Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà

Chương 96: Ngoại truyện 3




Lễ tình nhân.
Lễ tình nhân mỗi năm Dư An An toàn bị ngược chó, năm nay cô đã có Giang Ly, cô cũng muốn người khác phải chịu đựng lại đồng thời hưởng thụ ngày tình nhân ngọt ngào.
Công ty cô đã bắt đầu nghỉ đông, nhưng Giang Ly vẫn đang tăng ca, hồi sáng Dư An An đã hẹn anh tối nay sẽ đi chơi với nhau.
Dư An An xách túi đi dạo trong trung tâm thương mại xem những thời trang mùa xuân mới cho ra thị trường, cô mua cho mình hai bộ thấy hợp nên mua cho Giang Ly một bộ, tuy anh toàn mặc tây trang tự định chế nhưng anh không kén chọn chỉ cần cô mua thì gì anh cũng mặc.
Ví dụ có một lần Giang Ly mặc áo trắng hoodie, quần jean màu lam nhạt đi giày vải trắng đi làm.
Khiến tất cả các nhân viên đều sôi trào, lần đầu tiên đại Boss Giang mặc theo kiểu mát mẻ y chang tiểu thịt tươi như vậy! Vừa sạch sẽ vừa trắng trẻo vừa nâng cao giá trị nhan sắc, tô điểm dáng người cao dài rắn chắc, tóm lại siêu siêu siêu đẹp!
Khi Dư An An nhận được điện thoại của Giang Ly cô đang ngồi tại chỗ nghỉ ngơi uống nước.
“Em đang ở đâu, anh đến tìm em.” Giang Ly vừa nói vừa đi ra khỏi văn phòng.
Dư An An duỗi chân vui vẻ uống nước: “Quốc Mậu.”
“Được, hai mươi phút nữa anh tới.”
Cúp điện thoại, Dư An An lấy chiếc hộp hình chữ nhật ở trong túi ra, đây là quà cô tặng cho Giang Ly, không biết anh sẽ tặng mình quà gì nhỉ?
Dư An An nở nụ cười ngây ngô, Giang Ly sẽ tặng gì cho cô đây, tặng gì đây ta, chẹp chẹp thật đáng mong đợi!
Cô lướt điện thoại, thời gian trôi qua thấy đã đến lúc cô liền đứng dậy đi xuống tầng.
Đi xuống ven đường rồi đứng yên, thấy Giang Ly tới thì vẫy tay, Giang Ly dừng xe ở bên cạnh người cô.
Giang Ly xuống xe, thấy cô chỉ mặc mỗi áo gió bèn nắm chặt cổ áo của cô: “Mặc ít như thế mà không lạnh à?”
Cô lắc đầu, đưa nước ấm tới trước mặt anh: “Anh uống không?”
“Em tự uống đi, lên xe.” Anh xách túi của cô đặt vào xe.
Dư An An ngẩng đầu, con ngươi chuyển động nhìn khắp nơi, trong đó toàn là ánh sáng lấp lánh: “Ý, hôm nay là lễ tình nhân.”
“Anh biết.” Giang Ly duỗi tay xoa tóc cô, một ngày không vuốt ngứa tay cực kỳ.
Dư An An bĩu môi: “Không có chương trình gì sao?”
“Em muốn chương trình gì?” Anh hỏi lại.
“Phải đợi em nói nữa, sao anh không tự nghĩ đi?” Dư An An nhíu mày.
Giang Ly đưa tay đặt lên vai cô: “Tiểu Điềm Điềm có ý gì hay mời chỉ giáo.”
Dư An An liếc xéo anh một cái rồi đẩy anh ra, kéo cửa xe cẩn thận quan sát ở ghế sau, trống trơn không có gì hết, cô đóng sầm cửa se lại, thở phì phò, lễ tình nhân mà không có hoa, đồ Giang Ly thối, đồ Tiểu Phong ngu ngốc, đồ ngốc, đồ ngu ngốcccccccc!
“Sao lại không vui rồi, hay là tối nay chúng ta đi xem phim nhá?”
Dư An An thở hổn hển vặn đầu không nhìn anh.
“Hay đi ăn cơm?” Giang Ly khom lưng dỗ cô.
Dư An An hừ hừ, vẫn ngó lơ anh.
“Hoặc đi công viên trò chơi, chẳng lẽ em muốn ngồi ngựa gỗ?” Giang Ly nâng mặt tiếp tục trêu cô.
Cô đập vào tay anh: “Không đi, không đi.”
“Vậy em muốn làm gì?”
Thấy cô bơ mình Giang Ly đành ngồi xổm trước mặt cô: “Em nói cho anh biết đi An An, em đừng lơ anh mà, em muốn gì thì em phải nói, em không nói sao anh biết được.”
Dư An An bĩu môi: “Lễ tình nhân mà không có quà à?”
Giang Ly ngẩn người, Dư An An thấy vẻ mặt của anh thì bực mình duỗi tay đẩy anh: “Biết ngay không quên chuẩn bị mà, chuyện này cần con gái nói ra anh thật quá đáng!”
Giang Ly bị đánh vài cái, dù sao Dư An An không nỡ đánh thật, mỗi một cái như đang gãi ngứa thoải mái vô cùng.
Giang Ly đứng dậy, dùng chìa khóa mở cốp, nháy mắt một màu đỏ chói của hoa hồng đập vào mắt Dư An An làm cô giật mình: “Nhiều vậy ư?”
“Qua nhìn xem vẫn còn nữa đó.”
Giang Ly cầm tay cô đi ra sau đuôi xe. Dư An An phát hiện giữa rừng hoa hồng đỏ có một hình trái tim ở giữa hình trái tim có một chiếc hộp to, cũng màu đỏ.
“Mở ra nhìn xem.”
Dư An An không biết là gì nhưng cứ cảm thấy nhất định sẽ rất khác nhau.
Cô cẩn thận lột lớp hoa hồng ra, cởi dải ruy băng mở nắp lên, cô ngẩn người, hình như là quần áo, nhưng quần áo đâu cần gói đẹp đẽ như này: “Gì vậy?”
Giang Ly cúi người, lấy đồ ra, nháy mắt một chiếc lễ phục dài chạm đất hiện ra trước mắt cô.
Dư An An giật mình che miệng, đây… Đây là bộ lễ phục định chế cao cấp xa xỉ khi cô và Giang Tiểu Nguyên đi dạo phố đã nhìn thấy sao? Lúc ấy cô chỉ thấy nó rất đẹp chẳng qua cô không ngờ có một ngày nó sẽ thuộc về mình.
Cô chưa từng mặc bộ lễ phục nào xa hoa đến thế, thậm chí cảm thấy bản thân không hợp với nó, nhưng khi bộ này xuất hiện trước mặt mình cô cực kỳ kích động.
“Có thích không?” Anh hỏi cô.
Dư An An gật đầu thật mạnh: “Thích, Giang Ly, em mặc bộ này có hợp không?”
“Hợp, An An mặc gì cũng đẹp.”
Đột nhiên Giang Ly chuyển thành Tiểu Phong, ghé sát lại gần cô: “An An không mặc gì là đẹp nhất.”
Dư An An: “....”
Tự dưng cô nhớ đến giá cả của bộ lễ phục, sau đó lại giơ tay đánh anh: “Một bộ hơn trăm vạn, anh là đồ khốn, anh đang lãng phí đấy có biết không?”
Giang Ly gật đầu liên tục: “An An nói rất đúng, An An nói gì cũng đúng.”
“Đồ đàn ông phá của.”
Giang Ly lại gật đầu: “Sau này tài chính trong nhà đều do em quyết định, em muốn tiêu sao thì tiêu.”
“Anh nghĩ hay lắm bảo em giữ tiền hả? Anh muốn em mệt chết à?”
“Vậy để anh giữ cho tránh để An An mệt.”
Giang Ly nghiễm nhiên thành một người bị vợ quản nghiêm, An An nói gì cũng đúng, An An nói gì là làm ngay, An An mãi mãi là nhất, tin An An sẽ luôn hạnh phúc.
Dư An An hừ một tiếng, cầm lấy bộ đồ trong tay Giang Ly ôm vào ngực sau đó quay lên xe.
Giang Ly đóng cốp ngồi vào ghế điều khiển, bên trong xe ngăn cách với thế giới bên ngoài, thấy cô vui vẻ nhìn lễ phục chứ không thèm quan tâm đến anh, Giang Ly bị ngó lơ lập tức cúi đầu hôn lên đôi môi của cô.
Dư An An đánh anh, đẩy anh, đang ở trên đường mà cứ thích ứng ừng nưng đi!
Chậc người qua đường không nhịn được lắc đầu, một bộ quần áo có giá hơn trăm vạn, đúng là người có tiền!
Giang Ly đưa Dư An An đến một nhà hàng, toàn bộ tầng hai đều được anh bao trọn gói, lần đầu tiên Dư An An trải qua lễ tình nhân lãng mạng đến thế, cô nghĩ nhất định cô sẽ nhớ ngày lễ hôm nay suốt đời.
“Bộ này nghiêm trang quá, em không có cơ hội để mặc.” Dù trong lòng Dư An An không nỡ nhưng vẫn thấy lãng phí, quá đắt mà cô lại không tham gia tiệc rượu gì đó, nên không có chỗ nào để phô dáng.
Giang Ly nói: “Để làm lễ phục mặc trong hôn lễ đi.”
Dư An An: “Anh nghĩ xa quá ha.”
“Không xa, đến tết hai nhà gặp nhau, lần đầu tiên gặp mặt chắc chắn sẽ bàn luôn chuyện kết hôn của hai ta đấy.”
Dư An An chớp mắt, hình như là vậy.
….
Chớp mắt đã đến tết Âm Lịch.
Giang Ly và người nhà đến Tân Ninh, lần đầu tiên đến nhà họ Mạc, người lớn hai nhà chính thức gặp mặt.
Bố mẹ Giang Ly, Giang Tiểu Nguyên cũng tới, nhà họ Mạc trừ Mạc Thần thì cả gia đình đều ở nhà.
Mọi người ngồi xuống nói chuyện bắt đầu khách sáo vài câu, sau đó nói đến chuyện hai đứa nhỏ, đề tài cũng dần nhiều hơn.
Mẹ Giang rất thích An An, câu nào cũng khen cô làm Dư An An nghe đến mức hai tai đỏ bừng, cô cảm thấy hơi ngại, cô đâu tốt đến thế.
Dư An An hỏi mẹ: “Mẹ ơi anh Thần không về ạ?”
“Có về nhưng vừa đến nhà là chạy đến viện nghiên cứu ngay.”
Mạc Thần bị điều đến Ninh Hải, lúc trước là tạm thời, năm sau chính thức có công văn xuống dưới trực tiếp đến viện nghiên cứu quân khu Ninh Hải làm luôn, lần này về là để xử lý chút chuyện trong đơn vị.
Dư An An nhìn về phía Giang Ly: “Anh Thần cũng về chắc anh sẽ được gặp anh ấy.”
Lúc ở Ninh Hải, Dư An An có đi ăn cơm với Mạc Thần một lần, lúc ấy Giang Ly đi công tác nên không gặp.
Giang Ly gật đầu, dù gì cũng là anh trai của An An, khi ở Ninh Hải anh đã muốn gặp một lần nhưng An An từ chối vì An An nói không thích gặp Mạc Thần, anh ấy cực nhàm và cũng cực khô khan.
Còn khô khan đến mức nào thì kiểu như con thiêu thân lao vào lửa, mới nói một câu đã chuyển cuộc trò chuyện vào chỗ chết.
Thời gian đã tới, mọi người đến khách sạn nổi tiếng ở Tân Ninh ăn tối, chú Mạc gọi cho Mạc Thần nói địa chỉ cho anh ấy biết bảo anh ấy xử lý xong việc thì nhanh chóng qua đó.
Đây là lần thứ hai Giang Tiểu Nguyên đến Tân Ninh, lần đầu đến đây để tìm Giang Ly, lần này đi theo bố mẹ đến bàn chuyện cưới xin chị An An, đúng là duyên phận mà.
Cô bé kéo tay Dư An An: “Vốn dĩ hai người là duyên trời định rồi.”
“Duyên phận tới thì tất nhiên sẽ gặp đúng người, em đẹp như thế chắc số đàn ông theo đuổi em phải xếp hàng từ Milan đến Paris mất.”
Giang Tiểu Nguyên vỗ vai cô: “Chị An An tinh mắt lắm!”
Dư An An nhướng mày: “Đương nhiên, em phải xem chị chọn người đàn ông nào kìa.”
Giang Ly đi đằng trước nghe thấy lời này, cả người sướng rơn, lòng tự tin cũng dâng trào.
Đoàn người tới khách sạn đi vào ghế lô.
Đang ăn cơm, Dư An An đi ra ngoài gọi điện thoại, Giang Tiểu Nguyên ngồi ngủ gà ngủ gật nghe các phụ huynh nói chuyện, sau đó thấy chán quá đứng dậy đi ra ngoài đi dạo.
Giang Tiểu Nguyên ấn thang máy, cửa vừa mở ra bỗng thấy có người đàn ông đứng thẳng tắp lạnh lùng, Giang Tiểu Nguyên ngẩn người, hình như quen quen nha.
Mạc Thần giương mắt, đôi con ngươi sắc bén bắn thẳng tới đây, thoáng chốc Giang Tiểu Nguyên bị ánh mắt này làm cho đông cứng, đây… Đây là….
Cô bé giơ tay chỉ người trước mặt, Mạc Thần lập tức đi ra thang máy, mí mắt cũng không nhấc lên, lướt qua người cô.
Giang Tiểu Nguyên mất một lúc mới nói thầm một câu chú nhỏ của Mạc Tử Tích?
Lỗ tai Mạc Thần rất thính, dù cô bé đã đè thấp giọng nhưng ba chữ chú nhỏ vẫn truyền rõ vào tai.
Đột nhiên anh ấy quay đầu, Giang Tiểu Nguyên bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm đành nở nụ cười xấu hổ vẫy tay với Mạc Thần: “Chào chú nhỏ ạ.”
Khóe môi Mạc Thần giật khóe miệng cuối cùng xoay người để lại cho cô bé một bóng dáng mờ nhạt.
Nhìn Mạc Thần biến mất, Giang Tiểu Nguyên vội vàng lấy điện thoại ra nhắn cho Mạc Tử Tích, điện thoại vang lên, cô bé mở miệng: “Tích Tích, cậu đoán xem tớ thấy ai nào.”
“Chu Gia Uy, Hoàng Tử Thao, Tô Mạnh Giai…” Những cái tên Mạc Tử Tích nói toàn là những anh chàng nổi tiếng đẹp trai, khi hai người ở với nhau toàn nói đến những người này, tuy không cuồng nhiệt nhưng vẫn thích, tóm lại dáng đẹp mặt xinh rất chuẩn.
“Không phải.” Cô nàng vội vàng ngắt lời: “Không liên quan đến mấy người kia.”
“Tớ không biết.” Chỉ một câu không đầu không đuôi sao cô ấy đoán được.
“Chú nhỏ của cậu, vừa nãy tớ gặp chú ấy, lúc đầu thì không nhận ra sau thấy ánh mắt lạnh lẽo của chú ấy tớ lập tức nhớ.”
“Cậu đến Tân Ninh à?”
“Sao cậu biết tớ ở Tân Ninh?”
“Nhà chủ nhỏ của tớ ở Tân Ninh, chú ấy được tạm thời điều đến viện nghiên cứu Ninh Hải.”
“Thì ra là thế, trùng hợp ghê.”

Dư An An đứng trước cửa gọi điện thoại vừa gọi vừa thấy Mạc Thần đi tới.
Cô tiến lên, cúp máy chào hỏi: “Anh Thần.”
Mạc Thần gật đầu: “Xin lỗi, anh đến muộn, xử lý việc trong đơn vị hơi lâu.”
“Không sao, công việc quan trọng hơn, bọn em cũng mới đến thôi.”
Mạc Thần gật đầu, đẩy cửa đi vào.
Giang Ly chưa từng gặp Mạc Thần nhưng trong trí nhớ vẫn có người dùng ánh mắt như chim ưng để nhìn, mỗi nơi đôi mắt ấy nhìn qua đều trở thành lãnh địa của anh ấy.
Mọi người giới thiệu xong xuôi, hai người nắm tay gật đầu xem như chào hỏi.
Mạc Thần không nói nhiều lắm, anh hỏi tôi đáp còn không là im lặng.
Nhưng thái độ của anh ấy rất cung kính mặc dù đề tài không liên quan đến anh ấy cũng nghiêm túc lắng nghe, đây là tố chất là giáo dưỡng.
Dư An An vẫy tay với Giang Ly, hai người đi ra ngoài.
“Anh có ấn tượng gì về anh Thần không?” Cô hỏi anh.
“Có một chút.”
Đầu ngón tay của Dư An An cọ trên ngực anh, chọc vài cái: “Trước kia anh như bị bệnh tâm thần, thấy đàn ông là nâng cao cảnh giác, đây là anh Thần, em sợ tự dưng anh nhớ ra cái gì rồi làm chuyện ngu ngốc thôi.”
“Anh từng nói vậy à?”
“Đâu chỉ nói mà còn vì chuyện này cãi nhau một trận, anh còn ngủ ở phòng khách cả một đêm.”
Giang Ly hít một hơi: “Được lắm, em cãi nhau với anh vì anh ấy, còn để anh ngủ dưới sàn nhà.”
Mặt Dư An An tối sầm, nữa rồi đó: “Rối loạn nhân cách thì cũng phải chọn chỗ, hôm nay cho Giang Ly ra đi.”
Giang Ly ho nhẹ một tiếng, trầm giọng nói: “Oke.”
Dư An An: “....”
Giang Tiểu Nguyên mở cửa thấy Giang Ly đang nói chuyện với một người đàn ông bên cửa sổ.
Cô bé đi lên vài bước, tập trung nhìn, ý không phải là chú nhỏ của Mạc Tử Tích à?”
Sao họ quen nhau thế?
Giang Tiểu Nguyên cất bước: “Anh?”
 
Giang Ly quay đầu thấy cô bé đã về nên vẫy tay.
Giang Tiểu Nguyên đi qua nhìn Mạc Thần.
Mạc Thần vẫn tỏ vẻ người sống chớ gần, ánh mắt lặng lẽ lia qua Giang Tiểu Nguyên.
Giang Ly vòng tay qua ôm vai Giang Tiểu Nguyên: “Đây là em gái em, Giang Tiểu Nguyên.”
Sau đó nói với Giang Tiểu Nguyên: “Đây là Mạc Thần, anh Thần, anh trai của An An.”
“Gì?” Giang Tiểu Nguyên tỏ vẻ khó tin, cô bé có nghe nói chị An An có anh trai vậy mà lại chú nhỏ của Mạc Tử Tích, trùng hợp quá ha!
Giang Ly vỗ lưng cô bé: “Chào đi, không có lễ phép gì cả.”
Giang Tiểu Nguyên cong môi, sau đó xoay mặt nhỏ nở nụ cười duyên: “Chào anh Thần, em là Giang Tiểu Nguyên.”
Mạc Thần mím môi gật đầu, phun ra hai chữ: “Chào em.”
Giang Tiểu Nguyên thấy rất sướng, sau này phải bảo Mạc Tử Tích sửa miệng, gọi cô bé là gì đây ta, chú nhỏ cô ấy là anh rể của em trai cô bé, vậy gọi cô là được.
Cô bé nhắn tin cho Mạc Tử Tích: Cậu đoán xem tớ đang ăn cơm với ai?
Mạc Tử Tích rep: Chú nhỏ của tớ?
Giang Tiểu Nguyên: Bingo, cậu đoán xem sao tớ và chú nhỏ cậu lại ăn cơm với nhau?”
Mạc Tử Tích: Do cậu và chú nhỏ của tớ có mối quan hệ mập mờ?
Giang Tiểu Nguyên: Chú lạnh lùng không phải thức ăn của tớ, tớ chỉ thích tiểu thịt tươi thôi. [Mặt chó]
Mạc Tử Tích: ?
Giang Tiểu Nguyên: Chú nhỏ của cậu là anh trai chị dâu tớ, ha ha ha ha, Mạc Tử Tích sau này cậu nên gọi tớ là cô nhỏ đê…
Mạc Tử Tích: Cậu chết đi!
….
Khi ăn cơm đã quyết định xong chuyện hôn lễ.
Dư An An không cảm thấy quá nhanh, thậm chí còn thấy chuyện hôn lễ là nước chảy thành sông, cứ tự nhiên đi đến bước này, tuy bọn họ mới quen biết nhau đúng một năm nhưng lại giống đã quen cả đời, cảm giác ấy khiến người ta sinh ra sự hạnh phúc đến thiên trường địa cửu.
Hôn lễ được ấn định vào ngày sáu tháng tư, bởi vì hôm đó là ngày đặc biệt, là sinh nhật Giang Ly.
Chuyện kết hôn làm Dư An An thấy hơi căng thẳng, cô nên chuẩn bị nên làm gì đây?
Cô kéo Giang Ly: “Em nên làm gì giờ, em chẳng biết gì cả.”
“Anh cũng không có kinh nghiệm nên cũng không biết.” Lúc này ánh mắt của Giang Ly cũng mơ màng.
Dư An An duỗi tay xoa mặt anh: “Không biết cũng chẳng sao, nhất định người lớn sẽ hiểu rõ hơn.”
“Em đừng lo, bố mẹ sẽ sửa soạn hết em cứ đi làm bình thường thiếu gì thì thêm vào là được.”
“Em thấy hơi bối rối xíu.”
Từ Tân Ninh về Ninh Hải, Dư An An vẫn ngây ngốc, kết hôn, cô phải làm gì, không thể ngồi xem mãi được.
À, chọn váy cưới, đi chụp ảnh cưới.
Ảnh cưới thì không cần chụp nhiều lắm bởi vì không quan trọng chọn vài concept rồi ấn máy là xong.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt chỉ còn đúng một tuần nữa là đến ngày diễn ra hôn lễ.
Mẹ bay từ Tân Ninh đến đây, thực ra cô định để mẹ ở nhà mình nhưng mẹ muốn ở khách sạn. Mẹ nói sắp kết hôn rồi không được ở với nhau.
Sau đó… Sau đó… Giang Ly cực kỳ buồn bã, cực kỳ tủi thân, anh ôm Dư An An hôn không ngừng, còn dính người hơn cả Ngưu Ngưu: “An An, đừng đi, đừng rời xa anh, không có em anh không ngủ nổi.”
Dư An An dỗ dành: “Ngoan, cố thêm mấy ngày nữa thôi.”
“Không, không có em anh không ngủ được, không muốn, không muốn!”
“Em và mẹ ở khách sạn, anh ở nhà, một tuần trôi qua mau lắm.”
Giang Ly bĩu môi đầy tủi thân, đôi mắt híp lại, nhìn đáng thương vô cùng: “Một ngày cũng không muốn, không có em anh không ngủ được.”
“Ngoan nào, nghe lời em.”
“Vậy em mau dỗ dành anh nhiều vào.”
Dư An An ấn anh ngồi bên mép giường, cô đứng trước mặt anh, vòng tay rắn chắc ôm chặt eo cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng v.uốt ve gương mặt điển trai: “Tiểu Phong ngoan, mấy ngày nữa chúng ta sẽ kết hôn với nhau, kết hôn xong thì ngày nào cũng được ngủ chung, rất tốt có đúng không?”
“Không kết hôn thì ngày nào cũng ngủ với nhau.” Giang Ly giở trò chơi kiểu Tiểu Phong giỏi nhất.
“Nếu anh không nghe lời thì sau này đừng hòng ngủ với em.”
Giang Ly rất dễ đối phó, có nguyên tắc có đạo lý nhưng Tiểu Phong khác, chỉ cần mở hình thức Tiểu Phong ra thì đừng hòng nói cho anh hiểu, dù nói gì anh cũng tỏ vẻ tủi thân làm trái tim nát nhừ, sau đó là bó tay với anh.
“Làm xong ngủ tiếp.” Anh bĩu môi.
Đầu ngón tay của Dư An An chọc trán anh: “Trong đầu anh chỉ có mấy thứ này hả?”
“Trong đầu anh có nhiều thứ lắm, có cần anh nói cho em nghe không? Anh thích em ở trên, thích em nói mạnh hơn, thích em nói bỏ cuộc, thích em…”
Dư An An che miệng anh lại, cắn răng nói: “Đồ lưu manh.”
Giang Ly ôm lấy cơ thể của cô, cánh tay uốn éo ném người lên giường, cơ thể khổng lồ bắt đầu thả Tiểu Phong dùng sức cọ lên ngực cô, giống như ôm để thỏa nỗi nhớ một tuần không được gặp mặt.
Biệt thự này là Giang Ly mua hai năm trước, sạch sẽ an toàn tiện nghi, cơ bản không cần thay đổi gì nhiều.
Thêm vào ít đồ gia dụng mới, thu dọn một chút trang trí hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng rồi phấn hoa hồng cho nên cả phòng toàn là hoa hồng.
Mẹ Giang còn mua cho Dư An An một tủ quần áo, có thêm túi da và một chiếc xe, đương nhiên là xe tự động.
Quần áo túi xách là do Giang Tiểu Nguyên chọn cho, Dư An An cảm thấy rất đẹp, nhưng không hợp với cô cho lắm, với tính cách của cô mà mặc váy thục nữ là rất giả tạo.
Còn hai ngày nữa là đến hôn lễ, Dư An An nhờ Nam Tự làm phù dâu.
Cô và Giang Ly cùng nhau đi chọn váy cưới, giá cả đắt đến mức phải chậc lưỡi, nhưng cả đời chỉ kết hôn một lần, Giang Ly cũng thuộc hạng giàu có nên tất nhiên váy cưới được nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế làm riêng, tự tay may từng đường chỉ, mỗi một móc đều ẩn chứa sự tinh tế, mềm mại, cao quý.
Váy cưới được vận chuyển từ nước ngoài về Ninh Hải, cô gọi Nam Tự cùng đi thử váy cưới và lễ phục.
Khi Dư An An mặc váy cưới đi ra, Giang Ly đã đổi sang lễ phục giờ ngồi trên sô pha, ánh mắt cứ đăm đăm vào cô.
Chiếc váy cưới ren được khâu thủ công toàn bộ, có phần đuôi dài năm mét và không đính châu báu nào. Nó sạch sẽ, đơn giản và nhẹ nhàng.
Anh tiến lên ôm eo cô, nhìn hình ảnh phản chiếu qua gương, hai người gắn chặt vào nhau, một người cao lớn đẹp trai, một người dịu dàng động lòng.
“An An đẹp quá!” Giang Ly hôn lên đ.ỉnh đầu cô, cằm cọ trên trán cô.
Lần đầu tiên Dư An An nhận ra bản thân cũng có thể trở thành một người phụ nữ nhỏ bé, hồi xưa cô cứ xem mình là một chàng trai trong lốt cô gái, có lẽ đó là do không có người đàn ông nào đủ khả năng để cô dựa vào, hiện tại thì khác, cô không kiêng nể gì nữa mà rúc vào ngực anh làm nũng.
Nam Tự mặc lễ phục màu hồng trễ vai, cô ấy túm bộ đồ: “Ai da, hai người muốn chim chuột thì về nhà nhá, giờ nói chuyện chính này, tôi mặc màu hồng có hợp không?”
“Hợp, phụ nữ đẹp mặc gì cũng đẹp.” Dư An An chọn lễ phục cho cô ấy ngay cả cô cũng không dám mặc màu hồng nhạt.
Mặt Nam Tự đen ngòm: “Cô chắc chứ?”
Dư An An kéo cánh tay cô ấy: “Hôn lễ định mời nhiều người, bạn bè Giang Ly nhiều, cô trang điểm xinh đẹp chút chờ nhận ánh mắt ngưỡng mộ của những kẻ khác đê.”
“Cô nghĩ nhiều thật.” Người kết hôn còn không quên đi tìm bạn trai cho kẻ FA lâu năm, chậc phục rồi.
“Tôi nói cho cô biết, nhân lúc còn trẻ thì kết hôn đi, nếu không sẽ không đuổi kịp trend ly hôn đâu.” Dư An An mím môi nói.
Nam Tự cong môi: “Cô nói y chang mẹ tôi.”
“Biết cái gì gọi là người từng trải không?”
Nam Tự nhìn Giang Ly nói: “Coi chừng ngày nào đó cô ly hôn thì thành người từng trải thật đó.”
Giang Ly hừ: “Nằm mơ.”
Hai ngày trôi qua rất nhanh, nhưng đã năm ngày liên tục Giang Ly không ở với An An, vì thế đã mất ngủ hoàn toàn.
Hơn nửa đêm, anh lén chạy đến khách sạn gõ cửa phòng Dư An An.
Dư An An mơ màng đi ra mở cửa: “Sao anh lại đến đây?”
Giang Ly ôm cô ấn lên giường, Dư An An bất đắc dĩ: “Mai chúng ta kết hôn rồi, mẹ em nói không được ngủ cùng nhau.”
“An An, không có em anh không ngủ được, em xem này quầng thâm dưới mắt của anh y như gấu trúc rồi, nếu để người khác thấy có khi còn tưởng em bạo hành gia đình.”
Dư An An nhìn sắc mặt mệt mỏi của anh, giơ tay ôm anh vào lòng nhẹ nhàng vỗ lên tấm lưng rộng lớn: “Ngủ đi, ngủ đi nào.”
“Hát cho anh nghe.” Anh yêu cầu.
Dư An An: “Ngủ đi, ngủ đi nào bảo bối thân ái của em. Ngủ đi ngủ đi nào, bảo bối em yêu nhất.”
Giang Ly nhịn cười, cuối cùng không nhịn được mà nâng cổ cô lên dịu dàng hôn lên gò má trắng mịn: “Bé ngốc.”
Dư An An không hiểu tại sao anh lại mắng mình ngốc, dịu dàng như thế, yêu thương đến thế, thôi bỏ qua đi xem như anh đang mắng yêu vậy!
….
Ngày diễn ra hôn lễ, Giang Ly tới khách sạn đón cô, toàn bộ quá trình đều diễn ra suôn sẻ, tìm giày đi giày, kính trà cha mẹ.
Dư An An bưng chén trà đứng trước mặt chú Mạc, chuyện xưa cứ ùa về trước mắt, hai mẹ con bị ép phải rời khỏi nhà như thế nào, mẹ cô vất vả nuôi nấng cô ra sao, một mình chống chọi với bao điều và đi tới bước hôm nay. Tất cả như chỉ mới ngày hôm qua. Cô cảm ơn sự trả giá của mẹ, mà bây giờ mẹ đã có gia đình, mẹ đã tìm được người đàn ông tốt để gửi gắm phần đời còn lại, may mà mẹ gặp được chú Mạc.
Hốc mắt đỏ bừng, đáy lòng chỉ có hai chữ cảm ơn, cô hơi hé miệng cuối cùng kêu đúng một chữ mà trước giờ cô chưa bao giờ kêu: “Bố.”
Một tiếng bố khiến bàn tay đang nắm lấy ghế sô pha của Mạc Ngọc Thành căng cứng, nhiều năm như thế, cô chưa từng gọi ông ấy là bố, dòng nước ấm dâng trào trong lòng, khiến một người luôn uy nghiêm như Mạc Ngọc Thành cũng phải khóc.
Ông ấy gật đầu liên tục: “Được, được, được…”
Mạc Thần đứng cách đó không xa, khóe môi cong lên thành hình vòm cung, lúc này Dư An An mới chấp nhận gia đình này.
Mẹ An An rơi nước mắt không ngừng, An An đã trưởng thành, con gái bảo bối của bà đã kết hôn gả chồng, nước mắt này là nước mắt hạnh phúc.
Dư An An đưa chén trà qua: “Bố, mời bố uống trà.”
Mạc Ngọc Thành cầm chén trà uống một ngụm lớn, vừa định dừng lại nhưng cuối cùng vẫn uống hết.
Giang Ly giơ tay lau nước mắt trên mặt cô, cõi lòng vừa đau đớn vừa vui mừng, anh vui vì An An đã vứt bỏ hết quá khứ, quên đi nỗi hận mang theo bấy lâu nay.
Hiện trường hôn lễ có rất nhiều bạn bè và cả bạn bè trong giới thương nhân của Giang Ly nữa, trí nhớ của Dư An An khá tốt có điều hôm nay không nhớ được mấy ai, vì nhiều người qua, gặp một người là phải giới thiệu một lần nên đầu cô loãng luôn.
Hôn lễ kết thúc là lúc bữa tiệc bắt đầu, đột nhiên Nam Tự tìm cô: “Trong đơn vị có việc, tôi đi trước đây.”
Dư An An ngẩn người: “Gấp vậy à?”
Cô ấy gật đầu: “Nhiệm vụ khẩn cấp.”
 
Giang Ly mở miệng: “Chú ý an toàn.”
“Tân hôn vui vẻ.” Nam Tự nói xong chạy nhanh ra cửa.
Dư An An cầm cánh tay Giang Ly: “Chắc không sao nhỉ?”
Giang Ly an ủi cô: “Không sao đâu, trước kia anh với cô ấy cũng hay đi ra ngoài làm nhiệm vụ mà.”
Không ngờ lần này nhiệm vụ của Nam Tự không thể thuận lợi như trước đây.
….
Hôn lễ của Giang Ly, cả nhà Mạc Tử Tích cũng tới, Giang Tiểu Nguyên tiễn bạn về thì thấy Mạc Tử Tích ở trong bữa tiệc nên bước đến.
Mạc Tử Tích thấy cô là vẫy tay.
Giang Tiểu Nguyên đi tới, Mạc Tử Tích nói: “Cậu có mệt không? Tớ thấy cậu bận suốt.”
“Là khách của gia đình với bạn của anh trai nên tớ phải tiếp giúp.”
Mạc Tử Tích chỉ Mạc Thần rồi nói với cô nàng: “Tiểu Nguyên, chú nhỏ của tớ kìa.”
Giang Tiểu Nguyên nhìn Mạc Thần, vẫn là gương mặt lạnh lùng người sống chớ gần đó, có điều nếu là họ hàng có lẽ sau này sẽ gặp nhau thường xuyên, cô bé ngẫm nghĩ sau đó lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Anh Thần.”
Mạc Tử Tích hừ một tiếng: “Chú nhỏ nhà tớ mà cậu lại gọi anh?”
“Không phải đã nói với cậu rồi hả? Anh Thần là anh trai của chị dâu tớ.”
Lúc này điện thoại của Mạc Thần vang lên, anh ấy đi sang một bên nghe điện thoại.
Giang Tiểu Nguyên giơ tay đặt lên vai Mạc Tử Tích: “Chẹp, sau này cậu nên gọi tớ là cô nhỏ đấy.”
“Tớ thấy cậu muốn làm ni cô thì có.” Mạc Tử Tích hất tay cô ấy hừ một tiếng quay đầu đi vào hội trường.
“Ai da đừng đi mà, mau gọi tiếng cô nhỏ cho tớ nghe đi.”
Giang Tiểu Nguyên dựa vách tường cười ngây ngô, chị dâu cô bé thật tốt, cưới phát là tăng bối phận cho cô bé luôn, chà chà sướng nha.
Mạc Thần cúp điện thoại thấy Giang Tiểu Nguyên đang cười ngây ngô thì đi lướt qua cô bé để vào trong, cuối cùng lùi về sau hai bước.
Giang Tiểu Nguyên ngẩn ra, nhìn anh ấy.
Mạc Thần vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, giọng điệu như băng: “Em vẫn nên gọi tôi là chú nhỏ đi.”
Anh ấy dứt câu lập tức đi vào hội trường, để lại Giang Tiểu Nguyên đang đứng sững sờ như trời trồng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.