Nhật Ký Tình Yêu Trực Tuyến

Chương 42: Đắm Chìm Dưới Ánh Trăng




Bọn họ đạp ánh trăng rơi đầy đất trở về nhà, dọc theo đường đi, những loại côn trùng không biết tên hòa vang âm thanh bầu bạn, tâm tình Chu Dao rất tốt, nắm lấy đầu ngón tay của Trình Nghị lắc lư.

Trình Nghị nhìn Chu Dao bên cạnh đã trở nên hoạt bát hơn rất nhiều, khóe miệng anh không khỏi nhếch lên, thật đúng là cô nhóc con.

Trong khoảng thời gian này, anh luôn bận việc công ty không có thời gian ở cùng cô, cũng không về thăm cha mẹ, cũng không có thời gian du lịch thư giãn, cảm giác mình làm chưa tốt, sau này nhất định phải dành thời gian bù đắp mới được.

Giọng nói của Chu Dao có chút ngạc nhiên: “Lão Trình, anh nhìn kìa.”

Cô chỉ lên bầu trời cho anh xem, trên trời đầy sao lấp lóe, hằng hà sa số những ngôi sao tựa như những viên kim cương được nạm trên bầu trời đen thẫm, lấp lánh ánh sáng.

Cô vui đến mức to tròn đôi mắt, cái miệng nhỏ bé khẽ khép mở, Trình Nghị bật cười: “Cái này thì có gì lạ.”

Chờ đến sau khi rửa mặt xong xuôi, Chu Dao vẫn còn tràn đầy hưng phấn, cô nói muốn lên tầng thượng ngắm sao, Trình Nghị cười đầy cưng chiều, nâng giường hơi đi lên, còn cô thì ôm theo cái chăn, buổi tối có gió sẽ hơi lạnh.

Chu Dao còn ôm theo gối đầu lên cùng, cô rúc người vào ngực anh, ngẩng đầu nhìn sao sáng, cảm thấy thời gian này trôi qua thật đẹp.

Trình Nghị ngứa miệng muốn làm một điếu, theo thói quen sờ lên thân thể cô, từ nơi thắt lưng mềm mại, anh cảm giác được nơi này đã nhiều hơn chút thịt, có phải dâm nữ của anh đã mập lên rồi không, eo toàn là thịt.

Cô chỉ mặc mỗi cái váy ngủ ngắn tay, anh luồn vào trong bắt giữ đôi bầu ngực sữa không hề có chút trở ngại nào, bầu ngực non mềm nằm trong tay anh biến hóa thành đủ hình đủ dạng, nhũ thịt tràn qua kẽ tay anh, đầu nhũ cũng cứng lại rồi dựng thẳng đứng lên, anh dùng móng tay khẩy đỉnh nhũ béo mập ấy, lập tức người trong ngực cũng bắt đầu rên rỉ ưm a.

 Hai tay Chu Dao nắm chặt lại đặt lên ngực anh, váy trên người cô cũng bị xốc lên tận ngực, bắp đùi cô vắt lên lưng anh, nhưng vẫn cảm nhận được nơi nào đó của anh dần trở nên cứng rắn một cách rõ ràng, đỉnh đầu của nó còn chọc vào bắp đùi của cô.

Thân thể Chu Dao nhất thời mềm nhũn ra, hơi thở cũng bắt đầu dồn dập, cô dựa vào ngực anh thở dốc, anh chỉ mặc mỗi một cái quần cộc, bắp thịt cuồn cuộn, cô đã bị hơi thở nam tính của anh hun đỏ mặt.

Trình Nghị xoa nắn bầu ngực non mịn của cô, hai chân cô kẹp chặt lại, anh đưa tay mò vào, sờ soạng đáy quần lót của cô, vải ren mỏng sớm đã bị dâm thủy dầm dề của cô làm ướt nhẹp, từ mép quần lót chui vào trong, đầu ngón tay anh cũng dính đầy dâm thủy.

Anh đút ngón tay mình vào miệng cô, hai mắt Chu Dao mơ màng, ngậm chặt lấy ngón tay anh, liếm sạch sẽ dâm dịch của dính mình trên đó.

Trình Nghị ừ một tiếng: “Bà xã ngoan quá.”

Anh rút ngón tay bị cô liếm mút ẩm ướt sáng loáng ra ngoài, sau đó bôi nước bọt trên tay lên môi cô, nâng cầm cô lên hôn thật sâu.

Chu Dao bé nhỏ ngửa đầu thừa nhận nụ hôn mang tính xâm lược này của anh, anh cạy mở hàm răng cô ra, cái lưỡi mạnh mẽ xông thẳng vào tận trong cuốn họng của cô, truy đuổi cái lưỡi thơm mềm đang sợ hãi chạy trốn kia, sau đó bắt lấy nó, rồi kéo nó ra ngoài dây dưa.

Chu Dao hơi đau, rụt bả vai lại: “Ưm ~~ ư ~~”

Lồng ngực của anh rung rung lên vì cười, từng nhịp tim va vào lòng bàn tay cô, theo đó trái tim cô cũng không ngừng tăng tốc.

Cô hé miệng, ngoan ngoãn đẩy lưỡi nhỏ của mình ra ngoài để anh ăn, nước bọt không kịp nuốt xuống đã theo khóe miệng trượt ra ngoài, anh liếm từng chút một, từng chút một gặm lấy cằm cô, từng chút một liếm láp cần cổ xinh đẹp của cô.

Chu Dao mềm nhũn người mặc anh hành động, não cô giống như đã dừng hoạt động, chỉ có trái tim còn đập nhảy kịch liệt, hơi thở cũng đều nóng dần lên.

Khi lấy lại được tinh thần thì váy ngủ trên người cũng đã bị anh lột sạch, hai tay anh đè hai bên sườn tai cô, đôi mắt anh nhìn cô chăm chú, dường như đôi mắt nóng bỏng sâu thẳm này còn sáng hơn cả những vì sao trên trời.

Cự vật to lớn kia đã đặt đỉnh đầu ngay cửa huyệt của cô, hờ hững không đi vào, Chu Dao cắn môi, đỏ mặt, khẽ nhắc nhở anh: “Về phòng đi anh …”

Lần trước đánh dã chiến trong bụi cỏ ở bãi đất hoang, lần này là ngoài trời trên sân thượng.

Anh không nói lời nào, chỉ cong môi cười, con ngươi đen nhánh phản chiếu lại khuôn mặt cô, anh trầm eo xuống tiến vào trong thân thể Chu Dao, nơi riêng tư của hai người liền kề không kẽ hở, sau khi cự vật đi vào hang động ngập nước vì động tình của cô, lập tức có cảm giác như được ăn no căng bụng.

“Ha ~~~”

Chớp mắt, từng ngón chân của Chu Dao cuộn tròn lại, thân thể cô căng cứng, bên dưới được lấp đầy, trái tim cũng không còn khoảng trống, hai chân thon đẹp vòng chặt lấy thắt lưng của anh, hai tay cô cũng ôm chặt lấy cổ anh.

Trong mắt cô là ánh sáng của sao trời, còn có cả anh, Trình Nghị cúi đầu hôn lên đôi mắt ấy, bờ mi cô run rẩy, trong miệng nỉ non gọi tên: “Ưm ha ~~ Trình Nghị ~~ Trình Nghị ~~~”

Trong giọng nói đó đầy sự dựa dẫm và yêu thương, khiến quả tim sắt đá của anh cũng đã hóa thành vũng nước.

Anh hôn nhẹ từng cái lên khuôn mặt cô đầy yêu thương: “Dao Dao, Dao Dao của anh, vợ yêu của anh...”

Gậy thịt sưng phồng bị tiểu huyệt căng mịn của cô hút chặt, anh không hề thô bạo xâm chiếm mà là dịu dàng di chuyển trong cơ thể cô.

Chu Dao thoải mái rên nhẹ hừ hừ, khóe mắt đuôi mày ngập tràn ý xuân, hiếm khi anh dịu dàng như vậy, trái tim và thân thể cũng đều có thể cảm nhận được thâm tình triền miên của anh.

Tình Nghị vùi đầu vào cổ cô thở dốc, hơi thở nóng rực phun lên sườn mặt của cô, anh động tình liếm láp lấy xương quai xanh của cô, toàn thân Chu Dao không còn chút sức lực, cô chỉ biết ôm lấy đầu anh rên rỉ, những sợ tóc ngắn nhọn cứng cáp của anh đâm thẳng vào lòng bàn tay cô.

Trình Nghị liếm thẳng một đường xuống dưới, ngậm lấy một bên đỉnh nhũ rồi dùng răng nhay cắn, dưới thân chậm rãi kéo ra đưa vào, gậy thịt lớn đã phá vỡ tầng tầng lớp lớp nếp thịt uốn gấp trong tiểu huyệt, từng thớ thịt non mềm ấy dường như cũng có thể cảm nhận được nhịp đập của gậy thịt một cách rõ ràng.

Đỉnh cự vật đâm vào hoa tâm, Chu Dao run bắn lên, trái tim đập nhanh hơn, toàn thân run rẩy, tiểu huyệt càng chảy nhiều nước hơn nữa để đón ý hùa theo nhịp điệu của anh.

Hai người dùng chăn phủ kín lại cơ thể, không gian mờ ảo nho nhỏ bên trong, hơi thở triền miên quấn quít, tiếng côn trung kêu vang hòa cùng tiếng rên rỉ của hai người.

Động tác bên trong khiến chăn rơi xuống, ánh trăng trực tiếp soi thẳng vào thân thể hai người họ, có cơn gió đêm lành lạnh thổi qua, nhưng cả người Chu Dao và Trình Nghị đều là mồ hôi.

Ở nơi thoáng đãng nhất dưới bầu trời, bọn họ lấy đất làm chiếu lấy trời làm chăn, lấy trăng làm đèn, những ngôi sao trên bầu trời vây quanh họ, đều là nhân chứng tốt nhất.

Một nam một nữ đắm chìm dưới ánh trăng, đang làm chuyện nguyên thủy nhất loài người, thể xác và thinh thần cận kề nhau.

Đầu Chu Dao chỉ còn lại một mảnh lộn xộn, thẩn thờ nhìn bầu trời đầy sao, cô như rơi vào trong dãy ngân hà, cả người nhẹ tênh, nhưng cô không hề sợ hãi, cô chỉ là lang thang trong dãy ngân hà vô định và có anh đang bảo vệ cho cô.

Trình Nghị ngẩng đầu nhìn cô gái đang rên rỉ dưới thân anh, ánh trăng sáng bao phũ lên thân thể cô như một lớp lụa mỏng, thật tinh khiết, ngay cả ánh trăng cũng không dám khinh nhờ với vẻ đẹp tinh khôi này.

Anh cúi đầu hôn lên môi cô, anh thành kính dâng trái tim mình cho cô, là sự cho đi và nồng nàn yêu thương

Trước khi Chu Dao rơi vào giấc ngủ, cô mơ màng nghe thấy anh nói: “Bà xã, anh yêu em.”

Chu Dao cười cười, mở miệng muốn nói lại rằng ‘em cũng yêu anh’ nhưng cô lại không thể chống lại cơn buồn ngủ được nữa.
 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.