Nhật Ký Tình Yêu Trực Tuyến

Chương 47: Chơi Cosplay 3




Trình Nghị lau sạch sẽ tinh dịch của mình trên mặt Chu Dao, sau đó nâng cằm cô lên, cúi người xuống hôn lên đôi môi của cô, trong miệng cô toàn là mùi vị tinh dịch của anh, Chu Dao ngửa đầu, ngoan ngõa đưa lưỡi mình ra để anh ngậm mút.

Hai bầu ngực sữa bơ vơ trong không khí, cô nhịn không được tự mình sờ mó, một tay xoa lấy một bên, trong miệng còn rên rỉ: “Ưm a ~~”

Kể từ khi biết cô mang thai, Trình Nghị không dùng cự vật của mình để ‘chơi’ cùng tiểu huyệt của cô nữa, anh đều dùng miệng ‘làm’ cho cô, liếm láp toàn thân khiến cô run rẩy, tiểu huyệt phun nước không ngừng, anh dựa vào phía dưới, vói lưỡi của mình vào trong cơ thể cô, quấy đảo, tìm kiếm tạo thành từng cơn sóng giày vò người, lưỡi to của anh cuốn sạch dâm thủy của cô vào miệng mình không chừa lại một giọt.

Tiểu huyệt không chịu ngứa ngáy được nữa, từng thớ thịt bên trong cũng thít lại, co rút không ngừng, cô khẹp chặt hai chân tự mình cọ sát, “Ẳng ~~ hu hu ~~ tiểu huyệt của mẫu cẫu ngứa lắm ~~”

Trình Nghị đưa tay lên bao lấy bàn tay đang tự nhào nắn ngực sữa của cô: “Mẫu cẫu phát dục, tiểu huyệt của mẫu cẩu ngứa ngáy muốn chủ nhân ‘chơi’ sao?”

“Ẳng ẳng ~~~ muốn ~~~ tiểu huyệt của mẫu cẩu muốn gậy thịt lớn của chủ nhân ~~ hức hức ~~~”

“Nào, nhanh nhanh vạch dâm huyệt ra.”

Chu Dao ngồi bệt trên thảm trải sàn, nâng cơ thể lên, đưa tay run rẩy sờ soạng bên dưới, kéo khóa xuống, dưới ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chăm của anh, hai mảnh hoa môi ẩm ướt hiện ra, còn có cúc huyệt bé xíu đáng yêu nữa, lớp lông chó con cũng bị dâm thủy của cô làm ướt nhẹp.

Bên dưới của cô cũng không hề mặc đồ lót, đôi mắt Trình Nghị tối lại, hơi thở cũng trở nên dồn dập, dưới bộ lông thú hai cánh hoa xinh đẹp e ấp hiện ra, hoa huyệt trắng mềm như bánh màn thầu ngập nước, kẽ hở nhỏ nơi đó bị anh nhìn xoi mói cũng phun ra dịch thể trong suốt, chảy dọc xuống cúc hoa bên dưới.

Giọng nói anh khàn đục: “Mẫu cẩu dâm đãng sao lại chảy nước dâm nhiều như vậy?”

Khuôn mặt Chu Dao đỏ bừng nhìn sang chỗ khác, không dám đối mặt với anh, lúc cô liếm mút cự vật cho anh thì bên dưới của cô đã không ngừng phun nước từ lâu rồi, làm cho lớp quần áo nơi đó ướt nhẹp.

“Ẳng ~~~ mẫu cẩu vừa rồi, vừa rồi liếm lạp xưởng của chủ nhân… Tiểu huyệt … Rất ngứa … Bèn chảy ra nhiều nước như vậy …”

Trình Nghị cúi người, xoa xoa tiểu huyệt bánh bao khiến bàn tay toàn là nước, anh cắm một ngón tay vào trong, di chuyển mấy cái, chất lỏng bên trong vừa nhiều vừa ướt đẫm, trơn tuột, khi anh định rút ngón tay ra ngoài, thịt non bên trong tiểu huyệt không cam lòng dường như mút chặt lấy anh không thả.

Anh dùng sức véo lên hạt đậu thịt vừa mới nhú ra của cô, hung ác: “Tiểu huyệt của mẫu cẩu phát dâm.”

Hạt đậu thịt non mềm nhạy cảm bị anh đối xử thô bạo như vậy, khiến cho Chu Dao vặn vẹo mông muốn chạy trốn khỏi sự giày vò của ngón tay, bụng dưới vừa lui lại, đã bị ngón tay anh đùa giỡn đến cao trào, tiểu huyệt lại càng phun dâm thủy nhiều hơn.

Cô chống tay xuống sàn nhà, hai lỗ tai giả bên trên bỗng nhiên dựng thẳng, toàn thân run rẩy, nức nở: “Ẳng ứ ~~ Chủ nhân đừng véo đậu đậu của mẫu cẩu nữa ~~~huhu ~~~”

Trình Nghị lại một lần nữa cắm ngón tay vào trong tiểu huyệt dâm đãng của cô: “Không phải chỉ véo đậu thịt của em, mà ngay cả tiểu huyệt dâm đãng này của em, chủ nhân cũng sẽ ‘chơi’”

 Chu Dao cảm thấy cơ thể mình càng lúc càng trống rỗng, cô chỉ muốn có vật gì đó lấp đầy lấy nó, cô đã bị cự vật gian xảo của Trình Nghị dạy dỗ hư hỏng, một ngón tay sao có thể đủ,  sâu trong lòng cô đều gào lên là muốn, rất muốn cái vật to lớn kia của anh lấp vào, hung hăng ‘chơi’ tiểu huyệt của cô.

Nhưng bây giờ cô đang mang thai, cho dù ham muốn có lớn cỡ não, khó nhịn ra sao, cô cũng phải nhịn.

“Không dược … Mẫu cẩu đang mang thai, chủ nhân không thể ‘chơi’ tiểu huyệt được!”

Trình Nghị rút ngón tay đang cắm trong tiểu huyệt của cô ra ngoài, trượt xuống cúc huyệt đáng yêu đã bị nước dịch của cô làm ướt đẫm, ven theo từng nếp gấp hồng thắm, đoa hoa kia bởi vì anh chạm vào mà xấu hổ run rẩy, cửa động khép mở liên hồi, dường như đang mời gọi anh vào, dường như cũng rất sợ anh.

“Trên người mẫu cẩu đâu chỉ có một lổ, để chủ nhân ‘chơi’ với cúc hoa của em cũng được!”

Chu Dao thụt mông lại, nơi đó làm sao có thể chứ?

“Ẳng ~~~ không được ~~~ chủ nhân không được chơi lỗ sau của mẫu cẩu ~~~”

Trình Nghị giữ cái mông đang muốn trốn tránh của cô lại, ngón tay anh để trên miệng cúc huyệt, đâm vào rồi lại rút ra, từng nếp gấp hồng hồng giãn ra lại thu vào, một ngón tay len lõi vào trong tìm kiếm khuấy đảo, độ ấm bên trong cũng không bằng tiểu huyệt của cô.

Ngón tay Trình Nghị đi vào sâu bên trong tìm kiếm khiến cúc huyệt co rụt lại, anh lớn tiếng quát: “Mẫu cẩu không muốn sao? Không muốn ‘chơi’ cửa sau mà lại không chịu nhả ngón tay ông ra?”

Nơi xấu hổ nhất đã bị ngón tay anh tùy ý làm bừa, Chu Dao cắn môi, khuôn mặt nhỏ biến thành áng mây đỏ rực, thật sự cô không muốn sao? Tiếng rên rỉ nát vụ từ môi tràn ra ngoài, tiểu huyệt càng thêm ngứa ngáy, cả lỗ nhỏ khó mở miệng phía sau cũng đã râm ran.

Cuối cùng ham muốn cũng đánh bại thể diện, Chu Dao ôm mặt khóc: “Muốn ~~ ẳng ẳng ~~~ mẫu cẫu muốn ~~ muốn gậy thịt lớn của chủ nhân ‘chơi’ với cúc huyệt ~~~”

Trình Nghị kéo quần xuống ném bên cạnh, vỗ vỗ lên mông Chu Dao, ý muốn cô nằm sấp lên, vểnh mông cao hơn nữa.

“Ngoan, mẫu cẩu nâng mông cao lên chút, để chủ nhân liếm cúc huyệt trước, liếm cho mềm rồi dùng gậy thịt lớn ‘chơi’ đùa.”

Chu Dao quỵ trên sàn, theo động tác khiến chuông bạc trên cổ leng keng, thắt lưng hạ thấp xuống, mông vểnh lên thật cao, cái đuôi vẫy vẫy từng cái, hai cái tiểu huyệt non mềm ngập nước này bị Trình Nghị nhìn lom lom, xấu hổ vô cùng.

Trên người cô chó nhỏ xinh đẹp này là bộ lông trắng như tuyết, chỉ có vùng ngực và thân dưới là không có lông che lấp, hai bầu ngực sữa rũ xuống lắc lư qua lại, sữa non ướt át, giống như giọt sương đọng lại trên đóa hoa sen chưa nở rộ.

Mông nhỏ vểnh lên thật cao, da thịt nơi đó và lông thú trắng nõn như nhau, tròn trịa đẫy đà cực kỳ giống quả đào chín mộng, trong kẽ mông còn cất dấu hoa cúc run rẩy vì xấu hổ, còn có giữa hai chân, tiểu huyệt trắng nõn như bánh màn thầu ngập nước gồ lên,  nơi xinh đẹp nhất, bí ẩn nhất của người con gái, đã hiện ra trước mắt anh không còn sót lại một chút nào.

Hai mắt Trình Nghị đỏ như máu, hung hăng đánh một cái lên trên cánh mông đang lay động của cô, bởi vì đau, bánh màn thầu phía trước nhất thời phun ra một dòng dâm dịch, cúc huyệt phía sau lại càng run rẩy đến đáng thương.

“Cho em phát dâm này ~ mẫu cẫu dâm đãng, lớn bụng rồi còn chổng mông xin chủ nhân ‘chơi’”

Chu Dao co rúm người lại: “Ẳng ~~ đau ~~~ chủ nhân đừng đánh mông mẫu cẩu nữa ~~ ẳng ~~”

Dáng vẻ đáng thương nũng nịu, nức nở thành tiếng kêu đau, Trình Nghị nhất thời đau lòng, cúi đầu xuống hôn lên nơi vừa bị anh đánh xuống, từng chút một, anh hôn lên cánh mông trắng nõn trơn nhẵn của cô, men theo bắp đùi hôn đến, liếm láp cúc huyệt đáng yêu đang sợ hãi.

Lưỡi anh nương theo sự trơn trợt bên ngoài tiến đến đảo quanh nhưng nếp gấp bên trong, cúc huyệt bị lạnh mà run rẩy co giật, lưỡi anh tiến vào bên trong lỗ nhỏ kia, cẩn thận liếm láp.

Đột ngột có vật thể lạ xấm chiếm, thịt mềm bên trong cũng muốn tranh nhau trào ra ngoài, bắt giữ lấy cái lưỡi của anh.

Chu Dao vặn vẹo mông nhỏ, muốn né tránh cái lưỡi đang làm càn ở nơi xấu hổ nhất kia, thân thể cô mềm nhũn không có chút sức lực, làm sao có thể trốn thoát được cái lưỡi ngang ngược của người nọ, cả khuôn mặt đề tì dưới thảm lót sàn, thở dốc liên hồi.

“Ứ ứ ~~~”

Trình Nghị dùng lưỡi liếm cúc huyệt mềm ra, hoa cúc nho nhỏ ướt đẫm vô cùng đáng yêu, anh vỗ lên mông cô hỏi: “Chủ nhân đang làm gì?”

Chu Dao đỏ mặt, trả lời: “Hư hư ~~ Lưỡi của chủ nhân ~~~ đang ~~ đang liếm mông của mẫu cẩu ~~~”
 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.