Nhật Ký Tình Yêu Trực Tuyến

Chương 40: Tiểu Mỹ Nhân, Theo Ông Về Nhà Ra Mắt Cha Mẹ




Làm loạn cũng đến chạng vạng, tóc Chu Dao rối bời còn dính cỏ khô, quần áo trên người cũng nhìn không ra, phía sau do nằm dưới đất cho nên cũng đầy bùn dơ, còn đũng quần của Trình Nghị, bị dâm dịch của cô chảy ra ướt đẫm không thể mặc được.

Cũng may là có mang theo quần áo để thay, bằng không hai người vác một thân quần áo bẩn thế này về thì thật là mất mặt.

Chu Dao nằm ở ghế sau, Trình Nghị cầm khăn mặt thấm nước khoáng giúp cô lau sạch thân thể, hai bầu ngực sữa bị anh bóp véo đỏ bừng lên, lúc mặc quần áo cho cô, anh cũng không kiềm lòng được lại xoa nhẹ mấy cái.

Chu Dao đá vào mặt anh một cái, giận dữ trừng anh: “Anh còn ‘muốn’ nữa.”

Giọng nói mềm mại kết hợp với khuôn mặt nhỏ đỏ hồng thật sự giống như cô mèo nhỏ đang khóc lóc om sòm.

Trình Nghị ngượng, sờ lên mũi một cái, nắm chân cô lại, cợt nhã dụ dỗ: “Ông khiến em khó chịu sao?”

Chu Dao đỏ mặt, ‘chơi’ ở bên ngoài cảm giác sung sướng hơn so với khi ở nhà, nhưng cô cũng không thể nói ra được, nói ra rồi ước chừng têm lưu manh này còn kéo cô xuống dưới ‘chơi’ thêm một hồi.

“Nhanh lên nhanh lên, còn phải gặp ba mẹ anh đó.”

Đúng lúc này, điện thoại của Trình Nghị vang lên, anh vừa lái xe vừa nhìn cuộc gọi, có những mười mấy cuộc gọi nhỡ, đều là mẹ Trình gọi đến, hai người họ trễ thế này rồi còn chưa đến, có lẽ làm hai người già lo lắng.

Trình Nghị nghe máy: “Mẹ, trên đường có chút việc nên dừng lại, sắp đến nhà rồi, mẹ đừng lo lắng nữa.”

Chu Dao liếc mắt, cái gì mà có việc nên dừng lại, có mà thú tính của tên lưu manh này quá độ thì có.

Trình Nghị nhìn ra ánh mắt mờ ám của cô, liền nhéo lên mặt cô một cái, lông mày nhướn lên kèm theo ánh mắt đùa cợt.

May là đây là đường nông thôn nên chưa có lắp camera, bằng không đã bị phạt một đống tiền rồi, rất nhanh, chưa đến nửa tiếng đồng hồ đã về đến nhà.

Chu Dao ngắm phong cảnh bên ngoài, mặt trời đã xuống núi từ lâu, một ruộng ngô được ánh mặt trời nhuộm đỏ thật ấm áp, hai bên đường đều là nhà.

Xe lái về căn nhà lầu mới tinh rồi ngừng lại, biết đã đến nơi, trong lòng cô có chút lo lắng khẩn trương, tuy đã nói chuyện với ba mẹ trình vài lần qua điện thoại, nhưng bây giờ là lần đầu tiên gặp mặt.

Hai tay cô vô thức siết chặt lại, Trình Nghị nhìn đôi lông mày đang nhíu chặt của cô qua kính chiếu hậu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, anh trêu cô: “Tiểu mỹ nhân, theo ông về nhà ra mắt ba mẹ rồi.”

Lời nói và dáng vẻ thật giống với tên lưu manh vừa rồi đã đè cô ra cưỡng bức, mặt Chu Dao lại hiện lên vài rạng mây đỏ, tức giận nhìn anh, nhưng trong lòng đã không còn lo lắng như trước.

“Lại nói bậy.”

Trình Nghị nắm tay cô: “Con dâu xấu cũng phải về ra mắt ba mẹ chồng, huống chi vợ anh không xấu, nhìn thấy anh đã tìm được cô con dâu xinh đẹp như vậy, ông bà chỉ có vui mừng thôi.”

Chu Dao ổn định lại tâm trạng, theo anh xuống xe, anh lấy quà từ cốp xe ra ngoài, nói không cần mua quà cáp làm gì nhưng Chu Dao vẫn mua rất nhiều thứ, dù sao đây cũng là tâm ý của cô.

Trình Nghị gọi vào trong: “Mẹ ơi.”

Trong nhà tức thì vang lên tiếng phụ nữ: “Ôi chao ơi, đến ngay đây!”

Mẹ Trình mở cửa lập tức nhìn thấy con trai mình, còn có một cô bé xinh đẹp đang đứng cạnh nó, dáng dấp xinh quá, khuôn mặt thanh tú còn nở nụ cười ấm áp, mấy lần trước có nói chuyện với cô qua điện thoại, cô gái nhỏ này còn rất quan tâm hỏi thăm sức khỏe của bà với ông già trong nhà.

Con trai hơn ba mươi của bà đã trưởng thành rồi, đã có người nắm giữ được nó, khiến nó có ý định kết hôn, mẹ Trình đương nhiên là rất vui vẻ.

Bà cũng không hiểu, hai ông bà chỉ là nông dân chân chất, làm sao có thể nuôi ra được một thằng nhóc suốt ngày chỉ có biết chạy loạn ở bên ngoài, lăn lộn tạo sự nghiệp.

“Mẹ, đây là Chu Dao.”

Chu Dao ngoan ngoãn đứng một bên, ngượng ngùng nở nụ cười, chào hỏi tự nhiên: “Con chào dì.”

Trình Nghị nghe thấy xưng hô của cô, liền dùng bả vai đẩy cô một cái ‘dì cái gì mà gì, phải gọi mẹ mới đúng.’

Mẹ Trình cười tươi, hiền lành nắm lấy tay cô đi vào trong: “Con gái đi đường xa nhất định rất mêt, Nghị à, sao con không lái xe vào trong?”

Mẹ Trình cười thân thiết như vậy khiến cảm giác khẩn trương trong lòng Chu Dao vơi đi rất nhiều, tay cô bị bà nắm lấy, lòng bàn tay của mẹ Trình có chút thô ráp, nhưng rất ấm áp và mạnh mẽ.

Sân trong rất rộng, một cây ngô đồng chiếm trọn một góc, căn nhà này mới xây vài năm trước, hai tầng, bây giờ ở thôn quê hay phổ biến mấy kiểu nhà đơn giản thế này, nhà cũ ở sát vách, đi vài bước đã đến, mấy năm trước xây nhà lầu sẵn tiện sửa lại nhà cũ luôn.

Trình Nghị xách quà theo vào trong: “Để bên ngoài cũng được mà, ba đâu mẹ?”

Mẹ Trình cười: “Ba con biết hai đứa về, cho nên hôm nay đặc biệt đi câu mấy con cá, còn em gái con thì ngày mai mới mang con trai sang đây.”

Em gái Trình Nghị ở trên thị trấn, có mở quán cơm gia đình nho nhỏ, gần đây buôn bán rất được.

Bà lại quay đầu nói chuyện với Chu Dao: “Cá nhà nên tươi rói, không biết con có thích ăn hay không?”

Chu Dao cười khẽ: “Dì, con thích lắm ạ.”

Mẹ Trình vỗ nhẹ mu bàn tay của cô, cười thật ấm áp: “Cô gái nhỏ nhất định là ngại người lạ, đừng gọi dì nữa, gọi mẹ nhanh lên nào.”

Trình Nghị đi phía sau nghe thấy, nói hùa: “Mẹ, con dâu mẹ đang xấu hổ đấy.”

Chu Dao đỏ mặt, gọi nho nhỏ: “Mẹ.”

Mẹ Trình cười híp mắt. “Aiz, con trâu nhà mẹ bị con cột chặt rồi, mẹ còn hài lòng không biết bao nhiêu đây này.”

Chu Dao nghe mẹ Trình gọi Trình Nghị là con trâu, cô che miệng cười khẽ.

Mẹ Trình nắm lấy tay cô nói: “Nhanh nhanh sinh cho mẹ đứa cháu nội mập mạp.”

Chu Dao đỏ mặt không biết trả lời thế nào, thì Trình Nghị đã đáp: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi.”

Vừa rồi, con trai mẹ đã đưa đàn cháu trai, cháu gái của mẹ, toàn bộ rót vào trong tử cung dâm đãng của con dâu mẹ rồi đấy! Anh nở nụ cười trêu chọc nhìn Chu Dao, lập tức nhận được ánh mắt giận dữ của cô.

Chu Dao nóng mặt như muốn bốc khói, đồ lưu manh cười đê tiện như vậy, đừng nghĩ là cô không biết là anh có ý gì.

Tinh dịch của anh rất nặng mùi, cô cũng không dám làm động tác lớn, chỉ sợ bị mẹ Trình phát hiện.

So với mẹ, thì Trình Nghị giống ba nhiều hơn, vóc dáng hai người vạm vỡ cao lớn như nhau, khuôn mặt kiên nghị, bởi vì ba Trình làm nông thời gian dài nên da dẻ ngăm đen hơn.

Ba Trình thấy con trai đưa vợ về cũng rất vui mừng, nụ cười của ông hiền lành, bảo Chu Dao gọi ba như Trình Nghị.

Cơm nước đã nấu xong chỉ chờ bọn họ về là có thể ăn, cả nhà vui vẻ quây quần ăn bữa cơm chiều, sau khi ăn xong, Chu Dao chủ động dọn dẹp chén bát đi rửa.

Mẹ Trình ngăn cô: “Đứa nhỏ này, đừng khách khí, ngồi xe lâu như vậy nhất định là mệt rồi, con nhanh lên lầu rửa mặt nghỉ ngơi đi.”

Chu Dao cười: “Mẹ, con không sao, mẹ để con làm cho.”

Trình Nghị đứng bên nói: “Mẹ, mẹ để cô ấy làm đi, đừng ghét bỏ cổ bận tay bận chân không giúp gì là được.”

Ba Trình rất hài lòng về Chu Dao, dáng dấp xinh đẹp nhưng không hư hỏng, còn rất biết quan tâm người khác.

Ba mẹ Trình ở tầng dưới, còn phòng của Trình Nghị nằm ở lầu hai, nhưng hai ông bà cũng không quen ở đây, dù rằng con trai xây nhà mới cho nhưng hai người vẫn thích ở nhà cũ hơn, cho nên sau khi cơm nước xong, xem TV trò chuyện một hồi, ba mẹ Trình lại quay về nhà cũ.

Ở nông thôn thường đi ngủ rất sớm, bây giờ chỉ mới hơn tám giờ đã yên tĩnh rồi, Chu Dao có chút không quen, ở đây yên bình hơn nhiều so với sự xô bồ của thành phố, bên cạnh cây ngô đồng có tiếng ếch và tiếng côn trùng không rõ tên đang kêu réo rắt.

Ngồi xe cả ngày lại còn làm loạn với anh ngoài bãi đất hoang một phen, Chu Dao đã mệt rả rời, Trình Nghị đi tắm với cô, do mệt mỏi nên cô đứng không vững, dựa vào anh để anh tắm giúp cô.

Sau khi tắm xong, mí mắt Chu Dao đã mở không lên được nữa, toàn thân vì hơi nước nóng ấm mà trắng hồng sáng loáng, mềm nhũn dựa vào ngực anh như chú mèo con.

Tâm tình Trình Nghị hôm nay rất tốt, nụ cười trên miệng chưa từng mất đi.

Hành lý của hai người còn đang để dưới lầu, không rảnh sắp xếp, Trình Nghị cũng không quan tâm, ôm thẳng cô lên giường đi ngủ.
 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.