Nhật Ký Tình Yêu Trực Tuyến

Chương 53: Nước Mắt Của Cô Là Vũ Khí Mạnh Mẽ Nhất.




Trước khi xuống xe Trình Nghị có ý muốn giúp cô choàng thêm khăn, Chu Dao không chịu, ý nói chỉ vài ba bước đã vào khách sạn, nhưng anh vẫn mạnh mẽ giữ cô lại, quấn khăn cho cô thật kỹ.

Chu Dao phì phò trừng mắt nhìn anh, anh liền giữ chặt gáy cô hôn xuống, liếm sạch son dưỡng môi mà cô vừa mới tô lên.

Trình Nghị còn chưa đã thèm, liếm liếm môi nói: “Hửm? Vị cam, anh thích vị đào ngòn ngọt hôm trước của em hơn.”

Chu Dao đỏ hồng cả khuôn mặt, cái miệng nhỏ bị anh mút mát đến mức sưng hồng, lầu bầu đấm lên ngực anh: “Son dưỡng môi của em là dùng để cho anh ăn sao?”

Trình Nghị cười, lại cẩn thận tô son môi giúp cô lần nữa, nhìn cánh môi vừa rồi bị anh hôn mút đỏ bừng ướt át, trái cổ của anh lại lăn tròn, thiếu chút nữa lại đè người xuống.

Chu Dao ngẩng đầu hôn lên khóe môi anh: “Được rồi, em phải xuống xe.”

Trình Nghị nhìn cô xuống xe đi vào khách sạn rồi mới chịu lái xe rời đi.

Chu Dao vừa vào khách sạn thì bạn thân đã gọi điện đến: “Dao Dao, cậu tới chưa? Mọi người đều đã đến đông đủ rồi đó.”

Nếu không phải trước khi xuống xe bị Trình Nghị làm rộn một hồi thì cô đã đến nới từ lâu.

“Tớ vừa mới đến, là ở tầng 5 đúng không?”

“Ừm, cậu mau đến đi, học bá lớp chúng ta cứ luôn hỏi tớ là sao cậu còn chưa đến kìa.”

Bọn họ bao trọn một phòng tiệc, lúc Chu Dao đi vào thì thấy có đến năm bàn đầy người, xem ra bạn thời đại học đa số đều đến cả.

Một cô gái xinh đẹp ngọt ngào ngồi ở phía bên trong đứng lên vẫy tay với cô.

Chu Dao cười cười nhìn cô ấy rồi nhấc chân đi về hướng đó.

Hoàng Dĩ Hân cũng không kịp đợi cô đến gần mà vội vàng chạy về hướng cô, kích động ôm chầm lấy Chu Dao: “Dao Dao, Dao Dao thật là rất nhớ cậu.”

Chu Dao ôm lại cô bạn: “Cuối cùng thì cũng chịu trở về.”

Cô nhóc này sau khi học xong đại học bèn chạy ra nước ngoài học tiếp, bây giờ mới về nước.

Còn có một bạn học cấp ba nói: “Cậu ấy uống đủ mực Tây rồi cho nên mới chịu về.”

Hoàng Dĩ Hân nắm lấy tay cô cùng ngồi xuống: “Tớ cũng được xem là Hải Quy nha, haha.”

Ngồi chung bàn này, có người Chu Dao biết cũng có người không, một giọng nam trong trẻo vang lên: “Chu Dao, đã lâu không gặp.”

Hoàng Dĩ Hân nháy nháy mắt cười hì hì trêu Chu Dao: “Dao Dao, mới vừa rồi học bá của chúng ta vẫn luôn hỏi là làm sao cậu còn chưa đến đấy.”

Chu Dao cười khẽ: “Trần Đồng Châu, đã lâu không gặp.”

Trần Đông Châu cũng giống như Hoàng Dĩ Hân, đều là du học ở nước ngoài.

Anh cũng nhìn cô cười, vẫn phong độ lịch lãm như trước, dịu dàng phải phép, thời cấp ba Chu Dao đã từng yêu thầm anh, Hoàng Dĩ Hân cũng biết điều này.

Chu Dao nhớ đến Trình Nghị, làm sao mà khẩu vị của cô lại thay đổi lớn đến như vậy, bây giờ mà lại cảm thấy Trình Nghị lại là một anh thô lỗ đẹp trai.

Mọi người đều đã lâu không gặp, chuyện dài như biển, uống rượu ăn cơm náo nhiệt vô cùng, có bạn học quen biết lại mời rượu Chu Dao, cô bèn xua tay: “Tớ đang mang thai, không thể uống rượu được, đành lấy nước trái cây kính cậu vậy.”

Cô không nhận ra được ánh mắt của Trần Đồng Châu ở bên cạnh khi nghe được câu này đã tối lại vài phần, biểu cảm trên khuôn mặt cũng khượng lại không ít.

Bạn học biết được bèn vội vàng chúc mừng Chu Dao, Hoàng Dĩ Hân cảm thấy bất ngờ lôi kéo Chu Dao hỏi han: “Dao Dao, tớ như thế là được làm mẹ nuôi rồi?”

Chu Dao cười dịu dàng: “Đúng vậy, bây giờ đã bốn tháng rồi.”

Sau bữa cơm, bọn họ bèn đặt phòng KTV, ai nấy cũng high cực kỳ.

Chu Dao khéo léo từ chối: “Tớ không đi được, mấy cậu đi chơi vui vẻ nhé.”

Trần Đồng Châu nói: “Để tớ đưa cậu về.”

Chu Dao cười cười, “Cảm ơn, không cần, chồng tớ sẽ đến đón bây giờ.”

Anh vẫn kiên trì đưa cô ra cửa khách sạn, cùng đứng đó chờ người cùng cô. Hoàng Dĩ Hân rất hiểu chuyện nên nói với Chu Dao là sẽ gọi điện lại, sau đó không đợi cùng cô nữa.

Trần Đồng Châu, do dự mãi cũng mới mở miệng hỏi, “Chu Dao, trước kia tớ cũng thích cậu, cậu có biết không?”

Chu Dao vốn dĩ đang nhìn về phía xa xa, đột ngột nghe được lời này nên kinh ngạc quay đầu lại nhìn anh, nhưng cũng không biết nên nói gì cho tốt.

Vì sao trước đây không nói, bây giờ nói ra là có ý gì.

Bỗng, tiếng kèn xe vang lên bên tai, là Trình Nghị đến rồi, Chu Dao vội vàng quay đầu lại nhìn.

Ở xa, Trình nghị đã nhìn thấy một người đàn ông cao gầy đứng bên cạnh Chu Dao, người này tây trang giày da, đẹp trai phong nhã, nhìn cô có gì muốn nói nhưng lại thôi.

Tắt máy xuống xe, Chu Dao bước xuống bậc thang đi về phía anh, nở nụ cười tươi sáng hỏi: “Sao anh lại đến nhanh vậy.”

Trình Nghị thấy Chu Dao vội vàng như vậy rất lo lắng cô sẽ vấp ngã, nên tăng tốc bước chân đi lên đón, còn nắm lấy tay cô, nhỏ giọng bên tai: “Còn không phải ông đây nhớ vợ ông sao?”

Lỗ tai Chu Dao cũng đỏ lên vì hơi thở nóng bỏng kề sát như vậy, trên mặt cũng đỏ bừng một mảng.

Vẻ mặt Trần Đồng Châu hiện ra mất mát, trong mắt Chu Dao đều là người đàn ông kia, lại còn ngoan ngoãn rúc vào lồng ngực anh ta, thân hình người nọ cao lớn, ôm lấy eo Chu Dao, bá đảo công khai chủ quyền, cúi đầu đầu thì thầm bên tai Chu Dao, khiến gương mặt cô đỏ hồng, cô tuy trừng mắt nhìn anh ta nhưng khóe miệng lại không kìm được cong lên, cử chỉ thân mật của hai người đúng là không xem ai ra gì.

Trần Đồng Châu cảm thấy mình thật dư thừa, thời cấp ba không phải là anh không biết Chu Dao thích mình, chỉ là khi đó anh muốn đi du học, không thể cho cô được hứa hẹn, nên đành phải mang tình yêu chớm nở đó chôn sâu vào lòng.

Bây giờ, cuối cùng cũng hoàn thành việc học quay về, biết cô sẽ đến buổi họp lớp, còn tính sẽ tỏ tình với cô, nhưng lại nghe cô nói rằng mình đang mang thai.

Trình Nghị ôm lấy eo Chu Dao, đưa mắt nhìn Trần Đồng Châu đang cô đơn đứng trước mặt bọn họ.

Chu Dao bây giờ mới nhớ đến người cùng cô đứng bên ngoài đợi Trình Nghị, vội vàng giới thiệu: “Trần Đồng Châu, đây là ông xã của tớ, Trình Nghị, đây là bạn học của em.”
Trình Nghị duỗi tay: “Chào cậu, tôi là chồng của Chu Dao.”

Anh cao hơn Trần Đồng Châu nửa cái đầu, khổ người cũng cao lớn, Trần Đồng Châu cảm nhận được một loại áp lực vô hình, khóe miệng nở nụ cười khổ: “Chào anh.”

Trình Nghị cười cười: “Chu Dao mệt nên chúng tôi đi trước, làm phiền cậu rồi.”

Nhưng đừng nhiefn Trình Nghị biểu hiện rộng lượng như không có chuyện gì mà lầm, vừa mới lên xe, thắt dây an toàn cho Chu Dao xong, trong lúc khởi động xe liền làm bộ vô tình hỏi vợ: “Cái cậu trai kia có phải là thích em không?”

Chu Dao cười: “Anh nói cái gì đó.”

Trình Nghị nhướng mày: “Đàn ông nhìn đang ông, chính xác không sai.”

Nhìn ánh mắt của người đàn ông kia liền biết anh ta thích cô, Trình Nghị nghĩ, vậy ánh mắt lúc anh nhìn cô thì là dạng gì hả.

Anh làm sao mà biết, ánh mắt anh nhìn cô rất gió sói đói, nghĩ chỉ muốn nhào lên nuốt sống thỏ trắng Chu Dao, ngay cả xương cốt cũng muốn ăn sạch vào bụng.

Chu Dao nhìn nhìn vào mắt Trình Nghị, nhìn khuôn mặt căng thẳng, đôi môi thì mím chặt của anh, đang suy nghĩ xem có phải là anh đang ghen hay không?

Chu Dao bèn châm thêm chút lửa: “Hồi cấp ba em có đơn phương cậu ấy.”

Khuôn mặt Trình Nghị căng cứng, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng, sau một lúc lâu mới nở nụ cười, liếc xéo Chu Dao qua kính chiếu hậu: “Em thích cái thân thể nhỏ yếu đó của cậu ta?”

Dáng người của Trần Đồng Châu không tệ, chỉ là hơi gầy một chút.

“Dâm huyệt của em ăn quen chuym lớn của ông rồi, mà còn chịu đi ăn gà luộc sao?”

Miệng của anh đúng là, nói mấy cái lời gì không!!!

Chu Dao tức giận đỏ mặt, vốn là muốn nhìn thấy anh ghen nhưng kết quả lại tự làm tức mình, cho nên cũng không thèm nhìn anh nữa.

Trong lòng Trình Nghị có chút tan vỡ, khi nghe cô nói đó là người con trai cô từng yêu thầm, trong lòng anh chua không chịu nổi nhưng mở miệng nói chẳng được lời tốt chỉ toàn những lời đả thương người khác.

Trình Nghị đưa tay ra nắm lấy tay cô, vội vàng xin lỗi: “Vợ ơi, em giân rồi sao? Là anh nói bậy nói bạn, là anh ghen quá, em nói từng yêu người khác làm anh không tài nào nghe lọt được.”

Chu Dao dùng sức vùng khỏi tay anh, nhưng bàn tay to lớn của Trình Nghị nắm chặt lấy tay cô, không cho cô trốn thoát.

“Anh buông tay ra.”

Tất nhiên là Trình Nghị sẽ không buông ra, anh nắm càng thêm chặt, nhỏ giọng tự trách: “Vợ ơi không cần tức giận nữa, là miệng mồm anh thối nói chuyện lung tung.”

Lỗ mũi Chu Dao chua lên, nước mắt cũng trào ra, rơi xuống nơi bàn tay hai người đang gắn chặt.

Trình Nghị hoảng ngay lập tức, nuốt nuốt nước bọt, vội vàng đỗ xe bên lề đường, Chu Dao nhìn ra ngoài cửa sổ không thèm để ý đến anh, Trình Nghị kéo cô đầu lại nhìn mình, đôi mắt trong trẻo của cô đong đầy nước, nhưng lại kiên cường không chịu rơi xuống, cơ thể cũng vặn vẹo không cho anh nhìn mình.

Bây giờ Trình Nghị chỉ nghĩ là tự mình tát mình một cái, nói khùng điên gì, để chọc cô tức đến khóc, bàn tay lớn của anh xoa xoa mặt cô, nước mắt của cô âm ấm, làm trái tim anh cũng nóng dần theo.

Anh vội vàng tháo dây an toàn, ôm cô đặt lên đùi mình, vỗ nhẹ lưng cô, giọng nói cũng run rẩy.

“Dao Dao ngoan, làm sao lại khóc?”

“Có phải là giận anh ăn nói lung tung, là anh sai, trở về em phạt anh quỳ bàn phím có được không?”

Chu Dao nằm im trong ngực anh, nước mắt cũng không chịu ngừng rơi, cô cũng không biết là mình giận anh hay là vì chuyện khác, nhưng tóm lại là cảm thấy tủi thân không chịu được.

Cô khóc làm trái tim anh cũng đau theo, Trình Nghị dịu dàng dỗ dành: “Có phải là giận hay không? Hay là bụng khó chịu? Hay em mệt?”

Trình Nghị gấp tới mông rồi, cô khóc là đầu óc của anh cũng nhão cả ra, trong lòng thì hoảng loạn, anh sớm đã biết nước mắt của cô gái này là vũ khí mạnh mẽ nhất, làm cho trái tim sắt đá của anh cũng vỡ vụn thành bột cám.

Cô lắc đầu không nói lời nào, sau lúc lâu mới ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lã chã nước mắt lên nhìn anh, trề môi, đấm vào ngực anh, “Đều tại anh hết, ghét anh.”

Cô chịu mở miệng nói chuyện khiến Trình Nghị thở phào nhẹ nhõm, bàn tay to nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô.

“Đúng đúng đúng, anh đáng ghét nhất, cái miệng này không biết chuyện, suốt này chỉ thích nói bậy bạ, còn thích liếm dâm huyệt với hoa cúc của vợ.”

Đấy, nhìn xem nhìn xem, cái miệng tên lưu manh này đầy lời thô tục bậy bạ.

Chu Dao xấu hổ che miệng anh lại: “Anh nói cái gì đó.”

Anh hôn lấy lòng bàn tay cô, rồi kéo xuống nắm chặt trong tay mình, lo lắng hỏi: “Vừa rồi sao vậy?”

Chu Dao biết vừa rồi mình vô cớ gây chuyện, nên cũng thấy quẫn bách: “Không, không có gì, chỉ là muốn khóc thôi.”

Có thể là do đang mang thai, cảm xúc thay đổi quá nhiều, tủi thân uất ức trong lòng cũng không kiềm được, cho nên nước mắt cứ thế mà chảy ra.

Trình Nghị cúi đầu hôm lên mi mắt đỏ hồng của cô, thở dài: “Nhưng em đừng khóc nữa nhé, em không phải không biết, vừa rồi thấy nước mắt của em là ông đây hoảng sợ rồi.”

Cuối cùng cũng chọc được cô cười, hai lúm đồng tiền nho nhỏ hiện ra: “Anh lại nói hươu nói vượn.”

Nhìn thấy nụ cười của cô, trái tim xoắn chặt một khối của Trình Nghị cũng dần giãn ra.


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.