Trình Nghị lập tức trốn việc đưa Chu Dao đến bệnh viện kiểm tra, anh vô cùng khẩn trương khi nghe bác sĩ nói cô mang thai được tám tuần, mẹ và bé đều rất khỏe mạnh.
Tay Chu Dao bị anh nắm chặt, cảm nhận được lòng bàn tay anh đầy mồ hôi, cô không khỏi bật cười, có cần khẩn trương đến vậy không? Cô ngược lại rất bình tĩnh.
Trình Nghị hỏi một đống lớn vấn đề cần chú ý, cuối cùng còn hỏi một câu là khi nào có thể quan hệ được, Chu Dao ở bên cạnh nghe thấy mặt đỏ như rỉ máu, vội vàng lén lút nhéo nhéo tay anh, ý bảo anh không nên hỏi mấy vấn đề này.
Trình Nghị nắm chặt cái tay đang làm loạn của cô lại, bác sĩ cũng không thấy được hành động mờ ám của hai người, chỉ cười hiền lành, đáp: “Sau ba tháng là có thể.”
Lại nhìn hai người ngọt ngào như vậy, chắc là vợ chồng mới cưới, cũng lo lắng anh chồng này ăn tủy trong xương thấy ngon lại không biết kiềm chế, sau đó bồi thêm một câu: “Không được quá kịch liệt.”
Cả khuôn mặt Chu Dao đỏ như mông khỉ, cúi đầu không dám ngẩng lên, đồ lưu mang này, mỗi lần ‘làm’ là sống chết ‘làm’ nhiều lần, cái vật hung ác kia đấu đá lung tung, thô bạo trong thân thể cô, khiến cô run rẩy tiết hết lần này đến lần khác, rót đầy tinh dịch vào bụng cô, anh còn có thể nhịn không làm kịch liệt được sao?
Trình Nghị gọi điện cho cha mẹ báo tin Chu Dao mang thai, hai ông bà vui đến mức nói năng lộn xộn, lúc thì nói sẽ ra thành phố, khi thì bảo không được vì còn phải chuẩn bị hôn lễ.
Lại còn gọi điện cho cha mẹ Chu Dao, anh còn chưa đưa cô lãnh chứng mà đã làm con gái nhà người ta lớn bụng, Trình Nghị có chút lo lắng, quả nhiên khi mẹ Chu nghe được con gái mình mang thai trước khi cưới đã xù lông.
Trình Nghị vội vàng thành khẩn: “Dì à, xin dì yên tâm, con vẫn luôn lấy kết hôn là mục đích với Chu Dao, trước cũng đã chọn được thời gian đi lĩnh chứng, chỉ là còn chưa đến lúc.”
Trình Nghị nắm chặt tay Chu Dao, nhìn vào mắt cô chân thành nói: “Con nhất định sẽ không để Chu Dao chịu oan ức.”
“Đợi Dao Dao đủ ba tháng, bọn con sẽ về gặp mặt mẹ và ba.”
Chu Dao ở bên cạnh nghe thấy Trình Nghị gọi là ‘ba’ rồi, xem ra ba mẹ đã chấp nhận anh.
Bây giờ Trình Nghị vui đến mức lái xe như bay, lại nghĩ đến vợ con mình còn ngồi đây, là tính mạng người thân của anh, lập tức đặc biệt chú ý, Land Rover được anh lái với tốc độ xe ba bánh.
Chu Dao nhìn thấy một vài xe máy vượt qua họ, cô không ngừng nói: “Lão Trình, em đói rồi, lại buồn ngủ.”
Trình Nghị nghe Chu Dao nói thế vội vàng đạp chân ga: “Bà xã đói bụng rồi hả? Đưa em đi ăn nhé, là thằng nhãi Lý Minh Hiên giới thiệu, nó bảo chỗ đó riêng tư thoáng mát lại sạch sẽ, ông chỉ biết vậy, bên ngoài thì có vẻ bình thường lắm.”
Dâm nữ nhà anh không thích thuê người giúp việc, anh nghĩ phải đi học một lớp nấu ăn mới được.
Trình Nghị bảy quẹo tám rẻ mới tìm được quán cơm nhỏ trong tiểu khu cũ kỹ, nơi này đều là nhà trệt, ngõ nhỏ hẹp không lái xe vào được, Trình Nghị đỗ xe bên đường, ôm Chu Dao đi vào trong.
Bờ tường của quán cơm này được bao bọc bởi một hàng hoa mai đang nở rộ, trên mặt đất rơi rãi nhiều cánh hoa đỏ rực, giống như thảm trải nền hình hoa.
Chu Dao kéo Trình Nghị đứng bên dưới tán hoa: “Chụp cái ảnh nào.”
Trình Nghị lấy điện thoại ra, khẽ khom người xuống, cằm anh tì lên đầu Chu Dao, cô đứng trước ngực anh, tay đặt lên bụng nhỏ, còn bàn tay Trình Nghị lại bao trọn lên bàn tay cô.
Cô gái trong ngực cười còn rực rỡ hơn hoa mai, Trình Nghị cũng cười, đôi tròng mắt đen nhánh sâu thẳm chất chứa tình yêu có thể thấy được rõ ràng.
Trình Nghị đăng lên vòng bạn bè của mình, cũng không viết bất cứ câu chữ nào.
Bọn họ còn chưa đi vào cửa đã nghe được giọng nói ồn ào quen thuộc
“Em đuổi anh đi anh mạn phép không đi, ông đây đến là để giúp em buôn bán.”
Lại có một giọng nữ trong trẻo vang lên: “Lý Minh Hiên, anh đừng có ầm ĩ nữa có được không?”
“Ha, Sầm Ý Mai, ông đây tìm em bao lâu rồi, bây giờ em bảo ông đây cút là có ý gì?”
Trình Nghị với Chu Dao đi vào trong, nhìn thấy Lý Minh Hiên đã lâu không gặp đang lôi kéo một cô gái cao ráo xinh đẹp nhưng lạnh lùng, cô gái kia còn mang một cái tạp dề.
Chu Dao nhìn Trình Nghị, nhỏ giọng hỏi: “Đây chính là người mà Lý Minh Hiên muốn tìm?”
Trình Nghị nhướng mày nhìn cảnh này có chút hả hê, thằng nhãi Lý Minh Hiên này không phải là đi thành phố S sao, làm thế nào lại đuổi đến tận nói này.
“Chắc vậy, Lý Minh Hiên lần này cũng đúng là gặp khó rồi.”
Cô gái kia nhìn thấy Trình Nghị với Chu Dao nên vội vàng tránh khỏi tay Lý Minh Hiên, cười nói: “Hai vị khách này mời vào bên trong, bên trong còn phòng.”
Lý Minh Hiên cũng nhìn thấy Trình Nghị với Chu Dao, còn thấy nụ cười trên mặt Trình Nghị, trong lòng chửi thầm ‘cười, cười cái cọng lông, lúc trước anh tốt hơn tôi bao nhiêu, Chu Dao cũng đây thèm gặp mặt anh… hừ hừ… Ít ra ông đây còn tìm được người nhanh hơn anh ….’
Lý Minh Hiên cũng không lôi kéo Sầm Ý Mai nữa, nói giống như ông chủ quán cơm: “Để tôi đưa hai vị vào trong.”
Trình Nghị cười phì một cái: “Chu cha ơi, Lý Minh Hiên, cậu làm sao lại đi phụ bàn thế này?”
Cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh anh trừng mắt liếc Lý Minh Hiên, rồi đưa Trình Nghị và Chu Dao đi vào trong.
Chu Dao âm thầm quan sát tình hình quán cơm này, dường như bà chủ nơi này không lắp đặt thiết bị gì đặc biệt, toàn bộ được trang trí một cách tùy tiện, nhưng lại cực kỳ thích hợp và trang nhã.
Trình Nghị chọn vài món mà Chu Dao thích, cô gái kia đi xuống, Lý Minh Hiền thì ngồi lỳ không chịu đi theo, anh còn rút điếu thuốc đưa cho Trình Nghị.
Trình Nghị đang dùng nước ấm rửa chén đũa cho Chu Dao, liếc mắt nhìn anh bạn mình một cái: “Muốn hút thì ra ngoài mà hút, tao đang cai thuốc.”
Lý Minh Hiên ngạc nhiên: “Gì, không phải chứ? Mày thế mà cai thuốc?”
Trình Nghị cười đểu: “Vợ tao đang mang thai.”
Điếu thuốc trong miệng Lý Minh Hiên rơi xuống: “Đậu móa! Mày hành động nhanh vậy!”
Nói rồi anh lại khổ não tự vò đầu mình: “Haizz., tao không biết đến lúc nào mới có thể giải quyết cô ấy đây.”
So ra Lý Minh Hiên còn chat X sớm hơn Trình Nghị, cũng là anh giới thiệu Trình Nghị chứ đâu, bây giờ Trình Nghị tìm được vợ rồi, lại còn có em bé.
Trình Nghị cười: “Tao thấy cô ta sớm đã ăn sạch mày rồi.”
Lý Minh Hiên nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của cô gái kia, cảm giác đường tình của mình dài dằng dẵng, đau khổ gào lên một tiếng.
Chu Dao không khỏi bật cười, cô cũng nhìn ra được, Lý Minh Hiên đã bị cô gái xinh đẹp kia ăn sạch sẽ.
Đồ ăn là do phục vụ mang lên, cô gái xinh đẹp kia không xuất hiện, mỗi món ăn đều cầu kỳ hương vị xông lên tận mũi, khiến người khác không thể không rõ dãi thèm thuồng.
Mỗi một món ăn đều rất hợp vị với Chu Dao, cô ăn đến mức bụng nhỏ tròn vo, sau khi ăn xong thì mệt rã rời, ngồi trên băng ghế che miệng ngáp.
Lý Minh Hiên vẫn còn quấn lấy Trình Nghị, người đã có kinh nghiệm theo đuổi vợ truyền cho chút bí quyết, Trình Nghị thấy Chu Dao mắt đã mở hết lên, bộ dạng lúc nào cũng có thể ngủ được.
Anh ôm Chu Dao đứng lên, chỉ ném lại một câu: “Cô ấy không muốn gặp mày thì mày cứ dày mặt sán đến gần, chìa mặt ra để cổ đánh, cổ đánh mỏi tay rồi thì còn không phải mặc kệ mày muốn làm gì thì làm sao?”
Trước đây anh chính là dùng cách như vậy, mặt dày mày dạn xông vào cuộc sống của Chu Dao, cuối cùng thì cũng ôm được người đẹp về nhà.
“Hóa đơn tính vào chỗ mày, vợ tao mệt rồi, tao đưa cổ về nhà ngủ, còn mày nữa, mẹ nó mau mau quay về làm việc đi, tao còn phải nghỉ thai sản.”
Lý Minh Hiên vừa mới uống ngụm nước vừa nghe Trình Nghị nói nghỉ thai sản là phun hết ra ngoài, chật vật cầm khăn giấy lau miệng.
“Đậu móa! Là Chu Dao sinh chứ có phải mày đâu mà mày muốn nghỉ thai sản?”
Trình Nghị ôm eo Chu Dao ra cửa, không thèm để ý đến thằng bạn đang ầm ĩ phía sau.
Khu này cũng đã lên đèn sáng trưng, ngọn đèn vàng óng chiếu rọi, hoàn toàn yên tĩnh hài hòa.
Chu Dao ôm lấy cánh tay Trình Nghị hỏi: “Lão Trình, em có đánh lên mặt anh sao?”
Còn nói cái gì mà đánh cho mệt rồi thì muốn làm gì thì làm, nhìn gả lưu manh này ghét ghê.
Trình Nghị nghe giọng là biết cô đang bất mãn, lập tức chìa mặt đến, cầm lấy một tay cô đánh cái chát lên mặt mình.
“Anh thích bà xã anh đánh lên mặt, tay của bà xã vừa nhỏ vừa mềm, nhưng cũng rất nhiệt tình, đánh bên dưới ông đây cũng phải cứng lên ...”
Chu Dao lập tức đỏ mặt: “Lão Trình, anh, cái tên lưu manh này…”
Trình Nghị nắm tay cô đưa lên miệng, hôn lấy: “Về nhà, bà xã dùng tay tuốt gậy thịt cho ông nhé, tuốt để dịch con cháu chạy hết ra ngoài có được không? Không thể rót hết vào bụng em, thì đút vào cái miệng nhỏ nhắn này cũng được.”
Chu Dao ghét bỏ, bĩu môi: “Ai thèm ăn tinh dịch của anh! Vừa nồng vừa hôi …”
Trình Nghị thấy mình đã chọc giận cô rồi, lập tức vội vàng dỗ dành: “Được được được, là anh ép bà xã, bà xã đừng giận, em không thương, không liếm mút lạp xưởng của ông thì để ông liếm dâm huyệt cho em.”
Người này lại thế nữa rồi, không để ý bên ngoài gì hết, mở miệng là nói lời thô tục, cô che miệng anh lại không cho anh nói tiếp.
Trình Nghị thè lưỡi ra liếm lòng bàn tay cô, Chu Dao co rúm người lại, lập tức buông tay ra.
Trình Nghị cúi đầu nói bên tai cô: “Dâm huyệt vừa non mềm vừa ngập nước, ông đây rất thích liếm nó, chym lớn của ông cũng thích chơi đùa với dâm huyệt của em.”
Anh nói xong rồi còn dùng lưỡi liếm lấy lỗ tai của cô.
Chu Dao mắc cỡ đỏ mặt, che tai trừng mắt nhìn anh, anh còn cợt nhả véo khuôn mặt của cô.
Cơn buồn ngủ bị anh trêu cũng chạy đi đâu mất, về đến nhà cũng không còn mệt. Chưa kịp tắm đã bị anh đè xuống giường, dùng lưỡi liếm sạch sẽ nơi riêng tư giúp cô, hai mảnh hoa môi cũng bị anh liếm mút nở rộ.
Hai chân Chu Dao run rẩy, sâu trong cơ thể lại tuôn ra một luồng dâm dịch, toàn bộ đều chui vào trong miệng anh.
Trình Nghị nâng hai đùi cô lên, gương mặt thấm đầy dịch mật ngẩng lên nhìn cô, cong môi cười: “Bà xã không muốn ăn dịch con cháu của ông nhưng ông lại thích uống nước dâm của em, nước từ dâm huyệt bà xã chảy ra ngon muốn chết, vừa khai nồng lại vừa ngòn ngọt.”
Chu Dao ôm lấy khuôn mặt không dám nhìn anh: “Hu hu… Không cần anh liếm ~~~”
Trình Nghị cúi đầu há miệng hung hăng mút một cái nơi cửa mình, tiểu huyệt lập tức lại ồ ạt chảy ra dâm dịch, anh vùi đầu vào nơi đó, tận lực liếm cắn, khiến cho hai cánh hoa cũng đỏ au.
Theo sự thô bạo dã man của cái lưỡi to kia, Chu Dao như đang bồng bềnh chìm nổi trong bể dục, toàn thân cô run rẩy tiết ra hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng không biết mình làm sao chìm vào giấc ngủ.