngồi thẳng cầm lấy đồ trên tay cô: “Em đó, lúc nào cũng giản dị bình thường, đôi khi đeo ít trang sức lên cũng rất tốt.”
“Em không có thói quen này, hồi nhỏ đã giống như mấy đứa con trai hoang dã rồi.”
Giang Ly ôm bả vai cô: “Em cảm thấy thoải mái là được.”
“Vậy anh cảm thấy khi nào em đẹp nhất?” Là một cô gái đương nhiên luôn biết dáng vẻ nào của mình hấp dẫn trong mắt bạn trai.
“Khi ở núi Lĩnh An, em rất kiên cường nghiêm túc dũng cảm.” Anh thích cô không phải vì vẻ bề ngoài, mà ở tâm hồn, cô không biết khi ở núi Lĩnh An, sự dũng cảm bình tĩnh của cô đã thu hút anh như nào đâu.
“Mặt mày xám như tro, xinh đẹp chỗ nào?”
“Khi đó chúng ta lấm lem hết cả người, mấy ngày liền không tắm rửa mặt toàn nhọ, vậy mà dưới tình huống này anh còn thấy em đẹp nữa là giờ, em không cần trang điểm chỉ cần rửa mặt thôi cũng tựa tiên nữ rồi.”
Dư An An mím môi cười, đáy mắt là tia sáng ấm áp, cô duỗi tay chọc bả vai anh: “Em thích dáng vẻ chưa hiểu sự đời của anh.”
Đột nhiên Giang Ly nhíu mày, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Dư An An ngẩn ra: “Em đùa thôi chứ không phải mắng anh thật đâu.”
Giang Ly lắc đầu: “Không, lời này nghe quen lắm.”
Dư An An chớp chớp đôi mắt, đột nhiên nhớ ra: “Trước kia em có nói với anh rồi, có phải anh có ấn tượng hay không?”
“Em từng nói rồi á?”
Cô gật đầu.
Giang Ly nói: “An An, nếu như cả đời này anh không thể đánh thức Tiểu Phong thì em có trách anh không?”
Dư An An nhướng mày: “Nhìn đẹp trai thế này cần gì phải trách?”
Giang Ly hừ lạnh: “Đồ nông cạn.”
Giang Tiểu Nguyên và Mạc Tử Tích nói vài câu với nhau xong ai về ngả nấy, lúc cô bé quay lại thấy hai người đang ghé sát vào nhau thì thầm to nhỏ trông ngọt ngào vô cùng.
“Không được ngược đãi trẻ em.” Cô bé bĩu môi kháng nghị.
Dư An An chống cằm: “Tiểu Nguyên, em học năm mấy rồi?”
“Em học được nửa năm ba rồi ạ, sang năm sẽ đi thực tập.”
“Thực tập ở công ty thiết kế hả?”
Giang Ly nói: “Nhà anh bảo con bé học cho vững vàng cái đã chờ có thành tích nhất định thì sẽ giao công ty riêng cho con bé quản lý.”
Dư An An nhìn Giang Ly bằng ánh mắt ngạc nhiên: “Nhà anh còn có công ty khác sao?”
Giang Ly gật đầu: “Đợi hôm nào đó đưa em đi xem.”
Quả nhiên, kẻ có tiền thì cả nhà cũng có tiền.
Dư An An đi vào nhà vệ sinh rửa tay bỗng dưng có người đàn ông xuất hiện, người ấy đang đứng bên cửa sổ nói chuyện điện thoại, khi quay đầu đúng lúc chạm phải ánh mắt của cô.
Cô ngẩn người sau đó tiến lên hai bước: “Anh Thần, anh tới Ninh Hải khi nào vậy ạ?”
Mạc Thần nói vài câu với đầu dây bên kia rồi cúp máy: “Hôm kia.”
“Tới làm việc ạ? Sao anh không gọi cho em?”
“Tới xử lý chút việc, chưa kịp gọi, nghe nói em có về Tân Ninh.”
“Vâng, em vừa về Tân Ninh mấy ngày.”
Gương mặt lạnh lùng của Mạc Thần nở một nụ cười nhạt: “Dạo này sao?”
“Cũng ổn, em mới đến núi Linh An về.”
“Em không sợ nguy hiểm nhỉ.” Mạc Thần nói với vẻ bất đắc dĩ.
“Anh Thần, anh ở lại Ninh Hải bao lâu?”
“Chắc cũng lâu.” Lần này anh ấy được điều lại đây để phối hợp công việc với viện nghiên cứu.
Mỗi lần Dư An An nói chuyện với anh ấy, anh ấy đều có thể đưa câu chuyện vào ngõ cụt, dù cô có muốn nói nhiều hơn thì cũng bị sự lạnh lùng ít nói ấy đánh bật lại: “Nếu cuối tuần anh rảnh thì chúng ta đi ăn cơm.”
“Cuối tuần anh tới viện nghiên cứu, nào hết bận anh sẽ gọi cho em.”
Dư An An chửi thầm trong lòng: Mạc Thần như này mà tìm được bạn gái mới lạ!
Rửa tay xong, Dư An An kể với Giang Ly: “Hồi nãy em có gặp anh Thần.”
“Anh Thần?”
Dư An An nuốt hết lời định nói vào bụng, Tiểu Phong biết anh Thần nhưng Giang Ly thì không: “Không có gì đâu, sau này sẽ có cơ hội gặp mặt thôi.”
Ăn xong cơm tối, Giang Tiểu Nguyên tự đi về nhà.
Giang Ly tắm xong đi ra đã thấy Dư An An đang nằm trên giường lướt web.
“Em muốn mua gì à?”
Cô đưa điện thoại tới trước mặt anh: “Ốp điện thoại đôi.”
Giang Ly kéo cô ôm vào lòng: “Mai về nhà với anh nha?”
Dư An An ngẫm nghĩ một lúc sau đó gật đầu: “Oke, đi lúc nào cũng được dù sao cũng gặp hết rồi ngay cả chuyện xấu hổ nhất cũng bị bắt gặp thì còn sợ gì nữa chứ!”
Giang Ly cười khẽ, anh cắn một cái lên cổ cô: “Chúng ta nên đi ngủ sớm một chút để mai dậy sớm.”
Dư An An chốt đơn hàng thanh toán tiền rồi thả di động xuống, xoay người đẩy anh: “Đi ngủ thôi.”
“Giờ vẫn còn sớm nếu không làm chút gì đó thì hơi lãng phí nhỉ?”
Dư An An hừ mũi: “Người trẻ tuổi nên kiềm chế nếu không hư thận đấy.”
Giang Ly xoay người đè lên, đôi môi nóng bỏng mút nhẹ vàng tai cô: “Thận anh nói cho anh biết chỉ có ăn no mới tốt.”
….
Ngày hôm sau 9 giờ cô mới dậy được, ăn cơm sáng xong thì hai người dắt tay nhau đến nhà họ Giang.
Biệt thự nhà họ Giang ở khác hướng nhà Giang Ly, một bên nam một bên đông.
Mẹ Giang biết họ đến nên vẫn luôn ở dưới nhà chờ.
Dư An An đi theo Giang Ly, mẹ Giang nhiệt tình chào đón.
Cô vội vàng mở miệng: “Chào bác gái ạ.”
Mẹ Giang gật đầu nở nụ cười cực kỳ dịu dàng: “Biết hôm nay các con tới nên bác đã chuẩn bị cơm trưa rồi.”
Giang Ly: “Mẹ ơi bố có nhà không?”
“Bố con đến công ty rồi, nhưng biết An An tới nên giữa trưa sẽ về.”
Giang Ly đáp: “Hai người nói chuyện đi, con lên tầng chút.”
Giang Ly vào phòng ngủ trên tầng mở máy tính ra làm việc.
Dư An An ngồi trong phòng khách, mẹ Giang thấy cô có hơi ngại nên tìm chủ đề: “Sau này cháu cứ tới thường xuyên, Tiểu Nguyên đi học bố Giang Ly đi đến công ty suốt nên chỉ có bác ở nhà chán lắm.”
“Dạ, có thời gian cháu sẽ đến chơi với bác gái.”
“An An, bố mẹ cháu làm nghề gì?” Trước kia bà có hỏi Giang Ly nhưng anh không rõ, dù sao hai đứa đã quyết định đến chuyện tương lai nên bà muốn tâm sự một chút.
Nhất thời Dư An An không biết trả lời thế nào, cuối cùng ăn ngay nói thật: “Bố mẹ cháu đã ly hôn từ khi cháu còn nhỏ, cháu ở với mẹ được mấy năm thì mẹ gặp được một người đàn ông tốt sau đó tái hôn. Chú Mạc đối xử với cháu rất tốt, trong nhà còn có một người anh trai và một người chị gái ạ.”
“Cũng hay, phụ nữ ấy à gặp được hạnh phúc là điều quan trọng nhất.”
Cô gật đầu: “Đúng ạ, cháu cảm thấy nửa đời trước của mẹ vất vả trăm bề giờ hạnh phúc viên mãn, chú Mạc là người trong quân khu vậy mà không chê mẹ cháu từng ly hôn thậm chí còn đưa cháu theo.”
“Đúng là người tốt khó có được, dù sao sau này cần gặp mặt nên phải hiểu nhau hơn.”
“Cháu hiểu ạ.”
“Tiểu Ly đã gặp bố mẹ cháu đúng không?”
“Dạ đã gặp nhưng giờ anh ấy không còn nhớ nữa.”
“Đứa nhỏ này cũng thật là, sao không đi thăm người ta chút chứ!”
“Anh ấy bận công việc nên không có thời gian.”
Mẹ Giang nhận thấy cô gái Dư An An này rất trong sáng. Hơn nữa rất biết cách suy nghĩ cho người khác, là một người ngoan hiền, Giang Ly ở bên cô thì cuộc sống sau này rất hạnh phúc.
Chỉ cần con hạnh phúc thì người làm mẹ vui rồi.
Khi Giang Tiểu Nguyên xuống tầng vẫn còn mặc bộ đồ ngủ mắt nhập nhèm mông lung, thấy cô đến là nhảy nhót vui vẻ: “Chị An An, chị tới khi nào thế?”
“Chị mới tới, tối qua em thức đêm à?”
“Em thức vẽ bảo thảo thiết kế.” Giang Tiểu Nguyên đặt mông ngồi lên sô pha, hồi tối vừa vẽ bản thảo vừa call video với Mạc Tử Tích nên ngủ muộn, cô bé ngáp một cái sau đó đưa mắt đi tìm: “Anh trai em đâu?”
“Ở trên tầng.” Mẹ Giang nói với vẻ tức giận.
Ba người phụ nữ nói chuyện hăng say, Dư An An học được thêm cách làm mấy món ăn sáng, Giang Ly bận công việc cô hy vọng mình có thể nâng cao tay nghề nấu nướng để khi anh mệt mỏi về nhà sẽ ăn được những bữa cơm thật ngon.
Sau khi bố Giang về, Giang Ly mới đi xuống tầng.
Lúc ăn cơm mọi người nói chuyện phiếm, Dư An An có thêm hiểu biết về nhà họ Giang.
Ăn trưa xong Giang Ly đưa cô lên phòng ngủ của anh tham quan.
Cách trang trí phòng ngủ đơn giản nhanh gọn, màu chủ đạo là đen, đúng phong cách của Giang Ly.
Dư An An đứng bên cửa sổ nhìn dòng suối nhỏ cách đó không xa, Giang Ly đứng phía sau ôm eo cô.
“An An, anh muốn gặp mẹ em.” Anh cũng nên gặp phụ huynh, lúc trước rời đi không lời từ biệt, không biết mẹ An An có trách anh không.
“À….”
“Em không muốn hả?”
Dư An An lắc đầu: “Lúc anh bận em có về gặp mẹ.”
“Có nhắc đến anh hả?” Anh cũng muốn biết.
“Sao lại không nhắc chứ?” Mẹ hỏi cô rất nhiều chuyện về Giang Ly, cô đều trả lời dựa trên tình hình thực tế. Với lại hiện giờ tình cảm ổn định, anh cũng thích cô, trả giá vì cô nhiều đến thế cho nên cô cũng rất cảm động.
“Em nói thế nào?” Giang Ly lo mẹ An An sẽ có cái nhìn không tốt về mình, dù sao khi ấy anh rời đi trong im lặng, Sau đó muốn tìm một cơ hội về thăm nhưng do chuyện công ty quá bận rộn vì thế chưa đi được.
“Không nói gì cả, chỉ nói anh không còn nhớ rõ em nữa thôi.” Cô cố ý trêu anh, lúc anh rời đi mẹ rất lo lắng cho cô, giờ có cơ hội phải dọa anh một trận mới hả dạ.
“An An, cái này không nói đùa được đâu.” Tự dưng Giang Ly nghiêm mặt nói.
“Em không đùa.” Thấy vẻ mặt căng thẳng của anh cô cực kỳ đắc ý.
“Dư An An, em muốn anh tức chết à?”
“Đúng đó, anh tức chết luôn đi, có điều em sợ nếu anh tức chết thật thì em sẽ đau lòng lắm.” Cô ôm mặt anh, đôi mắt sáng lấp lánh, nở nụ cười tươi như hoa.