Nhật Ký Nuôi Mèo Của Ngài Từ

Chương 43: Nhật Ký ngày thứ bốn mươi ba - Yêu Thương Thật Tốt.




Vào ngày Tết, từ sáng sớm Từ Thanh Phong đã tỉnh giấc, nhưng con mèo nhỏ trong lòng anh thì vẫn bám chặt lấy chăn, không chịu dậy.

Đôi móng vuốt bé nhỏ níu lấy góc áo anh, hễ anh cử động một chút, nó liền r.ên r.ỉ, thậm chí còn dùng bàn chân mềm mại vỗ lên mặt anh, tỏ vẻ không vui.

Mãi đến gần trưa, anh mới lôi được nhóc con ra khỏi ổ chăn. Đúng lúc đó, mấy con mèo lớn cũng từ cửa sổ lén lút bò vào, điều bất ngờ là hôm nay lại có thêm một con mèo toàn thân trắng muốt.

Từ Quả Quả vừa nhìn thấy đám mèo quen thuộc liền tỉnh hẳn, lập tức biến thành mèo con rồi vọt qua cọ cọ, quấn lấy chúng không rời. Nhưng khi trông thấy con mèo trắng toát kia, nó lại khựng lại vài giây, rồi ngượng ngùng rụt về phía sau.

"Bảo bối, đừng sợ. Đây là thành viên mới của chúng ta, chắc chắn nó sẽ thích em thôi."

Mèo trắng cúi đầu nhẹ nhàng ngửi ngửi mèo con, rồi đột nhiên cắn lấy gáy nó, tha lên sofa mềm mại, sau đó cúi xuống không ngừng liế.m lông cho nhóc con.

Cách thể hiện tình cảm thân thiết nhất giữa mèo với nhau chính là liế.m lông cho đối phương, dùng hành động này để bày tỏ sự yêu thích.

Những con mèo khác lập tức không chịu thua kém, tranh nhau đòi "hít mèo con." Trong chớp mắt, sofa bị bao quanh bởi một vòng tròn toàn mèo lớn, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

Ở một góc khác, Từ Thanh Phong mặt mày đen sì ngồi trên chiếc ghế salon đối diện. Trên khuôn mặt ngày thường vốn bình tĩnh giờ đây đã chẳng còn chút phong thái trầm ổn nào. Rõ ràng là "vợ" anh mà sao lại có nhiều họ hàng thế này?

Bên cạnh, Khúc Tinh Tinh mới tỉnh dậy, đầu óc còn mơ màng vì ngủ quá lâu. Cậu dụi mắt, nhìn sang phía sofa thì phát hiện trên đó dường như mọc đầy mèo, lập tức kinh ngạc không thôi. Sau đó, ánh mắt cậu dời về phía người nào đó đang đen mặt như than, suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng.

Loài sói luôn có lãnh địa riêng, không cho phép kẻ khác xâm phạm, mà tính chiếm hữu với bạn đời của chúng lại càng mạnh mẽ đáng sợ.

Thế nhưng tình cảnh hiện tại chẳng khác nào cha vợ đến thăm, còn con rể thì ngay cả động đậy cũng không dám—quả thực quá buồn cười!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.